The Taming

Chương 4




“Không, không, không, thưa tiểu thư, vợ tốt không rít lên. Vợ tốt là nghe lời chồng,” Joice nói. Chị ta mệt và cáu kỉnh. Lady Liana đã yêu cầu chị dạy cho nàng thế nào là một người vợ tốt, nhưng Liana đã có quá nhiều quyền hành trong thời gian quá lâu và nó gần như là không thể để khiến nàng hiểu thế nào là hành xử của một người vợ được cho là phải làm.

“Kể cả khi hắn là một gã ngốc ư?”Liana hỏi.

“Đặc biệt là khi hắn là một gã ngốc,” Joice trả lời. “Đàn ông thích tin là họ biết mọi thứ, rằng họ luôn luôn đúng, và họ muốn sự trung thành tuyệt đối từ phụ nữ của họ. Dù có sai lầm cỡ nào đi nữa thì chồng của tiểu thư cũng sẽ trông đợi tiểu thư ủng hộ ngài ấy.”

Liana lắng nghe rất cẩn thận. Chuyện này không phải là những suy nghĩ của mẹ nàng về hôn nhân, hay là Helen. Và không ai trong bọn họ là những người vợ được yêu thương, nàng nghĩ với một chút nhăn nhó. Trong tháng cuối nàng đã nhận ra được khác biệt mà nàng muốn cho cuộc hôn nhân của nàng so với hai cuộc hôn nhân mà nàng chứng kiến.

Nàng không muốn sống trong căm hận suốt phần đời còn lại. Mẹ nàng dường như không thấy được thực tế là bà khinh thường chồng bà, hay cả Helen cũng vậy, nhưng Liana muốn cuộc đời của nàng sẽ khác. Nàng đã chứng kiến một cặp yêu thương nhau, sau nhiều năm kết hôn, vẫn có thể ngồi ngắm và nói chuyện với nhau hàng giờ. Liana muốn cuộc hôn nhân như thế.

“Và anh ta sẽ thích được nghe lời hơn là thành thật?” Liana hỏi. “Nếu anh ta sai, ta sẽ không nói gì với anh ta hết ư?”

“Chắc chắn là không rồi. Đàn ông nghĩ vợ họ tin tưởng họ ngang với tin Chúa trong mọi việc. Chăm lo nhà cửa, sinh con trai, và khi anh ta hỏi ý kiến của tiểu thư, hãy nói với anh ta là anh ta biết nhiều hơn mọi thứ mà tiểu thư biết, rằng tiểu thư chỉ là một người đàn bà.”

“Chỉ là một…” Liana nói, cố gắng để hiểu. Người đàn ông duy nhất nàng thực sự biết là cha nàng, và nàng ghét phải nghĩ đất đai của Neville sẽ ra sao nếu như mẹ của nàng đã từ chối quản lý chúng. “Nhưng cha ta – ”

“Cha tiểu thư không giống hầu hết đàn ông,” Joice nói lịch sự nhất có thể. Chị ấy đã choáng váng khi Lady Liana hỏi ý kiến của chị ta về đàn ông, nhưng chị nghĩ cũng đã đến lúc rồi. Liana tốt hơn nên biết thực sự đàn ông là những kẻ thế nào trước khi nàng trói buộc bản thân với gã nào đó như nhà Peregrine. “Lord Rogan sẽ không cho tiểu thư quyền tự do như là cha tiểu thư cho phép đâu.”

“Không, ta đoán là không,” Liana nhẹ nhàng nói. “Anh ấy đã nói là anh ấy sẽ không cưới một ả đanh đá.”

“Chẳng tên đàn ông nào lại muốn một ả đanh đá cả. Anh ta muốn một phụ nữ sẽ tán dương anh ta, người sẽ thấy anh ta dễ chịu, và sẽ nồng nhiệt ở trên giường.”

Liana nghĩ nàng có thể nắm bắt được những điểm đó một cách dễ dàng. “Ta không chắc Lord Rogan tin vào sự dễ chịu. Quần áo anh ta dơ bẩn và ta tin là anh ta còn không thèm tắm rửa thường xuyên.”

“À, giờ thì đó là chỗ mà một người vợ có quyền lực. Tất cả đàn ông đều thích thoải mái. Họ tích có một cái đĩa chắc chắn để ăn, một cái cốc chắc chắn để uống đồ uống yêu thích, và không biết Lord Rogan của tiểu thư có biết điều đó hay không, anh ta thích một nữ chủ nhân ít nói và vâng lời. Vợ của anh ta nên chăm lo những tranh chấp của gia nhân, cô ta nên để mắt để chiếc bàn của anh ta được bày biện những thức ăn ngon lành. TIểu thư có thể thay đống đồ dơ bẩn, thô ráp của anh ta bằng những thứ mới và mềm mại. Đó là đường vào trái tim một người đàn ông.”

“Và nếu đất đai của anh ta ngập trong một đống bùn, vậy thì ta – ”

“Thì đó là việc của anh ta. Không phải mối quan tâm của phụ nữ,” Joice nói sắc nhọn.

Liana nghĩ chắc chắn điều hành cả trăm sản sự còn dễ dàng hơn là làm hài lòng một gã đàn ông. Nàng không chắc nàng có thể nhớ hết tất cả nhưng quy tắc của những thứ mà một gã đàn ông thích và không thích. “Chị chắc tất cả những chuyện này chứ? Ở nguyên trong phòng kính và chỉ trông non tới công việc nhà cửa sẽ chiếm được trái tim của chồng ta à?”

“Tôi chắc chắn điều đó, thưa tiểu thư. Giờ thì tiểu thư sẽ mặc chiếc áo mới này chứ?”

Trong ba tháng Liana đã thử rất nhiều đồ mới. Nàng đã đặt mua áo lông thú, gấm thêu kim tuyến của Ý, trang sức. Nàng cần tất cả mọi phụ nữ có thể cầm được một cây kim để thêu may. Không phải nàng chỉ yêu cầu một tủ quần áo của riêng nàng, mà nàng phải có sự lộng lẫy vì Lord Rogan. Lần duy nhất cha nàng nhắc nhở tới những nghi thức là nhận xét chú rể nên chỉnh đốn lại trang phục cho chính bản thân. Liana đã chẳng để tâm tới lời ông.

Khi Liana không ở cùng với Helen đang bận rộn cho tủ quần áo mới của nàng, thì nàng đang giám sát việc đóng gói của hồi môn cho nàng. Sự giàu có của nhà Neville không chỉ ở đất đai rộng lớn mà còn là những đồ vật quý giá có thể mang theo. Những cái đĩa và bình bằng vàng được đóng gói trong rương và đặt lên những chiếc xe kéo, cũng như những chiếc chậu thủy tinh quý báu. Nàng chọn những tấm thảm thêu, vải lanh, những đồ gỗ sồi chạm khắc, đệm và gối lông. Có những chiếc xe kéo chở đầy vải, lông thú quý giá, một cái rương đai sắt lớn đựng đầy trang sức và những đồng bạc.

“Cô sẽ cần mọi thứ,” Helen nói. “Đàn ông chẳng có gã nào có sự thoải mái trong cuộc sống của họ.”

Liana mỉm cười với điều đó vì có lẽ sự thoải mái mà nàng mang theo sẽ giúp chồng nàng yêu nàng.

Helen thấy nụ cười tương tư của Liana và càu nhàu, nhưng bà không cố nhắc nhở Liana, vì bà đã thấy chẳng có khả năng thử nói lý với nàng. Helen chỉ giúp lột trụi tài sản quý giá của lâu đài Neville, và bà đưa cho Liana mà không khuyên nhủ gì thêm.

Lễ cưới sẽ tổ chức nhỏ thôi, vì nhà Neville không thích tiếp đón tầng lớp quý tộc cũng như hoàng gia, vì cha của Gilbert đã mua sản sự bá tước của ông từ tay nhà vua chỉ vài năm trước khi ông qua đời. Vẫn còn khá nhiều người có thể nhớ lại buổi đầu mới nổi của nhà Neville, những thương nhân tàn nhẫn bán đắt gấp năm lần những gì họ đã trả tiền cho một món hàng nào đó. Liana mừng vì thoát khỏi một hôn lễ khổng lồ lẽ ra nàng phải có khi được rước về lâu đài Peregrine.

Liana không ngủ được nhiều vào đêm trước hôn lễ của nàng. Nàng thao thức vì những điều nàng đã học để làm hài lòng đức lang quân, và nàng cũng cố mường tượng ra cuộc sống mới của nàng sẽ thế nào. Nàng cố tưởng tượng nằm trên giường với Lord Rogan đẹp đẽ. Nàng đã nghĩ về sự đụng chạm của chàng và chăm sóc nàng và nói những lời dịu ngọt với nàng. Nàng đã quyết định không “để kiểu tóc buông xõa,” mà đội mũ nạm trang sức vì nàng biết mái tóc nâu nhạt của nàng là điểm tuyệt nhất và nàng muốn chia sẻ nó với chàng và chỉ với mình chàng trong đêm tân hôn. Nàng tưởng tưởng sẽ cùng nhau đi dạo thật lâu, rồi cùng cười và nắm tay nhau. Nàng tưởng tưởng đang ngồi trước ngọn lửa trong đêm đông lạnh giá và đọc sách cho chàng nghe, hoặc chơi trò cờ đam . Có lẽ là sẽ chơi trò hôn hít nữa.

Nàng mỉm cười trong bóng tối với ý nghĩ chàng sẽ nói những gì khi phát hiện ra là chàng đã kết hôn với người phụ nữ bên hồ. Tất nhiên người phụ nữ đó là một ả đanh đá, nhưng vợ của Rogan sẽ là Lady Liana đáng yêu, ít nói và e lệ. Nàng tưởng tượng lòng biết ơn của chàng khi nàng thay những đống quần áo thô nhám, dơ bẩn của chàng bằng lụa và len loại tốt. Nàng nhắm mắt lại một chút và tưởng tượng chàng sẽ đẹp tuyệt vời đến thế nào khi mặc gấm màu xanh đậm có lẽ, thêm vòng trang sức tô điểm trên bờ vai rộng của chàng nữa.

Nàng sẽ giới thiệu anh với sự thư thái của việc tắm rửa trong bồn với hương tinh dầu hoa hồng. Có lẽ sau đấy chàng sẽ thoa dầu lên da cho nàng, thậm chí tới từng ngón chân của nàng nữa, nàng nghĩ với một tiếng thở dài đầy mãn nguyện. Nàng tưởng tượng đang nằm trên một tấm đệm lông mềm mại, sạch sẽ và cười ngất cùng nhau về buổi gặp gỡ đầu tiên của họ - ngây ngô làm sao khi họ đã không biết ngay lần gặp đầu tiên rằng họ là dành cho nhau.

Mãi tới trước bình minh nàng mới chợp ngủ lơ mơ, một nụ cười tươi tắn trên môi, giật mình choàng tỉnh bởi một tiếng loảng xoảng khủng khiếp dưới sân lâu đài. Những tiếng la hét của những người đàn ông và tiếng va chạm của kim khí, họ đang bị tấn công. Kẻ nào đã hạ cầu vượt xuống?

“Ôi chúa ơi, đừng để con chết trước khi kết hôn với chàng,” Liana cầu nguyện khi nàng ra khỏi giường và bắt đầu chạy.

Ở đại sảnh, Helen cũng đang chạy, cũng như cả nửa số gia nhân, dường như là vậy.

Liana tiến tới thẳng tới chỗ hỗn loạn cùng với mẹ kế của nàng. “Cái gì vậy ạ? Chuyện gì đã xảy ra vậy” nàng hét lên để át tiếng ồn.

“Tân lang của cô cuối cùng cũng đến rồi,” Helen nói giận dữ. “Và hắn cùng với tất cả người của hắn say xỉn. Giờ thì ai dám liều mạng để đưa cái tên Ưng Đỏ ấy của cô xuống ngựa, tắm rửa, thay đồ, và đủ tỉnh táo để nói lời thề ước hôn nhân của hắn với cô.” Bà ngừng lại và nhìn Liana thương hại. “Con thề ước cuộc đời của mình ngày hôm nay đấy, Liana,” bà dịu dàng nói. “Có lẽ Chúa sẽ ban phước lành cho tâm hôn con.” Helen quay đi và bắt đầu xuống cầu thang tới nhà kính.

“Thưa tiểu thư,” Joice nói phía sau Liana. “Tiểu thư phải trở lại phòng mình ngay. Tiểu thư không thể để bị nhìn thấy trong ngày hôn lễ của tiểu thư được.”

Liana trở lại phòng nàng và nàng thậm chí cho phép Joice dỗ dành nàng lên giường, nhưng nàng không thể ngủ. Một lần nữa Rogan lại cùng dưới một mái nhà với nàng và sẽ sớm … sớm thôi chàng sẽ ở đây trong giường với nàng. Chỉ có hai người bọn họ. Một mình và yên tĩnh và gần gũi. Họ sẽ nói về chuyện gì đây nhỉ, nàng băn khoăn. Họ biết quá ít về nhau.

Có lẽ họ sẽ nói chuyện đầu tiên là về học cưỡi ngựa hoặc có thể chàng sẽ nói với nàng về nơi chàng đã sống. Lâu đài Peregrine sẽ là nhà mới của nàng và nàng nóng lòng muốn biết về nó. Nàng phải lên kế hoạch xem sẽ treo những tấm thảm thêu của mẹ nàng ở chỗ nào, những cái đĩa vàng của nàng sẽ được bày biện ở đâu là đẹp nhất.

Nàng quá hạnh phúc với những ý nghĩ đó tới mức ngủ thiếp đi một lúc cho tới khi Joice trở lại đánh thức nàng dậy cùng với bốn cô hầu đang khúc khích cười để bắt đầu mặc đồ cho nàng trong bộ gấm đỏ với một chiếc váy lót thêu chỉ vàng. Cái mũ hai sừng của nàng màu đỏ, thêu sợi vàng và có gắn hàng trăm những hạt ngọc trai bé xíu.Một tấm voan lụa trong suốt phủ xuống lưng nàng.

“Tuyệt đẹp, thư tiểu thư,” Joice nói, mắt ngân ngấn nước. “Không tên đàn ông nào có thể rời mắt khỏi tiểu thư được đâu.”

Liana cũng hy vọng thế. Nàng hy vọng nàng sẽ xuất hiện một cách tự nhiên nhất trước chồng nàng cũng như chàng xuất hiện trước nàng.

Nàng cưỡi ngựa một bên trên con ngựa trắng muốt để tới nhà thờ và nàng quá lo lắng khi thoáng thấy đám đông đang xếp hàng hai bên đường và hò hét những lời cầu chúc nàng sinh thật nhiều con cháu. Đôi mắt nàng đang căng ra hướng về phía người đàn ông đang đứng bên cánh cửa nhà thờ. Lòng bàn tay nàng ẩm ướt khi nàng tới gần hơn với chàng. Liệu chàng có nhìn nàng một cái, thấy rằng nàng là người đàn bà đã đánh chàng với một cái áo sũng bùn đất, và từ chối kết hôn với nàng?

Khi nàng tới đủ gần để thấy chàng, nàng mỉm cười kiêu hãnh vì chàng trông rất tuyệt như nàng đã tưởng tượng trong chiếc áo gấm màu xanh lá nàng đã làm riêng cho chàng. Chiếc áo dài vừa vặn tới đỉnh đùi chàng và đôi chân cơ bắp, săn chắc được ôm khít bởi chiếc quần tất đen. Trên đầu chàng đội một chiếc mũ lông thú vành nhỏ có đính một viên ruby lớn lấp lánh trên đai mũ.

Nàng căng người lên trong kiêu hãnh khi thấy cái nhìn của anh dù cái sườn của nàng đau nhức vì chiếc khung thép của áo ngực. Rồi nàng nín thở khi chàng bước xuống bậc thang nhà thờ và bắt đầu tiến về phía nàng. Có phải chàng sẽ đỡ nàng rời khỏi ngựa mà không cần đợi cha nàng, ông đang dẫn đầu đoàn rước, có nhiệm vụ làm thế.

Ngựa của nàng đi chậm tới phát điên. Có lẽ chàng có thể thấy nàng là người phụ nữ chỗ cái hồ và chàng hài lòng. Có lẽ nàng đã ám ảnh những ý nghĩ của nàng trong suốt ba tháng quá cũng như chàng đã ám ảnh nàng.

Nhưng Rogan không tới bên ngựa của nàng. Thực tế, theo tất cả nàng thấy, chàng không có chút để mắt tới nàng. Thay vào đó, chàng đi thẳng tới ngựa của cha nàng và bắt lấy sợi cương. Đám rước tạm dừng và Liana thấy Rogan nói thầm vào tai cha nàng. Liana nhìn đầy bối rối cho tới khi Helen di chuyển ngựa của bà tới bên cạnh cô con gái kế.

“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?” Helen càu nhàu. “Hai người đó sai rồi nếu họ nghĩ là chúng ta sẽ đợi trong khi họ nói chuyện về chim ưng.”

“Vì anh ta là chồng của tôi, tôi cho là chúng ta sẽ phải đợi thôi,” Liana lạnh lùng. Nàng đã nghe đủ những lời phàn nàn của Helen về Rogan rồi.

Helen thúc ngựa của bà và đi thẳng tới bên cạnh chồng bà. Liana không thể nghe thấy họ nói gì với tiếng ồn ã của đám đông xung quanh, nhưng nàng có thể thấy được sự giận dữ của Helen. Gilbert vẫn tỏ ra dửng dưng và thậm chí còn ngả ra trên yên cương trong khi Helen nổi giận với Rogan, nhưng Rogan chỉ nhìn mà như không thấy bà.

Liana hy vọng chàng sẽ không bao giờ nhìn nàng như thế. Một lúc sau Rogan nhìn quanh chàng, như khi nhìn đám đông lần đầu, và sau khi suy nghĩ chàng nhìn Liana đang ngồi lặng yên trên ngựa của nàng. Liana nín thở khi đôi mắt lạnh lùng của chàng lướt nhìn nàng từ chân tới đầu. Nàng không thấy chàng nhận ra nàng và nàng thấy mừng, vì nàng không muốn mạo hiểm để chàng từ chối hôn sự. Khi đôi mắt chàng ngước lên gặp mắt nàng, Liana hạ thấp bờ mi, hy vọng trông có vẻ e lệ và vâng lời.

Một lát sau, nàng ngước lên nhìn thì thấy Rogan đã trở lại bậc tam cấp nhà thờ và Helen đang tiến về phía nàng.

“Gã cô muốn cưới,” Helen nói kinh bỉ, “đang đòi hỏi lộ phí cho mười hai hiệp sỹ. Hắn đã nói hắn sẽ bỏ đi ngay và bỏ lại con ở đây nếu hắn không lấy được chúng.”

Đôi mắt Liana mở lớn náo động. “Cha tôi đã đồng ý rồi ư?”

Helen nhắm mắt lại một lúc. “Ông ấy đồng ý, Giờ thì xem chuyện này sẽ tới đâu nữa đây.” Bà thúc ngựa đi lại phía sau Liana.

Gilbert giúp con gái xuống ngựa, và nàng bước lên bậc thềm để gặp chồng nàng. Buổi lễ diễn ra ngắn gọn, lời thề ước không khác gì so với hàng thế kỷ trước. Liana giữ mắt nàng thật thấp xuống, nhưng khi nàng thề đến “ngoan ngoãn và vâng lời trên giường và trong mọi việc,” thì đám đông tung hô nàng. Hai lần nàng lén nhìn Rogan, nhưng chàng dường như chỉ sốt ruột cho xong đi – giống nàng, nàng nghĩ mà cười.

Khi họ được tuyên bố là vợ chồng, một lần nữa đám đông lại tung hô và cô dâu chú rể, hai bên gia đình và khách khứa đi vào trong nhà nguyện, vì đám cưới của chính quyền và do đó bên ngoài nhà thờ, nhưng nhà nguyện là của Chúa. Cha xứ cầu chúc cho cuộc hôn nhân của họ và bắt đầu buổi lễ.

Liana ngồi im lặng bên cạnh tân lang của nàng và lắng nghe những câu nguyện tiếng Latin dường như kéo dài cả giờ đồng hồ. Rogan không nhìn nàng, không chạm vào nàng. Chàng ngáp vài lần, vặn vẹo vài lần, và xoãi đôi chân dài trên lối đi giữa hai dãy ghế. Có một lúc nàng đã nghĩ là nàng nghe thấy một tiếng ngáy của chàng, nhưng em trai chàng đã huých một cú và Rogan đã ngồi lại ngay ngắn trên chiếc ghế cứng ngắc.

Sau lễ thánh thể, đoàn rước trở lại lâu đài trong khi nông dân tung ngũ cốc lên họ và hét vang, “Chúc sung túc! Chúc sung túc! ” Suốt ba ngày đêm mọi đàn ông, đàn bà, và trẻ con sẽ ăn mọi đồ ăn và thức uống mà họ có thể.

Ngay khi vừa băng qua cây cầu treo và vào trong sân vườn lâu đài, Lianan ngồi trên ngựa và đơi chồng nàng đỡ nàng xuống. Thay vì thế, nàng lại thấy Rogan và em trai chàng Severn xuống ngựa và đi về phía những cỗ xe đã chuẩn bị sẵn sàng và đang đợi thành hàng dài dọc theo bức tường đá.

“Hắn quan tâm tới tài sản của cô còn hơn là cô.” Helen nói khi một anh hầu giúp Liana xuống ngựa.

“Bà cứ nói nữa đi,” Liana nạt. “Bà chẳng biết chuyện gì hết. Có lẽ chàng có lý do của mình.”

“Phải, như sự thật trần trụi thôi,” Helen nói. “Chẳng gì có thể cứu vãn được những gì cô đã làm nữa. Giờ đã quá muộn rồi. Chúng ta sẽ vào nhà và dùng bữa chứ? Theo kinh nghiệm của ta thì bọn đàn ông luôn về nhà khi thấy đói bụng.”

Nhưng Helen đã sai, vì cả Rogan và người của chàng đều không màng đến bữa thiết đãi mà Liana đã dành hàng tuần trời chuẩn bị. Thay vào đó, họ ở bên ngoài, đi dọc các cỗ xe đóng gói chật ních của hồi môn của nàng. Nàng ngồi một mình ngay bên phải cha nàng, chỗ của chú rể ngay cạnh nàng thì trống rỗng. Những gì nàng cảm thấy xung quanh là những tiếng cười khúc khích của khách khứa cũng như họ đang nhìn nàng với con mắt thương hại. Nàng giữ cằm mình thật cao và từ chối để họ thấy nàng bị tổn thương. Nàng tự nhủ như thế là tốt vì chồng nàng thích thú với tài sản của anh ta. Một gã đàn ông quá quan tâm tới của cải của anh ta thì sẽ không thích thú mấy trò bài bạc để mất chúng được.

Sau vài giờ đồng hồ, hầu hết mọi người đã ăn xong, Rogan và người của anh trở lại phòng khách lớn. Liana mỉm cười, chỉ vừa lúc này, chắc mẩm là chàng tới với nàng và xin lỗi và giải thích chuyện đã giữ chân chàng. Thay vào đó, anh ngừng lại bên cạnh ghế của Gilbert, đứng giữa Gilbert và Helen, và nhặt lấy hai miếng thịt bê nướng to và bắt đầu ngấu nghiến.

“Ba xe chở đầy đêm lông và đồ may mặc. Tôi muốn chúng phải chở đầy vàng,” Rogan nói, miệng nhồm nhoàm.

Gilbert chẳng hề đụng chạm gì tới việc thu xếp mấy cái xe ấy cả và thế nên ông không thể trả lời phàn nàn của Rogan. Ông mở miệng định nói, nhưng chẳng biết nói sao.

Helen không thể chịu đựng được chuyện này. “Những tấm đệm là để giúp con gái ta được thoải mái. Ta không thể hình dung được là nơi ở của anh thậm chí lại có lấy được sự thoải mái nghèo nàn nhất.”

Rogan trở nên đanh lại và cứng rắn nhìn bà và Helen gần như sụp xuống. “Khi tôi muốn ý kiến của đàn bà, tôi sẽ hỏi.” Anh nhìn lại Gilbert. “Tôi đang có một sự tính toán cho hiện tại. Ông sẽ hối hận với nó nếu ông muốn chơi tôi.” Anh bước tránh khỏi cái bàn, vẫn đang ăn thịt, và chùi hai tay đầy mỡ lên chiếc áo nhung tuyệt đẹp mà Liana đã làm cho anh. “Các người có thể giữ số lông chim ấy.”

Helen ngay lập tức đứng bật dậy khi bà đối mặt với Rogan. Anh cao hơn bà nhiều và áp đảo hơn rất nhiều, nhưng bà giữ bản thân mình đanh thép trước anh. Sự giận dữ giúp bà can đảm. “Vợ của chính anh, người vợ mà anh đã chọn cách lờ đi, đã giám sát việc đóng gói cho những xe hàng đó và con bé không chơi anh. Vì tài sản của nhà này, hoặc là chúng sẽ đi cùng với con bé hoặc con bé sẽ ở lại đây trong ngôi nhà của cha con bé. Giờ thì chọn đi, Peregrine, hoặc tôi sẽ hủy bỏ cuộc hôn nhân. Con gái của tôi sẽ không rời nhà mà không đem theo gì hết.”

Cả căn phòng lặng như tờ. Chỉ có tiếng rên ư ử của một con chó ở góc phòng và nó, nhanh chóng cũng nín lặng. Khách khứa, vũ công, ca sĩ, nhạc công, những anh hề tất cả đều ngưng hết tất cả mọi hoạt động đang làm và nhìn vào người đàn ông đẹp đẽ, cao lớn và người phụ nữ thanh tao đang đương đầu với nhau.

Mất một lúc Rogan dường như chẳng biết nói gì. “Nghi thức hôn nhân đã được tiến hành rồi.”

“Và vẫn chưa hoàn thiện,” Helen phản bác lại. “Nó sẽ dễ dàng để mà vô hiệu.”

Cơn thịnh nộ trong mắt Rogan dâng cao. “Bà không đe dọa được tôi đâu, đàn bà. Tài sản của cô gái là của tôi và tôi sẽ mang theo bất cứ gì tôi muốn.” Anh lùi lại một bước và chộp lấy cánh tay Liana, lôi tuột nàng ra khỏi ghế. “Nếu sự trong trắng của cô gái là vấn đề, thì ta sẽ xử lý nó ngay bây giờ.”

Tình cảnh này khiến cho đám đông đã ngà ngà say phá lên cười, và tiếng cười của họ mỗi lúc một to hơn khi Rogan kéo Liana lên gác ra ra khỏi tầm mắt.

“Phòng của em…” Liana nói lo lắng, không biết chính xác là chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Nàng chỉ nhận thức được là cuối cùng nàng cũng sắp được ở một mình với người đàn ông đẹp đẽ này.

Rogan đạp tung một cánh cửa phòng dành cho khách quan hiện đang được bố trí cho Bá tước xứ Arundel cùng vợ ông ta. Cô hầu của nữ bá tước đang thu xếp quần áo. “Cút ra,”

Rogan ra lệnh cho cô gái, và chị ta nhớn nhác tuân lệnh anh.

“Nhưng phòng của em là – ” Lianan bắt đầu. Đây không phải là những thứ đã được chuẩn bị. Nàng được những nữ hầu của nàng thay dồ và đặt nàng trần trụi giữa những tấm chăn sạch sẽ và chàng sẽ đến với nàng và hôn nàng và chăm sóc nàng.

“Căn phòng này là đủ rồi,” chàng nói, và đẩy nàng ngã ra giường, rồi kéo váy của nàng lên và lột nó qua đầu nàng.

Liana vùng vẫy để thoát khỏi những lớp váy áo lót. Rồi thở gấp khi trọng lượng to lớn của Rogan phủ trùm lấy nàng. Khoảnh khắc sau nàng khóc thét lên vì đau đớn khi chàng đi vào trong nàng. Nàng đã không chuẩn bị trước cho nỗi đau đớn như thế và nàng đẩy chàng ra, nhưng anh dường như chẳng chú ý vì anh bắt đầu những cú đâm dài và nhanh.

Liana cắn chặt răng thể khỏi thét lên và nàng xiết chặt nắm tay gồng lên nỗi đau.

Trong vài phút anh mới kết thúc và anh đổ sập lên nàng, mềm rũ và thả lỏng. Nó cho Liana một chút hồi lại sau nỗi đau dữ dôi, nhưng khi nàng mở mắt ra nàng có thể thấy mái tóc đen của Rogan, có thể thấy sự mềm mãi của nó khi rũ trên gò má nàng. Khuôn mặt chàng quay đi, nhưng mái tóc dầy, sạch sẽ của chàng phủ trên trán và trên má nàng.

Chàng đã thấy nặng nề hay nhẹ nhõm vậy. Đôi vai rộng lớn của chàng che kín cả cơ thể nhỏ bé của nàng, vậy mà hông chàng dường như chẳng lớn hơn nàng là bao.

Nàng nâng một tay lên và chạm vào tóc của chàng, lồng những ngón tay vào trong mái tóc, rồi mũi của nàng, hít lấy mùi thơm của chàng.

Chầm chậm, chàng quay mặt lại với nàng, mi mắt nặng trĩu vì mệt mỏi. “Ta đã ngủ thiếp mất một lúc,” chàng nói dịu dàng.

Nàng mỉm cười với đôi mắt nhắm nghiền của chàng và vuốt ve lọn tóc chỗ thái dương.

Lông mi của chàng thật dầy, chiếc mũi đẹp đẽ, làn da sẫm màu và ấm áp và cũng mịn như da em bé. Hai bên má chàng phủ lớp râu quai nón chưa cạo, nhưng chúng không làm mất đi sự mềm mại của miệng chàng.

Ngón tay nàng chuyển từ thái dương chàng xuống gò má rồi đến đôi môi chàng. Khi nàng chạm tới môi dưới của chàng, đôi mắt chàng hé mở và màu xanh lục của chúng sáng lấp lánh. Giờ thì chàng sẽ hôn mình, nàng nghĩ, và nàng nín thở mất một lúc khi chàng nhìn nàng.

“Tóc vàng,” chàng lẩm nhẩm.

Liana mỉm cười với chàng vì màu tóc của nàng dường như đã làm hài lòng chàng. Nàng đưa tay gỡ chiếc mũ trùm ra và suối tóc óng ả của nàng tràn xuống. “Em muốn giữ nó cho riêng chàng,” nàng thì thầm. “Em hy vọng chàng sẽ thích nó.”

Chàng cuốn lấy một lọn tóc vàng óng ả với ngón tay mình. “Nó – ”

Chàng ngừng lại giữa chừng và tất cả sự dịu dàng trên khuôn mặt biến mất. Ngay lập tức chàng rời khỏi nàng và đứng dậy, nhìn chằm chằm xuống nàng. “Mặc đồ lại và tới nói với bà mẹ kế khó chịu của cô rằng cô đã trải qua đêm tân hôn. Nói với bà ta là sẽ không có chuyện hủy bỏ gì hết. Và cô đã sẵn sàng để chúng ta rời đi ngay trong đêm nay.”

Liana kéo váy của nàng xuống che đôi chân trần và ngồi dậy trên giường. “Đêm nay? Nhưng tiệc mừng hôn lễ còn kéo dài thêm hai ngày nữa mà. Ngày mai em có kế hoạch khiêu vũ và – ”

Rogan vội vàng chỉnh đốn lại trang phục của chàng cho thẳng thớm. “Ta không có thời gian nhảy nhót, và ta không có thời gian để nói qua lại với mấy bà vợ. Nếu đó là kế hoạch của cô, vậy thì cô có thể ở lại đây với cha cô và ta sẽ mang của cải đi với ta. Người của ta và ta sẽ rời đi sau ba giờ nữa. Có mặt hoặc không, không thành vấn đề với ta.” Chàng quay đi và rời khỏi căn phòng, đóng cánh cửa cái rầm lại sau lưng.

Liana vẫn ngồi nguyên tại chỗ, quá choáng váng để mà nhúc nhích. Chàng sẽ bỏ nàng lại!

Có một tiếng gõ cửa nhè nhè, rồi Joice bước vào. “Thưa tiểu thư?” chị nói.

Liana nhìn lên chị hầu của nàng, tất cả mọi sự bối rối hiện lên trong đôi mắt nàng. “Chàng sẽ rời đây trong ba giờ nữa và chàng nói là tôi có thể đi cùng chàng hoặc không. Chàng không quan tâm.”

Joice ngồi xuống giường và nắm lấy tay Liana. “Anh ta nghĩ anh ta không cần một người vợ. Tất cả bọn đàn ông đều nghĩ thế. Đã đến lúc tiểu thư chứng minh cho anh ta thấy rằng anh ta cần một người vợ bên cạnh anh ta rồi.”

Liana rời tay khỏi chị hầu, và khi nàng di chuyển đôi chân, nàng cảm thấy đau đớn. “Anh ta làm ta đau.”

“Nó luôn luôn như thế lần đầu tiên.”

Liana đứng đó và giận dữ bắt đầu trào lên khuôn mặt nàng. “Tôi chưa bao giờ bị đối xử như thế này trước đây. Anh ta đã không thèm cả tới dự tiệc cưới của chính anh ta. Tôi đã phải ngồi đó và chịu đựng những cái nhìn chòng chọc và cười cợt của mọi người. Và chuyện này nữa!” Nàng nhìn xuống váy nàng. “Tôi đã gần như bị cưỡng bức. Tôi sẽ cho anh ta biết anh ta đang đối xử với ai.” Nàng vừa đặt bàn tay lên cái chốt cửa thì những lời của Joice đã ngăn nàng lại.

“Và anh ta sẽ nhìn tiểu thư đầy căm ghét như anh ta đã nhìn Lady Helen.”

Liana quay lại.

“Tiểu thư đã thấy anh ta đối xử với phu nhân thế nào rồi đấy,” Joice tiếp tục, và bỗng chợt cảm thấy mình rất quyền lực. Nữ chủ nhân trẻ tuổi của chị hẳn nhiên là xinh đẹp và giàu có rồi, thế nhưng cô ấy đang lắng nghe và vâng lời Joice. “Xin hãy tin tôi, tôi biết đàn ông như Lord Rogan muốn gì. Anh ta sẽ ghét tiểu thư đúng như anh ta đã làm với phu nhân nếu tiểu thư chống đối lại anh ta.”

Liana xoa xoa những ngón tay trong bàn tay phải của nàng với nhau. Nàng vẫn có thể cảm nhận được mái tóc chàng chạm vào da nàng và nàng nhớ lại điều đó, trong một lúc, có gì đó dịu dàng trong đôi mắt chàng. Nàng không muốn mất nó. “Vậy tôi phải làm gì?” nàng thì thầm.

“Vâng lời anh ta,” Joice nói chắc nịch. “Xin hãy sẵn sàng trong ba giờ nữa. Lady Helen sẽ không nghi ngờ gì can ngăn sự rời đi của tiểu thư, nhưng hãy đứng về phía chồng tiểu thư. Tôi đã từng nói với tiểu thư là đàn ông muốn sự trung thành từ vợ của họ thế nào rồi đấy.”

“Trung thành mù quáng ư?” Liana hỏi. “Kể cả khi anh ta sai lầm?”

“Đặc biệt là khi anh ta sai lầm.”

Liana lắng nghe điều đó, nhưng vẫn chẳng hiểu nổi.

Thấy rằng nữ chủ nhân trẻ tuổi vẫn đang bối rối, Joice nói tiếp. “Hãy nuốt cơn giận của tiểu thư lại. Mọi phụ nữ đã kết hôn đều có thêm sức mạnh từ nỗi tức giận mà họ kiềm nén bản thân. Rồi tiểu thư sẽ thấy. Tiểu thư sẽ học được cách nuốt những cơn giận mà nó sẽ trở thành một cách để sống đối với với tiểu thư.”

Liana định nói gì đó, nhưng Joice cắt lời nàng.

“Hãy đi và chuẩn bị ngay thôi nếu không anh ta sẽ bỏ tiểu thư lại mất.”

Cảm thấy vô cùng bối rối, Liana nhanh chóng rời phòng. Nàng sẽ làm bất cứ điều gì nàng có thể chứng minh cho người đàn ông này thấy nàng có thể là một người vợ tốt, và nếu nó ngăn nàng không được nổi cơn tam bành, thì cứ vậy đi. Nàng sẽ biểu hiện cho chàng thấy là nàng có thể là người vợ trung thành tột bậc.

Khi Lord Rogan bước xuống bậc thềm đá, một cái cau mày hiện trên khuôn mặt đẹp đẽ của chàng, người đầu tiên chàng gặp là Lady Helen. “Mọi việc đã xong,” anh nói với bà. “Sẽ không có sự hủy hôn nào hết. Nếu có gì cần chất thêm vào mấy cái xe, thì làm đi, vì chúng tôi sẽ đi trong ba giờ nữa.” Anh sắp vượt qua bà, nhưng Helen đã chắn trước mặt anh.

“Anh sẽ đem con gái tôi đi khỏi chính lễ tiệc mừng hôn sự của con bé ư?”

Rogan không hiểu nổi mấy ả đàn bà này đang cố làm nhặng xị lên vấn đề gì nữa. Nếu là chuyện ăn uống thì họ có thể mang bao nhiêu tùy thích. “Tôi sẽ không để cô gái chết đói đâu,” anh nói, nhấn mạnh với cái nhìn chán ghét trong mắt của Helen. Anh chưa từng bị phụ nữ ghét. Hầu hết số họ đều giống như cô gái chàng đã cưới: đôi mắt dịu dàng và tha thiết.

“Anh rồi sẽ bỏ đói con bé,” Helen nói, “cũng như cha anh đã dằn vặt những bà vợ của ông ta trong sự êm ấm và bầu bạn.” Giọng bà thấp xuống. “Cũng như anh đã đày đọa Jeanne Howard.”

Helen bước lùi lại khi bà thấy biểu cảm trên mặt Rogan. Đôi mắt anh đanh lại và anh nhìn bà với cơn thịnh nộ khủng khiếp tới mức khiến bà bắt đầu run sợ.

“Đừng bao giờ tới gần ta lần nữa, đàn bà,” anh lạnh lùng, trong một giọng thật thấp. Rồi anh sải bước vượt qua mặt bà, lờ đi những tiếng gọi của khách khứa rủ cùng uống một chầu, và bỏ ra ngoài sân lâu đài.

Jeanne Howard, anh nghĩ. Anh có thể bóp cổ ả đàn bà đó vì đã nhắc tới Jeanne, nhưng nó cũng nhắc anh phải cẩn thận với cô vợ mới này, không được để đôi mắt xanh nai tơ và mái tóc vàng óng đó gây ảnh hưởng tới bản thân.

“Trông anh cứ như sắp đâm ai đó tới nơi ròi ấy,” Severn nói vui vẻ. Khuôn mặt anh hồng lên vì ăn và uống khác nhiều.

“Cậu đã sẵn sàng đi chưa?” Rogan càu nhàu với anh. “Hay là cậu quá bận rộn lên giường với mấy ả để mà trông nom tới công việc?”

Severn đã từng chịu đựng cơn giận dai dẳng của ông anh trai và anh giờ đã quá say để mà quan tâm đến anh ấy bây giờ. “Em lường trước hết rồi, anh trai, và đã chất đầy một xe toàn đồ ăn rồi. Chúng ta sẽ bỏ lại đám nệm lông hay đem chúng theo đây?”

“Bỏ đi,” Rogan nạt, rồi lại ngần ngừ. Trong đầu anh lại vang lên tiếng của Helen Neville, “Cũng như anh đã đày đọa Jeanne Howard,” và cảm thấy một lưỡi dao xói vào trong ruột anh. Cô gái mà anh đã cưới – tên cô ta là gì nhỉ? – hình như là nó đơn giản thôi. “Cứ để cô ta có mấy cái nệm lông,” anh gầm gừ với Severn, và đi kiểm tra người của anh.

Severn nhìn anh trai bỏ đi và tự hỏi không biết bà chị dâu nhỏ bé xinh xắn của anh trông như thế nào vậy nhỉ.