Thể Tôn

Chương 11: Cương kỹ




- Trảm Đồ bái kiến sư tôn.

Người thiếu niên vội vàng thu hồi thanh kiếm rồi xoay người nói vơi giọng cung kính.

- Đồ nhi! Mới bế quan một năm làm sao mà lần này thấy ngươi có chút khác lạ?

Người trung niên mặc trang phục màu đen nhìn thiếu niên mặc áo xám mà cười nói một cách ấm áp. Ánh mắt y nhìn về phía Đao Đồ một cách ôn hòa. Có thể thấy tư chất của Đao Đồ được Cương Kiếm Tử rất coi trọng.

- Là do Trảm Đồ quá kém. Xin sư tôn thứ lỗi.

Gã thiếu niên hơi cúi đầu nói.

Người thiếu niên đó chính là Đao Đồ mà một năm qua, Lôi Cương không gặp. Do dưới chữ Cương chính là chữ trảm nên Đao Đồ cũng gọi là Trảm Đồ.

- Ừ! Đồ nhi cố gắng củng cố. Chiều hôm nay theo sư tôn đi vào trong Tàng Kiếm các để tìm một thứ kiếm kỹ thích hợp với mình đi.

Cương Kiếm Tử khẽ cười nói, ánh mắt có chút ngạo nghễ.

- Vâng.

Đao Đồ vội vàng nói, đồng thời hai mắt hắn sáng lên. "Cương Kỹ?" Bản thân y đã tu luyện được Cương khí thì có khả năng học được Cương kỹ.

Khi Cương khí thành thì Cương kỹ xuất đó chính là quy định bất thành văn của Cương khí giả trong giới tu luyện. Chỉ có tu luyện được Cương khí thì mới có thể được học Cương kỹ. Cương kỹ là các chiêu thức do vô số các đời tiền bối sáng tạo ra. Hơn nữa, do có Cương khí nên uy lực của chiêu thức lại càng tăng lên gấp bội. Trong số Cương Tu giả cùng cấp độ thì Cương kỹ chính là điều quyết định thắng bại. Nhưng Cương kỹ chính là của cải của tiền nhân mặc dù không phân cấp bậc nhưng cũng chia thành các thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ... Đồng thời chiêu thức Cương Kỹ càng nhiều càng đại diện cho uy lực của nó càng mạnh. Hơn nữa, sự vận dùng càng thành thục thì uy lực của nó cũng tăng lên theo.

Nhìn bóng lưng của sư tôn Cương Kiếm Tử đi xa, ánh mắt của Đao Đồ lóe lên một tia sáng rồi nhìn về phía chân núi. Sau đó gã nhanh chóng đi xuống núi.

Mặc dù Đao Đồ bế quan hơn một năm nhưng vẫn nhớ rất rõ chỗ ở của Lôi Cương, bất chấp hắn mới chỉ dẫn gã tới đó hai lần mà thôi. Chẳng thèm nhìn tới đám đệ tử mặc áo xanh đang ngồi xếp bằng, Đao Đồ nhanh chóng đi vào trong núi.

Đi suốt gần một canh giờ, tầm mắt của gã dần trở nên sáng sủa mà xuất hiện một cái vách đá. Đao Đồ có chút không đành lòng liền nhanh chóng đi về phái túp lều cổ.

Lôi Cương đang ngồi xếp bằng trong lều cái tai của hắn chợt động rồi mở mắt ra nhìn. Trước mặt hắn xuất hiện một gương mặt hết sức quen thuộc. Hai mắt Lôi Cương chớp chớp rồi không kìm được sự hưng phấn, nói:

- Đao Đồ! Ngươi đã tới rồi.

Ngay lập tức, Lôi Cương đứng dậy đi ra khỏi túp lều, nhìn Đao Đồ chằm chằm.

Khi Lôi Cương đứng thẳng dậy, Đao Đồ sững người nhìn Lôi Cương rồi buồn bực nói:

- Lôi Cương! Cả năm nay ngươi ăn cái gì mà cao như vậy?

Nói xong, Đao Đồ bước nhanh tới bên người Lôi Cương mà lấy tay xem xét, phát hiện mình chỉ cao ngang bằng lỗ tai của Lôi Cương. Đao Đồ rầu rĩ nói:

- Không ngờ ta bế quan một năm, ngươi lại cao hơn ra cả nửa cái đầu. Nếu ta bế quan vài năm thì chẳng phải là cao hơn ta hai cái đầu hay sao?

Một năm không gặp Đao Đồ, nên bây giờ được gặp Lôi Cương cảm thấy rất vui. Ở Kiếm Đỉnh môn, hắn chỉ có Đao Đồ là bằng hữu tốt nhất, duy nhất của hắn. Lôi Cương nhếch miệng cười nói:

- Ta hơn ngươi nửa tuổi, thì cao hơn một cái đầu là chuyện đương nhiên. Một năm không gặp ta, có phải ngươi đã quên ta rồi hay không?

Nhìn ánh mắt Lôi Cương có chút cô đơn, trong lòng Đao Đồ cảm thấy nặng trĩu, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Lôi Cương! Đao Đồ ta đâu phải loại người đó? Một năm qua, ta ở trên Tranh Chiến phong bế quan, hôm nay mới xuất quan, ta liền đi gặp ngươi.

Lúc này, gương mặt Lôi Cương mới mỉm cười, nói:

- Bế quan một năm? Tại sao lại bế quan như vậy? Thế ngươi có thu hoạch được gì không?

Khuôn mặt Đao Đồ xuất hiện một chút hưng phấn rồi lập tức rút thanh kiếm của mình nói với Lôi Cương:

- Ngươi xem!

Ngay lập tức, gã vận hành cương khí trong kinh mạch. Không ngờ thanh kiếm trong tay phải của gã xuất hiện một thứ cương khí màu xanh. Đao Đồ đột nhiên nhảy lên cao chừng một trượng rồi chém một kiếm xuống.

"Oành!" Trên mặt đất đột nhiên nổ tung, xuất hiện một cái hố to bằng nắm tay. Đất đá bay tứ tung.

Lôi Cương sững sờ nhìn cái lỗ trên mặt đất rồi nghĩ tới ánh sáng màu xanh trên thanh kiếm vừa rồi của Đao Đồ. Trong lòng hắn nghĩ thầm chẳng lẽ Đao Đồ đã ngưng tụ được khí thể? Có điều mà sắc lại khác với hắn. Của hắn là màu vàng nhạt còn Đao Đồ lại là màu xanh nhạt. Lôi Cương hơi liếc mắt nhìn về phía mấy cái lỗ bị quyền của hắn tạo ra trên vách đá mà trong lòng hơi trầm tư.

Nét mặt của Lôi Cương khiến cho Đao Đồ nghĩ hắn đang khiếp sợ. Ngay lập tức, Đao Đồ nhếch miệng cười nói:

- Lôi Cương! Ngươi không cần phải kinh ngạc. Thất Tinh kiếm cương quyết của ta đã đạt tới tầng thứ hai. Mà cương khí cũng đạt đạt tới Hoàng cấp. Ta tin rằng không lâu nữa, ngươi cũng có thể làm được như ta.

Rồi trong lúc mà Lôi Cương còn chưa tỉnh ngộ, Đao Đồ thu kiếm lại mỉm cười nhìn hắn. Tuy nhiên, nụ cười của Đao Đồ không hề có một chút cao ngạo. Nhìn Lôi Cương đang ngơ ngác. Đao Đồ vỗ lưng hắn, nói:

- Đúng rồi! Lôi Cương! Trong năm qua chắc ngươi đã tu luyện Thất Tinh kiếm cương quyết tới tầng thứ nhất chứ?

Bị Đao Đồ vỗ một cái, Lôi Cương giật mình tỉnh lại, cười khổ nhìn Đao Đồ rồi lắc đầu. Trong hai năm qua, hắn đắm chìm trong Ngũ Hành thể tu, cơ bản chẳng hề tu luyện tới Thất Tinh kiếm cương quyết.

Nhìn Lôi Cương lắc đầu rồi cười khổ, ánh mắt Đao Đồ tối sầm lại, thở dài:

- Lôi Cương! Còn một năm nữa, ngươi ở đây nhất định phải cố gắng. Đao Đồ ta tin rằng ngươi có thể đạt được tới tầng thứ nhất.

Lôi Cương nhìn Đao Đồ một cách cảm kích. Mà đối với Ngũ Hành thể tu, Lôi Cương cũng không thể nói với Đao Đồ. Dù sao thì chỉ cần lai lịch của nó là hắn không thể nói rõ ra được.

- Lôi Cương! Ta sẽ nói cho ngươi những điều tâm đắc của mình khi bước vào tầng thứ nhất. Như thế có thể giúp ngươi trong vòng một năm cũng bước vào được tầng đầu tiên.

Đao Đồ vừa nghĩ vừa nói.

Lôi Cương gật đầu, nhìn về phía Đao Đồ mà chờ đợi.

Sau khi trầm tư một lúc, khuôn mặt Đao Đồ đang ngưng trọng trở nên cứng ngắc rồi xấu hổ nhìn Lôi Cương:

- Ngượng quá! Lôi Cương! Lúc trước, ta bước vào tầng đầu tiên hoàn toàn dựa theo tâm pháp tầng thứ nhất của Thất Tinh kiếm cương quyết mà vận hành...trong vòng một tháng là đạt được...

Đao Đồ đúng là người mới. Mặc dù đã bước vào tầng thứ hai nhưng để cho hắn nói làm sao đạt được tầng thứ nhất thì không biết nói thế nào.

Lôi Cương mỉm cười nói:

- Không sao! Như vậy cứ vận hành theo tâm pháp là được đúng không? Ta sẽ thử vận hành xem.

Đao Đồ gật đầu xin lỗi sau đó nói chuyện với Lôi Cương chừng một canh giờ rồi mới rời đi.

Nhìn bóng Đao Đồ từ từ đi xa, trong mắt Lôi Cương cảm thấy ấm áp một lúc lâu. Sau đó, hắn khẽ thở dài, lẩm bẩm nói:

- Xem ra đã đến lúc phải tu luyện Thất Tinh kiếm cương quyết. Đã được hai năm. Nếu trong một năm cuối cùng mà mình không đạt được thì sẽ phải xuống núi. Khi đó, ca ca tới tìm mình thì sao? Hơn nữa, mình cũng không muốn mất đi một người bạn tốt như Đao Đồ.

Lôi Cương hít vào một hơi rồi thở ra. Ánh mắt nhìn lên trời, lẩm bẩm:

- Ca ca! Bây giờ...ngươi có tốt không?

Bất chợt, Lôi Cương xoay người trở lại lều cỏ rồi lấy tầng thứ nhất của Thất Tinh kiếm cương quyết mà Cương Kiếm Tử đã đưa cho. Nhưng vào lúc Lôi Cương đang định giở ra xem thì hắn chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía trước.

Ờ trong rừng có một lão nhân mặc trang phục trắng, từ từ đi ra. Sắc mặt lão nhân đỏ hồng, đôi lông mi màu trăng rũ xuống hai bên khóe mắt tới tận ngang mũi. Còn bộ râu bạc trắng thì dài tới tận ngực. Nhưng hai mắt của lão nhân lại rất sáng, đầy cơ trí, giống như nhìn thấu mọi chuyện trên cõi đời. Lôi Cương cảnh giác nhìn lão nhân mà trầm giọng nói:

- Bây giờ vẫn còn một năm nữa mới tới thời hạn. Chẳng lẽ Đạo Trưởng đẫ nói như vậy mà không giữ lời hay sao?

Hiển nhiên là Lôi Cương coi lão nhân áo trắng là người tới đuổi mình xuống núi. Dù sao thì trong hai năm qua, ngoại trừ Đao Đồ ra không có người nào tới đây. Vậy mà lúc này, sự xuất hiện đột ngột của lão nhân khiến cho Lôi Cương nghĩ ngay là người tới đuổi mình.

- Tiểu hữu! Ta không phải tới để đuổi ngươi xuống núi.

Lão nhân áo trắng mỉm cười một cách ấm áp.

Nghe lão nhân nói vậy, Lôi Cương mới thở phảo nhẹ nhõm. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn lại càng thêm cảnh giác nói:

- Vậy tiền bối tới đây làm gì?

Lão nhân áo trắng mỉm cười không nói, ánh mắt nhìn Lôi Cương chằm chằm. Một lúc sau, lão mới lên tiếng:

- Cương Tu giả thì tâm là thứ nhất, tư chất thứ hai, thể chất thứ ba và chăm chỉ là thứ tư. Mà ngươi thì có được ba điều trong số bốn điều. Đó chính là nguyên nhân mà lão phu tới đây.

Gương mặt Lôi Cương hơi dại ra. Lời nói của lão nhân khiến cho Lôi Cương càng thêm ngơ ngác. Tuy nhiên, ánh mắt hắn vẫn nhìn lão nhân chằm chằm:

- Xin tiền bối cứ nói thằng, không cần phải quanh co.

Khuôn mặt hồng hào của lão nhân điểm nụ cười, hai mắt sáng ngời có chút tán thưởng, nói:

- Tuy rằng tư chất của ngươi bình thường, nhưng tâm của ngươi lại đoan chính, thể chất của ngươi người khác không thể so sánh. Mà sự chăm chỉ thì lại hơn người khác mấy lần. Vì vậy mà lão phu tới đây.

Lôi Cương nghe thì có thể hiểu được một chút, nhưng câu cuối cùng lại vẫn có chút mơ hồ, giọng nói hơi dịu lại:

- Tiền bối! Cứ nói thẳng đi.

- Ý của lão phu đó là tư chất của ngươi mặc dù bình thường, nhưng tâm, thể chất và sự chăm chỉ của ngươi đều đạt yêu cầu. Lão phu muốn truyền cho ngươi Cương thuật. Nếu ngươi có thể đạt được yêu cầu của lão phu thì lão phu sẽ thu ngươi làm đệ tử chính thức. Có được không?

Lão nhân áo trắng nhìn Lôi Cương mà mỉm cười nói.

Ánh mắt của Lôi Cương có chút thay đổi nhưng vẫn không quá kích động. Chuyện lúc trước ở đại điện khiến cho Lôi Cương không có nhiều sự hy vọng đối với việc bái sư. Nhưng cho dù như vậy thì Lôi Cương cũng không muốn lãng phí cơ hội lúc này, nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Không biết yêu cầu của tiền bối là gì?