Thể Tôn

Chương 9: Sắp xếp




Đao Đồ đứng bên Lôi Cương mà ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

- Tiểu tử! Ngươi có nguyện bái Cương Chân tử ta làm sư phụ hay không?

- Tiểu tử! Ngươi có nguyện bái Cương Chân tử ta làm sư phụ hay không?

Một người trung niên có vẻ mặt âm độc, hai mắt sáng như ưng nhìn về phía Âm Lệ mà nói. Âm Lệ hơi sững sờ, vội vàng quỳ xuống bái:

- Âm Lệ bái kiến sư tôn.

Cuối cùng còn lại bẩy gã thiếu niên cùng được bảy người áo đen còn lại chọn lấy. Chỉ còn lại một mình Lôi Cương đứng run rẩy ở đó. Đôi môi hắn trắng bệch, gương mặt và cơ thể run rẩy. Hai tay nắm chặt, gân xanh trên trán nổi rõ, dường như cố gắng kìm chế sự đau đớn trong lòng.

Đao Đồ nhìn sắc mặt Lôi Cương, ánh mắt có chút bất nhẫn rồi nhìn về phía sư tôn Cương Kiếm Tử của gã. Làm sao mà Cương Kiếm Tử không hiểu được ý của Đao Đồ?

- Ngươi tên gì?

Sắc mặt Cương Kiếm Tử thản nhiên nhìn Lôi Cương đang run rẩy mà chậm rãi hỏi.

Lôi Cương đang lo lắng thì nghe thấy có người hỏi mình. Ánh mắt hắn chỉ có một sự tuyệt vọng nhìn về phía Cương Kiếm tử.

- Sư tôn! Hắn tên là Lôi Cương.

Đao Đồ đứng bên vội vàng nói.

Ngoại trừ Âm Lệ và Từ Mỵ ra, ánh mắt của bảy thiếu niên còn lại đều khinh thường mà nhìn Lôi Cương. Mặc dù cả mười một người đều lên tới đỉnh núi nhưng tới đây mới thực sự phân chia. Mà rõ ràng, Lôi Cương không thể sánh với họ.

- Lôi Cương! Ngươi nghe đây. Thể chất của ngươi mặc dù tốt nhưng là Cương Tu giả vẫn phải coi trọng tư chất. Mà tư chất của ngươi lại bình thường, cơ bản là vô duyên với Cương Tu giả. Nhưng ta niệm tình ngươi...

Cương Kiếm Tử liếc mắt nhìn Đao Đồ rồi chậm rãi nói:

- Niệm tình ngươi vượt qua được khảo hạch nên cho ngươi một cơ hội. Ta sẽ truyền cho ngươi bí quyết Thất Tinh kiếm cương tầng thứ nhất. Nếu trong vòng ba năm, ngươi có thể hoàn thành được tầng thứ nhất thì ngươi có thể ở lại Kiếm Đỉnh môn tu luyện. Còn không thì sau ba năm, Kiếm Đỉnh môn chúng ta sẽ cho ngươi ngàn lượng hoàng kim để cho ngươi hưởng một cuộc sống vinh hoa phú quý nơi thế tục có được không?

Lời nói của Cương Kiếm Tử khiến cho chín người áo đen còn lại kinh ngạc nhìn y, dường như kinh ngạc vì lòng tốt của y thì đúng hơn.

Lôi Cương mở to mắt, run rẩy quỳ xuống. "Rầm! Rầm! Rầm!" Lôi Cương dập đầu ba cái thật mạnh, kích động nói:

- Đa tạ tiên trưởng. Lôi Cương nhất định sẽ cố gắng trong vòng ba năm đạt được tầng thứ nhất.

Sự lo lắng trong mắt Đao Đồ cũng từ từ biến mất, ánh mắt có chút phức tạp nhìn cái trán sắp chảy máu của Lôi Cương rồi cảm kích nhìn sư tôn của mình.

- Được rồi! Ba ngày sau sẽ cử hành lễ bái sư ở Vấn Kiếm phong. Các vị sư đệ, sư muội dẫn đệ tử của mình về chỗ tu luyện trước đi, sau đó nói cho biết tông quy tránh để cho vi phạm.

Cương Kiếm Tử nhìn chín người mà nói. Sau đó, y kéo tay phải Đao Đồ, đứng trước mặt Lôi Cương.

- Lôi Cương. Ngoại trừ năm ngọn núi ngươi không thể lên ra còn lại ngươi có thể tìm một chỗ. Đây là tầng thứ nhất của Thất Tình kiếm cương quyết. Sau ba năm, ta sẽ kiểm tra ngươi.

Kiếm Cương tử lấy từ trong người ra một quyển cổ thư rồi đưa cho Lôi Cương. Bí kíp tu luyện cương khí cao cấp nhất của Kiếm Đỉnh môn chính là Thất Tinh kiếm cương quyết. Tổng cộng nó có tất cả chín tầng. Hai tay Lôi Cương run rẩy cầm quyển kiếm phổ rồi dập đầu ba cái.

Ngay lập tức, Cương Kiếm Tử kéo tay Đao Đồ. Ánh mắt Đao Đồ phức tạp nhìn Lôi Cương nói:

- Lôi Cương! Bảo trọng.

Sau đó liền rời khỏi đại điện. Lập tức, chín người trung niên cũng dẫn theo đồ đệ của mình mà đi. Trong đó, ngoại trừ Âm Lệ quay đầu nhìn Lôi Cương ra, những người còn lại cơ bản chẳng thèm nhìn hắn. Trong lòng bọn họ không người nào không nghĩ, sau này có lẽ sẽ không còn gặp được người thiếu niên có làn da ngăm đen này nữa. Tới lúc này, lập trường của họ đã thực sự thay đổi. Bọn họ đã trở thành đệ tử của Kiếm Đỉnh môn, còn Lôi Cương chỉ là đệ tử tạm thời. Rất có thể, sau ba năm sẽ vĩnh viễn rời khỏi Kiếm Đỉnh môn.

Lôi Cương nhìn đại điện trống không mà trong lòng cảm thấy vô vàn suy nghĩ. Hai mắt hắn đầy nước nhưng Lôi Cương cố gắng không để cho nước mắt của mình rơi xuống.

- Chẳng lẽ...tư chất thực sự quan trọng như vậy sao? Ta không cam lòng.

Lôi Cương quỳ trên mặt đất mà gào lên, gương mặt hắn đỏ bừng. Thật lâu sau, Lôi Cương cố gắng áp chế sự đau khổ của mình mà đứng dậy. Hai mắt hắn sáng ngời, nhỏ giọng nói:

- Lôi Cương! Ba năm! Trong vòng ba năm nhất định phải tu luyện được tầng thứ nhất của Thất Tinh kiếm cương quyết. Có như thế mới có thể chờ được ca ca tới tìm mình.

Trong mắt Lôi Cương đầy sự mong đợi mà xoay người ra khỏi đại điện. Nơi ngọn núi cao nhất trong năm ngọn núi một vị lão nhân mặc trang phục trắng chợt mở hai mắt. Ánh mắt đục ngầu của lão lóe lên một tia sáng nhưng lập tức lại thở dài rồi nhắm mắt.

Ra khỏi đại điện, Lôi Cương phát hiện mười người trung niên mang theo mười thiếu niên ngự kiếm bay về phía năm ngọn núi. Trong mắt hắn xuất hiện một sự hâm mộ và quyết tâm. Hai tay hắn nhắm thật chặt. Một lúc lâu sau, Lôi Cương mới thở ra một hơi rồi nhìn về phía người đệ tử mặc áo xanh trên đường lớn. Sau đó, hắn nhìn những kiến trúc xung quanh. Lôi Cương đi tới đó để xem có thể có được phòng trống hay không.

Nhưng khi Lôi Cương tới phòng nào thì ở trong đó cũng đều có rất đông đệ tửu quay đầu nhìn ra. Ánh mắt họ không hề có ý tốt nhìn Lôi Cương chằm chằm. Lôi Cương thở dài trong lòng, cố gắng đè nén sự đau đớn. Cuối cùng hắn đi ra, ngoài nhìn khu rừng trước mắt. Ánh mắt chứa đựng một sự kiên quyết rồi dứt khoát bước vào bên trong.

Sau khi xuyên vào trong khu rừng, Lôi Cương bắt đầu tìm kiếm một chỗ thích hợp cho mình. Tìm kiếm suốt một ngày, Lôi Cương đi hết cả mười dặm mới thấy trước mắt có một khoảng trống. Phía Tây là một vách núi, hai bên là vách đá cao dựng đứng. Suy nghĩ một lúc, Lôi Cương quyết định cư trú ở đây.

Một ngày sau đó, một cái lều cỏ nhỏ bé xuất hiện ở chỗ trống trải. Trong căn lều đó chất đầy lá cây. Lôi Cương nằm trong, gối đầu lên hai tay nhìn lên trời, ánh mắt ngời sáng.

Tới gần hoàng hôn, bụng Lôi Cương sôi lên sùng sục mới khiến cho Lôi Cương tỉnh lại. Hắn nhìn quanh, ánh mắt có chút thất vọng. Khi đi lấy lá cây, Lôi Cương không thấy trong rừng có một con dã thú vì vậy mà hắn đành phải về Kiếm Đỉnh môn để tìm đồ ăn.

Khi Lôi Cương về tới nơi thì trời đã chạng vạng. Đám đệ tử áo xanh đều đã vào hết trong phòng để tu luyện. Chỉ có một bóng người gầy nhỏ màu xám đứng ở trên con đường lớn nhìn quanh như đang kiếm ai đó. Hai mắt Lôi Cương sáng lên, vội vàng kêu:

- Đao Đồ.

- Lôi Cương!

Bóng người gầy nhỏ quay đầu nhìn về phía Lôi Cương, trong mắt có chút vui sướng và lo âu. Rồi ngay lập tức, gã rút từ trong ngực ra một cái chai đưa cho Lôi Cương, nói:

- Lôi Cương ngươi đi vào trong đó? Đây là Ích Cốc đan. Một viên có thể no được ba ngày. Ta đi về trước tu luyện, nếu không sư tôn sẽ trách tội.

Sau khi đưa cái bình cho Lôi Cương rồi Đao Đồ nhanh chóng chạy về phía một trong năm ngọn núi. Nhìn thân hình nhỏ bé của Đao Đồ chạy lên đường núi, từ từ khuất dần, ánh mắt Lôi Cương hơi ươn ướt. Tay phải hắn nắm cái bình thật chặt.

Khi trở lại tới căn lều của mình thì trời đã gần tối mịt. Lôi Cương mở cái bình mà Đao Đồ đưa cho thì thấy bên trong có mấy chục hạt đan dược to bằng ngón tay út, màu xám. Lôi Cương lấy một hạt cho vào miệng rồi ngồi xuống, tinh tâm ngưng thần.

Khi Lôi Cương tỉnh lại thì thấy đã là sáng sớm ngày thứ hai. Tinh thần của hắn rất tốt. Tất cả những mệt mỏi, sau một đêm tĩnh tâm đã biến mất.

Lôi Cương cũng chưa mở quyến Thất Tinh kiếm cương quyết mà Cương Kiếm tử đưa cho. Hắn nhắm mắt nghĩ lại về bộ tầng thứ nhất trong bộ đầu tiên của Ngũ Hành thể tu. Bây giờ, hắn đã đạt tới khúc dạo đầu là ngưng thần nên Lôi Cương thử tu luyện tầng thứ nhất là cảnh giới Đồng Bì.

- Trước tiên luyện thân làm cho da thịt cứng rắn. Để cho da xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt, cứng rắn như đồng. Đó chính là cảnh giới Đồng Bì.

Lôi Cương nghĩ lại những gì ghi trong tầng đầu tiên của Ngũ Hành thể tu rồi tử từ thử vận hành nó trong kinh mạch. Nhưng cho tới nửa ngày, Lôi Cương cũng không có chút thu hoạch bởi hắn không biết kinh mạch là cái gì. Không có sự chỉ dạy của trưởng bối, Lôi Cương chỉ có thể từ từ mày mò.

Một ngày nhanh chóng trôi qua. Tới hôm nay chính là ngày thứ ba mà Lôi Cương ở Kiếm Đỉnh môn, cũng là ngày mà mười người Đao Đồ làm lễ bái sư.

Từ sáng sớm, trên năm ngọn núi đều vọng tới những tiếng động. Khi Lôi Cương nghe thấy những âm thanh đó, khóe mắt hắn hơi giật giật, ánh mắt trở nên sắc bén cùng với hai tay nắm lại thật chặt.

- Nếu như tư chất mình tốt một chút thì lúc này mình cũng có thể lên núi. Không! Phải là đi theo ca ca cùng nhau tu luyện,.

Ánh mắt Lôi Cương từ từ tối lại, ngẩng mặt nhìn lên trời mà lẩm bẩm: Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ca! Lôi Cương nhất định không để cho ca thất vọng.

Lôi Cương nhìn về phía vách đá, ánh mắt có chút lạnh lùng. Hắn đi tới dưới một táng đá lớn, tay phải nắm lại thành quyền rồi đấm mạnh vào tảng đá.

"Bụp..." Một tiếng động vang lên. Đồng thời, tay phải của Lôi Cương cũng vang lên tiếng xương kêu. Lôi Cương cắn chặt răng, tay trái nắm lại đấm mạnh vào tảng đá.

Nếu như lúc này Đao Đồ đứng ở đây chắc chắn cho rằng Lôi Cương đã bị điên. Nhưng hoàn toàn không phải, đó là bởi vì Lôi Cương nghĩ tới những lời ghi trong Ngũ Hành thể tu nói về cảnh giới Đồng Bì mà sử dụng phương pháp như hành hạ mình để rèn luyện da thịt.

Có thể nói đây là một phương pháp tu luyện tàn nhẫn nhưng lại hoàn toàn chính xác.

Cho tới khi hai nắm tay chảy đầy máu tươi, Lôi Cương mới dừng lại. Trên trán hắn chảy đầy mồ hôi, cố gắng nhịn cơn đau rồi quay về túp lều của mình, chậm rãi ngưng thần. Mà Lôi Cương không biết rằng sau khi hai mắt hắn nhắm lại, trên tay trái liền hiện lên chút hào quang màu vàng nhạt còn tay phải thì có màu tím nhạt. Ánh sáng chớp lên một cái, vết thương trên tay hắn liền đóng vẩy.

Tiếp theo đó, ngoại trừ thời gian ngưng thần ra Lôi Cương thử vận hành kinh mạch và còn thời gian thì đi hành hạ mình.