Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 107: Đại kết cục ④




Tiêu Ngư trở lại trong phòng, Triệu Hoằng đi ra từ bên trong, đầu của củ cải đỏ mập mạp nhu thuận rúc vào bên cạnh nàng, nâng đầu lên gọi nàng một tiếng: “Mẫu thân.”lê quý đôn

Mặt mày Triệu Hoằng thanh tú, môi hồng răng trắng, hiện tại đang là lứa tuổi đáng yêu nhất, Tiêu Ngư nhìn cậu bé, thân thể đang cứng ngắc thoáng thả lỏng.

Nàng đưa tay sờ lên mặt Triệu Hoằng, xoay người sang chỗ khác. Thấy Hà Triêu Ân ở bên trong đã dẫn gã sai vặt lui ra ngoài.

Lúc trước ở trong cung, nàng cũng có tiếp xúc với hắn nhưng cũng hoàn toàn không tính là thâm giao. Hiện tại nàng cầu xin hắn giúp, là bởi vì thật sự cùng đường mạt lộ rồi, nếu hắn không đồng ý, cũng là hợp tình hợp lí. Đường đường là hoạn quan bên cạnh Đế Vương, văn võ bá quan đều phải nịnh bợ hắn, hắn có thể vì Triệu Huyên từ bỏ vinh hoa phú quý, có thể thấy được hắn rất trung thành với Triệu Huyên.

Một tay nâng gương mặt Triệu Hoằng, một tay khác của Tiêu Ngư thì để ở trên bụng. Hiện tại bụng nàng chưa lộ ra, cần phải cẩn thận khắp nơi, nếu như lại kéo dài thêm, đến ngày bụng nàng to ra, sợ là càng khó thoát khỏi bàn tay của Triệu Huyên. Nhớ tới mấy lần lỗ mãng chạy trốn trước đó, Tiêu Ngư cố gắng để bản thân ổn định lại tinh thần.

Nếu muốn chạy trốn lần nữa, thì ắt phải thành công.

...

Triệu Huyên ở một biệt viện vắng vẻ ở Thanh Châu, ngồi ở phía tây nhưng nhìn hướng đông, trước sau đã tiến vào ba lượt. Chỗ Tiêu Ngư được bố trí gọi là Tàng Châu viện. 

Trong nội viện đủ loại hoa cỏ, trong viện có một cây táo cành lá rậm rạp che trời, hiện đã cuối mùa thu, quả sum xuê cả cây, quả táo xanh đỏ treo ở đầu cành, giống như ngọn đèn nhỏ. Mùi táo thơm tràn ngập cả sân, trộn lẫn từng chút từng chút tâm nguyệt ngọt ngào.

Bóng dáng Hà Triêu Ân đi ra khỏi Tàng Châu viện, mặt mày của hắn sáng sủa, ánh nắng lặng lẽ rơi ở trên người hắn, lịch sự tao nhã giống như một bức tranh thủy mặc. Mà cuối đường mòn, Triệu Huyên yên tĩnh đứng ở đó, phong thái của hắn ta thanh nhã lịch sự, trên người là vẻ kiêu ngạo của hoàng thất quý tộc, ánh mắt vừa rơi xuống trên người Hà Triêu Ân, đôi mắt màu hổ phách híp lại.

Đi tới bên người Triệu Huyên, Hà Triêu Ân cúi đầu hành lễ: “Vương gia.”

Triệu Huyên không nói gì.

Hà Triêu Ân này chính là người mà mẫu thân của Triệu Huyên để lại cho hắn ta, lúc trước mẫu thân của Triệu Huyên còn chưa tiến cung, đã giúp cả nhà Hà Triêu Ân, về sau mẫu thân Triệu Huyên chết rồi, ân tình này, chỉ phải báo đáp ở trên người Triệu Huyên. Mà Hà Triêu Ân cũng có bản lãnh, bắt đầu từ rất sớm, đã lẫn vào trong quân phản loạn, còn từng cản đao cho Tiết Chiến, mặc dù bảo vệ tính mệnh nhưng lại không còn mệnh căn của nam nhân. Sau này từng bước một trèo lên trên, chờ quân phản loạn công phá Hoàng Thành, tân đế đăng cơ, tất nhiên Hà Triêu Ân thành người hầu hạ bên cạnh tân đế.

Mặc dù Hà Triêu Ân ở trong cung, nhưng Tiết Chiến kia cũng không phải là kẻ thôn dân bình thường, ngồi lên hoàng vị, khó tránh khỏi có rất nhiều nghi kỵ với người bên cạnh mình, nhưng bọn họ qua lại rất ít, chỉ khi Tiêu Ngư tiến cung, hắn ta muốn Hà Triêu Ân truyền tin tức cho hắn ta.

Lúc biết được Tiêu Ngư có thai, người Tiêu gia cam chịu, thật lòng thần phục triều đại mới thì Triệu Huyên để Hà Triêu Ân nghĩ biện pháp, đưa Tiêu Ngư cho hắn ta.

Hiện tại quả thật đã đoạt được người rồi, nhưng vì thế thân phận của Hà Triêu Ân cũng bại lộ, nhất định đời này sẽ bị Đế Vương truy sát.

Triệu Huyên chậm rãi đi lên phía trước, đi qua con đường lát đá cuội, xuyên qua cửa núm tua. Hà Triêu Ân cúi đầu, yên lặng đứng ở phía sau hắn ta.

Triệu Huyên dừng bước chân lại, giày gấm không nhuốm bụi trần giẫm lên lá vàng dưới chân, nói: “Hà Triêu Ân, bổn vương không bằng Đế Vương, ngươi dễ dàng từ bỏ vinh hoa phú quý trong tay, chạy trốn cùng bản vương, sẽ không hối hận chứ?”diendanlequydon

Hà Triêu Ân không có nửa phần do dự: “Chủ tử của tiểu nhân, từ đầu đến cuối chỉ có ngài.”

Ân tình của ngày xưa cuối cùng cũng đã trôi qua quá lâu. Nhưng loại người giống Hà Triêu Ân, bây giờ là bộ dạng không thèm quan tâm đến, ngày xưa tuổi nhỏ nghèo túng, cũng chỉ là đứa bé theo chân người nhà sống nương tựa lẫn nhau. Mẹ của hắn ta có ân với thân nhân của hắn, mặc dù chuyện đã trôi qua rất nhiều năm, thân nhân của Hà Triêu Ân cũng không có ở đây, nhưng phần ân huệ này, đối với Hà Triêu Ân mà nói, là khắc ở trong lòng.

Triệu Huyên hiểu lòng trung thành của hắn. Hắn có thể mang Tiêu Ngư ra, đã chứng minh đầy đủ. Nhưng vì hoàn cảnh trưởng thành của Triệu Huyên, hắn ta không tin bất kỳ kẻ nào, chỉ tin vào chính mình. Hà Triêu Ân quá thâm tàng bất lộ, rất có thể chịu nhục, dạng này người, hắn ta không dùng nổi.

Chờ mang Tiêu Ngư đi tái ngoại, Hà Triêu Ân này đi hay ở, hắn ta còn đang suy nghĩ.

Triệu Huyên đứng chắp tay, nói: “Nghe nói người làm sách cho nàng xem...” Nói xong hắn ta bật cười, “Lúc mới vào trong cung ngươi và nàng cũng có tiếp xúc, biết nàng thích thứ gì... Chỉ là Hà Triêu Ân, Tiêu Ngư là nữ nhân của bổn vương, ngươi chỉ là một hoạn quan, tốt nhất đừng che dấu tâm tư kia.”

Có lẽ là hắn ta rất hiểu rõ dạng người như Hà Triêu Ân. Tiêu Ngư được sinh ra và lớn lên từ cửa lớn nhà cao, là bé gái được bảo vệ mà trưởng thành, đối với hai người mà nói quá tràn đầy lực hấp dẫn. Càng chứng kiến nhiều chuyện dơ bẩn và ti tiện, thì càng thích loại nữ nhi sạch sẽ cao cao tại thượng kia. 

Hà Triêu Ân bình tĩnh nói: “Tiểu nhân không dám.”

Triệu Huyên cũng không tiếp tục chỉ nói: “Qua hai ngày nữa sẽ khởi hành đi tái ngoại, ngươi đi xuống chuẩn bị kỹ càng, việc này, bổn vương tuyệt đối không cho phép xảy ra sai lầm nào cả.”

Hà Triêu Ân cúi đầu, cung kính đáp ứng. Chờ sau khi thấy Triệu Huyên rời đi, mới trở về phòng.

Đứng ở trước cửa, đẩy tấm bình phong hai bên ra, ánh nắng phía ngoài lập tức chiếu vào trong phòng.

Ánh sáng chiếu vào trên bàn. Trong phòng đơn sơ, ánh nắng vừa chiếu vào, bụi bên trong càng lộ rõ.

Hà Triêu Ân đi vào, vén bào ngồi xuống, nha hoàn mặc váy ngắn hơi cũ chạy tới rót trà cho hắn.

Tiểu nha hoàn ngây thơ non nớt, biết vị quản sự này là người được Triệu Huyên tín nhiệm nhất, đối xử với hắn cũng luôn cung kính. Rót nước trà vào trong chén nhỏ sứ Thanh Hoa, nước trà màu vàng nhạt tản ra hương trà nhàn nhạt, sau khi rót xong thì bưng bình trà đi. Thấy mặt mày của Hà quản sự bình tĩnh, trên người là hơi thở nho nhã của người đọc sách thì không tự chủ nhìn nhiều hơn.

Sau đó tiểu nha hoàn mới lặng lẽ lui ra.

Hà Triêu Ân cầm lấy chén trà uống một ngụm. Hắn ở trong cung đã lâu rồi, đương nhiên là cái gì tốt cũng đã thưởng thức qua rồi, trà này đắng chát, chỉ là lá trà hạ đẳng. Nếm thử một miếng thì bỏ chén trà xuống.

Chén sứ chạm vào trên mặt bàn gỗ, lúc va chạm phát ra âm thanh rất nhỏ, nước trà bên trong dập dờn, lắc lư thật lâu, mới dần dần lắng lại. Trên mặt nước trà, lộ ra khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Hà Triêu Ân, hắn đưa tay, chậm rãi xoay phật châu trên cổ tay, phía trên là lộ ra đường vân gợn sóng tỉ mỉ.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn phật châu, Hà Triêu Ân nghiêng đầu, nhìn cửa sổ che lấy ban ngày, ở giữa xuyên vào một đường ánh sáng. Lúc nhìn thấy ánh mắt của hắn híp lại theo bản năng.

Sờ phật châu, vốn muốn để lòng của mình yên tĩnh, hiện tại đã vô cùng yên tĩnh, bên tai lại giống như nghe được âm thanh.

“... Ngươi có thể giúp ta một chút không?”

...

Qua thật lâu, Hà Triêu Ân lẳng lặng rũ mắt xuống. Hắn không thể giúp nàng, cũng không giúp được nàng.

...

Đêm nay, Triệu Huyên đi vào trong phòng Tiêu Ngư, cùng nàng ngồi ở dưới đèn. Bên ngoài đèn lồng bọc một chụp đèn hoa sen, bên trong đốt ánh nến, ánh nến càng sáng ngời, đồ án hoa sen bên trên chụp đèn lại càng rõ ràng. Tiêu Ngư đang xem sách, nhìn thấy hắn ta đến thì để sách xuống.

Hắn ta nhìn Tiêu Ngư, đưa tay cầm quyển sách trên tay Tiêu Ngư, nhìn thoáng qua, cười nói: “《Thiên Kim Dực Phương》*, nàng còn xem cái này ư?” 

(*Lúc cuối đời, ông (Tôn Tư Mạo) lại soạn thêm ‘Thiên Kim Dực Phương’ (dực: cánh) gồm 30 quyển, bổ sung cho bộ "Thiên Kim Yếu Phương". ‘Thiên Kim Yếu Phương’ và ‘Thiên Kim Dực Phương’ hợp lại có tên chung là ‘Thiên kim phương’ là tổng kết có hệ thống các thành tựu của y dược học từ đời Đường trở về trước. Theo dongydanphuong)

Tiêu Ngư không thích nói chuyện với hắn. Nàng luôn được người nhà che chở, chưa chịu ủy khuất gì, thân phận còn ở đó, không cần a dua nịnh hót người nào cả, cũng không chịu đựng chuyện gì. Cho nên hiện tại loại tư vị này, cũng không tốt đẹp gì.

Nàng đoạt lại sách từ trong tay Triệu Huyên, nhàn nhạt nói: “Ta muốn xem cái gì thì xem cái đó.”

Triệu Huyên cũng không tức giận, mở miệng nói: “Đêm nay nàng dọn dẹp một chút, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát.”

Thân thể Tiêu Ngư đã khôi phục, mấy ngày này, nàng cố gắng uống thuốc, dưỡng tốt thân thể của mình. Chỉ cần Triệu Huyên không làm ra chuyện quá đáng với nàng, nàng sẽ tận lực không đối nghịch với hắn ta. Hiện tại... Hắn ta muốn mang nàng đi tái ngoại rồi.

Tiêu Ngư cảm thấy lo lắng, cầm chặt sách trong tay.

Gương mặt trắng như ngọc được ánh nến màu vàng ấm chiếu lên, đôi môi đỏ nhuận, hé mở nói: “Ta đã biết.”

Triệu Huyên bỗng đưa tay qua, Tiêu Ngư cảnh giác nhìn về phía hắn ta, thấy hắn ta chỉ vỗ nhẹ lên tóc của nàng rồi rất nhanh thu tay về lại. Nàng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Triệu Huyên đứng dậy, nói với nàng: “Vậy thì tốt, đêm nay nàng nghỉ ngơi thật tốt.”

“Ừm.” Tiêu Ngư gật đầu, chờ tận mắt thấy Triệu Huyên đi xa, mới cho nha hoàn đi cửa khép lại.

Sau đó giống nhau thường ngày, tắm rửa, lên giường. Tiêu Ngư nằm ở trên giường, nhìn nha hoàn buông màn xuống, lúc tắt đèn trong phòng thì lên tiếng nói: “Quá tối, giữ lại một chiếc đèn đi.”

Bên ngoài màn, là tiếng nha hoàn đáp lại.

Trong phòng chỉ giữ lại một chiếc đèn, sáng hơn những ngày bình thường. Tiêu Ngư nằm ở trên giường, cũng không nghỉ ngơi. Ngày mai Triệu Huyên muốn đưa nàng đi tái ngoại, nàng chỉ có cơ hội đêm nay mà thôi.

Qua thật lâu, nghe được tiếng gõ mõ canh ba, Tiêu Ngư chuyển tay đến dưới gối, từ phía dưới lặng lẽ lấy ra một vật, siết chặt trong tay. Sau đó đưa tay, từ từ nâng màn lên, lộ ra một khe hở.

Hai nha hoàn gác đêm ngoài phòng ngủ, lúc này đã gục xuống bàn đi ngủ. Tiêu Ngư thử gọi rồi rời giường, ngay cả vớ giày cũng không mặc, đã đứng ở trước mặt hai nha hoàn.

Trong tay nàng cầm một cây châm nhỏ, ánh mắt rơi vào trên người hai nha hoàn, tỉ mỉ nhớ lại nội dung xem trong《Thiên Kim Dực Phương》: Huyệt Ngọc Chẩm, cách não bộ một tấc ba phân. Sẽ gây hôn mê.

Mặc dù Tiêu Ngư hiểu sơ y lý, lý thuyết y học lại không tinh thông, châm này đâm xuống, không biết có thể làm mất mạng hai nha hoàn này hay không, thế nhưng hiện tại nàng không có lựa chọn nào khác. Không do dự nhiều, Tiêu Ngư tìm đúng huyệt vị, thuận lợi đâm xuống. Sau đó mới cởi y phục nha hoàn của một người trong đó, mặc lên trên người mình.

Làm xong những chuyện này, lập tức đi gian ngoài gọi Triệu Hoằng. Triệu Hoằng ngoan ngoãn ôm chặt chăn đang ngủ say, Tiêu Ngư nhéo mặt của cậu bé một cái, cậu bé bỗng mở mắt ra.

Đợi nhìn thấy trước mặt là Tiêu Ngư, lập tức ý thức được chuyện gì, không lên tiếng, chỉ nghe Tiêu Ngư, lưu loát mặc y phục vào, sau đó nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi giường, đi theo Tiêu Ngư.

Tiêu Ngư đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra một khe nhỏ, sau đó ôm Triệu Hoằng đến phía trước cửa sổ, thấp giọng nói với cậu bé: “Con ngoan ngoãn đứng yên đừng nhúc nhích.”

Bộ dạng của Triệu Hoằng rất tỉnh táo, con mắt lóe sáng, dùng sức gật đầu: “Ừm.”

Tiêu Ngư đi đến bên cạnh cây đèn, lúc gỡ chụp đèn xuống, không cẩn thận đốt đến ngón tay, cũng chỉ nhẹ chau mày lại, tiếp đó lập tức động thủ, đốt cháy màn trong phòng ngủ.

Ngày mùa thu khô ráo, trong phòng ngủ bởi vì trang trí lịch sự tao nhã, cố ý dùng rất nhiều gấm vóc tốt nhất trang trí, vải vóc dễ cháy, lửa lập bùng lửa lên, khói đặc cuồn cuộn. Tiêu Ngư chạy đến bên cạnh Triệu Hoằng, giữ chặt tay của cậu bé, nói với cậu bé: “Chúng ta đi thôi.”

Nhìn thấy lửa cháy, Triệu Hoằng cũng không sợ, ngoan ngoãn nói: “Được.”

...

Triệu Huyên đang ngủ, nghe tiếng của gã sai vặt phía bên ngoài, mới rời giường. Hắn ta mặc y phục vào thì thấy gã sai vặt vội vàng nói: “Gia, không xong rồi, phòng phu nhân bị cháy.”

Cháy. Đang êm đẹp sao lại cháy? Triệu Huyên lập tức đi ra ngoài, căn dặn nói: “Tranh thủ thời gian dập lửa. Còn có...”

Hắn ta dừng một chút, giọng nói lạnh lùng: “Canh giữ tất cả các lối ra trong phủ, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra ngoài!”

...

Bên Tàng Châu viện khói đặc mơ màng, ánh lửa ngút trời. Tiêu Ngư nắm tay Triệu Hoằng, đi từ hậu viện ra bên ngoài.

Hậu viện có một cửa, là mấy ngày này Tiêu Ngư đi tới đi lui rất nhiều lần mới phát hiện đấy. Nhân lúc bên Tàng Châu viện đang rối loạn, nàng và Triệu Hoằng cùng chạy trốn. Mặc kệ có được hay không, lúc này phải thử một phen.

Tiêu Ngư mang theo Triệu Hoằng đi tới cửa ở hậu viện, sẽ không đi lên phía trước. Chỗ ở này của Triệu Hoằng bí ẩn, xung quanh một mảnh hoang vu. Tiêu Ngư dọc theo đường nhỏ, một phút cũng không ngừng đi lên phía trước.

Rời đi thật lâu. Lâu hơn cả lúc Triệu Huyên bắt tới, rồi trốn chạy mấy lần nữa.

Thế nhưng vì quá gấp, Tiêu Ngư cảm thấy bụng dưới hơi đau, trên trán tràn đầy mồ hôi. Bên tai là tiếng hít thở nặng nề của mình, sau đó là Triệu Hoằng nhỏ giọng quan tâm hỏi: “Mẫu thân, ngài không sao chứ?”

Tiêu Ngư cúi đầu nhìn về phía Triệu Hoằng, muốn mở miệng nói không có việc gì, thì nghe phía sau có âm thanh.

Nàng tranh thủ thời gian lôi kéo Triệu Hoằng, tránh vào bụi cỏ bên cạnh. Cùng với Triệu Hoằng ngồi xổm ở trong bụi cỏ, rồi thấy mấy hạ nhân theo hầu Triệu Huyên, tìm người dọc theo đường. Sắc mặt Tiêu Ngư trắng bệch... Không nghĩ tới người của Triệu Huyên lại nhanh như vậy.

Không dám phát ra tiếng, Tiêu Ngư yên tĩnh ngồi xổm, tay dùng sức che miệng Triệu Hoằng. Đợi tận mắt nhìn thấy mấy hạ nhân kia đi xa, Tiêu Ngư mới há mồm, khẽ thở ra một hơi.

Hai chân hơi tê, Tiêu Ngư lôi kéo Triệu Hoằng, chuẩn bị đứng dậy.

Thân thể vừa muốn động đậy, một trận tiếng rất nhỏ truyền vào trong tai... Thân thể Tiêu Ngư căng cứng, quay đầu, nhìn sang bên cạnh.

Xung quanh rất yên tĩnh, mây đã che trăng, ánh sáng rã rời. Gió đêm lạnh buốt thổi vào cây cỏ xung quanh, bụi cỏ giống như gợn sóng theo gió đung đưa, thân thể Tiêu Ngư dường như bị đóng đinh tại chỗ, một chút cũng không thể động đậy. Xuất hiện ở trước mắt nàng, là một đôi giày đen đơn giản...

Nàng chậm rãi nâng đầu lên.

Mây dường như tản ra một chút, có từng sợi từng sợi ánh trăng lộ ra từ tầng mây, mờ tối dưới ánh trăng, là gương mặt tử thanh tú nho nhã của nam tử. Tiêu Ngư gắt gao nhìn chặt vào trên người hắn, sắc mặt trắng bệch, vào giờ phút này trái tim dường như ngừng đập.lê quý đôn

Tiêu Ngư cảm giác lạnh cả người.

Bên ngoài lại có chút động tĩnh, có lẽ là một nhóm người khác tới tìm nàng. Có giọng nói của người trẻ tuổi nói vọng về phía bên này: “Hà quản sự.”

Sau đó là giọng nói bình tĩnh không gợn sóng của Hà Triêu Ân: “Nơi này không có ai.”

Hắn chân chậm rãi đi tới, căn dặn hạ nhân đi theo hắn tìm người, “Có lẽ là đi hướng đường chính rồi, các ngươi nhanh theo ta qua đó tìm...”