Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 104: Người nên vào địa ngục, một người cũng không thiếu




Đôi mắt màu hổ phách của bạch y thiếu niên tràn đầy sợ hãi, bàn tay trắng không chút màu máu xoa lên cổ, nhưng lại chạm đến một chiếc vòng bạc lạnh lẽo.

- A...

Hắn mở miệng, muốn lớn giọng la to, nhưng không nghe được âm thanh nào, chỉ có tiếng thở khàn khàn...

Tại sao không phát ra tiếng được? Tại sao lại trở thành thế này?

Đây là chuyện khi nào? Tại sao hắn không nhớ được?

Lâu Uyên nhìn dáng vẻ của Lâu Kiêm Gia, hàng chân mày đen rậm cau lại, cảm nhận được nỗi đau nơi ngực mình, vừa nãy nhìn khẩu hình Lâu Kiêm Gia gọi tiếng “đại ca”, xem ra Kiêm Gia dường như nhớ được mình...

Tần lão nói đầu óc Kiêm Gia từng bị thương, mất đi ký ức quá khứ, nhưng bây giờ xem ra, cậu ấy đã khôi phục trí nhớ rồi.

Nhưng……….tại sao khi biết bản thân không thể nói, Kiêm Gia lại kinh ngạc như vậy, chẳng lẽ cậu ấy đã quên mất rằng bản thân không thể nói?

- Kiêm Gia, đại ca sẽ tìm người chữa khỏi cho đệ, nhất định!

Nắm chặt bàn tay tái nhợt của thiếu niên, Lâu Uyên vô cùng đau lòng nói.

Nhìn Lâu Uyên, Lâu Kiêm Gia chợt có rất nhiều lời muốn hỏi. Hắn muốn biết sau khi hắn bị vạn tiễn xuyên qua, trấn Cốc Phong thế nào? Hắn càng muốn biết Thương Dẫn Tố, cũng chính là công chúa Hoa Dương thế nào………

Từ trên giường bò dậy, bất chấp đầu đau như muốn vỡ tung, cũng bất chấp mình đã mê man suốt năm ngày, hắn đưa thân thể không có chút nước hay hạt cơm đi về phía bàn.

Hắn muốn hỏi huynh ấy, hắn muốn rõ ràng hết thảy!

- Kiêm Gia, sức khỏe đệ vẫn chưa bình phục, đệ không thể như vậy!

Lâu Uyên tức giận muốn ngăn hắn, nhưng lại không dám ra tay với hắn.

Trong trấn Cốc Phong, họ xưng nhau huynh đệ, bây giờ Lâu Kiêm Gia đã trở lại Trường An, điều sắp chờ đợi cậu ấy là vinh quang của hoàng tử, họ không thể như trước nữa…..không thể……

Mình là huynh trưởng trước kia của cậu ấy, là sư huynh của cậu ấy, lại càng là thần tử của cậu ấy!

- Người đâu, bưng dược thiện lên. (dược thiện: thức ăn phối hợp với thuốc)

Lâu Uyên vừa lên tiếng thì có mấy hắc y nhân bưng dược thiện tiến vào.

Lâu Uyên bưng dược thiện đi về phía Lâu Kiêm Gia.

- Kiêm Gia nghe lời, ăn chút đi, những gì đệ muốn biết ta sẽ nói cho đệ biết…….ta còn rất nhiều chuyện muốn thương lượng với đệ, đệ là nhi tử duy nhất của Võ Uy đế, nhớ kỹ, sau này không được tùy hứng nữa………

Lâu Uyên không quên, Lâu Kiêm Gia vì một nữ nhân mà hầu như tự hủy mình. Hắn không quên trận đại hỏa hoạn kia ở trấn Cốc Phong, hắn là một trong những người sống sót ít ỏi trong trấn, hắn có rất nhiều điều muốn hỏi cậu ấy, hắn bức thiết muốn biết đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì………

Năm năm rồi, hắn đã tìm cậu ấy đủ năm năm, cuối cùng, Tiểu Kiêm Gia của hắn lại trở về bên hắn.

____Nhưng mang theo thương tích đầy mình khó mà lành lại.

Lâu Kiêm Gia của dĩ vãng như ánh mặt trời ấm áp, liều lĩnh tự cường; Lâu Kiêm Gia của dĩ vãng không có ánh mắt trầm tĩnh như vậy, đó là sự trầm tĩnh cơ trí và thâm thúy sau khi trải qua tang thương……..

Đêm ấy, Lâu Kiêm Gia bất chấp thân thể bệnh nặng vừa tỉnh lại của mình, cùng Lâu Uyên “trò chuyện” thâu đêm.

Mấy ngày sau, hắn tự nhốt mình trong phòng, không gặp Lâu Uyên, càng không gặp thuộc hạ cũ của Tiên hoàng do Lâu Uyên đặc biệt mời tới.

Khi Lâu Uyên và các thuộc hạ cũ của Tiên hoàng lo sắp phát khóc.

Thì Lâu Kiêm Gia đang tự nhốt mình trong căn phòng u ám, sau cơn đau lòng hầu như sắp chết lặng người, tê dại.

Hoa Dương chết rồi, tuẫn quốc mà chết, mang theo thanh danh bê bối trong sử sách, chết một cách cô đơn.

Hóa ra hắn đã phiêu bạt bên ngoài suốt năm năm, nhưng ký ức về năm năm ấy trong một đêm mất sạch trong đầu hắn, có lẽ hắn đã bị người khác cắt hỏng cổ họng dẫn đến bị câm dù may mắn sống sót.

Hắn đến giờ vẫn không giải thích được về chiếc chuông bạc trên cổ vả cả vết dao trên đó, những thứ này đều là mấy năm nay mà có?

Nhưng, may mà hắn còn sống, may mà hắn còn có thể gặp được Lâu Uyên, may mà hắn còn có thể tìm những người kia đòi nợ!

Hắn sẽ không quên năm hắn năm tuổi, mẫu hậu mang hắn rời xa Trường An, vô tâm với đế vị.

Song, tranh hay không tranh, quả thực do trời không do mình.

Cười lạnh, khóe môi cong lên, ánh mắt sắc bén âm trầm, hắn là ai, hắn chính là Lâu Kiêm Gia liều lĩnh cao ngạo.

Chỉnh lại y phục, lắc người đứng dậy, bóng lưng cô quạnh.

Hoa Dương, trên đường xuống hoàng tuyền, ta sẽ không để nàng một mình tịch mịch.

Người nên xuống địa ngục, một người cũng không thiếu……..

Thạch Ngôn Ngọc thấy cửa lớn mình canh giữ chợt mở ra thì bị dọa hết hồn. Hắn quay đầu, thấy chủ tử toàn thân bạch y, thanh khiết vô song đứng ở cửa, đưa cho hắn một tờ giấy.

“Lâu Uyên”.

Trên tờ giấy trắng viết to hai chữ này.

Thạch Ngôn Ngọc tức thì hiểu rõ, chủ tử muốn gặp Lâu Uyên.

Lâu Uyên nghe Thạch Ngôn Ngọc nói Kiêm Gia muốn gặp mình đương nhiên vui vẻ, có lẽ Kiêm Gia đã nghĩ thông rồi.

- Đây đều là những thứ đệ mang theo bên mình, Tần lão đã lấy về giúp đệ.

Lâu Uyên đặt một bọc đồ xuống, kỳ thực hắn đã nhìn sơ qua, là một hộp gỗ đàn hương, bên trong đựng thứ gì hắn không rõ, và một cây trâm gỗ đàn hương, từ đâu mà có hắn cũng không rõ nốt.

Hắn chỉ nghe Tần lão nói Kiêm Gia rất quý hai vật này, cái bọc đựng chúng luôn được cột vào trong người, nếu không phải vậy thì khi Tần lão cứu Kiêm Gia cũng sẽ không thấy nó.

Cái bọc được đặt trên bàn tròn, Lâu Kiêm Gia không nhìn. Hắn nhấc bút trên bàn, viết lên giấy hai chữ: “Thừa tướng.”

Lâu Uyên tức thì hiểu ngay, Kiêm Gia muốn hắn an bài để gặp Hách Liên thừa tướng.

Xem ra là hắn lo lắng nhiều rồi, hắn sớm biết Kiêm Gia là người thông minh sáng suốt, không cần hắn khuyên răn.

Mấy ngày sau, nhiếp chính vương phủ nước Tần.

- Khốn nạn! Các ngươi lại để hắn sống sót trở về! Còn để hắn và thừa tướng gặp nhau rồi!

Bình sứ ly sứ trên bàn gỗ đàn lớn rơi xuống đất, mấy người trong điện cúi đầu im lặng, vài văn thần nhát gan thân thể rõ ràng run rẩy.

Mấy năm nay nhiếp chính vương trăm phương ngàn kế vẫn không thể phân hóa được quyền lực của Hách Liên thừa tướng, còn Hách Liên thừa tướng cứ như ngồi trên tường đồng vách sắt vậy, mặc hắn gây khó dễ cỡ nào cũng đẩy không ngã, đạp không đổ!

Nhiếp chính vương biết rõ Hách Liên Sơ Nguyệt hoài nghi về cái chết của Tiên hoàng, luôn âm thầm cùng thuộc hạ cũ trung thành của Tiên hoàng tìm kiếm nghiệt chủng kia! Hôm nay lại thật sự để chúng cấu kết được!

Nhiếp chính vương Phi Mặc hít sâu một hơi, xem ra vết mủ này sắp lở loét rồi, nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, dù ông có phái bao nhiêu kẻ ám sát đi kết liễu tính mạng người kia thì với tâm cơ của Hách Liên hồ ly, hiện nay chắc chắn đã phái người bảo vệ nghiệt chủng kia! Nếu bị người của hồ ly chết tiệt kia nắm được nhược điểm thì vị nhiếp chính vương như hắn cũng ngồi không vững.

- Vương gia, làm sao bây giờ?

Người gần bên thấp thỏm lo âu run giọng hỏi.

- Còn có thể làm sao? Đều bị đám vô dụng các ngươi làm ra thế này!

Hôm đó, Hách Liên Sơ Nguyệt thả ra ngoài tin tức này và tin tức nhiếp chính vương có hiềm nghi giam lỏng Trọng Hoa trưởng công chúa.

Nhất thời người biết được tin tức trong thành Trường An cực kỳ chấn động, đột nhiên nhảy ra một nhi tử của Tiên hoàng, chính là hoàng tử Kiêm Gia trước kia Tiên hoàng hậu mang ra khỏi cung, khi ấy nói là đã bệnh chết nhưng hóa ra chưa chết! Hơn nữa nhiếp chính vương lại cả gan giam lỏng trưởng công chúa!

Nhiếp chính vương thẹn quá hóa giận, hôm sau sau khi lâm triều đã cho lui toàn bộ thị vệ ở tẩm cung công chúa.

Ngày lệnh cấm túc được gỡ bỏ, Trọng Hoa trưởng công chúa bãi giá đi Hàm Nguyên điện.

Lúc lâm triều thậm chí có vài lão thần chứng thực rằng họ đến thừa tướng phủ đã gặp vị hoàng tử Kiêm Gia này, đích xác là nhi tử của Tiên hoàng, bởi nốt chu sa giữa chân mày cậu ấy do chính tay Tiên đế điểm lên, hơn nữa dung mạo cậu ấy cực giống Tiên hoàng hậu thời trẻ, tướng mạo giống mẫu thân, nhất định là người có phúc, đáng tiếc thời niên thiếu đầy bất hạnh.

Nghiệt tử này đã sống sót trở lại Trường An, còn đạt được sự công nhận của đông đảo thuộc hạ cũ của Tiên hoàng, nhiếp chính vương Phi Mặc dù giận thế nào thì trong lòng cũng biết dụng ý của Trọng Hoa trưởng công chúa khi đến đây lần này.

Trong Hàm Nguyên điện, nhiếp chính vương vô cùng không kiên nhẫn, mở miệng nói:

- Nếu đã khẳng định là nhi tử của hoàng huynh thì đương nhiên phải định ra danh phận.

Các ngươi không phải muốn danh phận sao? Hừ, ông sẽ thoải mái cho.

- Tấn vương thế nào?

Ông nâng mắt nhìn Trọng Hoa trưởng công chúa, phong tên tạp chủng kia làm “Tấn vương” đã là nể mặt lắm rồi, hẳn là con điếm này cũng không dám dị nghị.

Không ngờ chứ?