Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 35: Trước cửa quả phụ




Ông lão gánh bánh trôi đi bán gặp một thiếu niên đẹp như tranh vẽ thất thần đi qua thì quay đầu nhìn bóng lưng thiếu niên nọ, lại kinh ngạc dùng một tay dụi dụi mắt bị bông tuyết che mờ, thở dài.

Khi thiếu niên đến phía nam huyện, đúng lúc tiểu nhị ở Hùng Sư Lâu đang quét dọn tuyết trước cửa. Hắn hà hơi vào đôi tay đỏ bừng, nhìn thiếu niên từ xa đi tới y phục mỏng manh ngay cả đèn lồng cũng không bằng.

Tiểu nhị thấy thiếu niên y phục đơn bạc, dáng vẻ hồn bay phách lạc thì muốn mở miệng hỏi thăm xem hắn định đi đâu, có phải muốn tìm ai hay không?

Đúng lúc ấy, bà chủ vừa thức dậy:

- Anh Tử, ngươi ở bên ngoài lề mề cái gì? Trời sắp sáng rồi, còn không mau đi đun nước nóng?

Anh Tử sửng sốt, đáp:

- Ơ, tôi tới đây.

Trong lòng hắn buồn bực, Hùng Sư Lâu nhiều tiểu nhị như vậy, tại sao bà chủ cứ luôn sai bảo hắn làm cái này làm cái kia.

Thiếu niên dù sao cũng là kẻ ngốc, dù đã đi đến Hùng Sư Lâu, mơ hồ cảm thấy ba chữ kia quen thuộc nhưng lại không tự nhận biết, hắn nghĩ mình thật sự không về được, cũng không biết có đi tiếp về trước hay không.

Không biết qua bao lâu, hắn đã cách xa Hùng Sư Lâu, ánh đèn trước mặt rất yếu ớt, cũng càng lúc càng vắng vẻ.

“Két”, tiếng mở cửa, hắn nghe rõ cả tiếng lực cản của tuyết đọng bị cửa quét qua, tiếp đó là tiếng nữ nhân lầm bầm:

- Còn không đi mau chút, trễ nữa là hàng xóm chung quanh cũng thức dậy hết đó.

Nữ nhân kia chỉ khoác một áo khoác ngoài, đầu tóc rối tung, nam nhân bên cạnh vẻ mặt hèn mọn, vừa đi vừa nói:

- Thân thể nàng đẹp hơn cả bà vợ nhà ta, nàng yên tâm, sau này theo ta, ta bảo đảm nàng sẽ được ăn ngon mặc đẹp.

- Thấy ghét hà, còn không mau đi, muốn thường xuyên tới thì đừng để bà vợ nhà chàng bắt gặp.

Liễu quả phụ mặc hơi ít, vẻ mặt không kiên nhẫn giục nam nhân kia rời đi, nam nhân đi rồi, nàng ta định đóng cửa thì thấy một thiếu niên đứng bên đường.

Đôi mắt quyến rũ của nàng ta sáng lên, đúng là nhân vật hiếm thấy trong trời đất! Nhìn tướng mạo ấy xem, cả huyện này tìm không ra người thứ hai có thể so với hắn. Đều nói kỹ nữ yêu người đẹp, Liễu quả phụ vừa thấy mặt thiếu niên thì xuân tâm tối qua đều thức tỉnh, lúc đó thân thể thiếu niên đứng trong đống tuyết cũng mệt mỏi rồi.

Nàng ta vội sửa sang lại đầu tóc, nghĩ thiếu niên này có lẽ vẫn là một đồng nam!

Mặc hắn có phải đồng nam hay không, chỉ cần cố ý thì nam nhân xung quanh đây nàng ta đều có thể câu dẫn được tới tay, hắn là nhân vật mấy kiếp mới gặp phải, nàng ta không thể buông tha.

Liễu quả phụ cũng mặc kệ mình mặc hơi ít, lắc mông đi về phía đống tuyết.

- Ta nói vị công tử này...

Nàng ta vừa chỉnh sửa tóc, vừa uốn éo giọng.

Thiếu niên rõ ràng không chú ý đến nàng ta, đôi mắt đẹp màu hổ phách luôn chăm chú nhìn phía trước, môi mỏng như hoa đào mím lại.

Liễu quả phụ nhủ thầm trong bụng: chẳng lẽ người này có bệnh? Nếu không thì sao nàng gọi mà hắn không phản ứng?

- Vị công tử này...

Liễu quả phụ đã đi đến cạnh thiếu niên, thân thể cách nhau rất gần, nàng ta còn định tiếp tục dán người về trước...

Thiếu niên dường như cảm giác được có người đến gần, hắn nhìn cũng không thèm nhìn, cất bước định đi.

Liễu quả phụ thấy thế, thầm nói không tốt, vội ngăn cản hắn. Nàng ta đưa tay túm hắn, nhưng tốc độ hắn nhanh hơn, nàng ta không túm được cổ tay mà túm được tay áo hắn.

Thiếu niên sững sờ, còn chưa phản ứng gì thì một bà vợ nắm lỗ tai một nam nhân đi về phía Liễu quả phụ.

Liễu quả phụ cũng ngây ngẩn, thấy nam nhân kia chính là Chu Nhị phố tây mới rời khỏi nhà nàng ta không lâu. Liễu thị nhận ra được điều gì, thân thể co rụt lại, chuẩn bị chuồn đi thì nghe tiếng nữ nhân kia cao giọng gọi:

- Liễu thị con dâm phụ này! Ngươi là đồ không biết xấu hổ, dám câu dẫn trượng phu nhà người ta!

Sau khi nữ nhân này hét to mấy tiếng, mọi người trong các nhà xung quanh đều ló ra.

Mẹ Cẩu Oa Tử mở cửa đứng xem, đại thúc Trương gia vội mặc y phục mở cửa, mấy hàng xóm cũng bước ra.

Vài người qua đường cũng dừng chân nhìn về phía Liễu quả phụ.

- Mọi người mau tới xem đi, quả phụ thối không biết xấu hổ này chân trước mới câu dẫn trượng phu ta, chân sau đã câu dẫn vị công tử này!

Liễu thị vừa nghe thì gương mặt bị lạnh trắng bệch cũng nổi máu lên.

- Ngươi là đồ đàn bà đanh đá!...

Nàng ta đưa tay chỉ vào nữ nhân kia, run run mở miệng, nàng ta vừa vươn tay thì áo ngoài hơi lỏng, lộ ra y phục lót bên trong.

Nữ nhân kia thấy y phục bên trong Liễu thị thì cười lạnh:

- Ta còn cho là mặt hàng gì, bất quá cũng chỉ như vậy, người hơn ba mươi tuổi mà phía trước nới lỏng thành thế này...còn không phải là muốn người ta sờ nhiều à!

Mẹ Cẩu Oa Tử nghe mấy câu thóa mạ ở xa xa, Liễu thị này là một dâm phụ có tiếng trong phạm vi mấy dặm quanh đây, thường xuyên câu dẫn người đã có vợ.

- Ngươi...ngươi...

Liễu thị nghiến răng không biết là vì lạnh hay vì giận, cuối cùng nói chuyện cũng không rõ ràng.

Nữ nhân kia nhân lúc đang chiếm ưu thế hung hăng mắng Liễu thị một trận, hàng xóm láng giềng xung quanh đều cảm thấy hả lòng hả dạ, che miệng vụng trộm cười.

Bạch y thiếu niên mặt không biểu cảm nhìn một màn này, hắn có chút mệt mỏi nhìn nhìn phía trước, hắn đói lắm rồi...

Lúc ấy Tang Vi Sương đang cưỡi ngựa ngang qua nơi này. Vì tuyết rơi đường trơn nên nàng cưỡi rất chậm, ngựa đi cẩn thận, nàng cũng bởi vừa thức dậy không lâu mà đầu óc còn hơi mơ màng.

Mấy trà thương mời nàng đến làm khách, cũng không phải là không đi không được nhưng nàng đã nhận lời đến thì không thể để các ông chủ đợi mà còn phải đến phố tây sớm chuẩn bị lễ vật.

- Lâu Kiêm Gia!

Tang Vi Sương mở to đôi mắt lờ đờ nhìn chằm chằm bóng dáng màu tuyết trắng bên đường kia, không khỏi thốt ra tiếng.

Thiếu niên nghe được âm thanh quen thuộc, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt ngây ngốc bình yên nhìn nàng, trong khoảnh khắc làm rung động lòng người.

- Ngươi...

Tang Vi Sương đã xuống ngựa đi về phía hắn.

Nàng vươn tay, cảm giác những nơi đầu ngón tay chạm phải đều như đóng băng vậy, hắn không phải là một mình ra khỏi huyện phủ tới đây đấy chứ?

Như vậy hắn ra ngoài ít nhất cũng đã một canh giờ rồi.

Tang Vi Sương kinh hãi, hắn đã không còn là Lâu Kiêm Gia trước đây nhưng vẫn không mất đi sự cố chấp của chính mình.

- Lâu Kiêm Gia...

Nàng vươn bàn tay vẫn còn ấm xoa mặt cho hắn:

- Tiểu Lâu đần! Ngươi trước khi ra ngoài không biết mặc thêm nhiều chút à?

- Còn những người đó sao lại để một mình ngươi ra ngoài?

Nàng trách hắn đồng thời cũng trách Lâm gia nhưng thiếu niên vẫn dùng ánh mắt si ngốc đáp lại nàng.

Thật lâu thật lâu, hắn mới nhếch miệng cười, môi hoa đào, răng trắng, mắt sáng như tranh vẽ khiến hoa tuyết rực rỡ khắp trời cũng trở nên ảm đạm.

- Lâu Kiêm Gia...

Nhìn bộ dạng si ngốc này của hắn, Tang Vi Sương không kiềm được gọi tên hắn, nàng nhanh chóng cởi áo choàng màu trắng gạo trên người mình xuống, khoác lên cho Lâu Kiêm Gia.

Lúc rời đi, Tang Vi Sương nhìn thoáng qua hai nữ nhân đang tranh cãi mắng nhiếc nhau nọ, và cả những hàng xóm xem trò vui kia.

Trước cửa quả phụ thị phi nhiều, lời này không sai, chỉ là nữ nhân kia lại dám có ý đồ với Lâu Kiêm Gia, hôm nay Liễu thị bị mất mặt lớn như vậy cũng là đáng đời.