Thê Tử Của Chàng Câm

Chương 4: Bán chữ kiếm món tiền đầu tiên




Sau mấy ngày, Thương Dẫn Tố đại khái hiểu được hiện tại là Vĩnh An năm thứ hai, là năm thứ hai sau khi nàng tuẫn quốc, mà nơi này là thôn Lão Miếu ở huyện An, Thiệu Châu, cách quốc đô Lạc Dương hơn một ngàn dặm đường!

Nàng bây giờ không phải lo lắng hơn một ngàn dặm đường kia mà là lo lắng cho gia cảnh nghèo rớt mồng tơi này, đệ đệ muội muội còn tấm bé với nửa mẫu đất cằn cỗi, một công chúa mười đầu ngón tay không dính nước như nàng phải làm sao để nuôi sống chính mình, làm sao để không chết đói?

Đúng là đòi mạng mà! Cơm ăn không đủ no, đã thế còn mắc nợ nữa!

- Đại tỷ, tỷ muốn đi đâu?

Đêm hôm đó, Thương Dẫn Tố đeo một túi vải ra cửa, đúng lúc Nhị Nha nhìn thấy thì khẩn trương đuổi theo hỏi. Nhị Nha nghĩ đến điều gì đó, sợ nàng bỏ lại bọn họ mà đi một mình nên vội nói:

- Đại tỷ, tỷ dẫn muội và Tam Oa theo với!

Thương Dẫn Tố bất đắc dĩ nâng trán:

- Ngốc!

- ………

- Tỷ nếu mang theo muội thì chỉ sợ đi chưa tới đầu thôn, Chu đại nương đã sai nhi tử bà ấy tới bắt rồi. Yên tâm, tỷ không phải muốn đi mà là muốn vào thành xem thử có thể kiếm tiền hay không.

Nàng vừa nói vừa xoa đầu Nhị Nha:

- Tỷ nhân lúc trời tối vào thành, đại khái là tối mai có thể trở về……….Yên tâm đi, tỷ sẽ không bỏ lại các muội, tỷ chỉ muốn kiếm ít tiền, trước tiên là trả tiền thuốc đã, lúc nào cũng mang tiếng mắc nợ trong người, trong lòng tỷ không thoải mái.

Nhị Nha nước mắt rưng rưng:

- Đại tỷ, đi đường buổi tối……….nguy hiểm.

- Muội yên tâm, người bình thường không dám động đến tỷ đâu.

Thương Dẫn Tố nàng là trưởng công chúa Đại Vũ quốc, là nữ nhi duy nhất của Tiên đế nên luôn được chăm sóc như hoàng tử, được thái phó truyền thụ đủ cả văn học và võ nghệ, những thứ mao tặc chốn sơn dã này nàng dư sức đối phó.

Nghĩ đến thái phó………Thương Dẫn Tố thầm thở dài, sau khi triều Vũ sụp đổ, không biết thái phó đã đi đâu.

Nhị Nha thấy trong mắt đại tỷ tràn đầy tự tin thì không khỏi buông lỏng tay, chỉ nói:

- Tỷ đi đi, nhớ về sớm, muội và Tam Oa đều chờ tỷ………

Lời của Nhị Nha lúc sắp đi cứ quanh quẩn trong đầu nàng khiến Thương Dẫn Tố đi đường cứ ngẩn ngơ.

Cho đến khi nàng tự đấm một quyền vào ngực mình.

- Đáng chết!

Nàng mắng, mắng chính bản thân mình. Nàng không buông được thù hận, một lòng chỉ nghĩ đến báo thù, nàng cũng từng nghĩ nếu không muốn liên lụy hai tỷ đệ kia thì tốt nhất là lúc này nên rời đi. Nhưng nàng không bỏ được………hoặc là nói ngay từ lúc bắt đầu nàng chưa từng có ý định bỏ rơi bọn họ.

Đời trước phụ hoàng mẫu hậu tuy cưng chiều nàng nhưng chẳng qua chỉ là sủng ái, nàng không rõ …………liệu đó có phải thân tình hay không.

Nhưng mấy ngày nay, hai đứa trẻ lại khiến trái tim nàng ấm áp, cuộc sống tuy cực khổ nhưng nàng vẫn muốn cùng nhau trải qua với chúng.

Rạng sáng hôm sau, Thương Dẫn Tố thuận lợi đến huyện An.

Trời vừa tảng sáng, lúc này người vào huyện đã lục tục nhiều hơn.

Phần lớn là người dân quanh đây dậy sớm buôn bán hoặc là người đi chợ.

Thương Dẫn Tố vào thành đi loanh quanh thật lâu, khi đã hơi quen đường thì trời cũng sáng hẳn lên, người đi chợ cũng dần dần nhiều hơn.

Kỳ thực Thương Dẫn Tố liên tiếp nhiều ngày trừ uống thuốc chính là ăn rau dại, cháo loãng, hôm nay đi dạo chợ, nhìn đủ loại thức ăn vặt, bụng sớm đã kêu rột rột nhưng trên người chỉ có mấy đồng tiền, nàng là trưởng tỷ trong nhà, tuy trí nhớ không đầy đủ nhưng Tang gia có bao nhiêu tiền thì chỉ cần lục di vật của Tang mẫu để lại nàng cũng biết được đại khái.

Nàng không dám phung phí tiền, làm không tốt thì trong nhà ngay cả cháo loãng rau dại cũng không có mà ăn.

Nhìn lướt qua chính mình, nàng rất rõ ràng gương mặt này không thể so sánh với nàng trước kia, nàng là Đại Vũ công chúa cao quý xinh đẹp không ngờ sẽ có một ngày lại trở thành một nữ tử tướng mạo bình thường, trừ đôi mắt có thần thái ban đầu của nàng thì những thứ khác đều không có gì đặc biệt, nhưng nàng không cảm thấy tiếc nuối mà chỉ bỗng dưng có chút cảm khái mà thôi.

Tướng mạo là dựa vào linh hồn, có lẽ qua mấy năm nữa, nàng sẽ càng ngày càng giống với dáng vẻ của mình trước kia.

Thương Dẫn Tố ngồi xổm nghĩ, khóe môi khẽ nhếch, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Lúc này, giọng của một nam nhân trung niên vang lên sau lưng nàng:

- Tiểu cô nương tránh sang một chút đi, sạp trà nhà chúng ta hôm nay vừa khai trương.

Nam nhân trung niên kia đẩy đẩy Thương Dẫn Tố nhưng ngại nàng vẫn còn là một cô bé nên không tiện kéo nàng dậy đuổi đi.

Thương Dẫn Tố quay đầu lại nhìn người nọ, cười xin lỗi rồi đứng lên.

Nàng đang đứng lên thì nghe tiếng gào thét của bà chủ sạp trà:

- Chém ngàn đao mà, hôm nay khai trương mà Triệu lão lục còn chưa tới viết bảng hiệu cho lão nương! Hôm qua không phải đã nói là hôm nay phải tới sớm sao? Bút với mực lão nương đã mua xong cho hắn hết rồi này!

Thương Dẫn Tố nghe vậy thì trong lòng chợt nảy ra một ý, bàn tay trong tay áo cũng bất giác nắm chặt lại. Nàng tiến lên một bước, nói với bà chủ lớn giọng kia:

- Bà chủ, tôi viết giúp bà, bà cho tôi hai mươi văn tiền công là được.

Bà chủ nhìn về phía người nói, thấy là một con nhóc trên dưới mười tuổi gió cũng thổi ngã thì nhướng mày nói:

- Ngươi? Một tiểu nha đầu lừa gạt mà biết viết chữ?

Bà chủ không tin bộ dạng này của nàng mà hiểu biết chữ nghĩa, sợ nàng lừa gạt tiền của bà, bà tuy không biết chữ nhưng nhận ra được chữ “trà”, huống hồ bà cũng không phải là một người dễ gạt.

- Bà chủ anh minh thần võ, tôi nếu không biết chữ hoặc là lừa gạt bà thì bà cứ dẫn tôi đi gặp quan.

Thương Dẫn Tố bình tĩnh, sắc mặt như thường.

Bà chủ bị phong thái của nàng thuyết phục, lại nghe nàng nói chuyện xuôi tai, hơn nữa……….khi nàng nói chuyện còn mang theo giọng quan thoại nên trong lòng bà có chút thiện cảm.

Thế là bà quăng khăn nói:

- Dù sao ta cũng phải lập tức khai trương, ta tin ngươi biết viết chữ, nếu viết tốt, ta thích thì ngại gì cho ngươi hai mươi văn tiền?

Vừa nói bà vừa đem ra bút mực và cả vải trắng, bảng hiệu đêm qua đã chuẩn bị.

Thương Dẫn Tố nhúng bút chấm mực, bút to tay nhỏ nên có hơi khó cầm nhưng nàng vẫn bình thản, mang theo khí thế tự mình chấn nhiếp một phương.

Khi nàng và bà chủ sạp trà nói chuyện đã có vài người vây quanh, lúc nàng viết thì số người vây quanh càng nhiều hơn.

Nàng dùng lối chữ lệ viết một chữ “trà” ngay ngắn, khí thế khi viết khiến cho người không hiểu thư pháp cũng phải khen hay.

Đợi viết xong, mực khô, bà chủ dặn trượng phu treo bảng hiệu lên, số người khen ngợi ngày càng nhiều.

Lúc này, “Triệu lão lục” trong miệng bà chủ chạy tới trước sạp trà, nhìn sạp trà đã treo bảng hiệu xong xuôi thì không khỏi nghi hoặc.

Đúng lúc bà chủ thấy hắn thì cười nói:

- Lão lục, chữ này không tệ đấy chứ, đây là chữ “trà” đẹp nhất trong đời thẩm tử ta đây từng thấy, những khách nhân kia đều khen đẹp, có phải là ngươi so không bằng hay không?

Bà vừa nói vừa xoa xoa tay lên y phục:

- Suýt quên cho tiền nha đầu kia.

Bà lấy tiền đi về phía Thương Dẫn Tố:

- Nha đầu, hai mươi văn tiền này cho ngươi, cả bút mực kia cũng cho ngươi luôn, dù sao thì nhà ta cũng không dùng, Triệu lão lục hắn cũng không thiếu.

Người trẻ tuổi kia lúc này mới nhìn về phía nha đầu mà bà chủ nói, cũng chính là người viết chữ.

Nha đầu này tướng mạo bình thường nhưng đôi mắt lại vô cùng tốt…………thật không ngờ nó có thể viết chữ đẹp đến vậy.

Khi hắn nhìn lại, chữ này nói ít cũng phải luyện mười năm. Nhưng nha đầu kia cùng lắm cũng chỉ mới mười một mười hai tuổi, đúng là kỳ quái.