Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 11: Bỏ nhà ra đi




Chỉ cần có thể lười biếng không làm mà sống, cái gì Thư Lan đều nguyện ý làm!

Nàng mang theo mong đợi tràn đầy xoay người, ngước cổ nhìn về Tiêu Lang: "Nói mau nói mau, chỉ cần ngươi có biện pháp hữu hiệu, trừ ăn ra, cái khác ta đều nghe lời ngươi!"

"Vậy ngươi phải nhớ những lời này!" trong con ngươi sâu thẳm của Tiêu Lang thoáng qua một tia sáng, nhếch miệng cười một tiếng với Thư Lan, tay chân lanh lẹ bò xuống, đứng lại ở trước người Thư Lan, cười nói: "Ngươi thực ngốc, thật sự bá mẫu cũng không phải muốn ngươi làm việc, chỉ là muốn để cho ngươi học được thôi. Đã như vậy, lúc trở về nàng để cho ngươi rửa bát, ngươi liền ngoan ngoãn chà, chờ tỷ tỷ ngươi trở lại, về sau chắc chắn nàng sẽ không để cho ngươi làm. Nếu là bá mẫu còn cho ngươi làm chuyện khác, ngươi cũng ngoan ngoãn nghe lời, bắt chước làm theo là được. Mấy lần mệt nhọc là có thể đổi lấy phần lớn thời gian lười biếng, thật tốt!" Tự nhiên đưa tay, dắt Thư Lan trở về.

Thư Lan cẩn thận suy nghĩ một chút, biện pháp kia hình như có chút đạo lý đấy.

Đợi chút, có phải quên cái gì hay không?

"A, đúng rồi, mới vừa trên tàng cây, ngươi hôn ta làm gì đấy?" Thư Lan bất khả tư nghị kêu lên, nương đã nói, chỉ khi thích một người thì mới có thể hôn đối phương, hơn nữa chỉ có thể hôn mặt, miệng là để lại cho tướng công tương lai, tại sao Tiêu Lang có thể hôn trộm nàng? (bất khả tư nghị nghĩa là chuyện kỳ lạ không thể hiểu được)

Tiêu Lang dừng lại, ánh mắt chứa thâm ý nhìn nàng, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai hàng răng trắng, "Ta nếm ngươi xem thử ăn ngon không, ừ, hiện tại thịt còn chưa đủ, mấy năm tiếp theo, mới có thể ăn, cho nên , trước mắt ngươi không phải lo lắng ta ăn ngươi, cũng không cần tránh ta, ngoan ngoãn gọi ca ca, ca ca sẽ không để cho ngươi chịu thiệt!"

Một lời nói thành công khiến cả người Thư Lan nổi da gà lên, cả người cứng ngắc, máy móc theo Tiêu Lang đi ra khỏi cánh rừng.

Đi ra trước cánh rừng, Tiêu Lang cẩn thận sửa sang lại áo cho Thư Lan, đảm bảo Tần thị không nhìn ra khác thường, vẻ mặt lại nghiêm túc dặn dò một phen, mỗi người mới về nhà.

Tần thị trải một lớp vải thô ở trên bàn cơm, đặt kim chỉ ở phía trên, an vị ở trong phòng bếp khâu vá sửa lại áo trong cho Tiêu lang, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn quanh về phía cửa, cũng không biết Tiêu Lang dẫn con gái đi đâu, lúc ấy nàng cũng là tức giận đến choáng váng, không có ngăn trở, sau lại suy nghĩ một chút, từ trước đến giờ nữ nhi hay mâu thuẫn cùng Tiêu Lang, đừng nói nghe lời hắn khuyên, chỉ cần hai người không đánh nhau, nàng liền thắp hương bái Phật rồi.

Đang suy nghĩ, bên ngoài hàng rào tiểu nha đầu mặc phấn sam chậm chạp tới đây, không phải Thư Lan là ai ?

"Ui. . . . . ." Không cẩn thận kim châm tay, Tần thị để xuống đồ may vá, muốn đi ra ngoài đón, cũng sắp đứng dậy, lại cố chấp ngồi yên. Không được, nàng không thể biểu hiện quá nhiệt tình, nếu không có thể bị nữ nhi ăn được gắt gao, liền giả bộ không để ý đến Thư Lan, vẫn cúi đầu như cũ khâu vá, chỉ lấy khóe mắt lưu ý động tĩnh bên ngoài sân.

Mặc dù Tiêu Lang nói như vậy, Thư Lan vẫn có chút kinh sợ, tựa vào cửa tre, len lén nhìn nương nàng, cái mông bị đánh hằn sâu ở trong đầu, lúc ấy nương tức giận như vậy, có thể tiếp tục đánh nàng hay không? Còn nữa, rõ ràng nương thích ác lang, điều này làm cho lòng nàng hết sức khó chịu.

Cứ như vậy nàng vịn cửa tre, mắt hạnh tròn trịa trông đợi nhìn Tần thị, nàng biết, nương thích nhất đi ra ngoài nhìn quanh, nếu như nàng còn thương mình, nhìn thấy nàng như vậy, nhất định sẽ chạy đến ôm lấy nàng. Khi còn bé phụ thân mang nàng đi chơi, mỗi lần trở lại cũng sẽ hưởng thụ đãi ngộ như vậy, hôm nay thời gian đi ra ngoài dài như vậy, nương lo lắng chứ? Thật ra thì nàng cũng không muốn chọc nương tức giận, nhưng thật sự nàng lười nha, để cho nàng làm việc, thật là khó chịu chết đi!

Tần thị cũng không ngẩng đầu, Thư Lan cũng chỉ có thể đỏ mắt nhìn, hai người mỗi người có tâm tư riêng, so với người khác có nhiều kiên nhẫn.

Dần dần, Thư Lan bị phơi nắng buồn ngủ, mí mắt trở nên nặng trĩu, cuối cùng mở trừng hai mắt, co rúc ngủ ở trên đất. Lấy trời làm mền đất làm nhà, những lời này dùng ở trên người nàng thích hợp nhất.

Tần thị giận đến muốn điên rồi!

Phải nói nàng không ưa nhất là bệnh lười của nữ nhi, cái không ưa thứ hai thậm chí hận thấu xương, chính là thói xấu của nữ nhi muốn ngủ liền nằm xuống đất ngủ! Trừ kẻ ngu, ai sẽ nằm ngủ trên đất? Cảm lạnh bẩn quần áo không nói, nếu là bị người khác nhìn thấy truyền ra ngoài, ngày sau ai dám lấy khuê nữ như vậy?

Tức giận đùng đùng, Tần thị buông xuống may vá trong tay, sải bước đi đến cửa, cũng không đánh thức Thư Lan, trực tiếp xách người trở về phòng, đóng cửa lại, cầm cái chổi quét kháng đặt đầu giường gần lò sưởi liền đánh trên mông Thư Lan nói: "Ta kêu ngươi ngủ, ai dạy ngươi nằm ngủ trên đất? Từ nhỏ hai ngốc tử ở đầu thôn không có mẹ còn mạnh hơn so với ngươi, ngươi đang chê ta làm nương nhưng không nuôi dạy sao? Hả?" không có chút thủ hạ lưu tình, trực tiếp đánh bịch bịch.

Cái mông Thư Lan vốn bị Tần thị đánh sưng đỏ, hôm nay lại bị cái chổi hung hăng đánh, chỉ một chút liền không chịu nổi, bi thảm tỉnh lại, "Nương, đừng đánh, ta cọ nồi, ta sẽ cọ nồi, ngươi đừng đánh, ô ô ô. . . . . ."

Bát đũa đã sớm được mình thu thập xong, ai còn cần nàng rửa?

Tay Tần thị dừng một chút, mắt liếc ngang hỏi: "Về sau ngươi còn ngủ trên đất không?"

Thư Lan ngẩn người, thoáng qua nghĩ đến lời nói Tiêu Lang, hắn nói, mặc kệ mẹ để cho nàng làm gì, chỉ để ý gật đầu đáp, một khi nương vui mừng, cũng sẽ không làm khó nàng. . . . . . Hiện tại nươnghỏi như vậy, là muốn nàng ngủ dưới đất sao?

Nàng mờ mịt gật đầu một cái, ai ngờ mới gật hai cái, lại bị đánh một cái thật nặng trên mông!

Tiêu Lang gạt người!

Cái ý niệm này so với đau đớn nhanh chóng nổi lên trong lòng, nước mắt Thư Lan rơi mãnh liệt hơn rồi, nàng cũng không nên tin tưởng Tiêu Lang , hắn chỉ biết khi dễ nàng, khi nào sẽ thật lòng tốt vì nàng?

"Ô ô ô, Tiêu Lang ngươi là tiểu hỗn đản, ngươi là con hoang không có nương dạy, ngươi. . . . . ." Nàng nghĩ đến lời nói nhục mạ Tiêu Lang đã từng nghe qua, không dùng đến não hô lên.

Tần thị khiếp sợ quên mất động thủ, nữ nhi ngoan ngoãn của nàng, thế nhưng lại học được lời mắng chửi người?

Một tay vứt bỏ cái chổi, Tần thị kéo thân thể Thư Lan duỗi thẳng ra, mặt lạnh hỏi: "Ai cho ngươi mắng người? Ta không phải đã dặn không cho phép ngươi mắng chửi người sao? Có phải ngươi nghe thành gió thoảng bên tai hay không?"

Hiện tại cái gì Thư Lan cũng nghe không lọt, chỉ hận Tiêu lang gắt gao, "Tiêu Lang ngươi là tiểu hỗn đản, ngươi là con hoang không có nương dạy. . . . . . A!" Cũng là Tần thị nghe chói tai, đưa tay vặn chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Lan: "Ta để cho ngươi mắng, ta xem ngươi còn mắng hay không!"

Tiếng hô không mang chút tình cảm nào trực tiếp truyền vào lỗ tai, Thư Lan bỗng chốc mở mắt, không thể tin cúi đầu mắt nhìn xuống Tần thị, ánh mắt nương thật xa lạ , bên trong một chút dịu dàng cũng không có, nàng oán hận trừng mắt nhìn mình, bởi vì nàng mắng Tiêu Lang mà vặn nàng!

Lần đầu tiên trong đời, Thư Lan cảm thấy khó chịu trong lòng giống như đau đớn trên thân thể còn có bận tâm!

Nương không thích nàng, sẽ để cho nàng làm việc, nương thiên vị Tiêu lang hơn, cho nên không thể nghe nàng mắng hắn, hung hăng vặn nàng!

Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, Thư Lan không khóc lóc nữa rồi, sững sờ nhìn chăm chú vào Tần thị, thử thăm dò kêu: "Nương. . . . . ."

Âm thanh đáng thương, giống như lục bình không có rể, nghe được tay Tần thị run lên, không nhịn được nghĩ muốn buông tay ra, nhưng là, nàng nghĩ đến trước kia lúc dạy Thư Lan, cũng bởi vì nàng làm nũng mới bỏ dở nửa chừng, lần này liền dứt khoát, trực tiếp cắt đứt lời nói nữ nhi: "Chớ gọi ta, ta không có nữ nhi lười còn miệng đầy thô tục!"

"Ta là ngươi sanh, thế nào không phải là nữ nhi của ngươi?" trong óc Thư Lan mộtdây cung đứt, nàng dùng sức tránh tay Tần thị ra, trừng mắt rống to về phía nàng!

Tần thị nghĩ đến bộ dáng trước kia của lão nương mình lúc khiển trách nàng, dứt khoát quay đầu đi về phòng bếp: "Thôi, dù sao ngươi là dã nha đầu ta nhặt từ trong đất về, ta quản ngươi làm gì, ngươi có làm việc hay không, sạch sẽ hay không sạch sẽ, có quan hệ gì với ta." Ra vẻ thoải mái mà ngồi ở trước bàn thấp, mong đợi nữ nhi đã chạy tới nàng khóc lóc cầu xin.

Nhưng không nghĩ, Thư Lan chỉ là sửng sốt chốc lát, liền nức nở nhanh chân chạy ra bên ngoài, tốc độ kia, nếu không phải Tần thị tận mắt nhìn thấy, thật đúng là không thể tin được. Nàng vốn muốn đứng lên đuổi theo, nhưng nghĩ lại, nữ nhi ở trong thôn không có bạn chơi, chắc chắn là tìm Tiêu Lang tố cáo, Tiêu Lang tthông minh hiểu chuyện, sẽ phải giúp đỡ chỉ bảo nữ nhi, liền an tâm ngồi xuống.

May hai kim, tay Tần thị ngừng lại, ngẩn người nhìn hậu viện.

Ừ, hôm nay chỉ như vậy thôi, nữ nhi vừa khóc lại chạy đi, trong lòng nàng cũng không chịu nổi. Cơm tối làm món thịt xào A Lan thích nhất, cái đùi gà để lại cho chồng cũng cho nàng, nếu nữ nhi còn không hả giận, buổi tối mình liền ôm nàng ngủ, tiểu nha đầu thích nhất ngủ trong ngực nàng. Nghĩ đến chuyện lý thú khi còn bé của Thư Lan, Tần thị không tự chủ bật cười.

Lúc hoàng hôn, Thư Mậu Đình cùng Thư Uyển vừa nói vừa cười trở lại, vừa lúc Tần thị làm xong cơm tối, đang chuẩn bị xào rau.

thư uyển cười đi vào trong, trong miệng lớn tiếng kêu: "Muội muội, mau ra đây, tam biểu huynh cho muội đồ tốt này, đảm bảo muội thấy thích!" Nhảy vào phòng, mới giật mình phát hiện trong phòng không có ai, vậy mà muội muội không có ngủ!

"A Uyển, A Lan cùng Tiêu Lang chơi rồi, ngươi đi gọi nàng trở lại." Nữ nhi chưa từng trở về nhà trễ như thế qua, hoặc là ngủ thiếp đi ở Tiêu gia, hoặc là còn giận dỗi nàng. Nhưng mà, Tần thị tin tưởng, nếu nữ nhi trở lại nghe thấy mùi thơm thức ăn, nhất định sẽ cười híp mắt gọi nàng, đứa bé kia, suy nghĩ đơn thuần, từ trước đến giờ không giận dỗi người khác.

Thư Uyển cũng không nghĩ nhiều, giấu kỹ quà tặng mà tam biểu đệ cố ý dặn dò nàng mang về, cười đi đến nhà Tiêu Lang.

Sau khi Tiêu Lang cùng Thư Lan tách ra liền ra nhà sau chẻ củi, bởi vì không nghe thấy bên kia có động tĩnh lớn, cho là Thư Lan ngoan ngoãn nghe lời, liền yên tâm. Lúc này thấy Thư Uyển tới đây tìm lười nha đầu, lập tức búa trong tay rơi trên mặt đất, "A Lan không có tới đây, nàng không ở nhà?"

Thư Uyển cũng ý thức được không đúng, Thư Lan đi chơi, chỉ có hai tình huống, một là người trong nhà mang theo, hai là Tiêu Lang mang theo, nếu không chắc là nàng sẽ không đi ra ngoài.

Hai người nhìn chăm chú một cái, nhìn thấy lo lắng trong mắt, vội vàng bước nhanh chạy đến Thư gia.

"Nương, muội muội không có chơi cùng A Lang, nàng có nói đi nơi nào sao?" Thư Uyển vào viện liền hô.

Tần thị đang khom lưng xào rau, nghe vậy đột nhiên đứng thẳng người, "Nàng không có đi tìm A Lang?" Thời gian gần nửa ngày, nữ nhi đi nơi nào?

Thư Mậu Đình đang dọn dẹp dược liệu trong sạp ở sân sau, nghe được động tĩnh phía trước, vẻ mặt nghiêm túc vội đi vào, "Chuyện gì xảy ra?"

Ba người sáu con mắt cùng nhau mà nhìn chằm chằm vào mình, Tần thị nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói chuyện hồi xế chiều một lần, càng nói càng thấp thỏm khẩn trương, sau đó trong mắt còn có lệ, nắm tay Thư Mậu Đình: "Đứa nhỏ này, không phải là tưởng thật đi, nàng có thể đi đâu à? Nếu nàng xảy ra việc không hay, ta không sống được!" Lo lắng hối hận, để cho nước mắt nàng mãnh liệt trào ra.

Tiêu Lang nhìn Tần thị một cái, xoay người rời đi.

Tác giả có lời muốn nói: bỏ nhà ra đi, đi nơi nào tốt nhỉ, hắc hắc

Khụ khụ, bởi vì nguyên nhân công việc, mỗi ngày gõ xong đã khuya lắm rồi, hiện nay gửi công văn đi lúc 12h5, ban ngày có thể sẽ bắt côn trùng, đợi qua một thời gian ngắnsẽ tận lực tranh thủ gửi sớm một chút, thật ngại ~