Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 2: Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm




Thôn Thanh Sơn, Tiêu gia.

Trong phòng nàng dâu đang rên rỉ thống khổ - tiếng rên liên tục không ngừng truyền tới, từng tiếng rơi vào trong tai Tiêu Thủ Vọng, làm cho người kiên cường trầm ổn như hắn, tâm càng không ngừng phập phồng, dù là đối mặt với con mồi nguy hiểm nhất, hắn chưa từng khẩn trương như thế, nàng dâu ơi nàng dâu, ngươi ngàn vạn lần phải kiên trì!

Ngay lúc hắn sắp mài hỏng đế giày thì rốt cuộc bên trong truyền ra tiếng Trương mụ mụ hưng phấn hét to: "Sinh rồi sinh rồi..., là một tiểu tử mập mạp!"

Hắn có con trai!

Tiêu Thủ Vọng không thể kiềm được, vọt vào tựa như gió.

Lam thị suy yếu nằm ở trên giường, nàng không có chú ý đến tướng công đang xông tới, mà là khẩn trương lo lắng nhìn chằm chằm oa nhi trong tay Trương mụ mụ: "Trương thẩm, sao đứa bé không khóc ?"

Trương mụ mụ đã sớm ngây ngẩn cả người, không nhúc nhích nhìn chằm chằm oa nhi đang cắn chặt tay nàng, dĩ nhiên, ngay cả răng đứa bé cũng không có, nói là cắn, không bằng nói là đang ngậm, nhưng miệng đứa bé rất có hơi sức, còn có chân cũng đạp loạn lên, dù là nàng đã đỡ đẻ mấy chục năm, cũng chưa từng trải qua việc như thế này!

"Chuyện gì xảy ra?" Nghe nói đứa bé có vấn đề, Tiêu Thủ Vọng cũng không kịp quan tâm nàng dâu, lại gần xem xét, khi thấy rõ tình huống bên kia, không nhịn được nhếch miệng vui vẻ, nhìn chằm chằm ánh mắt có một chút đen của nhi tử mình, trên miệng trấn an Lam thị: "Không có việc gì, đoán chừng là nhi tử của ta đói bụng!"

Dường như nghiệm chứng lời nói của hắn, Trương mụ mụ vừa lấy ngón tay ra, tiểu oa nhi liền gào khóc lớn, khóc một tiếng, dừng một chút, sau ba lần như thế, đột nhiên lại an tĩnh, thân hình mập mạp lại xoay tới xoay lui.

"Yên tâm đi, đứa nhỏ không có việc gì, hoạt bính lắm, trước tiên ngươi cho bú sữa đã, ta đem. . . . . ."

Chưa dứt lời nói, bỗng nhiên ở đại môn có người hô lớn: "Trương nãi nãi, nương của con sắp sinh, người mau qua xem một chút đi!"

Trương mụ mụ vội đem oa nhi trong ngực giao cho Tiêu Thủ Vọng, nhìn Lam thị nói: "Nhìn xem, tình cảm tỷ muội hai người thật tốt, ngay cả việc sinh hài tử cũng cùng lúc, ai u, ta để cây kéo chỗ nào nha?" Hốt hoảng quay một vòng, cuối cùng thu thập đồ cần dùng xong, vội vàng chạy ra ngoài.

Sau khi Trương mụ mụ đi, hai vợ chồng nhìn nhau, Lam thị vừa nhận lấy nhi tử, vừa không nhịn được lo lắng nói: "Tẩu tử không có sao chứ?"

Tiêu Thủ Vọng đã bình tĩnh lại, khom lưng đem nhi tử an tĩnh đưa cho nàng dâu, âm thanh trầm ổn: "Yên tâm đi, đây là lần thứ ba tẩu tử sinh, bên cạnh có đại ca chăm sóc, nhất định sẽ không có chuyện gì."

Lam thị gật đầu một cái, rất nhanh hoàn toàn đặt lực chú ý lên nhi tử ở trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, da thịt mịn màng hơi đen, cái mũi nhỏ vừa động động một cái, giống như chó con, trong nháy mắt làm lòng nàng mềm thành nước, dịu dàng cho bú sữa.

Tiêu Thủ Vọng yên lặng nhìn một hồi, mới dọn dẹp máu đen đi ra ngoài.

Phía đông Tiêu gia chỉ cách mười bước chân, trong sân, Thư Mậu Đình dẫn nữ nhi năm tuổi cùng nhi tử bốn tuổi, lo lắng chờ đợi thê tử sinh.

"Cha, nương sinh muội muội, con sẽ làm ca ca chứ?" Thư Triển ngước đầu, mắt to đen nhánh nhìn cha hắn nói.

Cho dù trong lòng lo lắng, Thư Mậu Đình vẫn ôn hòa cười cười, đôi tay ôm nhi tử, bế hắn lên, hai cha con cùng nhìn nhau, "Làm sao con biết nương sanh muội muội?"

Thư Triển thích nhất dáng vẻ cha hắn cười, cánh tay ngắn ngủn lập tức vòng lên, nghiêng đầu nhỏ trên bả vai dày rộng của phụ thân: "Con không biết, dù sao cũng là muội muội!"

Thư Mậu Đình sờ sờ đầu của nhi tử, cúi đầu nhìn về phía nữ nhi lặng lẽ siết làn váy: "A Uyển, con nói đi?"

Thư Uyển ngẩng đầu, cái miệng nhỏ nhắn trắng mịn khẽ mở: "Cho dù là đệ đệ hay là muội muội, con đều sẽ chăm sóc thật tốt!"

Nhìn nữ nhi từ nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, trong lòng Thư Mậu Đình chợt hiện một mảnh tường hòa.
(tường hòa nghĩa là tốt lành, hòa thuận)

Sau thời gian một nén hương, Tần thị sanh ra một nữ nhi, mẹ con bình an.

Đưa Trương mụ mụ đi, phụ tử ba người vây lại.

Tần thị vỗ nhè nhẹ tiểu nữ nhi đang ngủ say, trên mặt một mảnh nhu hòa.

"Nàng vất vả rồi." Thư Mậu Đình thay thê tử gạt tóc qua bên, nhẹ giọng nói.

Mặt Tần thị ửng đỏ cười, thẹn thùng e lệ liếc tướng công một cái.

Năm nay Nàng hai mươi ba tuổi, màu da trắng nõn, mặt trái xoan, lông mi cong như lá liễu, là mỹ nhân nổi tiếng xa gần, cũng là nữ nhi duy nhất của Tần gia, từ nhỏ rất được trưởng bối yêu thích, ngay cả hôn sự, đều là để cho nàng tự mình làm chủ. Sáu năm trước nàng liếc mắt chọn trúng Thư Mậu Đình đến xem bệnh cho cha nàng, không ngại gia cảnh hắn bần hàn, nghĩa vô phản cố gả cho hắn, mà sự thật chứng minh, lựa chọn của nàng đúng, sau khi thành thân vợ chồng son ân ân ái ái, cầm sắt hòa minh, cuộc sống hết sức mỹ mãn.

"Nương, tên muội muội gọi là gì?" Thư Triển nhìn đăm đăm đứa bé bọc trong tấm vải bông, nhẹ giọng hỏi, muội muội ngủ đang thiếp đi, ngàn vạn lần không thể ầm ĩ nàng.

Tần thị cùng Thư Mậu Đình nhìn nhau cười một tiếng, tên đã sớm suy nghĩ xong, nam nữ mỗi tên một cái, "Muội muội gọi A Lan, về sau con phải chăm sóc nàng thật tốt đó!"

Thư Triển lầm bầm gọi tên muội muội một tiếng, vô cùng trịnh trọng gật đầu lia lịa, giống như tiểu đại nhân.

Tần thị cười một tiếng, chợt nghe đại nữ nhi nói: "Nương, người xem dưới cổ muội muội có vết bẩn!"

Tần thị sợ hết hồn, cúi đầu nhìn, nhưng đại nữ nhi nói đúng chỗ xương bả vai của đứa bé có cái bớt màu xám nhạt, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nghe nương giải thích, Thư Uyển mở trừng hai mắt, tại sao nàng cảm thấy, vết bớt của muội muội tựa như hai dấu răng vậy?

Đối với ồn ào xung quanh, nửa điểm Thư Lan cũng không biết, nàng ngủ rất ngọt ngào, khi đói bụng liền hé miệng, lập tức liền có một viên cầu ấm áp nhét vào trong miệng, tạp hai cái, liền có một loại dòng nước vô cùng ngọt ngào chảy vào. Uống no, nàng tiếp tục ngủ, chỉ là những người này không để cho nàng ngủ được an ổn, luôn là thích sờ nàng hai cái, không phải mặt cũng là cái mông, ngứa ngứa không thoải mái.

Từ từ, nàng có thể nhìn cảnh tượng chung quanh, lúc đầu nàng sợ hết hồn, nơi này không có đại thụ che trời, không có dây leo xanh biếc, không có lá rụng thật dày, cũng không có hơi thở bùn đất in thật sâu vào trong đầu, chỉ có một đống hình thù kỳ quái gì đó, trong đó còn có vật còn sống, bọn họ y y nha nha mà chỉ chỉ chõ chõ nàng, nàng bắt đầu không biết gì, nghe được nhiều lần, dần dần sẽ hiểu, thỉnh thoảng lúc nóng nảy, cũng vội vã kêu thành tiếng.

Nàng nhớ rõ lần đầu tiên lúc hô lên "Nương", cái đó thường thường cho nàng bú sữa, người mừng rỡ ôm rồi lại hôn nàng, ngày nào cũng trôi qua trong tiếng cười. Lần đầu tiên Nàng xộc xệch đứng lên, "Phụ thân" một tay lấy nhắc nàng tới đặt ở trên bả vai vòng vài vòng, nàng bị sợ đến mức tiểu ào ào toàn thân hắn, nhưng phụ thân một chút cũng không có tức giận, còn dùng cằm mọc râu của hắn đâm nàng.

Lần đầu tiên Nàng nằm ngủ trên mặt đất, "Tỷ tỷ" đau lòng bế nàng lên, chỉ sợ nàng đông lạnh hư rồi. Lần đầu tiên Nàng bị nha đầu hư hỏng đẩy ngã, "Ca ca" đưa tay đẩy ngả nha đầu hư hỏng, về nhà bị mẫu thân hung hăng đánh cho một trận, nhưng ca ca vừa che cái mông kêu đau, vừa hướng nàng nháy mắt ra hiệu, buồn cười cực kỳ.

Khi nàng năm tuổi, rốt cuộc Thư Lan hiểu rõ trên người xảy ra biến hóa, hơn nữa dần dần quen cuộc sống như thế.

Nàng biết, nàng biến thành một con người, một loại sinh vật rất là kỳ quái.