Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn

Chương 63: Sói con cưới vợ




Editor: Tiểu Cân

Thời gian tổ chức hôn lễ của Thư Lan diễn ra sớm một năm, việc này khiến Thư gia cùng Tần gia chuẩn bị có chút vội vàng, người này vội vàng trang trí sân viện hai nhà, người kia chuẩn bị thêm đồ cưới cho Thư Lan.

Tiêu Lang là người thoải mái nhất, hắn đã chuẩn bị xong sính lễ từ lâu rồi, phòng cưới đã có người Thư gia bố trí giúp hắn, lễ phục của tân lang cũng được Thư Uyển thêu xong rồi, đặt ở nhà hắn, mỗi đêm hắn đều len lén mặc thử một lần, thử xong liền quay đầu nhìn ra cửa sổ, ngắm những vì sao sáng trên bầu trời, nhìn một lúc, ngôi sao liền hóa cặp mắt to trong veo như nước của nha đầu lười, trăng sáng biến thành khuôn mặt tươi cười của nàng, thật là, càng ngắm càng tưởng tượng.

Ngược với hắn, Thư Lan rất bận. Trước kia Tần thị bảo nàng học thêu đồ cưới, nàng đều cò kéo, Tần thị nghĩ thời gian cũng chưa tới, liền không thúc giục nàng. Bây giờ thì hay rồi, còn có mấy ngày ngắn ngủi, thêu thùa cái khác Thư Uyển có thể giúp nàng nhưng lễ phục xuất giá nàng phải tự thêu. Thật may là tính tình nàng đủ nhẫn nại, liên tiếp mấy ngày ngoan ngoãn ngồi trên giường bên cạnh lò sưởi trong phòng, chăm chú thêu, mặc cho bên ngoài ồn ào náo nhiệt, cũng không ảnh hưởng đến nàng.

Thêu xong lễ phục, nàng ngủ nguyên một ngày, ngày tiếp theo bị Thư Uyển lôi dậy. Mơ mơ màng màng để người ta mặc lễ phục, trang điểm cho, khăn voan đỏ phủ lên, ngay sau đó liền bị tam huynh Tần Hàm đã kết hôn cõng lên kiệu hoa. Tiếng pháo nổ vang vang, nàng thấy Tần Hàm nói gì đó, nhưng nàng rất buồn ngủ, hỏi cũng lười không muốn hỏi nữa.

Bởi vì Thư gia và Tiêu gia quá gần nhau, theo tập tục, khiêng kiệu hoa từ phía tây Thư gia đi ra, đi một vòng quanh thôn Thanh Sơn rồi từ phía đông trở lại cổng Tiêu gia. Tiêu Lang mặc đồ cưới đỏ thẫm ngồi trên lưng ngựa, mắt phượng mày ngài, khóe miệng khẽ nhoẻn, phong thái không hề kém so với Trình Khanh Nhiễm năm đó, hơn nữa cơ hồ đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười, không khỏi đều ngây người nhìn.

Thúy Hà ôm nhi tử đứng ở ven đường, chỉ vào Tiêu Lang nói với nhi tử: “Thấy không, người đó chính là cữu cữu con, sau này gặp mặt nhớ chào nha!” Tiêu Lang thành thân, mời rất nhiều thôn nhân tới nhà uống rượu mừng, duy chỉ không mời nàng cùng cha mẹ nàng, nhưng Thúy Hà vẫn rất vui mừng, Tiêu Lang cưới Thư Lan, ca ca Thư Lan ở kinh thành làm quan, hưởng lây chút vinh hiển này, vợ chồng lý chính cũng không dám coi nàng như nha hoàn nữa, khiến nàng cảm kích liên hệ máu mủ giữa hai người, dẫu là, đối phương chẳng thèm ngó tới.

Vợ chồng Tiêu Thủ Vận không dám ra ngoài xem náo nhiệt. Ngay từ lúc tin tức Tiêu Lang đính hôn với Thư Lan truyền tới, mỗi lần bọn họ ra cửa, người trong thôn đều sẽ châm chọc hỏi bọn hắn có được Tiêu Lang mời không, làm cho hai người tùy tiện lấp liếm cho qua cũng không xong. Hoa Liên thì ngược lại, nàng nhìn Tiêu Lang anh tuấn từ phía xa, nhìn tới kiệu hoa to đỏ thắm, âm thầm hạ quyết tâm, tương lai, nàng phải tìm một tướng công đẹp trai hơn Tiêu Lang, còn phải nhiều tiền hơn Tiêu Lang, Thư Lan có thể có được, nàng nhất định cũng có thể có.

Một hồi hòa tấu sáo và trống, cuối cùng kiệu hoa cũng ngừng lại.

Theo phong tục, tân lang đá cửa kiệu, bà mối vén rèm kiệu, tân nương cầm tú cầu tân nang đưa, được tân nang dắt xuống kiệu bước qua chậu than.

Nhưng sự thật lại là, lúc rèm kiệu vén lên, Tiêu Lang nhìn thấy nha đầu lười co rúc ở bên trong, đang ngủ say, khăn voan mỏng tuột xuống một nửa, một nửa che trên mặt nàng, vừa khéo chỉ lộ cái cằm trắng noãn, theo hô hấp của nàng, đuôi mắt hắn còn có thể nhìn thấy khăn voan nhẹ nhàng lên xuống.

Không phải chỉ một mình hắn nhìn thấy cảnh này, xung quanh vang lên tiếng hút khí không đồng nhất.

Tiêu Lang lại như không nghe thấy, tiến lên một bước bề Thư Lan lên, không quan tâm tiếng kêu của bà mối, vượt qua chậu than, trước tiếp bước tới hỉ phòng, chờ hắn bước vào, mọi người mới hoàn hồn, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhưng bọn họ nói gì cũng chẳng liên quan, Tiêu Lang đâu nghe thấy.

Hắn nhè nhẹ đặt Thư Lan trên giường gạch, thấy trên mặt nàng bị bôi không ra dáng vẻ gì, nhíu nhíu mày, thừa dịp bà mối chưa đuổi tới nhanh chóng lau mặt cho nàng, như vậy nàng ngủ cũng sẽ thoải mái hơn một chút. Trong sân truyền đến tiếng bước chân vội vã, có lẽ là bà mối tới khuyên hắn, Tiêu Lang thật nhanh hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn của Thư Lan, đưa tay đóng cửa, bước nhanh ra cửa, nói với mọi người trong sân: “Mọi người ngồi xuống tự nhiên uống rượu dùng bữa đi!”

Hắn cưới nha đầu lười, là vì muốn được quang minh chính đại sống cả đời với nàng, không phải vì những quy củ lễ nghi kia. Thay vì bắt nàng tỉnh dậy dập đầu hành lễ, hắn thà để nàng ngủ thật ngon.

Bộ dáng hắn như thần giữ của đứng trước cửa phòng, còn ai dám nói gì?

Bên kia Tần thị nghe nói tình huống bên này, vừa buồn cười vừa tức giận, cười vì hôm nay mà nàng cũng ngủ được, giận vì Tiêu Lang không hiểu quy củ dung túng nữ nhi hồ đồ, nhưng cuối cùng bà lại nhào vào lòng trượng phu mà khóc. Tiêu Lang chăm sóc khuê nữ ngốc của bà như thế, bà có đi Kinh Thành cũng có thể an tâm.

Gió mát tháng tư làm say lòng người, mặt trời dần dần lặn về tây, những khách nhân cũng lục tục tản đi.

Tiệc mừng là mời người tới dựng trong sân, lúc bọn họ đi, đem bàn ghế dọn dẹp sạch sẽ. Tiêu Lang khóa cổng lớn, quay đầu xem xét, thấy không còn gì cần hắn dọn dẹp. Vì thế, ánh mắt hắn nhìn đến cửa đông phòng, nơi đó nha đầu lười của hắn đang ngủ.

Hắn cũng nói rõ được cảm xúc trong lòng là như thế nào, hưng phấn có, mừng rỡ cso, hơn hết là cảm thấy chân thực. Từ nay về sau, nàng có thể ở bên cạnh hắn rồi.

Thư Lan tỉnh ngủ, cực kỳ đói bụng.

Mới vừa mở mắt, liền nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy một nam tử cao lớn mặc áo đỏ, nàng ngẩn người, sau đó vuốt mắt ngòi dậy, “Lang ca ca, ta đói rồi. . . . . .”

Tiêu Lang nhìn nàng cười, đi đến trước mép giường, giang hai cánh tay ra: “Tới đây, ôm ta một cái.”

“Ừ.” Thư Lan đứng lên, lại không chú ý trên người mặc lễ phục đỏ thẫm rườm rà, vừa bước một bước liền giẫm vào vạt váy, khẽ kêu một tiếng, cả người đã ngã nhào xuống phía trước.

Tiêu Lang vững vàng tiếp nhận nàng, bàn tay dùng sức một cái, liền ôm người ngồi trước người hắn, một tay ôm hông nàng, một tay nâng cằm nàng lên, nghiêm túc ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Nha đầu lười mười bốn tuổi, ngũ quan kiều diễm, lông mày dài nhỏ, phía dưới là đôi mắt hạnh sóng nước mênh mang, có lúc an tĩnh như hoa nhàn nhã trôi theo dòng nước, lúc làm nũng lại như ngôi sao trên trời, con ngươi như tỏa sáng, khiến cho người ta không dời mắt nhìn, mà bây giờ nàng mới vừa tỉnh ngủ, mắt hạnh còn chưa mở hoàn toàn, lười biếng mà quyến rũ, hắn nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên một cái.

Hôn một cái này, liền không thể ngưng lại.

Hôn cái trán trắng mịn của nàng, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của nàng, hôn sống mũi cao thẳng của nàng, hôn cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn của nàng. Nàng thở hổn hển khẽ hé đôi môi đỏ mọng, hắn liền quyến rũ cái lưỡi thơm của nàng, lặp lại mút ngậm dây dưa.

Nàng quá đẹp quá tốt, hắn muốn ăn luôn nàng.

“Ọc Ọc. . . . . .”

Tay đang đặt trên cạp quần nàng, chuẩn bị cởi quần áo nàng thì bụng ai đó không tự chủ kêu lên.

Tiêu Lang sửng sốt, ngay sau đó cười một tiếng, buông cánh môi nàng, cọ cọ trán nàng hỏi: “Muốn ăn gì nào?” Hắn cũng không thể để nàng đói bụng.

Thư Lan thở hồng hộc, toàn bộ dựa vào cánh tay hắn ôm nàng mới không có ngã xuống, thật vất vả bình phục lại, mới nói: “Ta muốn ăn mì, thêm hai quả trứng.”

“Ừ, ta đi nấu cho nàng, nàng nằm một lát đi.” Tiêu Lang nâng lên chân của nàng, đặt nàng nằm ngang trên giường, không nhịn được lại hôn một cái, sau đó cởi ra áo khoác vướng víu trên người, đi ra ngoài nấu mì. Vừa nãy hắn cũng không ăn bao nhiêu, muốn buổi tối cùng ăn với nàng.

Bên ngoài truyền đến tiếng chẻ củi nhóm lửa, lắng lắng nghe nghe, Thư Lan coi như hoàn toàn tỉnh táo, nàng ngồi dậy, nhìn một chút y phục trên người, nhớ đến hôm nay là ngày nàng lập gia đình. Lập gia đình, chính là giống như ngủ một giấc, không có cảm giác gì. A, nàng muốn đi tiểu tiện.

Nghĩ đến vừa nãy suýt chút nữa thì ngã, Thư Lan cởi đồ cưới trên người, chỉ còn lại quần áo đỏ tươi thật mỏng, đồ trang sức lộn xộn trên đầu cũng từng cái từng cái lấy xuống, tóc xõa xuống, như vậy thư thái hơn nhiều. Xuống đất xỏ giày, nàng soi gương đồng vuốt vuốt tóc, nhẹ bước đi ra ngoài.

Vừa lúc Tiêu Lang mời từ tây ốc lấy hai quả trứng, hai người đồng thời bước ra cửa, gặp mặt.

Nhìn phát tới eo, mắt ngọc mày ngài, áo mỏng khiến làn da trắng như ẩn như hiện. Ánh mắt Tiêu Lang không tự chủ nhìn tới trước ngực nàng, trong mắt tối đi mấy phần, “Tỉnh dậy làm gì?” Nói xong, đi tới trước bếp lò, thuần thục đập trứng vào nước đang sủi.

Trong phòng bếp mùi thơm của mì bay khắp, Thư Lan hít mũi một cái, nhưng không để ý đến hắn, đi thẳng đến hậu viện. Mẫu thân đã dặn, đi tiểu tiện thì cứ lặng lẽ đi, không cần nói cho ai biết.

Khóe mắt Tiêu Lang đuổi theo bóng lưng mảnh khảnh của nàng, cứ như vậy làm hai bát mì.

Thư Lan trở lại, thấy Tiêu Lang đã dọn cơm lên bàn, nàng không biết nên làm gì, đành ngồi xuống ghế, dựa vào cánh cửa đang mở, mắt nhìn Tiêu Lang. Gió đêm từ sân thổi vào, khiến tóc nàng rũ xuống ngực, từng sợi từng sợi, một luồng lại một luồng, cong cong mềm mại động lòng người.

Tiêu Lang cũng không có ăn nhiều, mỗi người một bát, hắn sợ ăn nhiều cản trở, Thư Lan thì một bát đã no.

“Lang ca ca, lòng đỏ trứng cho ngươi ăn!” Thư Lan dùng đũa tách lòng trắng với lòng đỏ ra, gắp lòng đỏ không thích ăn cho Tiêu Lang.

Tiêu Lang tạp mãi thành quen, sớm biết sẽ như vậy.

Cơm nước xong, rửa nồi, Tiêu Lang dắt Thư Lan đi hai vòng quanh sân, cảm thấy đã đủ, liền bế người lên, “A Lan, chúng ta nên đi ngủ rồi.”

Thư Lan ở trong lòng hắn uốn éo vặn vẹo, “Nhưng ta chưa buồn ngủ!” Mấy ngày trước quá mệt mỏi, làm hại nàng hôm nay ngủ thật lâu.

Tiêu Lang véo mông nàng, âm thanh khàn khàn: “Không buồn ngủ càng tốt. . . . . .”

Trở lại phòng, Tiêu Lang dùng chân đá cửa, đặt Thư Lan nằm ngang trên giường, lật người đè lên.

“A Lan, chúng ta thành thân rồi, lúc này có thể để cho ta sờ chứ?” Hôn đủ rồi, hắn ngồi trên chân nàng, từng nút từng nút cởi áo nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào bộ ngực phập phồng kịch liệt của nàng.

Thư Lan chỉ cảm thấy tay của hắn tới nơi nào, nơi ấy liền nổi lên ngọn lửa, tới khi quần áo đều bị hắn cởi sạch, nàng thở gấp nói: “Lang ca ca, hôm nay lại muốn chọc tới sao?”

Tiêu Lang cúi đầu, môi lưỡi trằn trọc trước ngực đẫy đà của nàng, chợt thấy cái tư thế này không tiện, liền ngồi dậy, để hai chân nàng vòng qua hông hắn ngồi trên đùi hắn, cố ý dùng nơi đó đâm đâm mềm mại của nàng: “A Lan muốn không?” Hai tay vuốt ve đẫy đà của nàng.

Thư Lan bị hắn làm cho cả người vô lực, đành tựa đầu trên bả vai hắn, cúi đầu nói, “Muốn, ư. . . . . .”

Cổ họng Tiêu Lang chuyển động, một cái tay không nhịn được dọc theo eo nàng trượt xuống, thăm dò cửa động, cảm thấy chưa đủ trơn, liền nói: “Đừng nóng vội, lập tức cho nàng.” Khe khẽ đẩy nàng ra một chút, đôi tay vòng chắc eo nhỏ của nàng, đôi môi nóng bỏng ngậm lấy một khỏa anh đào màu đỏ, bừa bãi liếm mút.

“Ừ. . . . . .” Thư Lan không kiềm chế được kêu lên, ngay sau đó sững sờ, nàng nghe, nàng kêu thật!

Nàng vội vã cắn môi, sợ bị người khác nghe thấy, đôi tay lại không nhịn được ôm cổ hắn, ngửa đầu ra sau, đem bộ ngực thật lớn giơ cao, để cho hắn ngậm nhiều hơn sâu hơn. Tóc dài đen nhánh như thác nước rũ xuống, có mấy sợi rơi trên cánh tay Tiêu Lang, hắn vừa tê dại vừa nhột, trong lúc vô tình ngẩng đầu, liếc thấy bóng hai người dưới trăng, đặc biệt là nàng, eo nhỏ nhẹ nhàng, bộ ngực lớn cao thẳng, theo động tác ngửa ra sau tạo thành đường cong làm say lòng người.

Nhất thời hắn sinh ý chơi đùa, trên miệng ngậm anh đào bên trái của nàng, nghiêng mắt nhìn bóng hai người quấn lấy nhau.

Lưỡi hắn vòng quanh anh đào màu đỏ của nàng, cái bóng cũng sẽ làm động tác như vậy, hắn hơi ngậm nhẹ nhàng lôi kéo ra ngoài, cái bóng cũng sẽ nhảy lên. Tiêu Lang yêu loại tư vị này, một lần lại một lần trêu trọc.

Hắn có thể nhịn, Thư Lan lại không thể, một * khoái cảm từ trong miệng hắn truyền tới trên người nàng, khiến cho bên dưới của nàng chảy không biết bao nhiêu xuân thủy, nhộn nhạo, cần hắn cứng rắn nhanh tới lấp đầy. Nếu hắn không cho, nàng tự tới. Thư Lan đổi thành một tay ôm cổ hắn, tay phải trượt xuống bụng, cầm cái kia nhẹ nhàng, khẽ nâng mông, đưa tới cửa động mềm mại của mình.

trong chớp mắt bị tay nhỏ của nàng cầm cái đó, Tiêu Lang liền hồi phục tinh thần. Hắn khiếp sợ nhìn Thư Lan mắt hạnh nhắm chặt, muốn nói gì đó ngăn cản nàng, tránh nàng bị đau, lại khẩn trương mong đợi, có trời mới biết hắn khát vọng cỡ nào cái tư vị bị nàng bao chặt!

Đợi nàng vụng về cầm đỉnh cứng rắn của hắn đi vào, Tiêu Lang rốt cuộc không nhịn được nữa, đôi tay giam cầm hông của nàng, thẳng lưng trước sau hòa một mà vào.

“A. . . . . .” Tất cả vui thích đều hóa đau đớn, Thư Lan đau đến nhíu mày, chống vào bả vai Tiêu Lang, nước mắt rơi xuống, ủy khuất khóc lóc nói: “Đau, ngươi đi ra đi!” Ô ô, lần trước không bị đau mà!

Khít khao quen thuộc chặt chẽ khước từ hắn, bao quanh hắn, huyết mạch toàn thân Tiêu Lang căng phồng, dù là áy náy làm Thư Lan đau, vẫn không nỡ đi ra. Hansq lại không dám động, an ủi nàng trong nòng hắn, “A Lan đừng khóc, một chút nữa thôi là được rồi, lát nữa ca ca sẽ khiến nàng thoải mái, đừng khóc. . . . . .” Khuyên không được, hắn vội vàng ngậm vành tai tinh tế của nàng, nhẹ nhàng gặm cắn, đây là nơi nhạy cảm nhất cảu nàng, mỗi lần chỉ cần hắn ngậm, nàng sẽ nhẹ nhàng hừ ra. Tay cũng không nhà rỗi, lòng bàn tay thô ráp bao lấy đầy đặn của nàng, nhẹ một cái nặng một cái vuốt ve, ngón trỏ và ngón giữa kẹp đỉnh tiểu anh đào, không ngừng vân vê.

Không biết qua bao lâu, tiếng khóc của Thư Lan dần biến thành nức nở, một tiếng lại một tiếng, như sóng biển ập tới tim hắn.

Tiêu Lang từ từ ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy mặt nàng, dùng con ngươi tràn đầy dục vọng nhìn nàng :”A Lan, thoải mái không?” Cứng rắn chôn trong cơ thể nàng nhẹ nhàng nhúc nhích.

Thư Lan rất thoải mái, nhưng vẫn còn giận Tiêu Lang, liền nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn, nhưng lại không biết cái miệng nhỏ khẽ thở dốc có bao nhiêu quyến rũ.

Tiêu Lang nhất thời không rõ nàng còn đau hay không, nhưng phía dưới như ngâm mình trong dòng nước nóng vô cùng thoải mái, vừa nóng lại chặt, hắn thật sự không nhịn được rồi, vừa gọi như năn nỉ “A Lan”, vừa đỡ hông nàng nhẹ nhàng giật giật, con ngươi đen nhánh khẩn trương nhìn nàng, quan sát phản ứng của nàng.

Mông nhỏ bị nâng lên hạ xuống, trơn trượt ma sát này khiến Thư Lan không nén được kêu lên, kêu xong liền hối hận, mắt he hé mở, nhìn nét mặt Tiêu Lang, lo lắng tiếng kêu vừa rồi tiết lộ nàng thoải mái, lại thấy con ngươi sâu thẳm của hắn, thì ra hắn vãn nhìn nàng!

Giống như làm trộm bị bắt, Thư Lan thẹn quá hóa giận nhắm mắt lại, mạnh miệng mắng: “Ngươi đi ra, đại phôi đản nhà ngươi, toàn bắt nạt ta!” Giọng nói thường ngày thanh thúy ngọt ngào, bởi vì lọc qua lưới tình dục, trở nên có chút khàn, xen lẫn thở gấp, càng khiến hắn hung hăng, nghe nàng kêu bại hoại, nghe nàng cầu xin bại hoại đừng khi dễ nàng.

Tiêu Lang chính là nghĩ như vậy, chính là càng khiến hắn tức giận, nàng lại đối với chuyện này lừa hắn! Nàng biết hắn có bao nhiêu không thể chờ đợi!

Trong lòng nhanh chóng bốc lên nồng nặc dục vọng chinh phục, nhìn đầy đặn trước người, như nàng mong muốn lui ra ngoài, “Được, ca ca không khi dễ ngươi!” Đặt Thư Lan trên giường gạch.

Không có hắn to lớn, trong cơ thể trống rỗng khiến Thư Lan thất vọng, nàng nhìn bóng lưng Tiêu Lang, muốn gọi hắn trở lại, lại có chút không mở miêng được.

Nhưng không nghĩ, một khắc sau, Tiêu Lang chợt che trên người nàng, cong chân nàng lên đè trước ngực, thẳng tắp đi vào, đụng nàng khiến tứ chi như nhũn ra, a a kêu lên.

“Còn dám mắng ta bại hoại ư, còn dám hay không!” Hắn ôm chặt chân nàng, tập trung đại lực, mỗi lần đều hung hăng đụng đến chỗ sâu nhất mềm mại của nàng. Mồ hôi thành từng giọt theo đường cong gương mặt kiên nghị, rơi trên ngọc thố đung đưa.

Tất cả đến quá đột ngột, Thư Lan căn bản không có thời gian phản ứng, bị cuồng triều tình dục của hắn cuốn trôi.

Tiêu Lang vừa thật sâu đụng hoa tâm của nàng, vừa không ngừng hỏi còn dám hay không, bắt đầu Thư Lan còn cắn răng kiên trì, sau thật sự không thể chịu nổi, tay nhỏ vỗ eo hắn cầu xin tha thứ: “Không. . . . . . Không dám. . . . . . Rồi, a, chậm một chút. . . . . . Chậm một chút. . . . . .” Mỗi lần tiếng nói vừa ra khỏi miệng liền bị hắn đỉnh tản đi.

Cái đầu nhỏ lúc quay trái lúc quay phải, miệng nhỏ thỉnh thoảng a a kêu lên, thỉnh thoảng mềm giọng cầu xin tha thứ, Tiêu Lang lại càng nổi điên, tấn công đại lực, cho đến khi ở trong nàng cuồng phong sậu vũ tiết một lần, hắn mới thỏa mãn thả chậm tiết tấu, buông chân nàng xuống, vừa dịu dàng vừa rung động, vừa hôn đuôi lông mày: “A Lan, ca ca khiến ngươi thoải mái không?”

Thư Lan tóc mây ướt đẫm, hòa cùng sương mù trong mắt nhìn hắn: “Thư. . . . . . Thoải mái, ừ. . . . . .”

“Vậy sao nói ca ca khi dễ ngươi? Còn nói ca ca bại hoại?” Lui ra ngoài lại chợt đi vào toàn bộ.

“. . . . . . A. . . . . . Không . . . . . . Không nói. . . . . . Ừ. . . . . . .” Thư Lan bị kích thích đứng người lên, hai nơi đẫy đà trước ngực như mưa đánh lá sen trên dưới nhảy lên.

“Về sau nếu ngươi lại nói, ca ca sẽ lại như vừa rồi. . . . . .” Tiêu Lang trừng phạt bằng cách cắn môi nàng, từ từ chuyển qua ngực nàng, cúi đầu ngậm anh đào màu đỏ, đôi tay nâng mông nàng, phía dưới gia tăng tốc độ. Hắn muốn nàng, muốn không đủ.

Thư Lan uốn éo người, ngoài miệng hừ hừ đứt quãng, như gào như khóc, trong đầu trừ khoái cảm, cũng chỉ còn mơ hồ ý niệm, rõ ràng lần trước kết thúc rất nhanh. . . . . .

Phía trước vẫn còn vô sô ngày đem chờ nói cho nàng biết, người đàn ông trên người nàng này, lúc dịu dàng có thể cưng chiều nàng đến tận trời, một khi cuồng bạo, liền hận không thể nuốt nàng vào bụng mới có thể thỏa mãn.

Nến đỏ chiếu cao, uyên ương lăn lộn, chỉ mong đêm dài xuân càng đậm.