Thề Ước Thầm Lặng

Chương 10




Tháng Mười hai, khi mặt trời tới gần mặt đất hơn, nắng cũng rực rỡ hơn. Todd và Myra chẳng thèm nghĩ đến việc đi dạo, dù ý tưởng đó hết sức hấp dẫn. Cả hai đều mãn nguyện với việc ở yên trong chiếc giường cùng nhau, chừng nào cơn đói chưa tới.

Có người lại nghĩ khác.

Tiếng nện cửa làm cả hai giật mình và họ vội chộp lấy quần áo.

Hoảng hốt sau vụ xâm nhập tối hôm trước, Todd với lấy vũ khí. Khi nghe giọng phụ nữ gọi tên Myra, anh đặt nó xuống.

“Myra! Nhanh lên, ngoài này trời lạnh lắm, mở cửa đi”, Lizzy gọi khi nện ầm ầm lên cánh cửa khoá chặt.

Todd ném cho cô chiếc áo choàng mắc cạnh cửa rồi vội vã mặc quần jeans vào. “Cô ấy đang làm gì ở đây?”

“Em đã bảo chị ấy chiều nay đến đón em.”

Anh cào tóc. “Cô ấy đến sớm.”

Nhưng khi nhìn đồng hồ, họ nhận ra đã quá trưa. Myra thắt chặt dây lưng quanh eo, hướng ra cửa. Todd túm lấy cô, đặt môi lên môi cô. “Chào buổi sáng.”

Cô có thể quen với nụ cười và bộ râu lún phún của anh mỗi sáng. Bàn tay người tình vô thức vuốt ve cô, gợi nhớ tới buổi đêm họ đã cùng chia sẻ, chỉ với một động chạm duy nhất. “Chào buổi chiều”, cô sửa lại.

Cô đi qua anh khi tiếng gõ cửa của Lizzy tiếp tục vang lên. Myra mở cửa, vẻ nhăn nhó trên khuôn mặt Liz dần biến thành một nụ cười thấu hiểu. “À à… chúng ta có gì ở đây nhỉ?” Chị bước vào nhà.

Máu dồn hết lên, khuôn mặt Myra đỏ bừng vì xấu hổ khi bị phát hiện.

Liz cười, ném túi lên bàn nhưng rồi nhặt được áo con của Myra và để nó treo lủng lẳng trên đầu ngón tay.

Myra giật bằng chứng ấy ra khỏi tay chị, đúng lúc Todd rẽ qua góc nhà, đang đút tay vào áo. “Cô đúng giờ thật đấy nhỉ”, anh nói, hoàn toàn không nhận thấy màu đỏ rực đang lan khắp cổ Myra.

“Rõ ràng là tôi đã tới sớm.”

“Ôi, Chúa ở.” Tiếng thở dốc của Myra khiến cả hai thấy tội nghiệp cho cô.

Liz không thể nhịn được và cười phá lên. “Sao anh không đi pha cà phê cho bọn tôi nhỉ, anh chàng đẹp trai”, chị bảo Todd. “Hai cô gái này cần kể chuyện cho nhau.”

Liz đi vòng quanh Myra, nén cười. “Có lẽ em nên mặc đồ vào.”

Biết ơn vì được ân xá, Myra gần như chạy vụt khỏi phòng. Cô mặc vội bộ đồ tối qua và quay lại phòng khách với Liz.

“Sao?”, Liz hỏi han không mấy ý tứ. “Có muốn nói cho chị biết chuyện gì đang diễn ra không?”

Gục đầu, Myra nói, “Chúng em, aaah…”.

“Ừ, chị hình dung ra bọn em, aaah…”

Myra nhìn khuôn mặt chấp thuận chứ không hề cau có hay chê bai của Liz. Trên thực tế, cô thấy vẻ mặt của một người chị gái. “Ôi, Chúa ơi, Lizzy. Em đã không biết gì hết. Tara bảo em rằng làm tình rất tuyệt vời, nhưng em chưa từng tưởng tượng nó sẽ như thế.”

Liz cười, thấp giọng hỏi, “Em có yêu anh ta không?”.

Myra mở miệng nhưng không thốt ra điều gì. Cô có yêu anh không? Có thể yêu anh không? “Em không thể yêu anh ấy, Lizzy. Em không thể ở lại đây.”

“Phụ nữ luôn dành một chút tình yêu cho người tình đầu tiên của mình. Bản chất của chúng ta là thế. Mà nó thế nào?”

Myra giấu mặt sau đầu ngón tay, mỉm cười, rồi kể lại những chi tiết mà phụ nữ luôn nói với nhau nhưng đàn ông hiếm khi biết.

Tiếng cười khúc khích phát ra từ phòng khách bằng giọng thì thầm. Todd mỉm cười nhấp một ngụm cà phê và nhân cơ hội ấy, anh nghiền ngẫm về những thay đổi trong quan hệ của anh và Myra.

Họ đã đưa trò “đóng giả gia đình” lên một tầm cao mới, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là mình không hề quan tâm đến chuyện đó.

Gã xâm nhập tối hôm trước ngăn cản tâm trí anh lang thang về với hình ảnh Myra khoả thân và khuấy động trên giường mình.

Giả thuyết gã này là một phần âm mưu cổ xưa nào đó để cướp đi sự trinh trắng của Myra chỉ hợp lý nếu anh tin câu chuyện của cô. Anh đã cố không tin, nhưng rồi thấy mình đang dần đầu hàng. Vì họ đã ngủ cùng nhau, kẻ xâm nhập đó nên bỏ qua họ nếu giả thuyết của Myra là đúng. Nhưng làm sao vị khách đêm khuya của họ biết được rằng anh và Myra đã gắn bó thân mật?

Tệ hơn, sẽ ra sao nếu hắn đơn thuần chỉ là một kẻ bám đuôi có hứng thú với cô, đang chực chờ cơ hội khi cô chỉ ở một mình?

Todd không thích bất kỳ viễn cảnh nào mà anh nghĩ ra. Anh thật sự ghét ý nghĩ cô rời khỏi ngôi nhà anh toàn của anh và chuyển đến ở cùng Liz. Nhưng ít nhất thì anh có thể dễ dàng thay đổi điều đó.

Hai người phụ nữ ngậm chặt miệng ngay giây phút anh bước chân vào phòng. Todd đưa cho Myra một cốc cà phê, lờ đi cái liếc mắt xấu hổ của cô, và nói, “Tai tôi dang cháy đây, hy vọng hai người không phiền nếu tôi nhập hội?”. Anh rúc vào cạnh cô trên sô pha, lười biếng choàng tay lên vai cô.

“Mẹ ơi?”, giọng một bé trai vang lên từ ngoài cửa, trước khi cậu ta tự tiện mở cửa ra.

“Trong này”, Liz hét vọng ra, hướng dẫn con trai.

Simon McAllister, mười một tuổi, cao một mét sáu. Cơ thể cao gầy của cậu trông càng cao hơn bởi chiếc quần jeans đang mặc. Tóc cậu dài so với những đứa trẻ bằng tuổi. Todd thấy chiếc ván trượt trên tay Simon và ngay lập tức nhận ra kiểu tóc của cậu bé khớp với hình ảnh mình từng theo đuổi.

Simon đi vội vào trong phòng và gật đầu về phía Todd và Myra. “Hey.”

Todd mỉm cười, nhớ lại mình ở tuổi đó. “Hey”, anh đáp lại.

“Simon, đây là cô Myra MacCoinnich và Sỹ quan Todd Blakely.”

“Todd không là được rồi.”

“Hey.” Simon liếc hai người họ, nhún vai.

“Cô đã nghe rất nhiều về cháu, Simon. Rất vui vì cuối cùng cũng được gặp cháu”, Myra nói.

“Mẹ cháu nói cô biết dì Tara đang ở đâu. Thật ạ?”

“Aye.”

“Cô sẽ đưa bọn cháu đi gặp dì ấy đúng không ạ?”

Myra liếc Todd, rồi quay lại với Simon. “Đúng vậy.”

“Hết sảy.” Sau khi đã giải quyết xong vấn đề đó, Simon chuyển đến những vấn đề quan trọng hơn. “Mẹ ơi, con tìm thấy cái này ở đường lái xe vào nhà.” Cậu giơ một chiếc di động lên và vẫy nó trước mặt chị. “Nó nằm ở đó. Con giữ nó được không?”

“Để mẹ xem nào.” Liz chìa tay ra và ban thêm một mệnh lệnh. “Đóng cửa lại, con để khí nóng thoát ra ngoài hết rồi.” Liz lật chiếc di động lại và mở nó ra. “Của anh à?”, chị hỏi, đưa nó cho Todd.

Anh xem xét chiếc điện thoại. “Không.”

“Cháu tìm thấy nó ở đâu thế?”, Todd hỏi Simon.

“Cạnh cửa gara. Tiện thể, mấy cái thùng rác của chú ngoài đấy bị xô ngã hết rồi. Chú muốn cháu dọn chúng không?”

Liz ngạc nhiên nhìn qua vai, giống hệt Todd. Có đứa trẻ nào lại đề nghị làm việc vặt cho người lạ chứ?

“Năm đô.” Simon chìa tay ra và để lộ lúm đồng tiền.

“Simon!”, Liz quát.

“Nhóc khôn đấy.” Todd thò tay vào ví và rút ra một tờ năm đô.

“Anh không phải làm thế đâu.”

“Tôi không thích dọn dẹp hộ lũ chó hàng xóm.”

Một cách vui vẻ, Simon đi ra ngoài làm việc.

“Nó đang dành dụm tiền mua một cái ván trượt mới. Xin lỗi về điều đó.”

“Không sao đâu.” Todd nhìn chiếc điện thoại.

“Của hắn phải không?” Mặt Myra trắng bệch, nụ cười của cô tắt dần.

“Có thể lắm.”

“Của ai cơ?”, Liz hỏi.

Todd vào danh bạ điện thoại để xem có số của những ai ở đó. Nó trống không. Anh thấy pin yếu và quyết định chờ lát nữa mới tìm hiểu xem chiếc điện thoại có cung cấp thông tin gì về chủ nhân của nó không.

Todd đứng dậy và đặt chiếc điện thoại lên mặt lò sưởi. “Không phải lũ chó xô ngã thùng rác tối hôm qua đâu.” Anh từ tốn giải thích chuyện đã xảy ra cho Lizzy nghe.

“Em có biết đó có thể là ai không?”, Liz hỏi.

“Mụ Grainna có rất nhiều tay sai ở thời đại này. Hắn có thể là bất kỳ ai.”

“Tôi đang nghĩ”, Todd nói với hai người phụ nữ. “Trong tình huống này, có lẽ tốt nhất là Myra nên ở lại đây, ít nhất cho tới khi chúng ta tìm ra gã này là ai.”

“Anh nghĩ hắn sẽ quay lại à?”

“Chúng ta phải giả thuyết là hắn chưa có được những gì hắn muốn. Tội phạm luôn quay lại hiện trường nếu chưa xong việc.”

“Em đã không nghĩ đến chuyện đó. Em không muốn mang đến bất kỳ rắc rối nào cho chị và Simon.”

“Chị xin lỗi, Myra, nhưng…”

“Đừng, chị không cần giải thích đâu. Em hiểu mà.” Cô quay sang nói với Todd, “Anh không ngại nếu em ở lại đây một thời gian nữa chứ?”

Anh nở một nụ cười tinh quái. “Anh buộc phải hy sinh thôi.”

Liz đảo tròn mắt. “Ôi, xin ngườiiii.”

Michael quan sát từ xa để bọn Druid không nhìn thấy và cảm giác được sự hiện diện của hắn. Chỉ những lúc có người vây quanh Myra thì hắn mới dám xâm nhập vào đầu óc của cô ta. Cô ta quá mạnh và đã chặn lại mọi khả năng kẻ khác có thể nghe lén suy nghĩ của cô ta.

Đáng lẽ cô ta phải trao cho mụ Grainna sức mạnh đó. Nhưng hắn đã làm hỏng việc. Đáng ra hắn không nên bỏ đi vào cái đêm hắn đã cố tách chúng ra, nhưng hắn lại bỏ đi, tức là hắn đã cho chúng thời gian cần thiết để hoàn thành mối liên kết. Nó thể hiện rõ ràng qua cái cách gã đàn ông ôm cô ta, tay anh ta thỉnh thoảng đặt quá thấp trên mông cô ta, cái cách mà chỉ những người tình mới chạm vào nhau.

Khi mụ Grainna quay lại và khám phá ra chuyện này, chắn hắn chẳng thể sống sót nổi qua cơn thịnh nộ của mụ ta. Hắn biết mụ ta sắp quay trở lại. Mụ ta sẽ không tha thứ nếu chưa cho hắn nếm mùi đau đớn và gánh chịu hậu quả.

Nhưng hắn sẽ chịu đựng cơn thịnh nộ của mụ ta, vì quyền lực là phần thưởng ngọt ngào nhất, và hắn sẽ đạt được rất nhiều quyền lực từ tay mụ Grainna. Mụ ta cần hắn. Nên bất kể hình phạt của mụ ta có là gì thì đó cũng không phải cái chết. Phần thưởng mụ ta cho hắn vì mang đến dòng máu Druid thuần chủng, dù có phải trinh nữ hay không, sẽ đưa hắn tới gần mục tiêu cuối cùng. Vì thế hắn chờ đợi, quan sát, và lên kế hoạch.

Todd dành hết mấy ngày gần đây cho việc mua sắm, một việc mà anh hiếm khi làm. Danh sách Myra đưa ra có những thứ vô cùng kỳ lạ. Sách về đường ống nước, thuốc thảo dược, đồ làm vườn, và đó mới chỉ là bắt đầu. Sau khi lấy tiền bán chân nến, cô mua hàng bó vải và chỉ đi kèm cùng rất nhiều kim, hơn số vật dụng người ta cần cả một đời.

Cô mua các gói hạt giống của nhiều loại cây, hoa quả và rau khác nhau. Hàng vỉ vitamin, ibuprofen, và kháng sinh với số lượng lớn. Những tập giấy và bút khiến chồng đồ ngày càng lớn dần lên. Cô đã mua mọi thứ trong danh sách và thậm chí còn mua thêm. Vài thứ do Lizzy gợi ý, vài thứ do anh.

Hàng ngày, Myra đều chuẩn bị để ra đi bất kỳ lúc nào. Họ không nói chuyện về thời điểm ấy, nhưng anh biết sẽ không còn bao lâu nữa.

Những buổi tối tràn đầy đam mê của họ đã trở thành tiền lệ, khiến anh chẳng còn mấy tiếng để ngủ. Đáng ra anh phải mệt mỏi và kiệt sức, thay vì thế, cơ thể và tâm trí anh tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Ăn tối bên ngoài sẽ là một bất ngờ. Todd đã đặt chỗ cho họ, giữ kín địa điểm. Anh chỉ bật mí một điều duy nhất là trò giải trí buổi tối sẽ trở thành bài học lịch sử cho Liz và Simon.

“Chúng ta đi đâu đây, cậu Todd?”, Simon hỏi từ ghế sau.

Ngay khoảnh khắc Myra nhận được tiền, cậu nhóc bắt đầu nịnh nọt ‘dì Myra’ mới tìm ra của mình. “Chú không phải cậu cháu và đừng có hỏi nữa. Đó là bất ngờ mà.”

Simon đảo tròn mắt, “Todd và Myra ngồi trên cây…[1]”.

[1] Nguyên văn cả bài hát sẽ là: “Todd và Myra ngồi trên cây hôn nhau. Tình yêu đến trước. Hôn nhân đến sau. Cuối cùng là em bé trong nôi!”.

“Dừng lại ngay”, Lizzy và Todd đồng thanh quát. Chỉ có Myra là mù mờ không biết cậu nhóc sẽ nói gì tiếp.

Myra ngồi ở ghế hành khách, quan sát thế giới trôi qua với một tốc độ nhanh hơn bất kỳ con ngựa nào có thể đưa cô đi. Cuộc đời cô đã thay đổi quá nhiều, và cô tự làm mình ngạc nhiên bởi khả năng thích ứng với điều đó rất dễ dàng.

Cô không còn xâm nhập vào suy nghĩ của Todd nữa sau khi anh đề nghị. Việc này đôi khi cũng thật khó khăn, như lúc này đây, khi anh có vẻ quá xa cách. Chỉ còn vài ngày nữa là đến Giáng sinh và đã qua điểm chí. Cô biết anh đang nghĩ đến sự ra đi của cô. Cũng giống anh, ý nghĩ sắp phải đi khiến tim cô nặng trĩu. Mối quan hệ của họ quá mới, quá phấn khích, đến mức cô không tài nào chịu nổi ý nghĩ sẽ không gặp lại anh nữa.

Todd dừng xe ở bãi đỗ của thời Phục hưng. Trong tâm trạng rối loạn, Myra không hề biết họ đi đâu.

“Cháu biết chỗ này”, Simon nói từ đằng sau.

“Nó là gì?”

“Nó là một nhà hàng được sắp xếp sao cho giống một lâu đài thời trung cổ. Bên trong họ có đấu ngựa và đủ thứ khác.”

“Cái đó bắt chước một lâu đài hả?”

“Chuẩn.”

“Hừ.” Không giống lắm. Thứ nhất là có ô tô đỗ ngay bên cạnh, và mọi viên đá xây tường đều quá hoàn hảo.

Simon đóng sập cửa xe lại và chạy lên trước, không thèm hạ thấp giọng khi hỏi Myra, “Thế nơi này có giống nhà cô không?”

Myra nghiến răng, nhìn Lizzy và Todd. “Không giống lắm.”

“Có gì khác?”

“Đầu tiên là Pháo đài MacCoinnich lớn hơn nhiều.”

Lizzy nhìn cô khó tin, “Lớn hơn cả chỗ này sao?”

“Gấp ba.” Cô nhìn qua đầu Simon. “Có lẽ là bốn.”

Chủ nhà ăn vận trang nhã với phong cách quần áo điền chủ, nhưng màu sắc quá sặc sỡ và ruy băng trang trí trông thật lạc điệu. Nụ cười của bà ta khá dễ chịu và khi bà ta gọi bằng ngài và tiểu thư, Myra gật đầu theo thói quen. Người phụ nữ nhìn cô bối rối.

Người người chen kín hành lang bên ngoài, hầu hết đều cầm những chiếc cốc to sụ đầy màu sắc với nhiều loại bia rượu khác nhau. Đàn ông ăn mặc như hiệp sĩ, các cận vệ đứng xung quanh. Họ bước đi đầy oai vệ trong đám đông, khiến nhiều người ngoái lại nhìn. Không khác mấy so với nhà cô, Myra nghĩ, mặc dù trang phục của họ giống người Anh hơn là Scot. Myra muốn được nhìn thấy một hai cái váy truyền thống của đàn ông Scot giữa đám đông hỗn độn này. Cô thất vọng vì chẳng tìm được cái nào.

Cô quan sát, rúc dưới cánh tay Todd, và hỏi Lizzy cùng Simon đi tới nơi trưng bày, “Chúng ta đang làm gì ở đây?”.

Anh nhìn cô và hai người đi đang đi phía trước. “Anh nghĩ là nếu Simon sắp du hành về quá khứ”, anh thì thầm để không ai khác nghe được, “thì có thể nó muốn biết quá khứ như thế nào. Hoặc ít nhất cũng biết phải hỏi cái gì trước khi đi.”

“Anh thật thấu đáo.”

“Ngài Thấu đáo chính là anh.”

Một người phụ nữ mặc bộ váy màu vàng pha đen từ đầu tới chân gật đầu và mỉm cười khi đi ngang qua họ. “Em cần phải nhắc Lizzy chuẩn bị những chiếc váy như thế kia.”

“Anh khó mà tưởng tượng ra cảnh Lizzy mặc bất kỳ cái gì ngoài quần jeans.” Todd quan sát người phụ nữ đi qua.

“Thế còn em? Anh có gặp khó khăn khi tưởng tượng em ăn vận như cô ấy không?”

Todd dừng lại, thấy được vẻ tinh quái trong nụ cười của cô và khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô. “Anh thấy em mặc một bộ nhung xanh rực rỡ. Ống tay áo sẽ chảy xuống tận đầu ngón tay, nhưng hở vai, để lộ làn da đáng yêu. Anh nhìn thấy những bông hoa nhỏ trên mái tóc buông xoã bay theo gió của em.”

Cô nhắm mắt hình dung hình ảnh anh miêu tả. Trong tưởng tượng của cô, Todd đứng cạnh, mặc đồ hiệp sĩ đúng như trong suy nghĩ của cô về anh, gia huy của nhà cô khảm trên tấm khiên anh mang. Hình ảnh đó vô cùng đáng yêu, nhưng nó cũng khiến tim cô tràn lên một cảm giác nhức nhối mà cô đã biết quá rõ, cảm giác ấy sẽ lớn dần lên trước tương lai mù mờ của họ. Một tương lai không hề có.

“Này, sao lại xị mặt ra thế?”

Cô gạt bỏ dòng suy nghĩ và nỗi đau đớn. Anh vẫn đang ở đây, và Myra quyết trân trọng mọi khoảnh khắc. “Em sẽ bảo cô hầu làm một cái váy như anh miêu tả. Nó sẽ luôn khiến em nhớ về anh.”

Cảm giác đau đớn của cô thật dễ lây truyền. Todd vòng tay ôm lấy cô đầy bảo bọc và di chuyển lại gần nơi Lizzy và Simon đứng. “Chính xác thì Lizzy đã giải thích tất cả chuyện này thế nào với thằng bé?”

“Một cách khéo léo, em nghĩ thế. Thằng bé có vẻ hiểu. Nhưng rồi, có lẽ nó nghĩ tất cả chúng ta bị điên và thuận theo chỉ để chúng ta đỡ bị tổn thương.” Myra nhìn một bộ giáp hiệp sĩ và không thể ngừng nhớ nhà. Nhớ gia đình.

“Em nghĩ thằng bé có năng lực không? Giống như em?”

“Hẳn là có. Thằng bé đã kể cho em về tình yêu dành cho động vật, và khả năng kết bạn với tất cả những động vật nó tiếp xúc. Có lẽ đó là món quà của nó. Em gái Amber của em luôn được tất cả mọi con vật có lông và lông vũ yêu thích. Các câu chuyện kể rằng tổ tiên của em có khả năng đọc suy nghĩ của động vật, và thậm chí là trò chuyện với chúng.”

Todd quan sát một chú ngựa đứng sau lớp kính bảo vệ đang chăm chú nhìn Simon. “Anh nghĩ mình sẽ dễ chấp nhận nếu thấy thằng bé giao tiếp với động vật. Nếu anh tin vào việc du hành xuyên thời gian, một người phụ nữ chỉ cần vẫy tay để châm lửa và dùng suy nghĩ di chuyển đồ vật, thì việc tin vào bác sỹ Dolittle[2] chẳng có gì là quá sức hết.”

[2] Nhân vật chính trong loạt truyện thiếu nhi “Câu chuyện của bác sỹ Dolittle” của tác giả Hugh Lofting, sáng tác năm 1920. Ông là một bác sỹ thú y và có thể nói chuyện với động vật.

“Bác sỹ Dolittle là ai?”, Myra hỏi.

Todd cười và giải thích khi họ bước vào đấu trường.

Một khoảng sân thi đấu và tổ chức trò chơi khổng lồ nằm chính giữa phòng với một khán đài bao quanh. Mỗi khu vực được đánh dấu rõ ràng bằng các màu sắc khác nhau để đám đông biết phải cổ vũ cho hiệp sĩ nào khi họ ra sân.

Todd và Lizzy đứng cạnh Myra. Cả hai đều nhìn cô thay vì những gì đang diễn ra xung quanh.

Trước khi những người phục vụ đi ra, một người đàn ông ăn mặc và cư xử như đức vua to tiếng thông báo đã đến giờ ăn tối. Trên tay họ là rất nhiều ly tách và bình rượu vang. Một đĩa thịt gà được dọn ra mà không có dụng cụ ăn, súp được đem ra trong một cái bát cầm vừa tay và bánh mỳ không được phết bơ.

Myra thì thầm với Lizzy, “Tara đã đặt làm bát đĩa nên thói quen này sẽ nhanh chóng thay đổi ở nhà.”

“Tara luôn bị ám ảnh về vi trùng.”

Vài hiệp sĩ đeo nhiều huy hiệu khác nhau bước tới trước để giải trí cho các vị khách. Tiếng nhạc ầm ĩ đầy kịch tính phụ hoạ cho họ.

Các trò chơi thể hiện kỹ năng kỵ sĩ với giáo hoặc cung tên chiếm phần lớn thời gian trên sân. Myra thường sẽ rướn người và thì thầm với Lizzy hoặc Todd về sự khác biệt của trò chơi này ở thời đại của cô.

Những con ngựa khiêu vũ làm Myra ngạc nhiên. Ở thời đại của cô, màn trình diễn như thế không phổ biến lắm. Kỹ năng điều khiển ngựa và nghệ thuật trình diễn giống một điệu khiêu vũ đến mức cô hầu như không rời mắt khỏi cảnh tượng đẹp mắt trên sân.

Như bất kỳ cậu bé mười một tuổi nào, Simon trầm trồ trước lũ ngựa. Cậu nhẹ nhàng thốt lên, “Hết sảy”.

Ánh đèn lấp lánh cùng tiếng nhạc ồn ào mê hoặc Myra. Todd nắm tay cô, vuốt ve phía trong cổ tay, và cùng cô xem buổi biểu diễn.

Hắn không ngạc nhiên khi theo chúng vào đấu trường. Điều khiến hắn chùn bước là ánh mắt thằng bé liên tục đảo qua vai hắn. Nỗi sợ bị phát hiện khiến hắn lùi vào trong bóng tối.

Hắn nghĩ Myra là kẻ mạnh nhất, nhưng lại cảm thấy một sức hút từ thằng bé, dấu hiệu của một sức mạnh mà hắn không ngờ tới. Kể cả vào lúc này, khi hắn ở sau thằng bé vài thước, thì nó vẫn quan sát hắn.

Đến lúc xem xem con mồi của hắn mạnh mẽ đến mức nào rồi. Còn sân khấu nào tốt hơn một khán phòng chật kín người và động vật nữa chứ?

Khi một người dạy chim ưng được giới thiệu ra sân khấu, Myra đang ngồi sát mép ghế. Hồi hộp muốn xem người đàn ông đó có thể ra lệnh cho sinh vật đó làm gì trong một sân vận động lớn thế này, cô siết tay chờ đợi. Simon đổi chỗ với mẹ và thầm thì, “Có gì ghê gớm chứ? Nó chỉ là một con chim thôi mà”.

“Nay, Simon, thời xưa chim ưng là vũ khí đấy.” Cô vung tay về phía đấu trường. “Chúng được dùng để săn bắn và trinh sát cho chủ nhân. Móng vuốt của chúng sắc như dao và mỏ cũng vậy, chúng được dùng vì khả năng giết những con mồi to hơn gấp nhiều lần.”

“Wow.” Simon liếc qua vai. Khi người đàn ông ở trên lưng ngựa di chuyển tới chính giữa khán phòng, với chú chim ưng trên cánh tay, cậu ngồi xuống và quan sát.

Cảm thấy có một cơn gió nhẹ trong không khí, Myra rùng mình. Khi cô xoa cánh tay, Todd thoải mái khoác áo qua vai cô, rồi đặt tay ở đó.

Người điều khiển nhìn đám đông rồi hướng mắt về phía rìa toà nhà. “Tôi đề nghị tất cả các quý ông quý bà giữ im lặng tuyệt đối. Chim ưng sẽ không phân biệt đối xử nếu nó nghĩ các vị là một mối đe doạ. Đừng thu hút sự chú ý về bản thân hoặc gọi Ely khi nó sải cánh trên đầu.” Tiếng chuyển động xột xoạt trong sân vận động lắng xuống và cả đám đông nín thinh. Với một mệnh lệnh ngắn, chú chim cất cánh và sải cánh bay trên đầu đám đông. Nó bay vòng tròn hai lần rồi quay lại hạ cánh trên cánh tay chủ nhân.

Người điều khiển phát ra một mệnh lệnh khác và con chim lại bay lên, lần này lao vút lên trời, nơi nó biết thức ăn đang chờ đợi. Nhưng trên hành trình quay về, có thứ gì đó thu hút mắt con chim và nó chệch khỏi đường đi ban đầu.

Myra nhận ra sự bất an của người điều khiển khi chú chim không tới đúng nơi dự tính. Anh ta hai lần ra hiệu cho con chim quay lại nhưng nó lờ đi.

Một người phụ nữ ngồi sau Myra vài hàng, đeo một cái đèn lấp lánh trên tóc. Con chim rít vang khắp phòng khi lao về phía người phụ nữ yếu ớt. Theo bản năng, cô ta đưa tay lên bảo vệ mặt. Sự hãi hùng trong tiếng thét của cô ta khi con chim cào tay cô ta khiến những người xung quanh nhảy ra xa.

Tiếng hét của cô ta càng làm con chim hốt hoảng hơn, khiến nó sà xuống chỗ cô ta một lần nữa.

Myra nhảy bật dậy, và nhanh nhẹn quấn chiếc áo của Todd quanh cánh tay. Cô gọi chú chim như đã nghe cha mình gọi con chim của ông. Mệnh lệnh của cô bị lờ đi. “Gọi nó đi, Simon”, cô hét lên khi sự hỗn loạn ngày càng lan rộng trong toà nhà. Mắt Simon di chuyển qua lại giữa Myra và người phụ nữ bị ngã.

“Gọi nó đi”, Myra lại hét lên.

Cậu đứng dậy và nhẹ nhàng gọi tên con chim. Đầu con chim ngẩng phắt dậy và nghiêng sang một bên. Simon lặp lại tiếng gọi. “Ely, đến đây.”

Con chim bỏ rơi con mồi, bay vòng quanh Myra và Simon. Trước sự ngạc nhiên tột độ của mọi người, Ely đậu xuống cánh tay duỗi ra của Myra.

Lizzy bối rối kéo con trai lại gần.

Người điều khiển cố thu hút sự chú ý của Ely nhưng thất bại. Myra dùng tiếng Xen-tơ bản địa để khuyến khích con chim dịu xuống. Con quái vật đảo mắt, rối loạn giữa những tín hiệu lẫn lộn, rồi đậu yên trên cánh tay cô.

Myra bước đến con đường chính giữa và những vị khách lo lắng rẽ ra cho cô một chỗ đứng rộng. Không ai thốt ra dù chỉ một âm thanh nhỏ nhất.

Cô đi tới rìa hàng rào nơi người điều khiển đang đứng. Một cách duyên dáng, cô trao chú chim cho chủ nhân. Người huấn luyện hấp tấp che đầu con chim lại và khẽ cúi người nhanh chóng rời sân khấu.

Khi tất cả mọi người đã yên vị trở lại, sự chú ý của đám đông khiến cô lo lắng. Ban quản lý gấp rút tiếp tục buổi trình diễn, trong khi những người ngồi quanh họ quan sát hành động của cô suốt thời gian còn lại của buổi tối.

Biết rằng họ đang bị quan sát, bốn người gần như không nói chuyện với nhau trong phần còn lại của buổi biểu diễn.

Nhận ra việc mình đã làm, một cơn ớn lạnh lại lan toả khắp người Myra. Thật nan giải khi phải giấu giếm năng lực của mình trong những trường hợp như thế. Cùng với bản tính hay giúp đỡ người khác của cô, nó gần như là việc bất khả thi. Nhưng có vẻ như không ai thắc mắc làm sao cô có thể kéo con chim về chỗ mình. Đến cả Simon cũng hỏi cô làm bằng cách nào. “Không phải cô, Simon, là cháu đấy.”

Simon trò chuyện gần như suốt cả quãng đường về nhà. Todd trở nên ít nói.

Sau khi họ thả Lizzy và Simon xuống, Myra quay sang Todd và hỏi, “Sao anh có vẻ khó chịu thế?”.

“Con vật đó có thể xé toạc em ra.”

“Nhưng chuyện đó có xảy ra đâu.”

“Nhưng có thể đó.”

“Aye.” Cô níu chặt ghế khi anh cua gấp.

“Làm thế thật ngu ngốc”, anh mắng cô.

“Em không ngu.”

“Anh không nói em ngu, chỉ là làm thế thật ngu ngốc.”

“Em nghe thấy anh nói gì rồi. Nói em nghe xem, Todd, anh thà để người phụ nữ đó bị cào rách da ư?”

“Còn hơn là em.”

Cô dừng lại, biết rằng sự giận dữ của anh nảy sinh vì lo lắng cho sự an toàn của cô. “Em xin lỗi vì làm anh khó chịu.”

“Em không làm anh khó chịu, chỉ là…” Anh lắc đầu và nắm chặt lấy vô lăng. “Mỗi lần em dùng…”

“Năng lực của em.”

“Ừ, năng lực. Anh buộc phải tin tất cả những gì em kể cho anh. Hẳn sẽ dễ dàng hơn nếu em chỉ hơi điên điên.” Anh nhìn sang cô. “Ít nhất thì cũng có thuốc cho bệnh điên.”

“Tức là anh muốn em bị điên còn hơn là chính em”, cô nói.

“Anh không biết mình muốn gì nữa. Em làm anh hoang mang.”

Họ đi nốt quãng đường còn lại trong im lặng, cả hai đều đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Khi về đến nhà, Myra đi thẳng vào phòng dành cho cô, căn phòng mà cô đã không ngủ từ khi họ trở nên thân mật.

Todd dừng lại ở ngưỡng cửa phòng cô, quan sát cô thu dọn váy ngủ và làm rối tung cả giường. “Thế ra em muốn ngủ ở đây?”

“Em không muốn làm anh hoang mang”, cô nhại lời anh.

“Quá muộn rồi.”

“Chẳng việc gì phải giả vờ rằng chúng ta có tương lai. Nếu anh không thể chấp nhận em như chính em thì tốt nhất là không nên để chuyện gì xảy ra giữa chúng ta nữa.”

“Làm sao chúng ta có thể có tương lai đây, Myra? Em sẽ về nhà. Anh thì định ở lại đây.”

Việc anh vạch ra mối quan hệ không có nền tảng của họ làm tim cô đau đớn. Hãy đề nghị em ở lại. “Aye, em sẽ về nhà. Em đã bắt anh chịu đựng đủ rồi.” Không còn lý do gì để cô ở lại nữa.

Sau đó, cô ngồi một mình trong phòng và khóc nức nở. Cô nhẹ nhàng cầu nguyện và thú nhận tình yêu dành cho người đàn ông ở phòng bên, kìm nén tiếng kêu nghẹn ngào trước cuộc đời bất công của mình.

Tâm trí cô chìm dần vào giấc ngủ, tìm kiếm bình yên trong sự lãng quên khi nước mắt cạn khô. Trong giấc mơ của mình, cô nghe thấy thần chú cô đã chia sẻ cùng Tara. Cô không biết rằng những viên đá giấu trong ga giường của cô bắt đầu sáng lên.

Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này, chúng tôi triệu hết quyền năng thần thánh. Tôi muốn trao máu mình cho cô, tôi muốn cô trở thành chị em của tôi.

Giấc mơ của cô tái hiện lại lúc cô đã ngồi cùng Tara và chạm tay vào nhau thề ước. Sau đó cô nhìn thấy hình ảnh của Todd, khoả thân và nằm cạnh cô, quấn mình trong đống chăn đệm bị tình yêu của họ làm ướt đẫm. Cô ôm đầu anh, nhìn vào suy nghĩ của anh và thay đổi thần chú của mình.

Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này, tôi triệu hồi quyền năng thần thánh. Nếu anh trao cho em tình yêu của anh, em sẽ trao trả lại anh gấp ba lần.

Trong giấc ngủ, cơ thể cô rùng mình với ý nghĩ Todd đi vào trong cô.

Bồn chồn trở mình trong chiếc giường lớn, cơ thể anh căng lên cùng hình ảnh tưởng tượng của Myra trộn lẫn với hình ảnh tưởng tượng của chính anh.

Cơ thể cô bao lấy anh trong giấc mơ của anh, khiến một tiếng thở dốc thoát ra khỏi đôi môi đang say ngủ. Những viên đá của tổ tiên rung rung và phát sáng lên, đưa người đàn ông và người phụ nữ về với nhau trong giấc ngủ.