The Viscount Who Loved Me

Chương 4




Bổn Tác Giả, thật buồn là không thể tóm lược hết mọi sự kiện, nhưng đã có một sự huyên náo đáng chú ý vào Thứ Năm vừa rồi gần khúc quanh trong Hyde Park dính dáng đến Tử Tước Bridgerton, Mr.Nigel Berbrooke, cả hai Quý Cô nhà Sheffield, và một chú chó không tên thuộc giống không thể xác định.

Bổn Tác Giả không phải là một nhân chứng tận mắt, nhưng tất cả lời tường thuật dường như đều ngụ ý rằng chú chó không tên thoát khỏi vụ rắc rối là người thắng cuộc.

Tạp chí của LadyWhistledown, ngày 25 tháng tư năm 1814

Kate vấp chân trong phòng khách, đâm sầm vào Mary khi họ cùng chen qua cánh cửa cùng một lúc. Newton đang ngồi sung sướng giữa căn phòng, làm vương vãi lông trên tấm thảm xanh trắng và cười toe toét lên ngài tử tước.

“Ta nghĩ nó thích ngài đấy.” Mary nói, hơi có ý buộc tội.

“Nó cũng thích người nữa, Mary.” Kate nói. “Vấn đề là người không thích nó.”

“Ta sẽ thích nó hơn nếu nó đừng có cố gắng níu vào ta mỗi lần ta đi qua đại sảnh.

“Tôi nghĩ cô đã nói Mrs.Sheffield và con chó không hoà hợp.” Lord Bridgerton nói.

“Họ không hòa hợp.” Kate trả lời. “À, họ có. À thì, họ không và họ có.”

“Câu đó làm sáng tỏ vấn đề đến không thể ngờ được.” Anh thì thầm.

Kate làm ngơ lời châm biếm kín đáo của anh ta. “Newton yêu mến Mary,” cô giải thích, “nhưng Mary không yêu mến Newton.”

“Ta sẽ yêu mến nó hơn một chút,” Mary ngắt lời, “nếu nó yêu mến ta ít đi một chút.”

“Vậy là,” Kate tiếp tục giải thích một cách kiên quyết, “Newton tội nghiệp xem Mary như là một sự thách đố. Cho nên khi nó nhìn thấy bà...” Cô nhún vai bất lực. “À, tôi sợ là nó chỉ đơn giản là yêu mến bà hơn.”

Giống như được gợi ý, con chó thấy Mary và nhảy bật đến chân bà. “Kate!” Mary thốt lên.

Kate vội đến bên cạnh mẹ kế cô, vừa kịp lúc Newton đứng trên hai chân sau và cào bộ móng trước vừa đến trên đầu gối của Mary. “Newton, xuống ngay!” Kate mắng. “Chó hư. Chó hư.”

Con chó ngồi ngay lại với một tiếng ư ử.

“Kate.” Mary nói trong một giọng cực kỳ có lý. “Con chó đó phải được dẫn đi dạo. Ngay bây giờ.”

“Con đã lên kế hoạch như thế khi ngài tử tước đến.” Kate trả lời, chỉ về hướng người đàn ông ở bên kia căn phòng. Thật đấy, số lượng những thứ mà cô có thể đổ lỗi cho người đàn ông không thể chịu được này là rất đáng kể, nếu cô chú tâm vào việc đó.

“Ôi!” Mary la lên. “Ta xin ngài thứ lỗi, thưa ngài. Thật là thô lỗ khi ta đã không chào ngài.”

“Chẳng có gì đáng lo ngại cả.” Anh ta nói trơn tru. “Bà đã hơi bận rộn khi bà vào đây

“Vâng,” Mary lầm bầm, “con chó quái vật đó... Ôi, nhưng mà lễ độ của ta ở đâu chứ? Ta có thể mời ngài uống trà không? Thứ gì đó để ăn? Ngài thật là tử tế khi đến thăm chúng tôi.”

“Không, cám ơn thưa bà. Cháu vừa mới chỉ tận hưởng sự bầu bạn rất gây phấn chấn của con gái bà trong khi cháu chờ Miss Edwina trở về.”

“À, vâng.” Mary trả lời. “Edwina đã ra ngoài với Mr.Berbrooke, ta tin thế. Có phải thế không Kate?”

Kate lạnh lùng gật đầu, không chắc là cô thích bị gọi “làm phấn chấn”.

“Ngài có biết Mr.Berbooke không, Lord Bridgerton?” Mary hỏi.

“À, vâng.” Anh ta nói, với một vẻ mà Kate nghĩ là tính dè dắt kín đáo đáng ngạc nhiên. “Vâng, cháu có biết.”

“Ta đã không chắc liệu ta có nên cho phép Edwina ra ngoài với anh ta để cưỡi ngựa không nữa. Những chiếc xe song mã đó khó lái khủng khiếp, không phải sao?”

“Cháu tin rằng Mr.Berbrooke có một bàn tay chắc chắn với những con ngựa của anh ta.” Anthony trả lời.

“Ồ, tốt.” Mary trả lời, thở một hơi dài nhẹ nhõm. “Ngài chắc chắn là đã làm cho ta thấy nhẹ nhõm.”

Newton sủa một tiếng ngắt âm, đơn giản chỉ để nhắc nhở mọi người về sự hiện diện của nó.

“Con nên kiếm dây dắt và dẫn nó đi dạo thôi.” Kate nói vội. Cô chắc chắn muốn sử dụng tí không khí trong lành. Và nó sẽ thật tuyệt khi chạy thoát được sự bầu bạn của ngài tử tước quỷ sứ. “Nếu hai người thứ lỗi...”

“Nhưng khoan đã, Kate!” Mary gọi với ra. “Con không thể bỏ lại Lord Bridgerton ở đây với ta được. Ta chắc chắn ta sẽ làm ngài ấy buồn chán đến chảy nước mắt mất.”

Kate chầm chậm quay lại, kinh sợ những lời tiếp theo của

“Bà không bao giờ có thể làm cháu chán ngấy được, Mrs.Sheffield.” Ngài tử tước nói, đúng là kẻ chơi bời lêu lỏng vui tính.

“Ồ, nhưng ta có thể chứ.” Bà bảo đảm với anh ta. “Ngài đã chưa từng bị mắc kẹt trong một cuộc chuyện trò với ta trong một giờ mà. Sẽ gần như đúng khoảng thời gian đó trước khi Edwina về đến nhà.”

Kate nhìn chằm chằm vào mẹ kế của cô, hàm cô thực sự đã rơi ra vì sửng sốt. Mary nghĩ bà đang làm cái quỷ gì chứ?

“Sao ngài không cùng với Kate dẫn Newton đi dạo?” Mary gợi ý.

“Ôi, nhưng con sẽ không bao giờ có thể đòi hỏi Lord Bridgerton hộ tống con trong một việc vặt như thế.” Kate nói nhanh chóng. “Nó sẽ còn hơn là thô lỗ ấy chứ, và cuối cùng thì, ngài ấy là vị khách được trông đợi của chúng ta.”

“Đừng có ngu ngốc thế.” Mary trả lời, trước khi ngài tử tước có thể ngay cả xem vào được nửa từ. “Ta chắc ngài tử tước sẽ không xem nó như một việc vặt. Phải không, thưa ngài?”

“Tất nhiên là không.” Anh ta thì thầm, trông hoàn toàn thành thật. Nhưng mà thật sự thì, anh ta còn có thể nói gì nữa?

“Thế. Thế là mọi chuyện đã được dàn xếp.” Mary nói, nghe như tự hài lòng quá mức về bản thân. “Và ai mà biết được? Các con có thể gặp Edwina trong chuyến du ngoạn ấy chứ. Không phải là nó sẽ thật tiện lợi sao?”

“Tất nhiên.” Kate nói thầm. Sẽ đáng yêu khi được rảnh tay khỏi ngài tử tước, nhưng điều cuối cùng cô muốn làm là giao lại Edwina trong nanh vuốt của anh ta. Em gái cô vẫn còn trẻ và dễ xúc cảm. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con bé không thể cưỡng lại được một trong những nụ cười của anh ta? Hay cái lưỡi trơn tru của anh ta?

Ngay cả Kate mà còn phải tự thú nhận rằng Lord Bridgerton tiết ra một sức hấp dẫn đáng kể, và cô lại còn không thích người đàn ông đó nữa! Edwina, với con người ít đa nghi hơn, chắc chắn sẽ không thể chống cự được.

Cô quay sang ngài tử tước“Ngài đừng nên cảm thấy phải hộ tống tôi trong khi tôi dắt Newton đi dạo, thưa ngài.”

“Tôi sẽ rất vui sướng.” Anh ta nói với một nụ cười tinh quái, và Kate có một cảm giác rõ ràng là anh ta đã đồng ý điều đó chỉ vì ý định xấu xa muốn chọc giận cô. “Bên cạnh đó,” anh ta tiếp, “như mẹ cô đã nói, chúng ta có thể sẽ gặp Edwina, và không phải nó sẽ là một sự trùng hợp thích thú sao?”

“Thật thích thú,” Kate đáp lại ngang phè. Thật là thích thú.”

“Tuyệt!” Mary nói, vỗ tay với sự hân hoan. “Ta đã thấy dây dắt của Newton ở trên bàn trong đại sảnh. Đây, ta sẽ đi lấy nó cho các con.”

Anthony nhìn Mary đi ra, sau đó quay lại với Kate và nói, “Nó được hoàn thành rất khéo.”

“Tôi sẽ nói thế.” Kate lầm bầm.

“Cô có nghĩ,” anh ta thì thầm, nghiêng người về phía cô, “rằng việc mai mối của bà nhắm vào Edwina không, hay là vào cô?”

“Tôi ư?” Kate rền rỉ. “Chắc ngài đùa.”

Anthony vuốt cằm đăm chiêu, nhìn ra cánh cửa nơi Mary vừa rút lui, “Tôi không chắc chắn,” anh ta trầm ngâm, “nhưng - ” Anh ta đóng miệng lại khi nghe tiếng bước chân của Mary quay trở lại gần.

“Các con đây rồi.” Mary nói, đưa cái dây dẫn cho Kate. Newton sủa hăng hái và giật ngược ra sau như thể chuẩn bị nhảy bổ tới Mary - không nghi ngờ gì là để chứng minh cho bà thấy tất cả các kiểu tình yêu không thể chấp nhận được - nhưng Kate đã giữ một tay quả quyết ở cổ nó.

“Đây.” Mary nhanh chóng sửa lại, đưa cái dây dẫn cho Anthony. “Tại sao ngài không đưa cái này cho Kate? Ta thà không đến quá gần còn hơn.”

Newton sủa và nhìn đầy khao khát lên Mary, người đang nhích dần ra xa.

“Ngươi.” Anthony nói mạnh mẽ với con chó. “Ngồi xuống và im lặng.”

Thật ngạc nhiên cho Kate, Newton vâng lời, ổn định cái mông béo mập của nó trên tấm thảm với gần như là một sự nhanh nhẩu đến buồn cười.

“Thế.” Anthony nói, nghe thật là hài lòng với chính mình. Anh đưa dây dẫn cho Kate. “Cô sẽ làm việc vinh dự này hay là để tôi?”

“Ôi, cứ làm đi.” Cô trả lời. “Ngài dường như có một sức hấp dẫn đối với các giống chó đấy.”

“Rõ ràng rồi,” anh ta đốp lại, giữ cho giọng mình thật nhỏ để Mary không thể nghe, “chúng không khác nhiều so với phụ nữ. Cả hai loài đều bám riết lấy từng lời của tôi.”

Kate giẫm lên tay anh ta khi anh ta quỳ xuống để cột dây dẫn vào cổ Newton. “Ôi.” Cô nói, hơi không thành thật. “Tôi thật rất xin lỗi.”

“Thái độ lo lắng của cô hoàn toàn khiến tôi trở nên yếu đuối.” Anh ta trả lời, đứng trở lại. “Tôi chắc sẽ khóc mất.”

Đầu Mary gật qua gật lại giữa Kate và Anthony. Bà không thể nghe những gì họ đang nói nhưng rõ ràng là bị mê hoặc. “Có gì không ổn sao?” Bà hỏi dò.

“Không hề.” Anthony trả lời, vừa lúc Kate đưa ra một từ “Không” mạnh mẽ.

“Tốt.” Mary nói nhanh nhẹn. “Vậy ta sẽ đưa các con ra cửa.” Khi Newton sủa một tiếng đầy nhiệt tình, bà thêm, “Vậy mà thôi, có thể không. Ta thật sự không muốn đến trong phạm vi mười phút gần con chó đó. Nhưng ta sẽ vẫy các con.”

“Con sẽ làm gì đây,” Kate nói với Mary khi cô đi ngang qua bà, “khi không có người để vẫy tay cho con?”

Mary cười tinh nghịch. “Ta chắc chắn là không biết, Kate. Ta chắc chắn không biết.”

Điều đó để lại cho Kate một cảm giác sôi sục trong bụng và một gợn nghi ngờ là Lord Brdigerton có thể đã đúng. Có thể Mary đang chơi trò mai mối không chỉ cho Edwina lần này. Đó là một ý nghĩ khủng khiếp.

Với Mary đứng trong đại sảnhvà Anthony rời khỏi cánh cửa cổng và hướng đến Milner Street. “Tôi thường đi ở những con đường nhỏ hơn và sau đó đi đến Brompton Road,” Kate giải thích, nghĩ rằng anh ta có thể không rành về khu vực này trong thành phố, “sau đó đi đến Hyde Park. Nhưng chúng ta có thể đi thẳng đến Sloane Street, nếu ngài muốn.”

“Bất cứ thứ gì cô muốn.” Anh ta bác bỏ. “Tôi sẽ đi theo hướng đi của cô.”

“Được thôi.” Kate trả lời, đi bộ quả quyết đến Milner Street theo hướng Lenox Gardens. Có thể nếu cô giữ cho mắt mình thẳng về phía trước và di chuyển nhanh chóng, anh ta có thể bị nản lòng mà không trò chuyện nữa. Những buổi đi dạo hằng ngày của cô với Newton được xem là thời gian cho những suy nghĩ cá nhân. Cô không tán thưởng việc phải lôi anh ta theo.

Phương pháp của cô hiệu quả rất tốt trong vài phút. Họ đi trong yên lặng mãi cho đến góc rẽ Hans Crescent và Brompton Road, và rồi anh ta đột nhiên nói, “Em trai tôi đã biến chúng ta thành những kẻ ngốc vào tối qua.”

Điều đó làm cô dừng lại. “Tôi xin lỗi?”

“Cô có biết nó đã nói gì với tôi về cô trước khi nó giới thiệu chúng ta không?”

Kate vấp chân trước khi lắc đầu, không. Newton thì không dừng lại, và nó đang giật theo sợi dây dẫn như điên.

“Nó nói với tôi rằng cô không thể nói đủ về tôi.”

“À vânnng,” Kate nói lảng, “nếu một người không muốn nói quá nhiều về nó, thì điều đó không hoàn toàn không đúng.”

“Nó đã ngụ ý,” Anthony thêm, “rằng cô không thể nói đủ điều tốt về tôi.”

Cô đã không nên cười. “Điều đó thì không đúng.”

Anh ta chắc là cũng không nên cười luôn, nhưng Kate vui vì anh ta đã làm thế. “Tôi đã không nghĩ vậy.” Anh ta trả lời.

Họ rẽ vào Brompton Road về phía Knightsbridge và Hyde Park, và Kate hỏi, “Tại sao anh ta lại làm một việc như vậy?”

Anthony bắn vào cô ta một cái nhín xéo qua. “Cô không có anh em trai, phải không?”

“Không, chỉ có Edwina thôi. Và con bé thì chắc chắn là nữ.”

“Nó làm thế,” Anthony giải thích, “chỉ đơn giản là để hành hạ tôi.”

“Một theo đuổi cao thượng.” Kate nói thầm nhỏ.

“Tôi đã nghe thấy rồi đấy.”

“Tôi thà nghĩ ngài sẽ nghe thấy.” Cô thêm.

“Và tôi mong,” anh thêm, “rằng nó cũng muốn hành hạ cô luôn.”

“Tôi?” Cô thốt lên. “Tại sao lại thế? Tôi đã làm gì với anh ta chứ?”

“Cô có thể đã khiêu khích nó một tí khi cô chê bai người anh trai yêu dấu của nó.” anh gợi ý.

Đôi lông mày cô uốn cong lên. “Yêu dấu?”

“Rất được ngưỡng mộ?” Anh cố.

Cô lắc đầu. “Cái từ đó cũng chả giũ sạch được đâu.”

Anthony cười toe toét. Quý Cô lớn nhà Sheffeild, với tất cả những trò điều khiển gây khó chịu của cô ta, quả là có một trí tuệ đáng ngưỡng mộ. Họ đã đến Knightsbridge, nên anh nắm cánh tay cô khi họ vượt qua đường lớn và đi theo một trong những con đường nhỏ hơn dẫn đến South Carriage Road trong lòng Hyde Park. Newton, rõ ràng là một chú chó nông thôn từ trong máu, tăng tốc khi họ đi vào những vùng phụ cận xanh ngắt, mặc dù sẽ khó khăn khi tưởng tượng chú chó béo ịch di chuyển với bất cứ điều gì có thể gọi chính xác là tốc độ.

Vậy mà, chú chó dường như ngà ngà say và chắc chắn là thích thú với mọi bông hoa, mọi con vật nhỏ, hoặc bất cứ ai ngang qua đường đi của họ. Không khí mùa xuân thật mát mẻ, nhưng m trời lại ấm áp, và bầu trời thì xanh trong đến kinh ngạc sau nhiều ngày mưa đặc trưng kiểu Luân Đôn. Và khi mà người phụ nữ bên cạnh anh không phải là người mà anh định lấy làm vợ, và sự thật thì cũng không phải là người mà anh muốn lấy làm bất cứ thứ gì, Anthony cảm thấy một sự thoải mái đầy hài lòng tràn qua người anh.

“Chúng ta đi băng qua Rotten Row chứ?” Anh hỏi Kate.

“Hmmm?” là câu trả lời lơ đãng của cô. Cô đang ngửa mặt lên và sưởi trong ánh ấm áp của mặt trời. Và trong một khoảnh khắc hết sức bối rối, Anthony cảm thấy một cú đâm bén gót của... điều gì đó.

Điều gì đó? Anh lắc nhẹ đầu. Nó không thể có khả năng là khao khát được. Không dành cho người phụ nữ này.

“Có phải ngài vừa nói gì không?” Cô thì thầm.

Anh hắng giọng và hít một hơi thở sâu, hy vọng nó sẽ làm tỉnh táo đầu óc. Thay vào đó, anh chỉ đơn giản là ngửi được một hương thơm nhẹ làm say đắm của cô, một mùi hương kỳ lạ pha trộn giữa hoa ly ngoại lai và xà phòng thơm tinh tế. “Cô dường như thích thú tận hưởng ánh nắng mặt trời.” Anh nói.

Cô mỉm cười, xoay sang đối mặt anh với một ánh nhìn trong vắt. “Tôi biết đó không phải là những gì ngài đã nói, nhưng vâng, tôi thích thú điều đó. Dạo này trời mưa dầm khủng khiếp mà.”

“Tôi đã nghĩ những quý cô trẻ không được để nắng chiếu lên mặt họ chứ.” Anh trêu.

Cô nhún vai, trông hơi có một tí bẽn lẽn khi trả lời, “Họ không được. Thật ra là, chúng tôi không được. Nhưng thật sự việc ấy cảm nhận như thiên đường vậy.” Cô nhẹ thở dài, và một cái nhìn đầy khao khát lướt qua mặt cô, thật mãnh liệt đến mức Anthony gần như nhức nhối. “Tôi thật sự mong muốn có thể cởi bỏ chiếc mũ của tôi.” Cô nói nhanh chóng.

Anthony gật đầu đồng ý, cũng cảm thấy như cô về cái mũ của anh. “Cô có thể đẩy nó về phía sau một tí mà chẳng có ai nhận ra.” Anh gợi ý.

“Ngài nghĩ vậy sao?” Cả gương mặt cô bừng sáng lên bởi lời gợi ý, và cú đâm kỳ lạ của điều gì đó lại nhức buốt vào ruột gan anh lần nữa.

“Tất nhiên.” Anh thì thầm, đưa tay lên chỉnh lại vành mũ cho cô. Nó là một trong những đồ trang sức kinh khủng mà phụ nữ dường như yêu thích, với tất cả ruy-băng và lụa, và cột lại theo một kiểu mà không người đàn ông có lý trí nào có thể hiểu được ý nghĩa của nó. “Đây, giữ yên một lát thôi. Tôi sẽ chỉnh nó.”

Kate giữ yên, như anh vừa nhẹ nhàng ra lệnh, nhưng khi những ngón tay anh tình cờ lướt qua làn da nơi thái dương cô, thì cô cũng ngừng thở. Anh ta ở quá gần, và có một điều gì đó lạ lùng về việc ấy. Cô có thể cảm thấy hơi nóng từ người anh ta, và ngửi được hương xà phòng sạch sẽ của anh ta.

Và nó làm nảy lên một cảm giác như kim châm thẳng qua người cô.

Cô ghét anh ta, hoặc ít nhất thì cô cũng hết sức không ưa và không tán đồng anh ta, vậy mà cô lại có một mong muốn vô lý là hơi nghiêng người tới trước, cho đến khi khoảng cách giữa hai cơ thể họ chỉ còn là hư không, và...

Cô nuốt xuống và buộc mình phải tỉnh lại. Lạy Chúa Lòng Lành, cái gì đã xảy ra với cô thế?

“Giữ thêm một tí nữa.” Anh ta nói. “Tôi vẫn chưa xong.”

Kate với lên với những ngón tay điên cuồng để chỉnh lại cái mũ của cô. “Tôi chắc chắn là nó ổn rồi. Ngài không cần phải - ngài không cần phải bận tâm đâu.”

“Cô có thể cảm thấy ánh nắng nhiều hơn không?” Anh ta hỏi.

Cô gật đầu, ngay cả khi quá bối rối đến mức cô còn không chắc là nó đúng hay không. “Vâng, cảm ơn ngài. Nó đáng yêu. Tôi - Ôi!”

Newton buông ra một tràng tiếng sủa và giật sợi dây dẫn. Mạnh.

“Newton!” Cô gọi to, bị giật mạnh tới trước cùng với sợi dây dẫn. Nhưng con chó đã có gì đó lọt vào mắt xanh của nó - Kate chẳng biết đó là gì - và nó đang hăng hái lao vụt tới trước, kéo lê theo cô đằng sau cho đến khi cô vấp chân, cả người bị kéo giãn trong một đường xiên, với cái vai hầu như ở đối với cả người cô. “Newton!” Cô lại gọi to lần nữa, lần này trong sự bất lực. “Newton! Dừng lại!”

Anthony nhìn thích thú khi con chó lủi tới trước, di chuyển với một tốc độ hơn bất cứ điều gì mà anh có thể đoán những cái chân ngắn, mập của nó của thể thu xếp được.

Kate đang làm một cố gắng can đảm khi cố giữ sợi dây dẫn, nhưng Newton giờ đang sủa như điên, và chạy với một sự nhiệt tình rõ ràng.

“Miss Sheffied, cho phép tôi điều khiển sợi dây dẫn.” Anh nói oang oang, sải bước tới để giúp cô. Nó không hẳn là cách cư xử đẹp quyến rũ nhất để làm một anh hùng, nhưng bất cứ thứ gì cũng sẽ ổn khi một người đang cố gắng gây ấn tượng với người chị của cô dâu tương lai của người đó.

Nhưng khi Anthony vừa bắt kịp cô, Newton đã giật mạnh vào sợi dây dẫn, và nó văng ra khỏi tay cô. Kate thét lên và sấn tới trước, nhưng con chó đã đi mất và chạy như bay, cái dây dẫn mắc cạn trên bãi cỏ phía sau nó.

Anthony không biết nên cười hay rên rỉ. Newton rõ ràng là không có ý định để bị bắt lại.

Kate đứng sững trong một lúc, một bàn tay bịt trên miệng. Rồi đôi mắt cô bắt gặp mắt Anthony, và anh có một kiểu cảm giác tồi tệ nhất là anh đã biết trước cô định làm gì.

“Miss Sheffield,” anh nói nhanh, “ôi chắc chắn -”

Nhưng cô đã đi và chạy mất, hét to “Newton!” thiếu trang nhã. Anthony bật ra tiếng thở dài mệt mỏi và bắt đầu chạy theo cô. Anh không thể để cô rượt theo con chó một mình và vẫn còn nhận mình là một quý ông.

Cô ở hơi cách xa anh, và khi anh bắt kịp cô ở góc cua, cô đã ngừng lại. Cô đang thở gấp, đôi tay đặt trên hông khi nhìn xung quanh.

“Nó đã đi đâu?” Anthony hỏi, cố gắng quên đi rằng có một điều gì đó làm khuấy động khi một người phụ nữ đang thở hổn hển.

“Tôi không biết nữa.” Cô ngừng lại để lấy hơi. “Tôi nghĩ nó đang đuổi theo một con thỏ.”

“Ồ, được rồi, giờ thì việc đó sẽ dễ hơn để bắt nó.” Anh nói. “Bởi vì những con thỏ thường lủi vào những đường mọi người thường đi.”

Cô cau có bởi lời châm biếm của anh. “Chúng ta sẽ làm gì đây?”

Anthony có một nửa ý định là trả lời, “Về nhà và mua một con chó thật sự.” nhưng cô trông quá lo lắng nên anh cắn lưỡi mình. Thật ra, khi xem xét kỹ hơn thì cô có vẻ khó chịu hơn là lo lắng, nhưng chắc chắn là có một tí lo lắng lẫn trong đó.

Cho nên thay vào đó anh nói, “Tôi đề nghị chúng ta chờ cho đến khi nghe thấy ai đó thét lên. Bất cứ lúc nào bây giờ nó sẽ phóng ngang tới chân một quý cô trẻ nào đó và làm cho cô ấy sợ rớt óc.”

“Ngài nghĩ vậy sao?” Cô trông không bị thuyết phục. “Bởi vì nó không phải là con chó dữ tợn nhất khi nhìn thấy. Nó nghĩ là nó như thế, và thật ra điều đó thật sự rất đáng yêu, nhưng sự thật là, nó - “

“Eeeeeeeeeeeeeeaaaaaaaaaahhhhhk!”

“Tôi tin chúng ta đã có câu trả lời của mình.” Anthony nói khô khan, và anh đi về hướng tiếng thét của quý cô vô danh.

Kate vội đi theo sau anh, băng ngang qua bãi cỏ tới Rotten Row. Ngài tử tước đang chạy trước cô, và tất cả những gì cô có thể nghĩ là anh ta thật sự muốn cưới Edwina, bởi vì mặc dù sự thật là anh ta chắc chắn là một vận động viên tuyệt vời, anh ta trông không đường bệ tí nào khi xông qua công viên đuổi theo một con corgi tròn trĩnh. Và còn tệ hơn nữa, họ sẽ phải chạy ngang qua Rotten Row, vị trí yêu thích của mọi người trong việc cưỡi ngựa và lái xe.

Tất cả mọi người sẽ thấy họ. Một người đàn ông ít quyết đoán hơn sẽ từ bỏ từ lâu rồi.

Kate vẫn chạy tiếp sau, nhưng cô đang bị rớt lại phía sau. Cô đã không dành nhiều thời gian cho quần dài, nhưng cô dám chắc chắn là sẽ dễ chạy với quần dài hơn là với váy. Đặc biệt là khi một người đang ở nơi công cộng và không thể vén nó lên cao hơn mắt cá chân được.

Cô vòng qua Rotten Row, từ chối tiếp xúc bằng mắt với bất cứ quý bà và quý ông hợp th những con ngựa của họ. Luôn luôn có cơ may cho cô sẽ không bị nhận ra như một quý cô nghịch phá chạy đua quanh công viên cứ như có ai đó đốt giày cô. Không nhiều hơn một, nhưng vẫn là cơ may.

Khi cô băng ngang qua bãi cỏ lần nữa, cô trượt chân một giây và phải dừng lại để lấy hơi sâu. Rồi một sự khủng khiếp kéo tới. Họ đã gần như ở The Serpentine.

Ôi, không.

Không có gì mà Newton thích hơn là nhảy vào một cái hồ. Và mặt trời thì ấm áp quá nên nó sẽ trông rất cám dỗ, đặc biết là đối với một sinh vật bao phủ bởi một lớp lông dày, nặng, một sinh vật đã chạy với tốc độ gãy cổ trong năm phút vừa qua. À thì, tốc độ gãy cổ đối với một con corgi béo phệ.

Mà tốc độ đó vẫn, Kate để ý với sự thích thú, đủ nhanh để bỏ lại một ngài tử tước cao-sáu-feet lại đằng sau.

Kate nhấc váy lên một inch hoặc hơn - treo cổ những kẻ ngồi nhìn đi, cô không có đủ khả năng để kiểu cách vào lúc này - và lại chạy tiếp. Sẽ không có cách nào cho cô bắt kịp Newton, nhưng có thể cô sẽ bắt kịp Lord Bridgerton trước khi anh ta giết Newton.

Sát hại phải là ý trong đầu anh ta bây giờ. Người đàn ông đó sẽ phải là một vị thánh để không muốn giết con chó.

Và nếu một phần trăm những gì được viết về anh ta trong Whistledown là sự thật, thì anh ta không phải là một vị thánh.

Kate nuốt đánh ực. “Lord Bridgerton!” Cô gọi to, định sẽ gọi anh ta từ bỏ cuộc săn. Cô đơn giản là chỉ phải đợi cho Newton tự làm mình kiệt sức. Với đôi chân cao-bốn-inch, điều đó sẽ đến sớm hay muộn thôi. “Lord Bridgerton! Chúng ta chỉ có thể -”

Kate vấp chân. Có phải đó là Edwina đang ở đó trên The Serpentine? Cô liếc nhìn. Đó là Edwina, đang đứng duyên dáng với đôi tay khép lại phía trước. Và Mr.Berbrooke không may dường như đang cố sửa chữa chiếc xe song mã của mình.

Newton chỉ dừng lại một khắc, do thám được Edwina cùng lúc với Kate, sau đó đột ngột thay đổi hướng đi, sủa sung sướng khi nó chạy đến với người yêu dấu của

“Lord Bridgerton!” Kate gọi to lần nữa. “Thấy không, nhìn đi! Ở đó -”

Anthony quay lại theo tiếng cô, rồi hướng theo ngón tay cô đang chỉ về phía Edwina. Vậy đó là lí do vì sao con chó đáng nguyền rủa dậm gót chân và quay chín mươi độ đổi góc. Anthony gần như là trượt trên bùn và ngã dập mông khi cố gắng diễn tập cú xoay đột ngột đó.

Anh sẽ giết con chó đó.

Không, anh sẽ giết Kate Sheffield.

Không, có lẽ -

Những suy nghĩ hân hoan về trả thù của Anthony bị ngắt ngang bởi tiếng thét bất thình lình của Edwina, “Newton!”

Anthony thích nghĩ mình là một người đàn ông hành động quả quyết, nhưng khi anh thấy con chó đó quăng mình vào không trung và tung về phía Edwina, anh hoàn toàn đóng băng lại vì sửng sốt.

Shakespeare ông ta cũng không thể nghĩ ra một hồi kết đáng tán dương hơn cho vở hài kịch này, và nó lại diễn ra ngay trước mắt Anthony như được quay chậm.

Và chẳng có gì anh có thể làm về việc đó.

Con chó sẽ đập vào Edwina thẳng trước ngực. Edwina sẽ rơi ngược ra sau.

Thẳng vào The Serpentine.

“Khôôôôôôông!” Anh hét lên, lao vụt tới trước ngay cả khi đã biết mọi cố gắng trở nên anh hùng của anh đều vô ích.

Bõm!

“Chúa ơi!” Berbrooke thốt lên. “Cô ấy ướt hết rồi!”

“Thế thì, đừng có chỉ đứng đó!” Anthony quát, bắt kịp màn diễn về tai nạn này và lao tới trước vào trong hồ. “Làm gì đó để giúp đỡ đi!”

Berbrooke rõ ràng là không hoàn toàn hiểu nó nghĩa là gì, bởi vì anh ta chỉ đứng đó, mắt lồi ra, khi Anthony cúi xuống, nắm tay Edwina, và kéo cô đứng lên.

“Cô có ổn không?” Anh hỏi cộc cằn.

Cô gật đầu, vừa thở phì phì vừa hắt hơi quá mạnh để mà trả lời.

“Miss Sheffield.” Anh gầm lên, thấy Kate đã ngừng lại trên bờ. “Không, không phải cô.” Anh thêm vào, khi anh cảm thấy Edwina giật mình chú ý bên cạnh anh. “Chị cô đấy.”

“Chị Kate?” Cô hỏi, chớp mắt với nước bẩn còn đọng trong mắt cô. “Chị Kate ở đâu?”

“Khô ráo như một khúc xương ở trên bờ.” Anh lầm bầm, tiếp sau là một cái la ó về phía Kate, “Thắng con chó chết tiệt của cô lại!”

Newton đã nhảy lại sung sướng ra khỏi hồ Serpentine và bây giờ đang ngồi trên thảm cỏ, lưỡi nó thè một cách vui mừng ra khỏi miệng. Kate vội tới bên cạnh và nắm lấy dây dẫn. Anthony nhận thấy cô đã không chậm trễ khi thực hiện mệnh lệnh được rống lên của anh. Tốt, anh nghĩ xấu xa. Anh không nghĩ người phụ nữ chết tiệt đó sẽ có lí trí để giữ miệng cô ta đóng lại.

Anh quay sang Edwina, người mà, thật kinh ngạc, vẫn có thể thu xếp để trông xinh đẹp mặc dù đang nhỏ giọt với nước bẩn. “Để tôi đem cô ra khỏi đây.” Anh nói thô lỗ, và trước khi cô có cơ hội để phản ứng, anh nâng cô lên trong hai cánh tay và bế cô lên đất khô.

“Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì như thế.” Berbrooke nói, lắc đầu.

Anthony không trả lời. Anh không nghĩ anh có thể nói mà không quẳng gã ngốc này vào nước. Anh ta đang nghĩ gì chứ, chỉ đứng đó trong khi Edwina bị chìm bởi cái thứ đáng tiếc bi đát so với một con chó đó?

“Edwina?” Kate hỏi, đi tới đủ xa mà chiều dài sợi dây dẫn cho phép. “Em có ổn không?”

“Tôi nghĩ cô đã làm đủ rồi đấy.” Anthony đập lại, dồn cô cho đến khi họ chỉ còn cách nhau có một b

“Tôi?” Cô thở gấp.

“Nhìn cô ấy đi.” Anh quát, chĩa một ngón tay vào hướng Edwina, ngay cả khi toàn bộ sự chú ý của anh đều tập trung ở Kate. “Chỉ cần nhìn cô ấy đi!”

“Nhưng đó là một tai nạn!”

“Tôi thật sự ổn mà!” Edwina gọi với đến, nghe hơi có chút sợ hãi bởi mức độ giận dữ toát ra từ chị cô và ngài tử tước. “Lạnh, nhưng ổn!”

“Thấy không?” Kate đáp trả, nuốt xuống một cách rối loạn khi cô quan sát bề ngoài xác xơ của em gái. “Nó là một tai nạn.”

Anh chỉ khoanh tay và nhướng một bên lông mày lên.

“Ngài không tin tôi.” Cô thở ra. “Tôi không thể tin được là ngài không tin tôi.”

Anthony không nói gì. Việc Kate Sheffield, với tất cả trí tuệ và sự thông minh của cô ta, có thể không ghen tị với em gái thật không thể thuyết phục được anh. Và ngay cả khi chẳng có gì cô ta có thể làm để ngăn chặn sự rủi ro này, chắc chắn cô ta phải có một tí khoái trá trong việc khô ráo và thoải mái trong khi Edwina thì trông như một con chuột chết chìm. Một con chuột hấp dẫn, cho chắc, nhưng mà bảo đảm là một con chuột chết chìm.

Nhưng Kate rõ ràng là chưa kết thúc buổi trò chuyện. “Bên cạnh sự thật,” cô khinh miệt, “rằng tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì hại đến Edwina, sao ngài dám đề xuất rằng tôi đã dàn xếp kỳ công hết sức kinh ngạc này?” Cô đập một bàn tay không bận nắm dây dẫn lên má cô trong một vẻ khám phá mỉa mai. “Ồ, vâng, tôi biết ngôn ngữ bí mật của loài corgi. Tôi đã ra lệnh cho con chó giật sợi dây dẫn ra khỏi tay tôi và rồi, bởi vì tôi có khả năng nhìn xuyên sự vật, tôi đã biết Edwina đang đứng ngay đây bên cạnh hồ Serpentine, cho nên tôi nói với con chó - xuyên qua mối liên hệ tâm linh quyền lực của chúng tôi, bởi vì nó quá xa để có thể nghe được giọng tôi nói - thay đổi hướng đi, hướng thẳng đến Edwina, và xô con bé ngã thẳng vào hồ.”

“Sự mỉa mai không hợp với cô đâu, Miss Sheffield.”

“Chẳng có gì hợp với ngài đâu, Lord Bridgerton.”

Anthony nghiêng người tới trước, cằm anh hất ra trong một vẻ đe doạ. “Phụ nữ không nên nuôi thú cưng nếu họ không thể quản lý được chúng.”

“Và đàn ông không nên đem phụ nữ với thú cưng ra ngoài đi dạo trong công viên nếu họ cũng không quản lý nổi.” Cô bắn trả.

Anthony có thể thật sự cảm thấy tai mình chuyển sang màu đỏ trong một cơn thịnh nộ khó kiềm chế. “Cô, thưa cô, là một mối đe doạ cho xã hội.”

Cô mở miệng ra như thể để độp lại lời sỉ nhục đó, nhưng thay vào đó cô chỉ tặng cho anh một nụ cười xấu xa gần như đáng sợ và quay sang con chó và nói, “Lắc, Newton.”

Newton nhìn lên ngón tay của cô, chỉ thẳng vào Anthony, và vâng lời đi nước kiệu vài bước đến chỗ anh trước khi cho phép nó một cái lắc nguyên-người, bơm nước bẩn ra khắp nơi.

Anthony nhắm đến cuống họng cô. “Tôi... sẽ... GIẾT CÔ!” Anh gầm lên.

Kate nhanh trí cúi người tránh khỏi đường đi, lao tới bên cạnh Edwina. “Nào, nào, Lord Bridgerton.” Cô chế nhạo, tìm kiếm sự an toàn sau hình dáng đang nhiễu nước của em gái cô. “Sẽ không thích hợp khi ngài thả rong sự cáu giận của ngài ra trước mặt người đẹp Edwina đâu.”

“Chị Kate?” Edwina thì thầm gấp gấp. “Chị đang làm gì thế? Sao chị lại ác ý với ngài ấy vậy?”

“Tại sao anh ta lại ác ý với chị?” Kate rít lại.

“Tôi nói này,” Mr.Berbrooke đột nhiên nói, “con chó đó làm tôi ướt rồi.”

“Nó đã làm tất cả chúng ta bị ướt.” Kate trả lời. Kể cả cô. Nhưng nó thật đáng như thế. Ôi, nó thật xứng đáng để thấy cải vẻ ngạc nhiên và thịnh nộ trên mặt gã quý tộc kiêu c

“Cô!” Anthony rống, xỉa một ngón tay giận dữ điên cuồng vào Kate. “Im lặng.”

Kate giữ im lặng. Cô không ngu ngốc đến mức khiêu khích anh ta thêm nữa. Anh ta trông như thể đầu có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Và chắc chắc là đã đánh mất bất cứ sự kiềm giữ và phẩm giá nào mà anh ta đã có vào đầu ngày. Cánh tay áo phải đang sũng nước khi anh ta bế Edwina ra khỏi nước, đôi giày trông như bị tàn phá mãi mãi, và phần còn lại của anh ta thì đẫm nước, cám ơn năng khiếu lắc người tuyệt vời của Newton.

“Tôi sẽ nói với các vị những gì chúng ta sẽ làm.” Anh ta tiếp trong một giọng nhỏ, chết người.

“Những gì mà tôi cần làm,” Mr.Berbrooke nói vui tính, rõ ràng là không biết rằng Lord Bridgerton gần như sẽ sát hại người đầu tiên mở miệng, “là hoàn thành việc sửa chữa chiếc xe song mã của tôi. Sau đó tôi sẽ có thể đưa Miss Sheffield về nhà.” Anh ta chỉ về phía Edwina, chỉ ngừa trường hợp có ai không hiểu anh ta đang đề cập đến Miss Sheffield nào.

“Mr.Berbrooke,” Anthony nghiến răng, “anh có biết làm thế nào để sửa một chiếc xe song mã không?”

Mr.Berbrooke chớp mắt vài lần.

“Anh có biết có cái gì không ổn với cái xe song mã của mình không?”

Miệng của Berbrooke mở và đóng vài lần nừa, và rồi anh ta nói, “Tôi có một vài ý tưởng. Nó sẽ không quá lâu để tôi có thể tìm ra vấn đề thực sự là gì.”

Kate nhìn chằm chằm vào Anthony, bị mê hoặc bởi một đường gân đang nổi lên ở họng anh ta. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông rõ ràng là bị đẩy đến giới hạn như thế bao giờ. Cảm thấy không một chút nào e sợ hãi bởi sự bùng nổ sắp đến, cô bước một nửa bước thận trọng ra sau Edwina.

Cô không muốn nghĩ mình là kẻ hèn nhát, nhưng mà tự phòng vệ là một một vấn đề quan trọng khác.

Nhưng ngài tử tước đã bằng cách nào đó kiềm chế được bản thân, và giọng nghe bình thản khủng khiếp khi anh tĐây là những gì chúng ta sẽ làm.”

Ba cặp mắt mở to chờ đợi.

“Tôi sẽ đi bộ lại đằng kia” - anh ta chỉ về một quý bà và quý ông khoảng hai mươi thước xa đang cố gắng không nhìn chằm chằm vào họ nhưng không thành công - “và hỏi Montrose liệu tôi có thể mượn cỗ xe ngựa của anh ta trong một lát hay không.”

“Tôi nói này,” Berbrooke nói, ngểnh cổ ra, “có phải đó là Geoffrey Montrose? Đã không gặp anh ta cả năm trời rồi.”

Một đường gân thứ hai nổi lên, lần này trên thái dương của Lord Bridgerton. Kate nắm lấy tay Edwina cho sự ủng hộ về tinh thần và nắm chặt.

Nhưng Bridgerton, như uy tín của anh ta, làm ngơ câu ngắt lời không được chào đón của Berbrooke và tiếp tục với, “Bởi vì anh ta sẽ nói vâng -”

“Ngài có chắc không?” Kate thốt ra.

Làm cách nào đó mà đôi mắt nâu của anh ta trông như khối băng. “Tôi có chắc về chuyện gì?” Anh ta đốp lại.

“Không có gì.” Cô làu bàu, sẵn sàng tự đá mình. “Xin cứ tiếp tục.”

“Như tôi đang nói, bởi vì như một người bạn và một quý ông” - anh ta nhìn trừng trừng vào Kate - “Anh ta sẽ nói vâng, tôi sẽ đưa Miss Sheffield về nhà và sau đó tôi sẽ về nhà tôi, và một trong những người của tôi sẽ hoàn trả cỗ xe ngựa cho Montrose.”

Chẳng có ai bận lòng hỏi Miss Sheffield nào mà anh ta đề cập.

“Thế chị Kate thì thế nào?” Edwina hỏi. Cuối cùng thì, cỗ xe đó chỉ có hai chỗ ngồi.

Kate bóp nhẹ tay Edwina. Edwina ngọt ngào, đáng mến.

Anthony nhìn thẳng vào Edwina. “Mr.Berbrooke sẽ hộ tống chị cô về nhà.”

“Nhưng tôi không thểBerbrooke nói. “Tôi phải hoàn thành việc sửa chữa cái xe của tôi đã, ngài biết đấy.”

“Anh sống ở đâu?” Anthony quát.

Berbrooke chớp mắt ngạc nhiên nhưng cũng đưa địa chỉ của mình.

“Tôi sẽ ghé qua nhà anh và đưa một người hầu đến trông cỗ xe của anh trong khi anh hộ tống Miss Sheffield về nhà cô ấy. Đã rõ chưa?” Anh dừng lại và nhìn tất cả mọi người - kể cả con chó - với một vẻ hơi nghiêm khắc. Ngoại trừ với Edwina, tất nhiên, người duy nhất hiện diện đã không châm một ngòi nổ vào tính cáu giận của anh.

“Đã rõ chưa?” Anh lặp lại.

Mọi người gật đầu, và kế hoạch được thi hành. Nhiều phút sau, Kate nhận ra mình đang nhìn theo Lord Bridgerton và Edwina cưỡi ngựa đi mất - hai người mà cô đã thề sẽ không bao giờ nên có mặt ở trong cùng một căn phòng.

Còn tệ hơn nữa là, cô bị bỏ lại với Mr.Berbrooke và Newton.

Và chỉ cần hai phút để suy luận, giữa hai người, Newton rõ ràng là người trò chuyện tốt hơn.