Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Chương 33: Cho đến giờ phút này, tôi mới ý thức được, hóa ra tôi yêu hắn




Bùi Lãm lớn tiếng nói: "Cửu thúc, nhiều ngày từ biệt, thúc vẫn khỏe chứ?"

Hi Âm bình tĩnh nắm chặt tay tôi, như là không để ý, nói: "Xem ra gần đây hiền chất thật nhàn rỗi, lại có thời gian chạy loạn xung quanh. Đã gặp ngươi ở Cẩm Thành, không nghĩ rằng, đến Giang Nam cũng gặp ngươi. Lần này ngươi rời kinh, Tam ca đã biết chưa?"

Bùi Lãm nói: "Ta nghĩ thúc phụ hiểu lầm rồi, lần này ta đặc biệt vì Mai Nhi mới đến, không phải để du ngoạn sông nước. Tạm thời phụ thân còn chưa biết, đợi sau khi Mai Nhi về, ta sẽ nói lại chi tiết với ông ấy cũng không muộn".

Đặc biệt vì tôi mà đến...

Tôi ngẩng đầu nhìn những tùy tùng mặc áo đen đứng phía sau Bùi Lãm, so với khi gặp ở Cẩm Thành lần trước, nhìn có vẻ nhiều hơn, mỗi người cầm kiếm đứng trang nghiêm, khí chất bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải là loại đèn cạn dầu*. Hắn bày trận lớn như vậy, rõ ràng là nhất quyết phải đưa tôi đi...Nghĩ đến điều này, tôi vùi vào trong ngực Hi Âm theo bản năng.

*đèn cạn dầu: kẻ vô dụng

Dường như Hi Âm liếc mắt một cái đã khám phá ra tâm tư của tôi, ý cười trên bờ môi sâu thêm vài phần. Hắn ôm tôi vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai tôi, dịu dàng trấn an: "Tiểu Mai, có ta ở đây, không có chuyện gì đâu".

Bùi Lãm nhạy bén thấy cảnh này, trên mặt hiện lên vài phần thản nhiên nhưng đau xót, nhưng chỉ trong chớp mắt liền quay lại vẻ bình tĩnh. Hắn buông mắt một lát, ánh mắt hơi ngưng lại, nói: "Đa tạ Cửu thúc trong thời gian qua đã dốc lòng quan tâm đến Mai Nhi, sau này chắc chắn sẽ hậu tạ Cửu thúc".

"Tạ ơn? Ngươi lấy gì để cảm ơn ta?". Hi Âm nhẹ nhàng cười, ý tứ trong lời nói rất nhẹ: "Ban đầu nghĩ ngươi chỉ si mê, chưa hề nhớ ngươi không những si mê mà còn ngốc nghếch".

Bùi Lãm biến sắc, nói: "Lòi này của Cửu thúc, ta nghe không hiểu".

Lưỡi móc khóa hai thuyền lại một chỗ, tùy tùng buông tấm ván gỗ xuống, hắn liền chậm rãi bước đến trên tấm ván gỗ. Lục y cô nương lúc trước còn đang khóc nức nở, ánh mắt chứa nước mắt trong suốt, linh động, không hề chớp mắt nhìn tôi. Cô ta lúng túng đứng trên sàn thuyền, vừa muốn đến lại vừa không dám lại gần, tầm mắt nhìn trên người Hi Âm, khiếp sợ lùi về sau vài bước.

Một tay Hi Âm cầm tôi, từng bước từng bước chậm rãi lui về đuôi thuyền.

"Không hiểu?". Hắn đối diện với Bùi Lãm, lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Ngươi giong cờ đánh trống lớn như vậy để đón Tiểu Mai, chẳng phải là khiến cho nàng trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên, những thích khách ở Cẩm Thành do ai đưa đến sao? Lại nói, hôm nay ngươi đưa Tiểu Mai quay trở lại kinh thành, lần này ngươi lại tính làm thế nào, vẫn dùng chiêu cũ quỳ ba ngày ba đêm, vẫn khiến nàng mai danh ẩn tích cả đời không thể nhìn thấy ánh sáng nữa sao? Ngươi đã nói với mọi người Tiểu Mai đã chết, hiện giờ ngươi lại đưa nàng về, ngươi cho là Tam ca dễ dàng tha thứ cho ngươi sao?"

Tốc độ nói chuyện của hắn rất nhanh, liên tiếp những chuyện khó khăn đều hỏi cho Bùi Lãm choáng váng. Bùi Lãm giật mình đứng yên tại chỗ, lúng túng nói: "Ta...đương nhiên sẽ không khiến cho cả đời Mai Nhi không nhìn thấy ánh sáng..."

"Bùi Lãm, ta đã sớm khuyên ngươi rồi, không có bản lĩnh thì đừng làm trái ý trời. Hiện tại sự tình náo nhiệt như vậy, ngươi cho là do một tay ai tạo nên? Ngã một lần khôn hơn một chút, ngươi nên sớm hiểu được đạo lý 'quá tam ba bận' đi".

Bùi Lãm nhếch môi, không nói lời nào nhìn Hi Âm, tay áo dài che đi nắm tay đang chậm rãi nắm lại, khớp xương xanh trắng như ẩn như hiện. Sau một lúc lâu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói như thế nào đi nữa thì đây cũng là chuyện nhà ta, Cửu thúc đừng nhúng tay cản trở thêm lần nữa, có phần hơi quá đáng đó".

"Chuyện nhà? Ngươi xem chuyện này là chuyện nhà thật sao?". Hi Âm cười, giống như nghe được chuyện rất buồn cười, lại hỏi: "Ta hỏi lại ngươi, tình yêu của ngươi với Tiểu Mai được mấy phần thật lòng? Hay là ngươi còn có trộn lẫn cái khác nữa?"

Ánh mắt Bùi Lãm rùng mình một cái, đột nhiên sắc mặt trở nên rất khó coi. "Cửu thúc cần gì dùng lời này khích ta? Đương nhiên ta thật tâm thật lòng yêu nàng, mặc kệ còn lí do gì khác, yêu chính là yêu, không hoài nghi gì cả. Cửu thúc, xưa nay ta kính trọng người, nhưng người đừng nên ép người quá đáng". Lời nói buông ra, chỉ thấy hắn hơi giơ tay ra, tùy tùng đứng phía sau hắn đồng loạt tiến lên trước từng bước, tay cầm chuôi kiếm, mơ hồ muốn tiến đến.

Hi Âm tấm tắc nói: "Thế nào, đuối lý nên muốn dùng vũ lực? Chậc, rốt cuộc khi nào ngươi mới lớn chứ?"

Bùi Lãm vẫn không đáp lại, ánh mắt nóng rực lướt qua người Hi Âm rơi thẳng lên người tôi: "Mai Nhi, nàng theo ta trở về. Ta sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho nàng, ta sẽ...". Bỗng nhiên, hắn hít sâu một hơi, nói từng từ từng từ: "Dùng cả quãng đời còn lại của ta bù đắp cho nàng. Lần này, mặc kệ có những khó khăn gì, ta sẽ luôn đứng phía trước nàng, tuyệt đối không để nàng gánh vác một mình".

Giọng điệu của hắn vô cùng lo lắng vội vàng, như mang ba phần áy náy và đau khổ, khiến lòng tôi rối như tơ vò trong chốc lát. Trong nhất thời, trong đầu như có một cuộn bông rối lại, suy nghĩ chi chít hỗn loạn, không biết suy xét như thế nào.

Nếu bây giờ tôi đồng ý trở về cùng Bùi Lãm, tôi không cần mất công cũng có thể tìm lại trí nhớ, biết thân thế của chính mình, từ nay về sau không rối rắm phiền lòng nữa. Lúc trước ở Cẩm Thành tôi một mực né tránh, chẳng qua là do tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận đoạn quá khứ bi thảm ấy. Nhưng dù sao trốn một lần cũng không thể trốn cả đời, sau tối hôm qua, tôi lại bắt đầu tò mò mãnh liệt đối với những chuyện trước đây, tôi hiểu rõ, có một số việc phải tự tay tôi giải quyết, ví dụ như bản danh sách bí ẩn kia.

Nhưng mà, chuyện này cũng đồng nghĩa với chuyện tôi phái nhận Bùi Lãm làm phu quân của mình.

Nhưng rốt cuộc tôi đối với hắn...vẫn chỉ là người qua đường Giáp* mà thôi.

*chỉ nhân vật quần chúng, không nhớ mặt rõ tên.

Chợt thấy vai phải tôi hơi đau đớn, lực đạo trên tay Hi Âm tăng thêm vài phần. Tôi lén liếc nhìn hắn, không nghĩ vừa lúc gặp tầm mắt hắn, ánh mắt hắn sâu xa nặng nề, trong mắt có vài phần khẩn trương rối loạn không che giấu được.

Thấy tôi do dự, Bùi Lãm vội nói lớn: "Mai Nhi, nàng hãy tin tưởng ta, ta tuyệt đối không phụ nàng lần nữa!".

Lục y cô nương đi cùng cũng nói theo: "Phu nhân, người trở về cùng chúng em đi!"

"Tiểu Mai, nàng đồng ý trở về với hắn sao?". Hi Âm hỏi tôi, giọng nói hắn vẫn dịu dàng như trước, nhưng nếu tập trung lại nghe ra một chút ý tứ sâu xa đè nén.

"Ta...". Tôi cắn môi, trong lòng càng lúc càng rối loạn, hoàn toàn không biết nên chọn lựa thế nào.

Nhớ lại mẩu chuyện ngắn đêm qua, ánh lửa đầy trời, tiếng hét ồn ào, bỏ chạy tuyệt vọng...Tôi là ai? Vì sao tôi lại bị ngã dưới núi Thanh Thành? Danh sách kia cuối cùng là cái gì? Những điều này làm cho tôi gấp rút muốn cởi bỏ bí ẩn, hiện tại chỉ cần tôi gật đầu nhẹ, có thể có đáp án ngay lập tức.

Nhưng thời gian qua tôi và Hi Âm sớm chiều bên nhau, tôi đã quen với việc được hắn chăm sóc, đi cùng hắn, thậm chí là khi hắn sàm sỡ, hắn đùa giỡn tôi. Tôi để ý chuyện hắn coi trọng cô nương nào, để ý khi nào hắn hoàn tục, thậm chí tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xa hắn một ngày. Sau khi mất trí nhớ giống như là tái sinh thêm lần nữa, hiện tại toàn bộ ký ức tôi có được, là từng chút từng chút tích tụ lại khi ở chung với Hi Âm. Có thể nói không biết từ khi nào, hắn đã chiếm giữ cả nội tâm của tôi.

Giờ phút này, ánh mắt trông đợi của tất cả mọi người đều nhìn tôi, Bùi Lãm, Hi Âm, còn có lục y cô nương, bọn họ đều đang đợi đáp án của tôi. Tôi càng rối loạn hơn, càng rối càng không biết phải làm thế nào, lưng nóng lên từng đợt, mồ hôi thấm ướt qua lớp áo lót.

Bỗng nhiên Hi Âm thì thầm với tôi: "Nàng đã do dự như vậy, thì để ta quyết định thay nàng".

Trong phút chốc, hắn nhanh chóng lấy ra một thỏi bạc ném cho lái đò, hạ giọng dặn dò: "Lái đò, phiền ông đưa Tô Quân công tử về gánh hát Diệu Âm trong thành Lan Lăng, số bạc còn thừa tính cho phí vất vả". Lái đò nhận bạc, liên lục nói vâng, đôi mắt nhỏ như đâu xanh cười thành một đường.

Hi Âm dùng giọng nói chỉ có tôi và hắn nghe được nói với tôi: "Tiểu Mai, ta đếm đến ba, nàng nín thở lại, hiểu chưa?"

Tôi ngẩn ra, mơ hồ đoán được ý đồ của hắn.

"Một, hai..."

Bùi Lãm níu mày, tùy tùng phía sai dần dần bước đến gần, giống như có thể tấn công chúng tôi bất cứ lúc nào.

"Ba!".

Vừa dứt lời, chỉ cảm thấy hoa mắt, quang cảnh đất trời phía trước xoay tròn. Ngay sau đó, thân mình chợt cảm thấy lạnh, nước hồ lạnh như băng xâm nhập từ mọi phía, trong nháy mắt ngập tràn tất cả giá quan của tôi. Bên tai, tiếng gọi ầm ĩ của Bùi Lãm dần dần nhỏ lại, cho đến khi biến mất không còn gì nữa.

May mắn tôi phản ứng kịp thời, đoán được chuyện Hi Âm muốn dẫn tôi chạy trốn theo đường nước, liền nghe theo lời hắn hít một hơi dài, đợi cho dòng nước bình ổn lại bên người, chậm rãi thở ra. Hi Âm gắt gao ôm thắt lưng tôi bơi về phía trước, không biết vì sao, tôi lại có thể một tay bám chặt hắn, một tay phối hợp khua nước phía sau hắn.

Hắn nhìn tôi không dám tin, dùng ánh mắt biểu lộ sự kinh ngạc. Tôi miễn cưỡng ra vẻ cười với hắn, dùng ánh mắt trả lời hắn: 'đừng nhìn ta, ta cùng không biết vì sao lại như vậy...'

Lúc trước ở chùa Đại Lôi Âm nhảy sông tự vẫn, được Hi Âm cứu lên vẫn chưa thỏa mãn, tôi vẫn nghĩ bản thân mình là con vịt trên cạn. Nhưng lần này xuống nước, tôi lại có thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, nghiễm nhiên là tay bơi cự phách thành thạo kỹ năng, thật là rất kỳ quái.

Đang lúc tôi băn khoăn, chợt nghe vài tiếng vang ầm ĩ từ phía sau truyền đến, hình như có một dòng nước xô chúng tôi về phía trước. Tôi vốn muốn dừng lại xem rốt cuộc đó là cái gì, lại bị Hi Âm kéo về phía trước, động tác trên cánh tay hắn nhanh hơn, không có một chút trì hoãn nào.

Không lâu sau, tôi thở ra hơi cuối. Hi Âm mang tôi nhảy thuyền chạy trốn theo đường nước, Bùi Lãm tuyệt đối không dễ dàng bỏ đi, tất nhiên sẽ tìm kiếm ở nơi gần đó. Một khi nổi lên mặt nước để hít thở, sẽ bại lộ tung tích ngay lập tức.

Trong lúc hoảng hốt, chỉ cảm thấy ngực buồn bực và luống cuống, ý thức dần dần hỗn loạn, chỉ có cánh tay trái của tôi không ngừng ra sức khua nước.

Sức lực của Hi Âm ra sao tôi không rõ lắm, dù sao tôi cũng đã đến lúc sức cùng lực kiệt. Vất vả lắm mới biết mình biết bơi, sau này không bao giờ...còn lo lắng mình sẽ bị chết đuối, khó có thể nào, lại chết như vậy chứ?

Trong lúc giãy giụa hấp hôi, hai cánh môi mềm mại bỗng nhiên phủ lên môi tôi, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua khớp hàm tiến vào bên trong. Ngay sau đó, một hơi thở chậm rãi đi vào, tôi không dám chần chừ, thu lại toàn bộ hơi thở của hắn. Tâm trí dần dần trấn tĩnh, hắn cũng không buông tôi ra ngay, bờ môi dịu dàng ma sát quyến luyến, như muốn không rời.

Đúng lúc này, cánh tay chợt căng cứng, một nguồn lực rất lớn kéo tôi đi, tôi và Hi Âm bị ép tách nhau ra. Dường như trong lúc đó, ba bóng người đột nhiên tiến đến vây quanh hắn.

Tôi nghiêng đầu nhìn, đúng là người của Bùi Lãm đuổi theo! Hắn ra sức ôm tôi khua nước, như muốn tôi nổi lên mặt nước. Tôi đánh hắn theo bản năng, nhưng sức tôi sao có thể là đối thủ của hắn, liền bị hắn chế ngự.

Hi Âm tính toán bơi về phía tôi, lại vị thị vệ của Bùi Lãm cuốn lấy. Bản lĩnh của Hi Âm tôi cũng biết, nếu ở trên bờ, lấy một địch mười cũng không thành vấn đề. Nhưng ở trong nước không so sánh được với trên bờ, ngay cả kỹ năng bơi lội của hắn, cũng không thể địch lại ba cao thủ tấn công xung quanh.

Bùi Lãm ôm tôi nổi lên mặt nước, tôi nhanh chóng há miệng hít thở, hắn lau nước trên mặt, hỏi tôi: "Mai Nhi, nàng không sao chứ?". Cánh tay hắn vẫn đang ôm thắt lưng tôi, như là chỉ cần hơi buông lỏng, tôi sẽ biến mất không thấy đâu nữa.

Nghe thấy lời nói của hắn, phản ứng đầu tiên của tôi là: "Ngươi buông ta ra, ta muốn tìm Hi Âm".

Ánh mắt hắn căng thẳng, mang sắc ảm đạm nói: "Không được, ta đưa nàng quay lại kinh thành".

Lúc này Hi Âm còn đang bị tùy tùng của Bùi Lãm quấn lấy trong nước, người có lợi hại đến đâu cũng không chịu đựng lâu như vậy, thêm nữa vừa rồi hắn vừa truyền cho tôi một hơi, chỉ e hiện giờ đã sức cùng lực kiệt. Lòng tôi lo lắng cho an nguy của Hi Âm, không rảnh để mặc cả với Bùi Lãm, liền dùng sức vung tay hắn ra.

"Mai Nhi!". Hắn nửa điểm cũng không buông ra, trầm giọng hỏi: "Cửu thúc...đối với nàng...quan trọng như vậy sao?"

Tôi cười nói: "Ta không biết hắn có quan trọng với ta hay không, ta chỉ biết, nếu hắn chết, ta sẽ theo hắn xuống âm phủ!". Nói xong, tôi dùng tất cả sức lực ở khuỷu tay đánh vào bụng Bùi Lãm, hắn bất ngờ vì hành động này của tôi, không khỏi chịu đau la lên một tiếng. Tôi dùng cơ hội này đẩy tay hắn ra, nhảy vào trong nước.

Tôi bơi trong nước một vòng, cũng không phát hiện ra bóng dáng của Hi Âm, ba tùy tùng đi theo cũng biến mất không thấy đâu. Bùi Lãm nhanh chóng đuổi theo, không khỏi bơi đến trước mặt tôi giải thích.

Như có ngàn vạn suy nghĩ gặm nhấm trong lòng, lo lắng, sợ hãi, sốt ruột, phẫn nộ...Vô số cảm xúc đồng loạt đánh đến, tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói: "Bùi Lãm, ngươi giấu Hi Âm ở đâu vậy!"

"Ta cũng không biết!". Hắn nhíu mi lắc đầu, nói: "Nghe nói nơi này có nhiều lốc xoáy mạch nước ngầm, có lẽ bọn họ bị cuốn vào lốc xoáy. Mặc kệ ra sao, trước tiên chúng ta cũng lên thuyền tìm người đi. Vết thương lớn của nàng cừa mới khỏi, cứ ngâm mình trong nước lâu vậy, sẽ bị nhiễm lạnh..."

"Sao ngươi có thể nói vậy được!". Tôi ngắt lời hắn, lạnh lùng nói: "Người là thúc phụ của ngươi!".

Thấy tôi xù lông nhím, Bùi Lãm vội vàng giải thích: "Mai Nhi, nàng hãy nghe ta nói, không phải ta không lo lắng cho sự an nguy của Cửu thúc, chẳng qua trước mắt chỉ với sức lực của chúng ta, muốn tìm bọn họ cũng không thể. Trước tiên nàng theo ta lên thuyền, rồi phái tùy tùng bơi lội giỏi xuống dưới tìm người, dù sao vẫn hơn mò kim đáy biển".

Nhanh chóng đánh vào suy nghĩ, sao tôi còn có thể nghe hắn nói thêm nữa, cười lạnh: "Bùi Lãm, ta nói cho ngươi biết, nếu hôm nay có chuyện gì xảy ra với Hi Âm, ta tuyệt đối không sống tạm bợ thêm nữa. Ta không cần sự giúp đỡ của ngươi, không cần lòng tốt giả vờ của ngươi, vừa rồi nếu không vì ngươi, chắc chắn người không mất tích. Nếu có thể tìm thấy người là tốt nhất, nếu không tìm ra người, ta cũng sẽ trẫm mình trong hồ Thiên Mục theo người. Dù sao mạng này của ta cũng do người cứu về, ta cam tâm tình nguyện trả lại cho người". Nói xong những lời này, không đợi Bùi Lãm trả lời, tôi lại lặn xuống nước tìm Hi Âm. Hắn không cản trở tôi nữa, chỉ im lặng đi theo tôi. Lòng tôi nóng như lửa đốt, không rảnh rỗi để ý đến hắn.

Cứ nổi lên lại lặn xuống, lặn xuống rồi nổi lên, không biết qua bao lâu, vẫn không thấy bóng dáng Hi Âm như cũ. Sức lực của tôi nhanh chóng tiêu hao không còn nữa, không nhớ rõ là lần thứ bao nhiêu, tôi hít vào một hơi rồi lặn xuống.

Dòng chảy ngầm không biết từ nơi nào đẩy lùi thân thể tôi, tôi dùng hết sức lực cuối cùng giãy giụa, lại vô ích. mắt thấy cách phía trước không xa có một tảng đá ngầm, càng ngày tiến càng gần, lòng tôi tự nhủ, lần này thật sự phải bàn giao trong này, nếu ngày sau không có Hi Âm làm bạn, đại khái cũng không khác gì cái xác không hồn.

Cho đến giờ phút này, tôi mới ý thức được, hóa ra tôi yêu hắn. Tiếc là đã muộn rồi.