Thị Ngược Thành Tính

Chương 17




Kỳ thật Hàn Lượng không có làm được đến bước cuối cùng. Vừa tiến vào được ba ngón tay, hắn liền phát hiện hai mắt Lục Đỉnh Nguyên mất đi tiêu cự, thân hình vặn vẹo, thanh âm rên rỉ ân ha ha không dứt, hiển nhiên đã quá kích động. Lại đi lộng bộ vị phía trước của Lục Đỉnh Nguyên, trơn bóng mà non nớt, điều này làm cho trong lòng Hàn Lượng không khỏi chấn động một chút. Nâng lên đùi của y mà xem xét, quả nhiên phần thịt nơi hậu hiệu một mảnh phấn nộn có màu như xử nữ. Nhớ tới những lời Lục Đỉnh Nguyên vừa nói —- không động, thì ra cũng chính là cái thân đồng tử! Đợi cho bốn ngón tay của Hàn Lượng thuận lợi ra vào thì Lục Đỉnh Nguyên đã muốn bắn được ba bốn lần, ánh mắt tan rã mông lung đẫm lệ, thân mình xụi lơ trên bàn gỗ, thắt lưng không ngừng co rút run rẩy. Nhìn đến bộ dáng đáng thương của Lục Đỉnh Nguyên, cũng từng nghe Tiểu Hà Tử kể về các “Công tích vĩ đại” của chủ tử nhà hắn, mặc dù đã nhận định đó là do người này không thỏa mãn được dục vọng mà đi làm hại võ lâm, nhưng bây giờ lại có bộ dáng như thế này nằm dưới thân của mình, làm cho một kẻ không tim không phổi như Hàn Lượng cũng không nhẫn tâm xuống tay.

Thế là Hàn Lượng đi tìm một bồn nước rửa tay sau đó ngồi xuống đối diện chờ Lục Đỉnh Nguyên hoàn hồn. Hàn Lượng là một người có tính khiết phích, mặc dù thân thể đối phương có thể chịu được nhưng ở dưới tình huống không chuẩn bị đầy đủ, chỉ sợ hắn cũng không muốn làm tiếp.

Lục Đỉnh Nguyên là một người có võ công hộ thân, cho dù là lần đầu tiên trải qua việc như vậy, lại lâm sâu vào thất thần, nhưng chưa đến thời gian một chén trà cũng đã phục hồi *** thần lại. Sử lực một chút, áo dài buộc chặt phía sau liền cởi bỏ. Nhìn Hàn Lượng vẻ mặt lạnh nhạt trước mắt, Lục Đỉnh Nguyên kinh ngạc đứng trước bàn không biết phải cư xử làm sao.

Hàn Lượng lại là vô cùng ung dung, tự tay lấy ấm trà đã lạnh ngắt từ lâu trên bàn rót một ly rồi đẩy qua cho Lục Đỉnh Nguyên.

“……” Lục Đỉnh Nguyên lăng lăng tiếp nhận, há miệng thở dốc lại không nói được gì. Là không biết nên nói cái gì, cũng là cổ họng ách đến nói không nên lời.

“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi về trước.” Hàn Lượng đứng dậy rời đi.

“Ngươi…” Thẳng đến khi Hàn Lượng bước đến cửa, Lục Đỉnh Nguyên mới phát ra thanh âm, lại không biết phải nói sao để biểu đạt ý của mình.

Hàn Lượng quay lại nhìn Lục Đỉnh Nguyên toàn thân trần trụi.

“Ta….” Lục Đỉnh Nguyên như là muốn nói cái gì, bên tai lại đỏ lên, chung quy là chưa nói ra.

Hàn Lượng cười cười, có điểm hiểu được Lục Đỉnh Nguyên là đang ngượng ngùng, nghĩ đến y là lần đầu, không tự giác liền ôn nhu lên. “Ta là nam sủng của ngươi không phải sao?” Tuy ngữ khí vẫn còn rất cứng ngắc nhưng cũng đã mềm nhẹ rất nhiều. “Tùy truyền tùy đến.” Bỏ lại một câu, người liền rời đi, đem không gian tư mật để lại cho Lục Đỉnh Nguyên.

Đợi cho đến khi không còn nghe được tiếng bước chân của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên mới hít sâu một hơi, cảm giác hai chân mềm nhũn, lùi hai bước liền ngã vào giường. Nghĩ đến những gì mới trải qua, âm thanh thô suyễn cuối cùng áp không được. Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy mình chưa bao giờ suy yếu như vậy, thắt lưng một mảnh đau đớn, phân thân hậu huyệt cùng nóng rực lại thũng đau, hai chân cũng mềm mại vô lực, toàn thân giống như bị rút đi toàn bộ khí lực hoặc giống như bị nội thương trầm trọng, khiến cho y không muốn động cả một ngón tay. Lần đầu tiên nếm được tư vị này, Lục Đỉnh Nguyên nửa muốn cười nửa muốn khóc. Nghĩ đến câu nói “Tùy truyền tùy đến” trước khi đi của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên không hề hối hận về sơ sẩy của mình cũng như việc Tiểu Hà Tử tự chủ trương. Một trần mệt mỏi đánh úp lại, Lục Đỉnh Nguyên mang theo mỉm cười thỏa mãn tiến nhập mộng đẹp.

Thanh tỉnh lần nữa, trời đã sáng choang, đây là giấc ngủ sâu đầu tiên của Lục Đỉnh Nguyên, dù là lúc bị thương trước đây, buổi tối giờ mẹo cũng đã thức dậy.

“Chủ tử, Tiểu Hà Tử hầu hạ ngài đứng dậy mặc quần áo.” Tiểu Hà Tử sớm đã tới rồi, vẫn canh giữ bên ngoài không dám tiến vào, thẳng đến nghe được động tỉnh của Lục Đỉnh Nguyên mới giương giọng lên.

“Tiến vào.” Thanh âm của Lục Đỉnh Nguyên có một loại khàn khàn mềm mại khác ngày trước khó phát hiện ra.

“Chủ tử?” Tiểu Hà Tử vào trong ốc, thấy một kiện quần áo bị phá tan tành, không khỏi cảm thấy cả kinh, cũng không dám hỏi, chính là chờ bên ngoài màn của Lục Đỉnh Nguyên chờ phân phó.

“Tiểu Hà Tử, ngươi sẽ đi theo ta cả đời sao?” Lục Đỉnh Nguyên ẩn bên trong màn, ngữ nghĩa không rõ ràng hỏi.

“Đương nhiên, từ ngày ngài cứu Tiểu Hà Tử, Tiểu Hà Tử liền quyết định hầu hạ ngài cả đời.” Tiểu Hà Tử kiên định đáp. “Ngài sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”

“Vô luận ta biến thành bộ dáng gì? Cho dù ta bị Lãnh Ngưng Hương phế đi? Tàn phế? Võ công mất hết?” Thanh âm Lục Đỉnh Nguyên thực đạm, thực bình tĩnh, lại làm cho Tiểu Hà Tử kinh sợ quỳ xuống.

“Lãnh Ngưng Hương nhất định có thể giải được, là Tiểu Hà Tử vô dụng, thỉnh chủ tử trách phạt.”

“Ai muốn phạt ngươi? Trả lời vấn đề của ta.” Thanh âm Lục Đỉnh Nguyên càng nhẹ.

“Tiểu Hà Tử đi theo hầu hạ chủ tử cả đời, bất luận ngài biến thành bộ dáng gì, nếu có nhị tâm, Tiểu Hà Tử nguyện bị trời giáng ngũ lôi oanh.” Tiểu Hà Tử quỳ trên mặt đất giơ tay thề.

“Chỉ là muốn hỏi ngươi một cái vấn đề, ngươi lập trọng thệ như vậy làm cái gì? Lục Đỉnh Nguyên vén màn, đứng dậy dùng một tay đem Tiểu Hà Tử túm dậy.

“……” Nhìn đến Lục Đỉnh Nguyên một thân tràn ngập dấu răng xanh tím, dấu tay cùng chưởng ấn, Tiểu Hà Tử che miệng suýt nữa kêu ra tiếng.

“Thu Vân đâu?” Lục Đỉnh Nguyên đi thẳng đến bàn trà rót cho mình một chén để nhuận hầu, tựa hồ hoàn toàn không nhìn đến phản ứng của Tiểu Hà Tử.

“Ở…. Ở phía trước của thính,” Tiểu Hà Tử dùng sức cử động đầu lưỡi, “ở cùng Đông hộ pháp.”

“Làm cho bọn họ lui đi, chuẩn bị nước, tắm rửa thay quần áo,” Lục Đỉnh Nguyên đặt chén trà xuống, lại nói, “Thuận tiện mang dược đến.”

“Vâng.” Tiểu Hà Tử thấp đầu, hoảng sợ đi xuống.