Thị Ngược Thành Tính

Chương 197: Pn4: H




Lục Đỉnh Nguyên nhìn Hàn Lượng trói chặt y lại, có chút nghi ngờ hỏi, “Lượng, mấy thứ này thật sự có thể trói ta lại sao? Trong chốc lát nếu ta dùng sức tránh thoát, chúng nó không phải liền sẽ hỏng mất sao?”

Bọn họ đang ở trong một căn phòng rộng lớn. Hàn Lượng cố ý xài một số tiền lớn xây một căn biệt thự, bốn phía đều trồng cây vây quanh, trước biệt thự là một chiếc hồ nhân tạo, mà vị trí của căn phòng này, hứng nắng lại đối diện hồ, có cửa sổ sát đất cao hơn 2m, ánh mặt trời chiếu vào, cực kì thoải mái, vốn là nơi tốt nhất dành cho nghỉ ngơi, lại bị Hàn Lượng biến thành căn phòng chuyên dụng cho làm tình.

Trói Lục Đỉnh Nguyên, là giường sm do Hàn Lượng không vận từ Nhật Bản về, còng tay, còng chân, vòng thắt lưng đều có phần da phòng bị thương khi ma sát, tuy rằng mọi thứ đều rất *** xảo, nhưng Lục Đỉnh Nguyên thật sự cảm thấy mấy thứ này căn bản không chịu nổi một động tác của y, dù sao y cũng đã tu luyện mấy trăm năm.

“Mấy thứ này đương nhiên không trói được ngươi.” Hàn Lượng cười, từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc nhỏ đưa tới bên miệng Lục Đỉnh Nguyên.

Lục Đỉnh Nguyên nuốt vào, mới nhớ tới hỏi một câu, “Đây là cái gì? Mấy năm nay ngươi luôn làm ra mấy thứ thuốc kỳ kỳ quái quái.”

“Chỉ là thuốc làm cho ngươi toàn thân vô lực thôi, sẽ không tổn thương tới ngươi.” Hàn Lượng trói tay chân Lục Đỉnh Nguyên, lại đi trói thắt lưng cùng nam căn của y.

“Lượng… ngươi tăng thêm chút lực…” Mấy năm nay Lục Đỉnh Nguyên song tu cùng Hàn Lượng, tuy rằng công phu nơi hậu huyệt càng thêm sở trường, nhưng phía trước lại càng không chịu nổi sự châm ngòi của Hàn Lượng, chỉ cột một vòng da đụng chạm nhẹ nhàng, khiến cho Lục Đỉnh Nguyên khó chịu muốn càng nhiều, bất đắc dĩ với thân thể chịu ngược kia của y, không có kích thích vừa phải, làm sao cũng không thể đứng dậy.

“Từ từ sẽ đến, đừng nóng vội. Hôm nay chúng ta không tu luyện, chỉ làm yêu.” Hàn Lượng vỗ nhẹ hai cái vào mông Lục Đỉnh Nguyên.

“Dùng… dùng thêm sức…” Lục Đỉnh Nguyên run rẩy, muốn càng nhiều, kích thích mềm nhẹ như vậy căn bản không thể thỏa mãn y.

“Ha ha…” Hàn Lượng chỉ bật cười, lấy ra một đống đạo cụ Lục Đỉnh Nguyên đã từng thấy hoặc chưa từng biết.

Kỳ thật nhưng thứ này không có gì kì lạ, chỉ là mấy thứ có thể tùy tiện mua được trên mạng như còng tay, trứng rung, gậy chấn động,v.v. Đương nhiên còn có các loại ngọc bổng hoặc roi lớn hoặc nhỏ hoặc thô hoặc tế do Hàn Lượng tự tay chế tạo cho Lục Đỉnh Nguyên.

“Lượng…” Lục Đỉnh Nguyên hít sâu một hơi, hạ thể dưới sự nắm chặt của Hàn Lượng ngoan ngoãn đứng nghiêm lên. Hàn Lượng thuận thế đem bộ vòng da thật cột lên phân thân của Lục Đỉnh Nguyên.

Nam căn cùng âm nang bị trói, Lục Đỉnh Nguyên lập tức cảm giác được ngọn lửa lập tức bùng cháy. Dục vọng chạy lên, hậu huyệt từng đợt hư không khiến y có chút khó nhịn. “Lượng… Lượng…” Lục Đỉnh Nguyên xoay thân thể, thật sự không nói nên lời chính mình muốn cái gì,chỉ có thể không ngừng kêu tên người yêu.

“Ha ha…” Hàn Lượng vung roi da lên, “Ba ba” hai tiếng, trên đùi Lục Đỉnh Nguyeennhays mắt nhuộm lên một mãnh hồng diễm mê người.

“A muốn…” Thắt lưng của Lục Đỉnh Nguyên không ngừng vặn vẹo, thân thể khó nhịn giãy dụa, nếu không phải đã ăn viên thuốc đặc chế của Hàn Lượng, phỏng chừng những thứ trói y đã bị y giật đứt.

“…” Hàn Lượng không nói chuyện, chỉ cười. Hắn đang đượi, chờ Lục Đỉnh Nguyên tự nhớ lại, hắn tin tưởng Nai con thông minh như vậy, khẳng định rất nhanh sẽ nhớ đến.

“Ngô… Lượng… muốn…”

“Ba ba” Đáp lại Lục Đỉnh Nguyên, lại là hai roi vang lên.

“Ngoo” Roi đánh lên người, Lục Đỉnh Nguyên tất nhiên vô cùng hưởng thụ, nhưng hậu huyệt vẫn không chiếm được thỏa mãn, cũng làm cho đầu óc choáng váng của y bắt đầu chuyển động, rốt cục là chỗ nào không làm cho Hàn Lượng hài lòng.

Quả nhiên, không bao lâu, Lục Đỉnh Nguyên đã mở miệng, “Chủ nhân… chủ nhân… muốn… Nai con muốn…”

“Hắc hắc, muốn cái gì?” Hàn Lượng cười tà, cuối cùng mở miệng.

“Chủ nhân… chủ nhân…” Biết đã dùng đúng phương pháp, Lục Đỉnh Nguyên lại không ngừng kêu “chủ nhân chủ nhân”, nhưng “muốn cái gì”, nếu không bị ép đến mức nào đó, y vẫn là không nói nên lời.

“Nga, ta đã biết, ngươi là muốn chỗ này đi!” Nói, Hàn Lượng buông roi, đem nhũ giáp kẹp trước ngực Lục Đỉnh Nguyên.

“A” Lục Đỉnh Nguyên vặn vẹo càng thêm lợi hại. “Chủ nhân… chủ nhân… muốn…”

Hàn Lượng cầm roi lên, lại hung hăng đánh vài cái. “Nai con, ngươi không nói rõ ràng, ta cũng không biết nha!” Rõ ràng giả ngu.

“Ân… chủ nhân… muốn… nơi đó…” Lục Đỉnh Nguyên đã dần dần không chịu nổi dụ hoặc, thanh âm càng ngày càng khàn khàn run run. Thân thể y muốn, tâm của y cũng không cần thiết phải cự tuyệt, đang dạy dỗ y, là người yêu của y, y không cần phải cự tuyệt. Nhưng chút xíu lòng xấu hổ, vẫn khiến y không thể dễ dàng nói ra miệng.

“Nha, nơi này a!” Hàn Lượng cố ý xuyên tạc ý của Lục Đỉnh Nguyên, đem que ngọc nhỏ nhất cẩn thận thong thả nhét vào trong niệu đạo của Lục Đỉnh Nguyên. Vì có vòng da trói chặt, cảm giác bị đâm vào trong càng thêm rõ ràng, áp lực cũng càng lồ lộ.

“A… ha…” Lục Đỉnh Nguyên lập tức toàn thân căng chặt, chờ Hàn Lượng cắm xong vật kia liền điên cuồng lắc đầu. Loại cảm giác hít thở không thông này, y đã có mấy trăm năm không hưởng qua, bắt đầu từ lúc chính thức song tu, nam căn của y chưa từng được Hàn Lượng hầu hạ như vậy. “Chủ nhân… chủ nhân…” Lục Đỉnh Nguyên bắt đầu khóc kêu, dục vọng đã đốt sạch lý trí của y, càng đừng nói tới ý chí.

“Thích không? Hả?” Hàn Lượng rút ra cây roi nhỏ đến không thể nhỏ hơn, hương nam căn đứng thẳng của Lục Đỉnh Nguyên đánh xuống.

“A… a… chủ nhân… muốn… không… không cần… a…” Lục Đỉnh Nguyên đã không biết mình đang kêu cái gì, chất lỏng trong suốt từ linh khẩu rơi xuống, hậu huyệt lại ướt thành một mảnh, dục vọng nóng cháy đến mức khiến ngực y đau đớn, nhưng Hàn Lượng chính là không chịu cho y.

“Không cần sao, ta đây liền dừng tay.” Hàn Lượng dừng tay đang đánh roi, nhưng Lục Đỉnh Nguyên lại càng thêm khó chịu.

“Không, đừng có ngừng!” Lục Đỉnh Nguyên kêu lên một tiếng, cuối cùng hộc ra lời nói thật, cũng là lời Hàn Lượng muốn nghe, “Mặt sau… mặt sau… cho ta… cho ta…”

“Ha ha, ngươi nói sớm a, nếu không thực dễ dàng hiểu sai nha!” Hàn Lượng căn bản là cố ý!

Cầm một viên trứng rung, mới để vào nơi huyệt khẩu của Lục Đỉnh Nguyên, liền bị Lục Đỉnh Nguyên hút vào thật sâu. “Chậc chậc, rất giỏi, cái này liền nuốt vào?” Hàn Lượng cười tà, lại nhét vào một viên.

Lục Đỉnh Nguyên bị dục vọng biến đến cực độ hư không, sao có thể bị hai vật nhỏ đút no, hơn nữa trước đó y chưa từng thấy trứng rung, cũng không biết lợi hại, miệng không ngừng kêu, “Muốn… muốn… chủ nhân… không đủ… Nai con muốn…”

Hàn Lượng cười, trực tiếp cầm một gậy chấn động hơi lớn liền nhét vào trong hậu huyệt của Lục Đỉnh Nguyên, “Là ngươi nói không đủ, trong chốc lát ăn không tiêu cũng đừng oán ta!”

“Chủ nhân… chủ nhân… động… động một chút… thật khổ sở… chủ nhân…” Lục Đỉnh Nguyên được lấp đầy, cũng không biết vì sao Hàn Lượng không động đậy như trước đây, mà là dùng một loại như băng dán đem những đạo cụ này đều nhốt ở trong hậu huyệt của y.

“Ha ha… Là ngươi muốn động a, tới liền đây.” Nói, Hàn Lượng ấn chốt mở của trứng rung cùng gậy chấn động.

“A!” Lục Đỉnh Nguyên hét lên một tiếng, nếu không có những vật trói buộc kia, phỏng chừng y có thể nhảy dựng tới ba mét, dù sao hai trứng rung cùng một gậy chấn động đồng thời tác dụng trong cơ thể vẫn là có chút quá mức kích thích, càng đừng nói ở ống nước tiểu phía trước của y còn có này nọ, hai viên bi cũng bị gắt gao trói chặt, trên đầu nhũ còn kẹp một cái kẹp.

“Ha… ha…” Thở hổn hển, trước mắt Lục Đỉnh Nguyên đều là pháo bông sáng lạn, đã nói không ra lời, nhưng là Hàn Lượng lại muốn trêu đùa y. “Còn muốn sao? Có đủ hay không?”

“…” Lục Đỉnh Nguyên chỉ là run rẩy, run rẩy đến mức ngay cả miệng đều không thể khép lại, làm sao còn có thể nói chuyện.

“Không nói lời nào? Xem ra vẫn là không đủ, yên tâm, ta sẽ thỏa mãn khẩu vị của ngươi.” Hàn Lượng nói, lại cầm lên ba viên trứng rung, một viên dán ở giữa hai viên bi và nam căn của Lục Đỉnh Nguyên, hai cái khác chia ra dán ở trên hai chiếc kẹp nơi đầu nhũ của Lục Đỉnh Nguyên.

Nút khởi động của ba viên trứng run vừa mở ra, thân thể Lục Đỉnh Nguyên lập tức cao cao cung lên, lại rơi xuống, cơ bắp toàn thân lại không chịu khống chế mà co rút lại, làn da quanh thân giống như tôm được nấu chín, đỏ đến sắp nhỏ máu, ánh mắt cũng hoàn toàn mất đi tiêu cự, trong cổ họng “tê tê” đến mức thiếu chút nữa không thể hít thở.

Hàn Lượng lại không dễ dàng buông tha Lục Đỉnh Nguyên như vậy, nếu là mấy trăm năm trước Hàn Lượng có thể sẽ lo lắng Lục Đỉnh Nguyên tùy thời sẽ chịu không nổi mà té xỉu, nhưng hôm nay, hắn biết rõ công lực của Lục Đỉnh Nguyên, mặc dù là ăn thuốc suy lực, nhưng vẫn có thể thừa nhận chút kích thích ấy. Thế là Hàn Lượng vươn tay, di chuyển trên da thịt căng thẳng run rẩy của Lục Đỉnh Nguyên, từ hai má đến cổ, từ ngực đến thăt lưng, từ bụng đến đùi, từ đùi đến bắp chân, liền ngay cả ngón chân cũng không buông tha, *** tế vuốt ve, lúc nhẹ lúc nặng, thỉnh thoảng đánh hai cái.

Lục Đỉnh Nguyên hoàn toàn điên rồi, điên cuồng giãy dụa, lắc đầu, lại không thể kêu ra một tiếng, nước bọt phân bố quá mức thuận theo khóe miệng chảy xuống, nước mắt đã mấy trăm năm không chảy cũng bị ép ra, bên dưới dù là phía trước hay hậu huyệt đều đã dục vọng căng đầy, lại không có được nơi thoát ra.

Hàn Lượng thấy Lục Đỉnh Nguyên khóc, có chút đau lòng, dùng môi thay cho tay, nhẹ nhàng hôn từ đầu,lại không biết đó lại là tra tấn càng thêm nặng nề với Lục Đỉnh Nguyên. Không, có lẽ hắn biết, nhưng hắn vẫn không có tính toán dừng tay, không chỉ như vậy, hắn còn đem công tắc chấn động điều chỉnh từ mức yếu lên mức thường.

Gân xanh của Lục Đỉnh Nguyên đều nổi lên, nghĩ rằng chính mình sẽ cứ vậy mà chết đi, một cái chớp mắt mới bị khoái cảm đánh đến mất đi tri giác, lại chớp mắt bị khoái cảm cực lớn kéo lại.

Hàn Lượng mãi đến khi thấy mắt Lục Đỉnh Nguyên chỉ còn tròng trắng, tựa hồ rốt cục không chịu nổi, mới tắt hết thảy chốt mở, rút ra que ngọc ngăn chặn nơi miệng ra của Lục Đỉnh Nguyên. Để Lục Đỉnh Nguyên bắn thật lâu một trận, Hàn Lượng mới thả lỏng trói buộc cho Lục Đỉnh Nguyên, ôm lấy thiên hạ đã xụi lơ không còn chút sức lực.

Khi Hàn Lượng rút ra gậy chấn động trong hậu huyệt của Lục Đỉnh Nguyên, y liền hơi co rút, ưm một tiếng. Liền một tiếng ưm kia, làm cho Hàn Lượng đang cực lực nhẫn nại quyết định không nhẫn nại nữa. Xoay người, đem Lục Đỉnh Nguyên đặt lên trên thủy *** của cửa sổ sát đất.

“Nha…”Khó khăn bị sự lạnh lẽo của thủy *** kích thích hoàn hồn, Lục Đỉnh Nguyên lại phát hiện phía sau mình là một mảnh mặt hồ lấp lánh dưới ánh mặt trời, không khỏi sinh ra ảo giác đang làm tình trước công chúng, hơn nữa Hàn Lượng hung hăng tiến vào, khiến y mới tận tình bắn một lần lại nhịn không được run run bắn thêm một lần.

“Ngươi quá nhanh đi?” Hàn Lượng quả thực không dám tin.

“Chủ nhân…” Lục Đỉnh Nguyên dùng tiếng nói khàn khàn run rẩy ủy khuất kêu lên.

“Không sao, hôm nay ta sẽ để ngươi bắn cho đã, mãi đến khi ngươi bắn không được mới thôi.” Hàn Lượng cười tà, tăng lực tiến vào, đồng thời đem hai viên trứng run chưa từ trong hậu huyệt Lục Đỉnh Nguyên lấy ra mở tới công suất lớn nhất.

“A…” Lục Đỉnh Nguyên hét lên một tiếng, cao cao ngẩng đầu lên.

Sau đó Lục Đỉnh Nguyên rốt cục bắn mấy lần, đại khái chỉ có Hàn Lượng biết, đến nỗi bọn họ có làm tới Lục Đỉnh Nguyên bắn không được hay không, hoặc là tới lúc Lục Đỉnh Nguyên bắn không được Hàn Lượng sẽ dừng lại sao? Cũng chỉ có Hàn Lượng mới biết được. Bởi vì tiếp sau Lục Đỉnh Nguyên đã hôn mê vài lần, cho dù là tỉnh, cũng căn bản bị làm đến mất đi trí nhớ lúc đó.

Ngày như vậy, đối với bọn họ mà nói, không phải bắt đầu, không phải chấm dứt, chỉ là một đoạn trong sinh mệnh. Cuộc sống còn có thể tiếp tục, “tính” phúc, cũng sẽ tiếp tục kéo dài!