Thị Quân Thủ

Quyển 2 - Chương 41: Hứa hẹn




Hoan ái kinh tâm động phách làm cho hai người cơ hồ rơi vào tình trạng kiệt sức, trước đó chưa bao giờ cùng người hoan ái tràn đầy sảng khoái như vậy, bọn họ biết, loại xúc cảm vô thượng này cũng chỉ có đối phương có thể mang đến, người khác không thể thay thế.

Bên tai truyền đến từng trận thanh âm nước chảy, tiếng côn trùng kêu vang, khiến người ta sinh ra cảm giác nhầm lẫn như trở về thời nguyên thủy, thể xác và tinh thần càng thêm thả lỏng. Giờ khắc này an bình như vậy, hai người không hẹn mà cùng quên đi hết thảy hỗn loạn thế tục, chính trị, chiến tranh, toàn bộ bị ném ra sau đầu.

Trữ Chiếu Dịch nằm úp sấp trên người Phiền Ngọc Kỳ, từ thở dốc dần dần trở nên bình thản, Phiền Ngọc Kỳ cũng dần dần khôi phục thần chí, sau một lúc lâu Trữ Chiếu Dịch từ trong đợt khoái cảm run rẩy kia bứt ra, khôi phục thái độ bình thường, sợ thể trọng của mình có thể gây cho đối phương gánh nặng, lập tức dựng thẳng dậy cơ thể, chậm rãi rời khỏi thân thể đối phương.

Y vừa động, Phiền Ngọc Kỳ mới càng thêm sâu sắc cảm nhận được thân thể nam nhân thực sự có một bộ phần chôn trong mình, cái loại cảm giác tràn đầy này mặc dù làm cho người ta thấy xấu hổ túng quẫn, nhưng cũng làm cho người ta an tâm thỏa mãn.

Chỉ khi đối phương lui đi ra ngoài, chẳng những thân thể, giống như ngay cả trong lòng đều vì vị trí nóng rực đã từng bị xâm nhập để lại, theo sự rời đi của nó trong lòng càng rung động cảm thụ đến bấy nhiêu tĩnh mịch không thể nói rõ ràng.

Cũng không chờ Phiền Ngọc Kỳ vì sự nông cạn của bản thân mà cảm thấy thẹn, đông tác của Trữ Chiếu Dịch lại đột nhiên ngừng lại, y có chút do dự ngẩng đầu len lén trộm nhìn ái tướng của y, vừa vặn bắt giữ cảm xúc trống trải còn chưa kịp thối lui trong mắt nam nhân kia.

Phiền Ngọc Kỳ nhìn thẳng y một cái chớp mắt, sửng sốt một chút, theo sau ý thức được điều gì khác biệt, trên mặt vừa túng quẫn vừa ngại ngùng.

Trữ Chiếu Dịch thấy thế trong lòng mừng rỡ, giống như nháy mắt liền nhìn thấu tình cảm mâu thuẫn trong lòng nam nhân, y không nói gì, mà là vội vàng thẳng lưng lại tiến tới trước, chước nhiệt rút ra hơn phân nửa lại vào nháy mắt lui về trong cơ thể nam nhân, trước đấy, y mới rồi chính là có chút luyến tiếc rời khỏi thân thể nam nhân......

“Ngô!” Bị loại kích thích đột nhiên xâm nhập tới này khiến cả người run lên, Phiền Ngọc Kỳ kêu rên thành tiếng, khó hiểu nhìn về phía đối phương, đã thấy Trữ Chiếu Dịch khuôn mặt tươi cười trong suốt, vẻ mặt ôn nhu như nước nhìn hắn.

“...... Ta, còn luyến tiếc rời khỏi, thật vất vả đến được ngươi...... Để cho ta tái ở lâu một lúc, được không?”

Cúi người tiến lên, Trữ Chiếu Dịch ôm cả cổ Phiền Ngọc Kỳ, sát môi hôn hôn lên miệng của hắn.

Phiền Ngọc Kỳ vừa nghe trong lời y nói, nghĩ đến suy nghĩ nội tâm bị đối phương nhìn thấu, trên mặt nhất thời bốc hỏa hồng.

Trữ Chiếu Dịch thấy hắn không nói lời nào chính là nhất mực cúi đầu mặt đỏ, cười khẽ một tiếng không có tái truy vấn, mà lẳng lặng ôm lấy hắn hưởng thụ sự ôn tồn chốc lát này......

Nhưng bọn hắn bên này không ôn không hỏa hưởng thụ vui thích, quân doanh bên trong Bình Viễn thành lại rối loạn một bộ, thấy sắc trời đã tối muộn mà Hoàng Thượng cùng thiết sư tướng quân lại vẫn chưa về, đều kiềm chế không được bắt đầu chung quanh tìm người, sợ bọn họ ở địa phương nào gặp phải phục binh lọt vào đánh lén.

Thẳng đến khi tới giờ hợi, Trữ Chiếu Dịch cùng Phiền Ngọc Kỳ hai người mới không nhanh không chậm dẫn ngựa từ trên một tiểu lộ phía tây thành chậm rãi bước về, trông thấy toàn thành đèn đuốc sáng trưng, nghĩ đến đã xảy ra chuyện gì, đi đến dưới cửa thành vừa vặn gặp phải Trình Thiên Viễn vì nghe được tin mà tới, sau khi hỏi rõ lúc này mới truyền lệnh đi xuống thu hồi  binh mã đang ra ngoài tìm kiếm bọn họ.

Đối mặt Trình Thiên Viễn mỉm cười giống như mang theo chút tiếu dung trêu chọc, Trữ Chiếu Dịch một thân thanh y bố sam vẫn như trước uy thế không giảm vẻ mặt khí định thần nhàn, không chút phát giác có gì không đúng, nhưng Phiền Ngọc Kỳ da mặt mỏng lại không dám đối mặt, xoay qua ra vẻ trấn định đánh giá xung quanh, nhưng trong lòng lại chiêng trống tề minh, hắn cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt, sợ bị đối phương nhìn ra điều gì.

Chính là bộ dáng không được tự tại của hắn làm sao giấu diếm được Trình Thiên Viễn tinh ranh quỷ quái, đi phía sau bọn họ, hắn một mặt tiếu ý tà khí, nhưng vẫn không mở miệng, đem hai người bình an đưa về tướng quân phủ, trước khi rời đi hắn hướng về phía Phiền Ngọc Kỳ ngoắc ngón tay.

Phiền Ngọc Kỳ đưa lổ tai qua chỉ nghe đối phương thấp giọng nói: “Kỳ tướng quân công hộ giá không thể không, sợ là chịu không ít mệt nhọc đi, xem trên cổ ngài bị đốt không ít là bao, vẫn là mau bôi chút dược đi, bằng không vạn nhất ngày mai bị những binh sĩ nhìn đến nghĩ rằng tướng quân đi đến chỗ người nào đó ôn nhu sảng khoái, này hiểu lầm có thể to lắm......”

Nói xong hắc hắc vui vẻ, không đợi đối phương phản ứng lại ý tứ mấy câu nói đó của hắn liền chớp mắt xoay người lên ngựa, dẫn  một tiểu đội nhân mã rất nhanh rời đi.

Phiền Ngọc Kỳ nhất thời không phản ứng lại, sửng sờ ở cửa, thẳng đến khi bàn tay sờ lên cổ chính mình, cảm thấy một chút đau đớn mới bừng tỉnh đại ngộ.

Hôn ngân!? Dấu răng!?

Hắn cơ hồ phản xạ dùng hai tay bưng kín cổ, trên mặt quẫn hồng một mảnh, ngẫm lại vừa mới rồi chính mình thế nhưng cứ như vậy nghênh ngang tiêu sái trở về, này có bao nhiêu người nhìn đến dấu vết mờ ám này, hắn cơ hồ hoảng hốt không biết như thế nào cho phải.

Trên thực tế, lo lắng của Phiền Ngọc Kỳ là dư thừa, sắc trời đã muốn tối như vậy, trừ bỏ người ở gần bên cạnh hắn, Trình Thiên Viễn có khác là rắp tâm nhãn lực vô cùng tốt, người khác căn bản không thể thấy rõ trên cổ hắn có cái gì.

Nhưng mặc dù sự thật như thế, Phiền Ngọc Kỳ vẫn là lo lắng  hảo một hồi, thẳng đến trong quân vẫn chưa bởi vì vậy mà truyền ra lời đồn đại loạn thất bát tao mới dần dần yên tâm.

Trở lại tướng quân phủ, tới nơi hai người được an bài liền về hai biệt viện, trở lại trên đường trong phòng Phiền Ngọc Kỳ vẫn liên tục kéo cao y lĩnh, làm cho hạ nhân hầu hạ hắn cảm thấy được rất kỳ quái, còn tưởng rằng tướng quân bị phong hàn cảm thấy rét lạnh, sau đó sai người đun bát bát nước gừng đưa đến trong phòng Phiền Ngọc Kỳ.

Phiền Ngọc Kỳ chính là cảm thấy trong cơ thể có chút hàn khí, sau uống nước gừng vào cảm thấy được trong dạ dày ấm  rất nhiều, mặc dù hắn thân kinh bách chiến rèn luyện ra một thân ngạo nhân thể phách, nhưng ban ngày lĩnh quân xung phong liều chết, ban đêm lại lần đầu phụng dưỡng Hoàng Thượng, thân hình làm bằng sắt cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, hắn đang do dự cứ như vậy ngủ hay là muốn thùng nước ấm tẩy qua, lại đột nhiên truyền đến bí truyền của Hoàng Thượng, nói Hoàng Thượng ở Đông Lăng viện chờ hắn qua cùng dùng bữa, hắn cảm thấy căng thẳng, vội vàng thay đổi bộ y phục thị vệ cao cổ tiến đến Đông Lăng viện.

Thị nữ đều không phải đưa hắn tiến vào thiện thính, mà là dẫn hắn qua bảy tám khúc ngoặt đi vào sườn Đông Lăng viện nơi rường cột chạm trổ, dục viện xa hoa.

Tầng tầng sa liêm màu vàng nhạt che không được ánh sáng bên trong, mơ hồ ánh ra vài tia oánh bạch, thị nữ đứng ở ngoài sa trướng truyền báo thiết sư tướng quân đã đến, sau khi nghe được người bên trong lên tiếng trả lời, mới lui xuống, bên trong mành cũng mấy người nối tiếp nhau đi ra, sau khi thấy hắn liền hạ thấp người thi lễ không tiếng động rời đi.

“Ngọc Kỳ, đừng sững sờ ở bên ngoài, tiến vào.”

Ra lệnh một tiếng, Phiền Ngọc Kỳ vén lên sa trướng bước vào trong, trông thấy Trữ Chiếu Dịch quang lõa nửa người nằm tựa vào giữa dục trì lớn như vậy được đổ đầy nước ấm, đang cầm một chén lưu ly dạ quang nhỏ uống rượu.

Thạch nhai phỉ thúy mặc lục sắc vòng thành một thủy trì hình tròn đường kính bảy tám trượng, nhiệt thủy bên trong đang mờ mịt sương khói bốc lên, toàn bộ dục trì quanh quẩn vầng sáng nhu hòa tản mát ra từ trăm khối dạ minh phía trên ngọc trụ, mông lung một mảnh, tựa như đêm khuya mộng quay về nhân gian tiên cảnh, nhưng nhìn kỹ phía dưới ngọc trụ phát hiện bốn thượng điêu khắc một vài đồ án, chỉ liếc mắt nhìn một cái, Phiền Ngọc Kỳ liền mặt đỏ quay đầu.

Bởi vì phía trên mặt kia vẽ rất nhiều khuôn mặt nữ tử xinh đẹp, đang xích thân lỏa thể cùng nam tử giao hoan, các loại tư thế cái gì cần có đều có, nữ tử trên mặt biểu tình cũng cực kỳ yêu mị hoặc nhân, trông rất sống động, thậm chí làm cho người nhìn đến bức họa này sinh ra lỗi giác mà nghe được thanh âm nữ tính kiều mỵ ngâm nga, quả thực là hoang dâm đến cực điểm.

“Đừng nhìn La Thiệu kia là võ tướng, so với trẫm còn hưởng thụ hơn, nghe lời Định Văn Hầu nói dân chúng Nam Man bị thuế má nặng nề áp mà đều cơm ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm, chính cái gọi là lầu son tửu nhục thối, đường đi có xương người chết đói, có loại bại hoại hại nước hại dân như vậy, Nam Man không vong sẽ không có thiên lý!”

Ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, Trữ Chiếu Dịch giương tay lên, cái chén mãnh cầm trong tay ném về hướng ngọc trụ ba một tiếngrơi xuống vỡ tan.

Phiền Ngọc Kỳ cảm giác mẫn cảm thấy được Trữ Chiếu Dịch tựa hồ có chút uống nhiều, không lên tiếng trả lời, chính là đoan chính đích đứng tại chỗ.

“Trẫm biết, bại hoại như vậy không riêng gì Nam Man có, tuy rằng trẫm cực lực quét sạch triều đình, nhưng nề hà Đại Chiếu đã tồn tại mấy trăm năm, loại hại quần chi mã (con sâu làm rầu nồi canh) này cũng không phải thiểu số, chờ trẫm Nam chinh thắng lợi quy triều, điều đầu tiên phải sửa  chữa chính là đám lang sói hủ bại lòng tham không đáy này!”

Trữ Chiếu Dịch uống cũng không nhiều, tửu lượng của y kỳ thật rất hảo, chính là tức cảnh sinh tình, nhìn đến Bình Viễn sẽ nghĩ đến Đại Chiếu, tuy rằng ở kinh sư dưới sự đốc quản của y là cảnh tượng nhất phái phồn vinh, nhưng khó giữ được ở những quận huyện xa xôi sẽ có loại tham lam bại hoại trung gian kiếm lời cho túi tiền riêng như vậy tồn tại.

Nghĩ đến đây, y khó tránh khỏi trong lồng ngực bực mình, uống vào chút rượu thao niệm vài câu, phát tiết qua đi y dần dần bình tĩnh trở lại.

Y tìm Phiền Ngọc Kỳ đến cũng không phải để hắn nghe đến nhưng lời không thoải mái này, liền thở dài, phất tay gọi Phiền Ngọc Kỳ: “Lại đây,...... Giúp ta chà lưng.”

Cùng Phiền Ngọc Kỳ nói chuyện, Trữ Chiếu Dịch giọng điệu luôn luôn lạnh lùng lại không tự giác phai nhạt đi rất nhiều, mang theo mấy phần ôn nhu, cộng thêm y trước đã nói khi hai người một chỗ không cần phân biệt quân thần, thay đổi xưng hô, khoảng cách hai người lúc đó cũng sẽ không như vậy mà xa cách.

Phiền Ngọc Kỳ nghe được phân phó lập tức cầm lấy khăn vuông mềm mại sớm chuẩn bị hảo được đặt một bên, đi đến cạnh Trữ Chiếu Dịch, ngồi thấp hạ thân bị trì thủy thấm ẩm ướt, từng chút cấp đối phương chà lưng.

Trữ Chiếu Dịch từ từ nhắm lại hai mắt dựa vào thạch bích ôn nhuận chợp mắt sau một lúc lâu, đợi suy nghĩ lắng đọng xuống mới mở miệng hỏi: “Còn chưa có ăn vãn thiện (bữa tối) đi, ta gọi là người mang một ít lại đây, cùng nhau ăn đi.”

Nói xong, chỉ chỉ món ăn trên tiểu trác đặt một bên, “Ta phân phó bọn họ làm chút thức ăn lỏng nhẹ, ngươi trước thử qua một chút...... Thân thể hẳn là rất mệt đi, ta muốn để ngươi lại đây ngâm nước một chút rồi ngủ tiếp, trong nhiệt thủy này có cho thêm vài loại dược liệu giúp thư giãn, có tác dụng an thần dưỡng khí, đối thân thể rất hảo, ngươi xuống đây một bên phao vừa ăn vài thứ gì đó.”

Y sau khi trở về phòng liền phân phó người chuẩn bị những thứ này, y hiểu rõ với tính tình Phiền Ngọc Kỳ, tất nhiên sẽ không chiếu cố hảo thân thể mình, nhiều nhất chỉ tẩy rửa qua nước ấm.

Phiền Ngọc Kỳ thấy Trữ Chiếu Dịch như vậy vì mình suy nghĩ, cảm thấy vô cùng rung động, nhưng ở tướng quân phủ dù sao cũng không giống bên ngoài như vậy tự do, hắn mặc dù biết đối phương là vì muốn mình hảo, nhưng không có lập tức đáp ứng xuống dưới, hơn nữa làm cho hắn hơn cẩn thận...... Là loại quẫn cảnh lúc này hai người ở cùng một chỗ trong dục thất.

“Hoàng Thượng...... Như vậy không ổn đi, Ngọc Kỳ thân thể rất cường tráng, không có chút nào không khoẻ...... Huống hồ ngài...... Thật sự đã muốn thực...... Kiên nhẫn...... Ngọc Kỳ đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, ta còn là chờ ngài...... Ách!?”

Lời từ chối của hắn Trữ Chiếu Dịch là nửa câu cũng không nghe vào, y là vua, y căn bản không thèm để ý ánh mắt người khác, nỗi băn khoăn của Phiền Ngọc Kỳ y không phải không có, nhưng cân nhắc tình trạng thân thể đối phương căn bản không xem là chuyện, bởi vậy không đợi nam nhân nói hết, y phản thủ bắt lấy tay đang cấp chính mình sát bối, hơi dùng sức một chút liền đem đối phương kéo xuống nước.

Phiền Ngọc Kỳ một chốc không đề phòng liền ngã xuống nước, hắn vốn có chút sợ thủy, trong hoảng hốt đúng là đã uống vài ngụm, đợi hắn luống cuống tay chân đứng lên, mới phát hiện cái ao này độ sâu thế nhưng còn chưa cao quá chân.

Trữ Chiếu Dịch nhìn Phiền Ngọc Kỳ cả người ướt đẫm chật vật không chịu nổi, tâm tình tích tụ nhất thời trở nên tốt hơn, ha hả cười khẽ vài tiếng xoát một tiếng đứng dậy.

Không như chính mình y sam đầy đủ, Trữ Chiếu Dịch lúc này là hoàn toàn xích lỏa, tuy rằng vừa mới ở bên dòng suối cùng đối phương hoan ái khi đó hắn có phiêu đến thân thể không che đậy của đối phương, nhưng cũng chưa từng trực quan rõ ràng như vậy, nhãn thần hắn vừa tiếp xúc với thân thể nam nhân liền nhanh chóng dời đi, nghĩ trong một dục thủy lớn như vậy liền chỉ còn bọn họ hai người, tim đập nhất thời gia tốc.

Nếu chính là một lần...... Hắn đối thân thể của mình còn có tự tin bình thường làm việc và nghỉ ngơi, thế nhưng nếu đối phương lại đến một lần......

Giống như nhìn thấu tầng băn khoăn trong lòng nam nhân đáy kia, Trữ Chiếu Dịch cười thân thủ vòng qua thân hình đối phương, quả nhiên dẫn tới đối phương cả người run lên, y trong mắt tức thì hiện lên một mạt tinh quang giảo hoạt, tiếp theo chớp mắt cố ý tiến đến cạnh tai nam nhân nhỏ giọng: “Như thế nào, nghĩ đến chuyện vừa nãy? Biểu hiện của trẫm, có khiến ái khanh ngươi vừa lòng không? Muốn hay không thừa dịp cảm giác vẫn còn...... Lại đến một lần?” Nói xong còn nhân thể cắn lên vành tai nam nhân một ngụm.

Đến đây Phiền Ngọc Kỳ toàn thân run rẩy lợi hại, thân hình cứng ngắc giống như thạch điêu, lặng im không nói nghẹn khí không dám trả lời gì, không bao lâu hé ra khuôn mặt tuấn tú liền thành một mảnh đỏ hồng, lan đến cổ, bên tai cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Trữ Chiếu Dịch nghẹn cười nhìn Phiền Ngọc Kỳ giống như trên đầu bốc khỏi nhẹ, cảm thấy được nam nhân đang co lại thân hình mặt lộ ra biểu tình e lệ như vậy quả thực đáng yêu cực kỳ, làm sao còn có nửa điểm hung hãn uy mãnh trên sa trường?

“Phốc ——!” Thật sự là ẩn nhẫn không được, Trữ Chiếu Dịch che miệng quay đầu đi chỗ khác, cười cả người đều rung lên, ngay cả thắt lưng đều cười loan, biểu lộ ra ngoài cảm xúc khoa trương như vậy vẫn là lần đầu.

Phiền Ngọc Kỳ vừa thấy nam nhân bật cười, mới ý thức được nam nhân chính là đùa giỡn hắn, biết là bản thân suy nghĩ nhiều quá, ngược lại càng thêm quẫn bách.

Hắn này không phải là không đánh đã khai sao, giống như...... Hắn càng chờ mong cùng đối phương phát sinh điều gì giống như......

Quả thực hận chết chính mình ngu dốt, ngày thường cùng địch nhân đầu óc sáng suốt đều chu toàn mỗi khi đối mặt Trữ Chiếu Dịch đều sẽ trở nên không còn hiệu nghiệm nữa, hơn nữa nam nhân không thích lộ ra ngoài cảm xúc tâm tư thật sự khó dò, hắn mới có thể  nhìn không thấu nhất cử nhất động của đối phương, mỗi tiếng nói cử động ảnh hưởng quả thật sâu sắc. Hắn rất muốn lệnh chính mình tỉnh táo lại, nhưng lại phát hiện ở bên cạnh Trữ Chiếu Dịch hắn nghĩ muốn hoàn toàn bình tĩnh, căn bản là chuyện không có khả năng.

Sau một lúc lâu, Trữ Chiếu Dịch cười đủ rồi, mới xoay người, khóe mắt nhưng lại có chút phiếm hồng vì cười, y ôm cả thân hình ướt sũng của Phiền Ngọc Kỳ nhẹ giọng nói: “Ngọc Kỳ, ngươi có thể yên tâm, thẳng đến chiến dịch sau bắt đầu, ta cũng sẽ không gặp mặt ngươi, không phải ta không muốn, mà là ta không thể, lần này là ta có nôn nóng, nhưng vì để ngươi ra trận giết địch có thể phát huy mười thành uy lực, sinh mệnh được đảm bảo hơn, ta thà rằng không chạm ngươi, thế nhưng, ta muốn nói rõ chính là, đợi cho Nam chinh chấm dứt, ngươi không thể tái cự tuyệt ta...... Ta thật sự muốn hảo hảo thương ngươi...... Yêu ngươi......”

Đem ý nghĩ tối chân thật cùng lời nói chôn dấu dưới đáy lòng nhiều năm của bản thân một hơi nói ra, Trữ Chiếu Dịch cảm thấy được thật sự vui sướng mà trước nay chưa từng có, mà lời thổ lộ lớn mật của y, lại hoàn toàn lay động tâm Phiền Ngọc Kỳ.

Hắn ngước lên quan sát nam tử phía trước, vị vua gánh vác vô số trách nhiệm này, thế nhưng đem cảm tình trọn vẹn quý giá của y cho hắn, hắn còn gì bất mãn chứ?

“Ngọc Kỳ...... Đã biết.”

Nếu như y thích thân thể hắn, sau khiNamchinh kết thúc hắn sẽ không hề giữ lại đem chính mình kính dâng cho y, ngay cả một mảnh thâm tình ái mộ y của hắn......

Hết chương 41

***

【 hạ bộ sủng vu thần · hoàn 】