Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Chương 20: Xác chết sống lại kìa




“Chủ tử?” Ngón tay Thập Thất run lên một cái.

“Nhớ kĩ lời ta nói với ngươi trước đây, ngoan ngoan ở lại trong xe ngựa, chăm sóc cho bản… Nó.” Vốn định nói hắn phải tự chăm sóc cho bản thân, Hình Bắc Minh lại đột nhiên thấy kì kì, cho nên chuyển sang chăm sóc hài tử.

“Vâng, chủ tử.” Đã là mệnh lệnh của chủ tử, thì dù liều mạng cũng phải bảo vệ nó, chủ tử…Thập Thất ảm đạm nhìn bụng mình, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt đã chuyển thành kiên quyết.

Xe ngựa đi nhanh hơn, không bao lâu sau đã dừng ở một nơi có phong cảnh rất đẹp, nhưng lại có một ngôi mộ xanh cỏ làm u ám cảnh đẹp, Thập Thất vén màn xe lên, nhận ra đây là nơi Nghiêm trang chủ được an táng, chủ tử bảo bọn họ chạy đến đây, là do đoán chắc người ám toán bọn họ là Nghiêm gia sao?

Hình Bắc Minh xuống xe, gọi Hầu Giáp đến thì thầm gì đó, Hầu Giáp biến sắc mấy lần, cuối cùng gật đầu, quay về phía đội thị vệ hộ tống phía sau rống to: “Các huynh đệ! Đào mộ!”

Tuy không biết bảo chủ định làm gì, nhưng nếu bảo chủ đã có lệnh, đương nhiên tuân lệnh, vài người tiến lên vây quanh phần mộ của Ngiêm trang chủ xui xẻo, ở đây không có công cụ, chỉ có thể dùng kiếm… Đột nhiên, mấy cây xẻng sắt rơi loảng xoảng xuống từ không trung, khiến bọn họ giật nảy người, nhìn lên, không có ai, nhưng bảo chủ không nói gì, có lẽ là ý của hắn, thế là mỗi người cầm một lên bắt đầu đào.

Hầu Giáp cũng bị mấy cái xẻng rơi từ trên trời xuống dọa giật mình, trong đầu chợt lóe lên, hắn biết là do các ảnh vệ của chủ tử làm, làm đội trưởng đội thị vệ của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, Hầu Giáp cũng biết được chút chuyện. Nhưng biết là một chuyện, từng thấy hay chưa lại là chuyện khác. Lòng ngưỡng mộ của đội trưởng Hầu Giáp với các ảnh vệ trong thoáng chốc tăng lên tới mức cực đoan, công phu như xuất thần nhập quỷ như thế, mình luyện hai mươi năm cũng không bằng!

Đào được vài cái, cuối cùng cũng có người nhịn không được nhảy ra: “Này! Chuyện thất đức thế này mà các ngươi cũng làm được, mau dừng tay!”

Mọi người giương mắt nhìn một cái, là một hòa thượng béo, đeo một chuỗi phật châu to như trứng gà, phanh ngực, để lộ một đống thịt mỡ… Không quen, đào tiếp.

Sắc mặt hòa thượng kia đỏ bừng, giận dữ: “Mau dừng tay, dám không nghe lời Pháp Thiện Hòa Thượng ta đây các ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu! Sao các ngươi còn chưa ra, chờ làm ngư ông đắc lợi sao?”

Pháp Thiện Hòa Thượng vừa nói xong câu này, không ít người đi từ chỗ tối ra, người nào cũng đĩnh đạc đường hoàng, xem ra cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, chỉ tiếc không có kiến thức, nhân vật lợi hại nhất khó chọc nhất trên giang hồ đứng trước mặt bọn họ, mắt chó to như vậy lại nhìn không ra!

Hình Bắc Minh thản nhiên nói: “Lừa trọc béo đi lạc từ đâu đến vậy.”

Dứt lời, người đầu tiên cười phá lên là Ngô Ân Từ, đã sớm thấy hòa thượng này không vừa mắt rồi, một người xuất gia mà ăn đến phệ bụng chắc chắn không phải dạng tốt lành gì? Còn lén lén lút lút theo bọn họ suốt cả quãng đường, rốt cuộc Ngô Ân Từ cũng biết vì sao đột nhiên lại đổi hướng đi rồi.

Các thị vệ đứng cạnh Hầu Giáp cười khỉnh, Thập Thất trong xe ngựa cũng nhịn không được nhếch môi.

Vị Pháp Thiện Hòa Thượng hữu danh vô thực kia càng giận dữ hơn, nhìn ra Hình Bắc Minh là người đứng đầu, chỉ thẳng vào mặt hắn mắng to: “Con mẹ nó, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, báo tên đi, đại hòa thượng ta không biết kẻ vô danh!”

Hình Bắc Minh cũng không có vẻ gì là giận dữ, chỉ giật nhẹ tay phải, tay áo hắn vẽ thành một đường cong theo gió, Pháp Thiện Hòa Thượng bên kia đã ôm miệng nằm lăn lộn trên đất, máu tươi chảy ào ạt ra từ kẽ tay béo núc.

Miệng đầy lời thô tục, cho ngươi sau này không nói được nữa.

Một đạo sĩ có vẻ tiên phong đạo cốt phẩy phất trần, chán ghét nhìn hòa thượng kia một cái, tự phong độ nói: “Tại hạ Thanh Phong, không biết vì sao vị công tử này lại muốn đào mộ Nghiêm trang chủ, lão nhân gia đã qua đời, thật không nên quấy rầy.”

Hình Bắc Minh quay đầu, ra dấu bảo tiếp tục đào, Ngô Ân Từ nhảy xuống ngựa, sắc bén vạch trần hắn: “Có qua có lại, vị này là Thanh Phong đạo sĩ đúng không, hay là các ngươi nói cho bản tiểu thư biết vì sao lại lén~ lén~ lút~ lút~ mà theo chúng ta trước đi?”

Thanh Phong đạo sĩ hơi xấu hổ, một nữ nhân yêu dị bên cạnh kéo dài giọng nói: “Ô, vị tiểu cô nương này thù dai quá đi, chúng ta khó khăn lắm mới đến được đây bái tế lão bằng hữu, chẳng qua là trùng hợp chung đường với các ngươi thôi, sao nói là chúng ta theo các ngươi được chứ? Còn chưa bái được lão bằng hữu, đã thấy các ngươi làm thứ chuyện thất đức này, không sợ có báo ứng sao~”

Ngô Ân Từ phẩy tay: “Chuyện báo ứng lát nữa chúng ta nói sau! Mọi người đều là người giang hồ, đừng trợn mắt nói dối nữa, chúng ta đi đường vòng tốn không ít thời gian, các ngươi vẫn đeo bám không thôi, đừng có nói với bản tiểu thư là các ngươi quên mất nơi an táng của lão~ bằng~ hữu~ rồi nhé? Đi bừa theo một đám người nào đó cũng biết người ta đi đến chỗ lão bằng hữu của các ngươi sao? Bản thân ngu ngốc không có nghĩa người khác cũng như mình!”

Cái miệng nói nhiều bị cái miệng nói không dừng của Ngô Ân Từ đánh bại, khiến cả đoàn người đối diện biến sắc.

Thanh Phong đạo sĩ phẩy phất trần một cái, không lòng vòng nữa: “Các vị, gần đây trên giang hồ xảy ra nhiều chuyện bất bình, có lẽ các vị cũng đã biết, bọn người đó võ công cao cường, chuyện hút khô máu người để luyện công, nói đến đây có lẽ sẽ có người nhớ đến Huyết Ma Cung mười mấy năm trước, nhưng Huyết Ma Cung đã bị diệt từ lâu, hơn nữa cách luyện công này, có người nói là do kẻ có võ công cao nhất giang hồ dùng, là Nguyệt Minh Thần Công, độc ác vô cùng, nghe nói khi luyện đến tầng cao nhất sẽ cần dùng máu người hỗ trợ luyện công như nữ ma đầu Ân Hạo Nguyệt trước đây…”

Các thị vệ đồng loạt dừng tay, người này nghe hơi quen!

Hình Bắc Minh nhàn nhạt tiếp lời: “Ha? Ý vị đạo trưởng này là?”

Thanh Phong đạo sĩ lấy dũng khí, nhìn vào ánh mắt lạnh như băng lại có nét cười của Hình Bắc Minh, kiềm chế cảm giác sợ hãi trong lòng xuống, bất chấp nói: “Người biết Nguyệt Minh Thần Công đương nhiên là bảo chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, ngươi nói có đúng không? Hình bảo chủ?”

Các thị vệ đều nổi giận, Hầu Giáp bước lên một bước, thật quá đáng, tuy Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo không có quan hệ thân thiết với đa số võ lâm chính phái, cũng không hề tự xưng là chính phái, nhưng đổ chuyện tà ma ngoại đạo này lên người bảo chủ bọn họ, thật sự là không thể nhịn được!

Hình Bắc Minh ngăn Hầu Giáp lại, thản nhiên đi tới vài bước, bọn Thanh Phong đại sĩ đồng loạt lùi lại ba bước.

“Ngày trước bản bảo chủ cũng không biết luyện Nguyệt Minh Thần Công đến tầng cuối cùng sẽ thế nào, xin hỏi làm sao các ngươi biết được? Ai nói cho các ngươi biết?”

“Hình Bắc Minh! Ngươi muốn giết người diệt khẩu sao! Chúng ta sẽ không nói cho ngươi biết!” Phía sau có người kích động hô lớn.

“Nói vậy, thật sự có người nói xấu sau lưng bản bảo chủ sao?” Trong giọng nói thản nhiên của Hình Bắc Minh dẫn theo sát khí, bọn Thanh phong đạo sĩ lại đồng loạt lùi lại một bước lớn.

“Hình bảo chủ, hiện tại ngươi là người bị tình nghi, chỉ cần ngươi theo chúng ta về, chờ chúng ta điều tra rõ chân tướng, nếu là hiểu lầm, chúng ta nhất định sẽ nhận lỗi.” Thanh Phong không dám lấy cứng chọi cứng, nhưng ý trong lời nói rất rõ ràng, muốn bắt nhốt Hình Bắc Minh.

“Nếu bản bảo chủ nói không thì sao?” Với bản lĩnh của bọn họ, có thật sự muốn điều tra rõ chân tướng không còn chưa chắc được, nhưng hắn không dám bảo đảm rằng trong thời gian bị giam sẽ không có người đến khiêu chiến với mình.

“Vậy chúng ta đành phải đắc tội rồi! Lên!” Thanh Phong vung phất trần, đoàn người phía sau liền xông lên.

Các thị vệ đang đào cũng không đào nữa, tất cả ném xẻng rút vũ khí nghênh chiến, không bao lâu đã đánh đến hỗn loạn. Dưới mắt Hình Bắc Minh, Bọn người này căn bản chỉ là loại ô hợp, căn bản không cần hắn ra tay, thế là đứng một bên nhàn nhã nhìn các thị vệ đánh với bọn họ, mắt nhìn lơ đãng.

Hầu Giáp bị ra lệnh phải bảo vệ Ngô Ân Từ không biết võ công, nha đầu kia đã ngây người từ sớm rồi, trong mắt nàng ta, bảo chủ Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo nửa chính nửa tà còn đáng kính nể hơn cả võ lâm minh chủ, có thực lực, không phân hắc bạch, hoàn toàn xứng đáng với ngôi vị võ lâm minh chủ hơn đương kim võ lâm minh chủ Lâm Thương Hải!

Trong lòng Thập Thất rất ngứa ngáy, tình trạng hiện tại không cần ảnh vệ ra tay, nhưng hiện tại hắn đang là thị vệ, nếu không phải… Ai, Thập Thất không được ra trận hiện đang buồn bực cực độ, khẽ nhấc màn lên quan sát trận chiến. Chỉ trong chớp mắt, đã bị người có mưu đồ từ trước phát hiện.

“Trên xe còn có người!” Theo tiếng gọi, có vài người lao đến xe ngựa.

Muốn chết! Ánh mắt Hình Bắc Minh lóe lên, Thập Nhất Thập Nhị trong chỗ tối còn chưa kịp ra tay, mấy kẻ tập kích đã bị đánh ra như gió lạnh thổi lá khô, ngã la liệt trên đất không nhúc nhích nổi.

Trận đánh này đi đến hồi kết rất nhanh, đội thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh cực kì ăn ý và một đám ô hợp ý đồ đầy bụng năm bè bảy mảng, ai thắng ai thua, chỉ nhìn là biết.

Trên mặt đất đầy người nằm rên rỉ, Thanh Phong đại sĩ cũng không phong độ nổi nữa, ôm bụng lăn lộn, có lẽ khi nãy nói quá hăng say nên gặp báo ứng rồi, bị các thị vệ vốn thấy hắn không vừa mắt thẳng chân đá một cái vào bụng, thiếu chút nữa là tuyệt tự…

“Hình Bắc Minh! Ngươi… Ngươi dám đối địch với toàn võ lâm…” Có người đã nằm rạp trên mặt đất mà vẫn chưa chịu từ bỏ, nói năng không suy nghĩ.

“Bảo chủ!” Hầu Giáp đi lên chờ lệnh, chỉ cần bảo chủ ra lệnh một tiếng, tốt nhất là cho phép bẻ hết răng bọn người này. Toàn võ lâm, chỉ với các ngươi?

“Không vội.” Hình Bắc Minh nhấc tay, sau đó nhìn đàn người nằm la liệt trên đất: “Nghiêm trang chủ, đây là mục đích của ngươi?”

Nghiêm trang chủ? Thanh Phong cười lạnh, nhịn đau nói: “Hình Bắc Minh, ngươi đừng quá kiêu ngạo, Nghiêm trang chủ đã sớm qua đời, trên giang hồ có ai không biết? Nếu thật sự hắn còn sống, nhất định sẽ không để ngươi tác quái như vậy!”

“Vậy sao?” Hình Bắc Minh cũng không giận, ánh mắt nhìn thẳng vào một phía: “Còn chưa ra sao?”

“Hình Bắc Minh ngươi…”

“Ha ha ha ha…” Một tràng cười lớn vang lên, một kẻ vốn nằm trên mặt đất giả chết đứng dậy, lột lớp mặt nạ dính máu trên mặt xuống, để lộ khuôn mặt đầy vẻ chính nghĩa uy nghiêm, đúng là Nghiêm trang chủ đã chết Nghiêm Bách Hạc!