[Thích Cố] Bỉ Ngạn Hoa

Chương 5




Sáng sớm, Thích Thiếu Thương mở to mắt, vẫn thấy triền miên đêm qua chỉ là một giấc mộng, cho đến khi nhìn thấy Cố Tích Triều nằm bên.

Ánh dương vàng rực rọi trên đôi má cùng cánh tay trắng trẻo, đẹp đến mức khiến người ta chẳng dám thở mạnh.

Thích Thiếu Thương nhìn cậu đầy nồng nàn sủng ái, chợt cảm thấy nếu thời gian có thể ngừng mãi ở giây phút này thì tốt biết bao. Nhưng thi thể máu me của lão Bát lại một lần hiện ra trước mắt, anh thở dài, nhẹ nhàng đặt cánh tay cậu vào trong chăn, khoác áo rời giường.

“Tôi với anh cùng đi.” Không biết tự khi nào, Cố Tích Triều đã mở mắt.

Ngôi miếu tĩnh lặng nằm giữa rừng trúc rậm rạp đã hơn tám trăm năm lịch sử.

Gió lướt qua nhành trúc nghe xào xạc, lá xanh bay loạn. Một làn sương mỏng cất lên, lãng đãng vờn quanh. Ráng chiều ánh trên ngọn cây, rực rỡ lóa mắt.

Lúc bọn họ đến nơi, mặt trời đã sắp khuất sau sườn núi. Đến trước cửa miếu, thấp thoáng thấy bụi trúc thẳng tắp cùng thềm đá cao ngất tưởng như sắp chạm mây xanh. Thích Thiếu Thương lòng cấp bách, muốn nhanh chân sải bước.

Cố Tích Triều nhẹ nhàng giữ anh lại, “Cao như vậy, tôi không đi lên đâu.”

Thích Thiếu Thương quay đầu ân cần hỏi: “Vẫn chưa khỏe sao?” Ngẫm nghĩ một chút, giọng yếu ớt như tiếng muỗi vo ve: “Có phải vì tối hôm qua…”

Cố Tích Triều mặt ửng hồng, cúi đầu nói: “Đi sớm về sớm.”

Thích Thiếu Thương hào khí ngất trời, “Được, ở đây chờ tôi về!” Xoay người phóng lên từng bậc thang.

“Thiếu Thương!” Cố Tích Triều chạy theo, khẽ khàng hôn lên môi anh.

“Anh phải nhớ kỹ, Tuệ Giác đại sư thần thông quảng đại, pháp lực vô biên. Nếu anh muốn báo thù, bất luận ông ta nói gì, anh đều phải tuyệt đối tin tưởng; bất luận ông ta yêu cầu anh làm gì, anh nhất định phải nghe theo. Biết không?”

“Ừ!” Thích Thiếu Thương dứt khoát gật đầu.

Chính điện của miếu trúc tạc phẳng từ núi đá dốc. Song cửa sáng loáng được chạm trổ hoa văn tinh xảo.

Thích Thiếu Thương đang cẩn thận dò xét, chợt nghe thấy tiếng người vang lên sau lung: “Thích thí chủ, cậu đã đến.”

Khi xoay người lại, anh nhìn thấy một vị sư gầy guộc khoác cà sa màu vàng, khuôn mặt hiền hậu, ý vị xuất trần.

Anh vội vàng khom người thi lễ, “Kính chào ngài! Tôi đến bái kiến Tuệ Giác đại sư.”

Vị sư cười. “Chính là ta.”

Thích Thiếu Thương mừng rỡ, “Tôi là đại đệ tử đời thứ chín mươi tám của tộc Ma Long, nghe nói Tuệ Giác đại sư có Thanh Long kiếm hàng yêu phục ma nên đến đây xin hỏi mượn.”

Tuệ Giác ôn hòa hỏi han: “Ai nói với cậu? Là người đang chờ bên ngoài sao?”

Thích Thiếu Thương ngẩn người.

Tuệ Giác khẽ thở dài. “Mời đi theo ta.”

Hai người đi vào am ni cô, Tuệ Giác nhúng  tay vào một bình nước trong, dùng lực bắn mạnh, một giọt nước rơi xuống. Trước khi giọt nước đó chạm đất, ông cầm lấy quyết ấn, hô một tiếng ‘Tật’, giọt nước kia liền lơ lửng giữa khoảng không, tràn ra thành một hình tròn nhỏ tương tự một tấm gương phẳng.

Ông niệm: “Long thần sắc lệnh, thái âm tinh chủ tá pháp.” Một luồng ánh sáng chiếu ra từ mặt kính, giao hòa cùng ánh trăng, lại phản xạ rọi về, khiến mặt kính lại càng giống thủy tinh hơn.

Thích Thiếu Thương chăm chú nhìn mặt kính xoay tròn, dần dần hiện ra hình ảnh.

Dưới ánh dương thê diễm, anh nhìn thấy lão Bát đang cầm theo kiếm phục ma nôn nóng đứng dưới chân núi. Tiếp theo, một làn sương mù cất lên, thấp thoáng một bóng người. Cả người anh run lên, tập trung nhìn chằm chằm.

Lão Bát dùng thuật xua tan mây mù, diện mạo người nọ rõ ràng hiện ra…

“Tích Triều?!”

Anh hốt hoảng lui về sau từng bước, đầu óc trống rỗng. Hình ảnh trên mặt kính vẫn tiếp tục chuyển động. Anh tận mắt nhìn thấy Cố Tích Triều lộ ra răng nanh nhọn hoắt, hóa thành lục nhãn cương thi, đánh về phía lão Bát.

“Không!” Anh quát to một tiếng, lảo đảo muốn chối bỏ. “Đây không phải là sự thật! Không phải sự thật! Ngài đang gạt tôi, phải không?”

Tuệ Giác từ bi nhìn anh, “Thí chủ, pháp lực của cương thi này cũng không cao, cậu chỉ bị tình sắc che mắt thôi.”

Thích Thiếu Thương không còn lời nào để nói, chỉ gắng sức lắc đầu nguầy nguậy.

Tuệ Giác thở dài, đi vào nội thất lấy ra một thanh bảo kiếm. Thân kiếm màu xanh, từ trong vỏ phát ra từng luồng sáng biêng biếc.

“Đây là Thanh Long kiếm, ẩn chứa luồng linh khí cực lớn, chuyên giết cương thi. Cả ngàn năm qua, nó vẫn ở đây đợi chờ chủ nhân thực sự. Thích thí chủ, có nghe thấy tiếng kêu lách cách không? Đó là sinh mệnh của Thanh Long, nó đang gọi cậu.”

Thích Thiếu Thương run rẩy tiếp nhận, thanh bảo kiếm càng rung lắc dữ dội, như muốn phá vỏ mà vẫy vùng.

“Thiên lý tuần hoàn, báo ứng khó tránh. Cương thi này kiếp số đã tận.” Tuệ Giác vui mừng nói.

Thích Thiếu Thương lại nhịn không được mà run rẩy.

Tuệ Giác liếc anh, nghiêm nghị: “Thích thí chủ, cậu nhớ kỹ, chỉ có Thanh Long vẫn không đủ, kiếm này phải nhuốm máu cương thi mới có thể phát huy uy lực mạnh nhất.”

“Hơn nữa,” ông ngừng lại một chút, “phải là máu từ tim của lục nhãn cương thi. Trong bán kính mấy trăm dặm, chỉ có một con ngoài kia.”

“Sào huyệt của yêu nghiệt kia ở Bạch Gia, bên trong có hồng nhãn cương thi còn lợi hại hơn gấp bội, nếu không dùng máu nó rửa Thanh Long kiếm, cậu tuyệt đối không phải là đối thủ. Chờ thế lực của bọn nó lớn mạnh hơn, nhất định sẽ sinh linh đồ thán, gieo hại chúng sinh.”

Ông xoay qua Thích Thiếu Thương, “Lựa chọn thế nào, mong thí chủ sớm hạ quyết tâm.”

Thích Thiếu Thương yên lặng, nắm chặt chuôi kiếm, một câu một chữ cũng chẳng thể thốt ra.

Tuệ Giác khẽ than, “Yêu phải biệt ly, oán lại chạm mặt, buông tay từ bỏ, trước mắt một trời hoa, chỉ là một hồi mộng ảo…”

Ra khỏi miếu, thấy mây bay bảng lảng, ngân hà xán lạn chảy ngang trời, cùng một vầng trăng tròn treo lơ lửng. Sao lấp lánh hòa giao quanh trăng rạng ngời, như tiên cảnh lung linh kì ảo.

Rảo bước xuống từng bậc thềm, thấy người nọ đang chắp tay sau lưng mặt hướng rừng trúc, áo xanh lẫn vào trúc xanh, đẹp như thi họa.

Thích Thiếu Thương mê đắm, muốn ngắm nhìn cảnh tượng mỹ lệ này một lần cuối cùng.

Cố Tích Triều nghe tiếng bước chân, từ từ xoay người. Ánh trăng như sương rọi trên gương mặt tú lệ.

“Anh biết rồi?” Cậu khẽ khàng hỏi, trong giọng nói có muộn phiền lạnh nhạt lẫn khấp khởi vui mừng.

Thích Thiếu Thương bước đến trước mặt cậu, gằn từng tiếng: “Tích Triều, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, lão Bát… rốt cuộc có phải do cậu giết không?”

Cố Tích Triều bình tĩnh thốt ra từng chữ rõ ràng: “Đúng, là tôi.”