[Thích Cố] Biện Kinh Trường Đoản Sự Hệ Liệt

Chương 8: Nhất tiêu hồn sự




Thật không nghĩ tới cũng có ngày có chuyện khiến cho Truy Mệnh buồn bực nhường này.

— Cố Tích Triều

Gần đây có người rất thống khổ.

Có hai người rất thống khổ.

Nguyên bản thống khổ chỉ có một người.

Nhưng gần đây lại biến thành hai.

Thực sự có thể nói đây không phải lỗi của anh, cũng chẳng phải lỗi của tôi.

Hai người kia chính là Thích Thiếu Thương và Phương Ứng Khán.

Phương Ứng Khán thống khổ là chuyện bình thường, đúng như lời Phương tiểu hầu gia đã nói: Từ ngày hi lý hồ đồ lúc nào cũng mong mỏi đến Lục Phiến Môn thăm vị kia, chính bản thân không có lấy một ngày an ổn.

Nhưng Thích Thiếu Thương thống khổ có chút không bình thường.

Nói đến chuyện Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều ở chung một chỗ, mấy năm đầu, quan hệ hai người là: như keo như sơn, như đường như mật ngọt.

Tuy rằng đôi khi cũng có hờn có giận, có tiểu biệt, nhưng luôn rất nhanh sẽ lại giống như tình này thiên hoàn địa chuyển cũng không chia.

Nhưng tình huống lần này hoàn toàn không giống trước kia.

Thích Thiếu Thương ở thư phong Kim Phong Tế Vũ lâu đã gần một tháng, bị vô số sổ sách sự vụ phiền đến, quả là muốn lên đỉnh tháp nhảy xuống! Nhưng Cố Tích Triều vẫn như cũ không nói lời nào, cũng chính là Thích Thiếu Thương, trong phạm vi mười trượng quanh lâu nội, một bước cũng không được tiến vào.

Khi Phương Ứng Khán gặp lại Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương tóc tai rối bù, râu ria cũng mọc đầy, lộ ra đôi mắt thâm quầng hốc hác, trong ánh mắt đầy tơ máu, bộ dáng như muốn ăn thịt người vậy.

Phương Ứng Khán: –_– Ngươi như thế nào lại thành bộ dáng này?

Thích Thiếu Thương lắc đầu, nói cũng thấy khổ cực, nhưng vẫn là không thể nói cho Phương Ứng Khán hay sự vụ trong lâu khiến mình phiền muốn chết, ban đêm không được ôm Cố Tích Triều ngủ còn không nói, ban ngày lại thường thấy Cố Tích Triều thanh sam phiêu phiêu, phong thái càng hơn trước kia, “đi ngang qua” thư phòng, trong lòng chỉ có thể thống hận đạp đạp trên dưới một trăm tiểu miêu móng vuốt đã muốn giương lên rồi. Nếu không được Cố Tích Triều đồng ý, chính hắn đời này đừng nghĩ có thể lại bước vào cửa phòng Cố Tích Triều. Thở thật dài một hơi: Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu, ta về sau sẽ không bao giờ cùng ngươi nói chuyện về Tích Triều nữa.

Phương Ứng Khán: Ai, ta vốn muốn tìm ngươi thương lượng, nhưng nhìn ngươi bây giờ, quên đi!

Thích Thiếu Thương: Thương lượng chuyện gì?

Phương Ứng Khán: Ta hiện tại đến cả sân Lục Phiến Môn còn không thể vào được.

Thích Thiếu Thương: Cáp, ngươi nghĩ rằng ta so với ngươi còn tốt hơn chăng?

Phương Ứng Khán: Việc này không thể cứ để như vậy, chúng ta phải cùng suy nghĩ biện pháp, đầu tiên ngươi phải làm Cố Tích Triều nguôi giận, như vậy mới có thể dùng tài năng của hắn giúp ta nói chuyện với Vô Tình.

Thích Thiếu Thương: Việc Tích Triều tức giận nếu có giải pháp, ta còn đứng đây làm gì.

Phương Ứng Khán: Hiện tại chỉ có thể tìm Lý Hoại hỗ trợ.

Thích Thiếu Thương: Hắn gần đây có vẻ rất tốt đẹp, ta thấy hắn với Truy Mệnh tựa như lên núi ẩn cư rồi, không thấy đâu nữa.

…………

Đồng thời, Kim Phong Tế Vũ lâu, lâu chủ phòng.

Cố Tích Triều bỏ chút thức ăn vào trong bát của con vẹt, đối với người vừa bước vào phòng đã tước đoạt bữa sáng của mình ăn cho sạch sẽ, không khách khí nói: Ta nói, ngươi định tính thế nào? Cứ năm hôm ba bữa lại bỏ chạy đến chỗ ta.

Truy Mệnh: Triều Triều, ngươi không chào đón ta tới sao?

Cố Tích Triều liếc mắt trừng Truy Mệnh một cái: Ngươi nói thực đi, Lý Hoại làm sao vậy? Ngươi vì cái gì trốn tránh hắn? Ở Lý viên không vui?

Truy Mệnh:_Hắn đối với ta rất tốt, không phải không vui ….

Nửa ngày không có hồi âm, Cố Tích Triều quay đầu, phát hiện Truy Mệnh ngồi cạnh bàn mặt đỏ bừng, bộ dạng muốn nói lại thôi: Ngươi đỏ mặt cái gì?

Truy Mệnh: không……không……

Cố Tích Triều tới lui nhìn Truy Mệnh, hiểu được chuyện này khẳng định là rất khó nói, hạ giọng hỏi nhỏ: Như thế nào? Lý Hoại khi dễ ngươi?

Truy Mệnh lắc đầu: không phải, là cái kia, cái kia ……… ân, ngươi biết đấy, chính là chuyện đó.

Cố Tích Triều: _Chuyện ban đêm?

Truy Mệnh gật gật đầu: ____///

Cố Tích Triều nhíu mày, theo lý thuyết thì đây là chuyện của Truy Mệnh và Lý Hoại, như thế nào cũng không tới phiên mình quản Nhưng cũng không biết Lý Hoại kia thường thường có vấn đề gì, nếu không phải chuyện lớn, Truy Mệnh thế nào cũng sẽ không mở miệng nói với mình, chẳng lẽ là ……..: Hắn, làm bị thương ngươi?

Truy Mệnh thẳng từ lỗi tai đến cổ đều đỏ rực, cúi đầu, thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy: Không.

Cố Tích Triều: Ngươi không nói, ta thực sự cũng không thể đoán ra a.

Truy Mệnh: Ân, chính là, chính là …….nhiều quá ……… ngày ngày …….. ta còn phải phá án, có chút không tiêu.

Cố Tích Triều: o

Trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc. Truy Mệnh xấu hổ, ngượng ngùng không nói thêm gì nữa, Cố Tích Triều thì chấn động, thầm nghĩ trong lòng, thật đúng là không tưởng tượng được Lý Hoại lại đến cái mức này. Loại sự tình này Cố Tích Triều cũng không có biện pháp nào mở miệng đi nói với Lý Hoại, chỉ có thể dựa vào Truy Mệnh mà thôi. Bất quá hiện tại cuối cùng Cố Tích Triều cũng hiểu được Truy Mệnh vì cái gì nhất định tưởng và muốn mình vì chuyện xảy ra với Thích Thiếu Thương sẽ đến Lý viên ở. Chỉ e mình mà đi, Lý Hoại luôn bận tâm chuyện Truy Mệnh kia hẳn sắc mặt sẽ không tốt đi.

Sau một tuần trà.

Cố Tích Triều: Việc này nếu ngươi không muốn, cũng không cần quá nhiều lần từ chối hắn, cứ cùng hắn nói rõ là được rồi.

Truy Mệnh: _ Hắn sẽ không nghe ta. Ngươi giúp ta đi nói đi.

Cố Tích Triều: Việc này ta không giúp được, Lý Hoại nếu biết ngươi dù nói với ta cũng không nói với hắn, phiền toái của ngươi sẽ không chỉ chuyện này thôi đâu. Ngươi cứ làm cho hắn nhìn đến ăn không đến, khiến hắn khó chịu, còn lo hắn không nghe lời ngươi sao?

Truy Mệnh: Này dùng được sao?

Cố Tích Triều: _Cam đoan vạn lần thử vạn lần linh.

Lý viên, phòng khách.

Thời điểm Thích Thiếu Thương và Phương Ứng Khán đến, Lý Hoại đang cùng một đám người bàn chuyện trùng kiến lão lâu, thấy hai người liền cho những người khác lui đi, rót hai chén trà xanh: Đến, uống trà trước đã.

Phương Ứng Khán: Chuyện lão lâu ngươi còn vướng mắc gì mà không nhanh lên?

Lý Hoại: Trước kia xây không chắc, lần này làm chắc chắn chút. Các ngươi đây không có việc gì làm sao không đi Tam Bảo Điện đi?

Thích Thiếu Thương thở dài: Ngươi cũng biết?

Lý Hoại chỉ chỉ tờ báo trên bàn: Thích lâu chủ một mình ở thư phòng hơn tháng, Phương tiểu hầu gia không thể vào Lục Phiến Môn, không chỉ trên báo có, người người cũng bàn tán không dứt, mở ra không biết bao nhiêu bàn cược, cược xem các ngươi khi nào được “Bỏ lệnh cấm”.

Phương Ứng Khán: Không phải ngươi cũng đi cược chứ?

Lý Hoại cười xấu xa nói: Ta như thế nào có thể làm chuyện không nghĩa khí như vậy ………… ta chỉ làm đại lý thôi.

Thích Thiếu Thương, Phương Ứng Khán: _ Ngươi ngoan.

Lý Hoại: Ta biết các ngươi đến vì chuyện gì, kỳ thật ta làm sao lại không hi vọng các ngươi tốt đẹp, nhưng là Truy Mệnh lần này vô luận như thế nào cũng sẽ không đi nói tốt cho các ngươi.

Thích Thiếu Thương: Vì cái gì?

Lý Hoại: Việc này chính Truy Mệnh nói cho Cố Tích Triều, ngươi nói hắn như thế nào sẽ giúp ngươi đi nói chuyện? Ta nếu tìm hắn giúp ngươi, hắn hẳn sẽ không vui.

Thích Thiếu Thương: –_– Ta nói Tích Triều làm sao mà biết được.

Lý Hoại: Theo ta thấy ngươi nên tự mình đi tìm Truy Mệnh, hắn có thể mới giúp ngươi, Truy Mệnh rất mềm lòng, chỉ cần kể khổ vài câu, hắn nhất định giúp.

Thích Thiếu Thương thở dài: Cũng chỉ có thể như vậy.

Lý Hoại nói với Phương Ứng Khán: Đợi đến khi Cố Tích Triều không giận Thích Thiếu Thương nữa, ngươi nhờ hắn nói với Cố Tích Triều giúp chuyện ngươi và Vô Tình, loại sự tình này chưa nói đến Truy Mệnh khẳng định không muốn đi nói, chính là dù hắn có nguyện ý đi, lời hắn nói trước mặt Vô Tình cũng không có tác dụng gì.

Phương Ứng Khán gật gật đầu: Ta biết, nếu không cũng sẽ không theo hắn tới tìm ngươi.

Lý Hoại: Việc này không thể vội, từ từ sẽ giải quyết được thôi.

Thích Thiếu Thương, Phương Ứng Khán: o Ngươi đương nhiên không vội.

……………

Lý Hoại vô luận thế nào cũng không thể tưởng được, ngay khi chính mình thần thanh khí sảng cùng hai vị minh hữu bày mưu tính kế, chính mình cũng đã đưa chân vào vận mệnh bi thảm chẳng khác gì họ rồi.