[Thích Cố] Tin Rằng Có Duyên

Chương 27: Kiếp người trường hận nước xuôi Đông




*Nguyên văn “Nhân sinh trường hận, thuỷ trường đông” trong tác phẩm Tương Kiến Hoancủa Lý Dục.

Cố Tích Triều rót cho Truy Mệnh một ly bia, “Tôi nghe nói cuối năm nay Lãnh Huyết muốn kết hôn?”

Truy Mệnh mở trừng hai mắt, thật khó tưởng tượng đây là câu đầu tiên Cố Tích Triều nói, nhưng câu sau đó càng khiến cậu bất ngờ hơn.

“Tập Mai Hồng, tính cách của cô ấy rất giống cậu.” Cố Tích Triều lại cười, “Truy Mệnh, cậu có hận tôi không?”

Truy Mệnh vươn tay gắp thịt nướng, rồi che miệng ly của Cố Tích Triều, “Tích Triều, cậu không biết uống rượu.”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình làm gì sai…” Cố Tích Triều không rót nữa, khẽ nhíu mày, “Nhưng tôi thừa nhận, tôi đã quá tự phụ.”

Truy Mệnh chỉ lắc đầu, “Tôi tin rằng, cái thuộc về tôi, ai phá ai cướp cũng không được. Còn cái đã không thuộc về tôi, kẻ khác dẫu có nhường cho cũng nắm không nổi hết đời”.

Cố Tích Triều vỗ tay cười lớn, “Tôi thật sự nên học tập tư tưởng phóng khoáng thoải mái của cậu.”

“Cậu không học được đâu.” Truy Mệnh cười, “Cố Tích Triều cậu là ai chứ? Thuở thiếu thời vùi đầu học tập vì tương lai và tiền đồ phía trước, hiện tại chăm chỉ làm việc, miệt mài trổ hết tài năng. Còn về sau, quá ba mươi sẽ bắt đầu suy tính cuộc sống khi nghỉ hưu, rồi càng âu lo gấp bội. Người sống ở đời, không bao giờ được tùy hứng làm càn, nếu không sẽ chuốc lấy hậu quả. Đối với cậu, lời này là chân lý. Vì vậy, Cố Tích Triều cậu không thể học tôi được đâu.”

“Nghe cậu nói vậy, tôi thấy tính tôi quả nhiên rất khó chịu.”

“Cũng không hẳn. Tích Triều, cậu đối với người khác lúc nào cũng tốt hơn đối với bản thân mình, vì sao vậy?” Truy Mệnh nghiêng đầu hỏi, “Lúc trước cậu dùng bao nhiêu cách để giúp tôi, nhưng không cho tôi nhúng tay vào chuyện của cậu và Thích Thiếu Thương. Còn hiện tại thì sao? Hôm nay mời tôi đi ăn cơm, mục đích là gì? Nói chuyện phiếm không ít rồi, còn chưa vào chủ đề chính à?”

“… Thật sự là cô ấy?”

“Tôi không chắc chắn, nhưng xác định cô ấy có liên quan.”

Cố Tích Triều buông chén xuống bàn, vô lực tựa vào lưng ghế, nhắm nghiền hai mắt. Nhân sinh… thì ra chỉ là ảo giác, tất cả đều vô nghĩa, tình yêu… cũng thế thôi.

“Lần này cậu định thế nào?” Truy Mệnh hạ giọng hỏi, “Cảm thấy mình đã sai? Yêu thương một người, dễ dàng tín nhiệm, lại bị cô ấy phản bội. Không phải lỗi của cô ấy, là cậu sai. Vì cậu đã quá ngây thơ tin tưởng những điều vốn không nên tin, là chính cậu tự–chuốc–lấy! Cố Tích Triều, nói cho tôi biết, cậu vẫn nghĩ như vậy à?”

“Tôi không biết…” Cố Tích Triều khẽ đáp, ngữ điệu trầm thấp gần như rên rỉ. Cậu chỉ cảm thấy quá mệt mỏi. Cậu đã qua thời học sinh, cậu đã lăn xả vào xã hội xô bồ đầy tranh chấp. Cậu không thể bước ra khỏi cuộc chiến này, không phải không muốn, mà là không thể. Bây giờ đã không còn giáo sư Gia Cát cho cậu một vé máy bay để quay về.

“Tích Triều, cậu…” Truy Mệnh thấy hơi lo, cẩn thận dời lò than nướng thịt ra xa một chút. Cậu chợt nhớ năm đó, Cố Tích Triều một quyền đấm nát gương soi trong toa-lét trường học. Lúc ấy chỉ là cái gương, còn hôm nay…

“Truy Mệnh!” Cố Tích Triều thấy thế, khẽ cười, “Tôi thật sự đã qua cái thời bốc đồng đó rồi!” Dừng một chút, cậu lại hỏi, “Ngoài Thích Thiếu Thương, Thiết Thủ có đem bản thiết kế của tôi giao cho người khác không?”

“Tôi nghĩ nhị sư huynh không lớn gan như vậy đâu. Giáo sư rất ghét những chuyện như thế. Nếu không, mấy năm nay cậu làm càn đến mức đó, Cố Tích Triều cậu còn được yên ổn thế này sao?”

Cố Tích Triều hơi nhếch khóe miệng, cười lạnh đáp lại Truy Mệnh. Mấy năm nay ở Phó Thị, cậu đã quen nhìn Phó Tông Thư đãi ngộ đặc biệt với người Liêu. Đương nhiên, sinh ra là người Tống, dù có lập nghiệp nơi đất khách quê người cũng vẫn cứ là người Tống. Vì tin như thế nên chỉ cần không quá đáng, cậu vẫn sẽ cho qua. Tay trắng tạo dựng cơ nghiệp, những khổ ải bên trong, người ngoài có thể hiểu sao? Bị Thiết Thủ xem là “kẻ bán nước”, cậu thực sự rất kinh ngạc. Thiết Thủ hiểu lầm cậu không ít. Bất quá trước giờ nếu người khác muốn hiểu lầm, cậu sẽ để họ hiểu lầm, cần gì phải để ý? Nhưng mà, Vãn Tình, chẳng lẽ em cũng nghĩ anh như vậy sao?

“Anh làm việc ở Phó Thị có vui không?” Vãn Tình, em nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ tình cảm năm năm của chúng ta vẫn không đủ để em hiểu anh? Chỉ cần Thiết Thủ nói vài câu là em có thể bác bỏ hết những gì anh đã làm?

“Nói với Thiết Thủ, chuyện lần này tôi rất giận.” Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn Truy Mệnh, “Anh ta muốn đấu, tôi đấu với anh ta tới cùng!”

“Cho nên hôm nay cậu gọi tôi đến để hạ chiến thư?” Ánh mắt Truy Mệnh ngời sáng, mang một nét hưng phấn khó tả.

“Chứ cậu nghĩ là gì?” Cố Tích Triều cười khẽ nhìn Truy Mệnh, ngạo khí nơi đáy mắt khiến cậu như hùng ưng chao liệng, “Chẳng lẽ cầu hòa sao?”

Sau đó, đối với Cố Tích Triều mà nói là khoảng thời gian rất khó khăn. Không phải vì cậu một lần nữa phải sắp xếp hết thảy mọi việc, mà là cậu không biết phải đối mặt với Phó Vãn Tình như thế nào. Có một điểm, cậu nghĩ bản thân sinh ra đã thua Thiết Thủ, đó là hắn có thể biến những người bên cạnh trở thành một công cụ của chính trị và lợi dụng đến tận cùng!

“Tích Triều, em đang đợi anh.” Vừa mở cửa, Phó Vãn Tình quả nhiên ở trong.

“Hôm nay tan ca sớm sao?” Cố Tích Triều hỏi han qua loa, cố gắng không biểu lộ điều gì khác thường.

“Ừ. Tích Triều, em có việc muốn bàn với anh.” Phó Vãn Tình cười kéo cậu đến bên cạnh, ép cậu ngồi xuống salon. Hôm nay tâm trạng của cô thoạt nhìn vô cùng tốt.

Cố Tích Triều nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của người con gái, chăm chú lắng nghe.

“Em… em đã đồng ý với đồng nghiệp ở bệnh viện… làm MSF.” Phó Vãn Tình thấy Cố Tích Triều nhíu mày, vội vàng nắm tay cậu trấn an, “Không phải chỉ có một mình em, hơn nữa công việc này rất có ý nghĩa, không nguy hiểm như anh nghĩ đâu. Em không muốn từ bỏ cơ hội này.”

*MSF (Médecins Sans Frontières): bác sĩ không biên giới, có những hoạt động dài hạn khắp thế giới như cứu trợ sau các thiên tai, chiến tranh bạo động hay giúp đỡ những người lưu vong.

“Được, vậy em đi đi.” Cố Tích Triều nghiêm túc nhìn Phó Vãn Tình, thở dài.

“Tích Triều, anh không đi theo giúp em sao?”

Cứ tưởng rằng đây là cách khôn khéo nhất để mỗi người một ngả, cậu không ngờ Phó Vãn Tình lại hoàn toàn không có ý đó.

“Đi theo em?” Cố Tích Triều ngồi thẳng người, do dự, “Vãn Tình, ý em là…”

“Tích Triều, anh theo giúp em làm MSF, anh cũng có giấy phép mà.” Phó Vãn Tình vẫn cười như ánh dương xán lạn, cô lấy ra hai tấm vé máy bay, “Điểm thứ nhất là Tây Lương. Nghe nói bên đó có phong tục ca múa đón dâu…” Giọng nói khẽ dần, khẽ dần, cho đến khi không thể nghe thấy nữa, gương mặt cô ửng hồng.

Sắc mặt Cố Tích Triều trắng bệch trong nháy mắt. Đây là gì? An ủi cho sự thất bại thảm hại của cậu? Vãn Tình, em… có thể hy sinh như vậy?

“Em biết anh không thích làm việc ở Phó Thị, trước kia là vì em, nhưng nhiều năm như vậy cũng đủ rồi. Công ty của ba đã đi vào khuôn khổ, anh không cần phải miễn cưỡng chính mình nữa. Sau này cũng tính cho mình một chút. Anh thích nhiếp ảnh và địa chất hơn kiến trúc mà. Theo em rời khỏi nơi này, bắt đầu một cuộc sống mới, được không?”

“Vãn Tình…” Cố Tích Triều nhịn không được cắt lời Phó Vãn Tình, trong khi ánh mắt cô vẫn không rời gương mặt cậu, “Anh thật sự không biết phải để em làm gì mới tốt… Lúc trước ở bên Thiếu Thương, bọn anh luôn cãi nhau, khi quá giận còn đánh nhau nữa. Tuy lúc sống chung vô cùng khó khăn, nhưng ít ra đó là chân thật. Nhưng mà em, nếu anh ngay cả đụng vào cũng là tổn thương em, không tôn trọng em, anh nên làm thế nào bây giờ?”

“Tích Triều, anh làm sao vậy?” Phó Vãn Tình không hiểu, những lời vừa rồi, quá bất thường.

Cố Tích Triều không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt sâu xa không thể chạm tới, mà ngay cả đến gần hơn một chút cũng là vọng tưởng. “Vãn Tình, đừng bận tâm về anh, quay về bên Thiết Thủ…”

“Rốt cuộc anh nói bậy bạ gì đó? Anh không muốn kết hôn với em sao?” Phó Vãn Tình lo lắng truy vấn. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cô không biết gì cả, cô chỉ biết, Tích Triều không cần cô nữa!

“Kết hôn…” Đáp lại cô là nụ cười mệt mỏi của Cố Tích Triều, “Em không biết là, bây giờ bàn đến chuyện này đã không còn ý nghĩa sao? Vãn Tình, anh không cần em dùng hạnh phúc cả đời bù đắp cho anh, biết không?” Thở dài một hơi thật sâu, cậu đứng lên, bình tĩnh nói, “Anh sẽ nhanh chóng dọn đi.”

Phó Vãn Tình cơ hồ đứng bật dậy, vững vàng tựa lưng nơi ván cửa, thân người hơi nghiêng về phía trước, đáy mắt rõ ràng toát lên vẻ quyết tuyệt như muốn nói, “Bất luận thế nào, em cũng không để anh đi.”

“Tích Triều…” Âm thanh đã có chút nghẹn ngào.

“Vãn Tình, đừng như vậy…” Đó là một loại ma lực đủ bóp nghẹt trái tim Cố Tích Triều, “Anh…” cậu lấy ra chiếc đĩa CD mà Thích Thiếu Thương đưa, đặt vào tay Phó Vãn Tình, “Thay anh đem thứ này trả lại cho Thiết Thủ.”

Ánh mắt rời khỏi gương mặt đang ngây dại của Phó Vãn Tình, cậu bước ra ngoài.