[Thích Cố] Vong Ưu

Chương 4




Nhạc thanh hòa hợp, Tiểu Hầu Gia ngồi một bên ý vị thâm trường cười nói: “Hạo Không, quả nhiên là hảo khúc.”

Thích Thiếu Thương loáng thoáng nghe được lời cảu hắn không khỏi giật mình. Nguyên lại, tại Kỳ Đình Tửu Quán đếm đó, Cố Tích Triều là đàn một khúc Hạo Không do cầm sư đệ nhất Tây Vực sáng tác, thảo nào lại ưu mỹ đến vậy. Cũng không trách được y ba đầu tại sao lại cự tuyệt không đàn. Khúc này như một bản dạo đầu cho bao nhiêu bi thống, cừu hận giữa hắn và y.

Tâm dù tràn ra trăm mối tư lự, nhưng cước bộ của Thích Thiếu Thương vẫn Vô cùng bình ổn, nhẹ nhàng tựa đạp lên thất tinh thải vân (áng mây), phiêu hốt vô định, trong tay kiếm phong vẫn không ngừng đâm tới, mỗi chiêu mỗi chiêu đều mỹ lệ, kéo theo một dải ngân sắc quanh thân không ngừng lạc khởi, phiêu chuyển.

Năm đó tại Kỳ ĐÌnh tửu quán, sa trướng nhẹ buông, mềm mại tựa cánh bướm. Khi hắn xoay người múa kiếm, giữa tầng tầng lụa mỏng theo gió lay động, thu vào tầm mắt là bóng dáng một người, thấp thoáng hư ảo. Bên tai vang vọng một tiếng đàn, bước chân phiêu hốt như đạp trên tầng mây, ánh mắt vẫn dõi theo dung nhan của người, một đôi mắt trong trẻo như khắc sâu vào lòng, khóe miệng khẽ nhếch thành một độ cong tuyệt mỹ, trên làn da trắng điểm điểm một chút thoáng hồng. Đêm đó một khúc hồ cầm, người vì hắn mà tấu, giữa khói sương hư ảo, ngón tay lướt trên cung đàn, tựa như hòa cùng ánh trăng mê bàn đổ xuống (ánh trăng mê bàn đổ xuống: nghĩa là ánh trăng vì mê nghe âm khúc đó mà đổ xuống á.)

vẫn còn nhớ rõ hắn vận công trong tay, kiếm chém ra liền khéo léo mở ra những chiếc nắp đậy chặt tửu dũng (thùng rượu) đã phủ đầy bụi, vẫn nhớ rõ hương rượu đêm đó rượu chảy qua cổ họng, nóng như hỏa thiêu hỏa liệu (như thiêu như đôt), vừa vào bụng liền tràn đến tứ chi bạch hải, rồi xông thẳng lên đỉnh đầu, làm cho đầu óc trong thoáng chốc tràn đầy yên hà vân vụ. Vẫn nhớ rõ vẻ mông lung trong ánh mắt của y, trường mi khép lại che đi một thoáng mê mờ trong mâu quang như thủy.

Ngay đêm đó, dung nhan người phẳng phất tựa dục thủy u lan, không chút khoan nhượng mà thấm dau vào lòng hắn, khiến cho hắn sau này nhớ lại tâm liền không khỏi giao động. Mà sau đó Cố Tích Triều lại phản bội, cùng hắn thiên lý truy sát, một đường xương khô lót dưới vó ngựa, huyết tinh thấm đầy mặt đất, nhưng cái cảm giác trong mỗi lần nhớ lại đó cũng không mất đi mà lại còn đan xen với cừu hận, quả thật đã biến thàn một thứ xúc cảm vô cùng đáng sợ. Tựa như có thể làm người khác không thể hít thở, mang đến một áp lực mà bản thân hắn vô pháp gánh chịu.

Một bên là cảm giác đã khắc sâu trong lòng, một bên là cừu hận không thể buông bỏ, bên nào nhẹ bên nào nặng? Tri kỷ và cừu nhân, đâu mới là người kia? Không có đáp án, đến bây giờ Thích Thiếu Thương cũng không có đáp án.

Giai điệu càng ngày càng nhanh, càng ngày càng cao, dưới mười ngón tay linh động vẫn không ngừng lướt trên cầm huyền, có thể nghe ra thanh âm rung động, ngân vang trong khoảng không.

Chỉ nghe “ba” một tiếng, cầm huyền đứt đoạn cuộn lại một góc. Một khúc chưa kết đã bị đứt đoạn giữa chừng, kiếm phong cũng vì vậy mà đình chỉ giữa khoảng không.

Cố Tích Triều lạnh lùng mỉm cười, thương tích do dây đàn đứt trên ngón tay lần trước còn chưa lành đã lần thứ hai chảy máu, tiên huyết từng giọt từng giọt nhỏ lên mặt cầm, tiên diễm đến chói mắt, lại phảng phất tỏa ra một thứ không sắc quỷ dị.

Y trầm mặc ngồi yên một lúc, rồi nhẹ nhàng thở dài, ôm cầm đứng dậy nói: “Một khúc đã hoàn, cầm huyền cũng đứt, Cố Vãn cáo từ.”

Nói xong, quay người rời đi, thanh y cùng mớ tóc quăn dài trong bóng đêm nhẹ nhàng lay đọng, rất nhanh liền vô tung vô ảnh.

Đối với nhạc công mà nói, đàn đứt biểu thị cho một tai họa sắp đến. Bởi vậy đàn vừa đứt, y liền xoay người rời đi, cho dù là Tiểu Hầu Gia cũng không có lý do để ngăn cản.

Tiểu Hầu Gia không khỏi than thở: “Đáng tiếc, một khúc nhạc hay như vậy lại không thể nghe đến cuối cùng.”

Thích Thiếu Thương thu kiếm nói: “Trên đời không có việc gì là thập toàn thập mỹ, có thể nghe được đã là tốt, hà tất phải thở dài khi ngắt ngang.”

Tiểu Hầu Gia gật đầu khen: “Lòng dạ của Thích đại hiệp, bổn hầu đây bội phục.”, tiếp tục cười nói: “Nhạc công kia quả thực rất thú vị, hồ cầm âm điệu cao vút, cổ cầm lại mang âm điệu trầm thấp. Nếu muốn chuyển từ âm khúc của hồ cầm dang cổ cầm, những âm cao đều phải tùy thời mà giáng âm. Cư nhiên một người tinh thông nhạc lý như hắn hết lần này đến lần khác đều đi ngược lại đạo lý này, đều là dùng cổ cầm diễn tấu những âm sắc cao vút, đàn không đứt mới là chuyện lạ a.”

Thích Thiếu Thương nghe hắn giải thích, mới sáng tỏ vài phần. Cố Tích Triều hắn là cố ý muốn giấu đi tài nghệ cảu mình sao? Không có khả năng, y là một kẻ rất biết nhìn thời cuộc mà hành sự, nhưng lại không thể che được khí thế cao ngạo của bản thân. Chỉ có y hành động luôn thâm sâu khó dò, do đó, hành động vừa rồi có lẽ không có gì là kỳ quái mà ngược lại rất bình thường.

Quay về chỗ ngồi một chút cho có lệ. liền lấy cớ ngày mai có công sự cần xử lý sớm mà cùng Tiểu Hầu Gia cáo từ.

Ngày trước Cố Tích Triều mang thương tích trên người vẫn chưa lành liền không từ mà biệt, biến mất cả nửa năm trời. Cho dù Thiết thủ có ra sức tìm kiếm tung tích của y vẫn là biệt vô âm tính, quả là đã hao tổn không ít tâm lực. Hiện tại, Thích Thiếu Thương hôm nay trùng hợp gặp mặt có thể nào dễ dàng buông tha? Từ khi Cố Tích Triều rời đi, hắn trong lòng một mực suy nghĩ làm sao để gặp mặt, còn tâm trí đâu mà ngồi lại yến hội.

Vừa ra khỏi Uất Trì biệt phủ, phía sau mặc dù không có chút động tĩnh, nhưng lại mang theo một bầu không khí kỳ dị, trực giác nhiều năm trên giang hồ nói cho hắn biết có kẻ dùng khinh công phía sau theo dõi. Thích Thiếu Thương mỉm cười, cũng không để ý tới, một đường đi thẳng về dịch trạm.

Thích Thiếu Thương vừa bước qua cửa đã đụng ngay Tào bổ đầu, liền kéo hắn qua một bên nói: “Tào bổ đầu, ta cần người hỏi thăm dùm chút chuyện.”

Tào bổ đầu là người thích nhất ngồi nghe ngóng những chuyện trong phố phường, trà trông vào dân gian, tính cách lại vô cùng hào sảng, vừa nghe hắn nói liền vỗ ngực vui vẻ: “Thích đầu mục cứ nói, nơi khác mỗ đây không dám nói, chứ thành DƯơng Châu này trên mặt đất, nhai đạo, hẻm nhỏ, trà quán, khách điếm, những chuyện có thể nghe ta đều nghe được, có thể tìm ta cũng tìm được.”

Thích Thiếu Thương biết việc này đối với hắn không hề khó, mới mỉm cười nói: “Phiền ngươi giúp ta hỏi thăm một người nhạc công tên gọi Cố Vãn, y đánh đàn tại một kỹ lâu do tú bà họ Vưu chưởng quản.”

Tào bổ đầu tâm không khỏi vui vẻ, kỹ quán chẳng khác nào sân sau nhà hắn, liền gật đầu chấp thuận: “Chuyện này không có gì khó, ngày mai ta nhất định hồi tin lại cho ngươi.”

Thích Thiếu Thương sau khi cúi đầu tạ ơn liền nhanh chóng trở về phòng, chỉ thấy hắn thổi tắt ngọn nến vẫn đang cháy sáng trong phòng, thay áo đi ngủ.

Qua chừng nửa canh giờ, cửa sổ sau phòng Thích Thiếu Thương liền chi nha một tiếng nhẹ nhàng mở ra, một người từ trong phòng im lặng nhảy ra, trầm mặc quan sát bốn bề một chút rồi di động cước bộ, vội vã rời đi.

Người này đương nhiên là Thích Thiếu Thương lúc nãy vừa giả bộ lên giường đi ngủ. Nguyên lai hắn cảm thấy phía sau có người theo dõi, liền lường trước trong yến hội đã có kẻ nhận ra thân phận của Cố Tích Triều, để có thể gặp mặt y mà không có người quấy rầy, một bên nhờ Tào bổ đầu hỏi thăm tin tức làm đối phương an tâm, một bên dùng kế kim thiền thoát xác.

Trong lòng biết đối phương cho dù có khôn khéo hơn nữa cũng tuyệt không sở liệu được hắn đêm nay sẽ xuất hành tìm người, Lúc này thành công thoát thâ, vừa lúc đêm khuya, hắn liền dựa theo tâm tư, hướng về phía tiếng đàn đã nghe trong hẻm nhỏ hôm trước mà truy tìm tung tích của người kia.

Đứng trên con đường lát đá cũ kỹ trong con hẻm nhỏ hôm trước, nhìn khắp lượt những mái nhà tranh tường đất tương tự liên tiếp nhau, Thích Thiếu Thương liền dùng phương pháp trực tiếp nhất, đập cửa một nhà gần nhất để hỏi thăm, không cần biết đó là cửa của Trương gia hay Lý gia.

Lúc này đã là giờ Thìn, đai đa số mọi người đều đã ngủ say, quả nhiên gõ của gần nửa ngày mới có một lão ông tóc bạch cùng một đửa trẻ khoác áo vải thô, tay cầm đèn đi ra mở cửa.

lão ông nheo mắt nhìn người đứng ở cửa nửa ngày, thấy mặt y không có chút nào hung ác mới cùng nhi tửu ra mặt hỏi thăm:”Khách quan đêm khuya gõ cửa có chuyện gì?”

Thích Thiếu Thương cũng không quả cái gì là lợi dụng chức quyền, trực tiếp lấy ra lệnh bài bộ khoái vẫn mang theo trên người, đưa đến trước mặt hai người nói: “thỉnh hai vị hỗ trợ, cho ta hỏi thăm một người.”

Lão ông cùng nhi tử đều là những bách tính an phận thủ thường, đối quan phủ cũng vạn phần kính nể, hôm nay nhìn thấy lệnh bài liền tích cực hợp tác, nhanh chóng đáp lời: “Đại nhân có gì cứ hỏi.”

Thích Thiếu Thương thu hồi lệnh bài, liền hỏi: “Các ngươi có biết gần đây có nhạc công họ Cố nào không? Y tóc quăn, mặc một thân thanh y.

Lão ông cùng nhi tử mới nghe sắc mặt liền đại biến, kinh hoảng đáp: “Người đại nhân nói có phải là một thanh niên dáng dấp cao gầy, tướng mạo rất nhu hòa tuấn tú?”

Thích Thiếu Thương nghe lão miêu tả, vui vẻ nói: “Đúng vậy.”

Lão ông cười nói: “thì ra người đại nhân hỏi lại là y, nhạc công đó hiện đang trú tại một gian phòng trống trong nhà lão. Tính từ khi hắn đến cũng đã được hơn mười hôm rồi, lão thấy y nói chuyện không nhiều lắm, người cũng không lôi thôi, rườm ra, nên mới chấp thuận cho y ở lại. Đại nhân hôm nay đến hỏi y, phải chăng y là đào phạm?” Nói vừa dứt liền sợ hãi tiếp lời: “Đại nhân, chúng ta không phải là cố tình giấu giếm, chẳng qua y thực tình nhìn sao cũng không giống một tên đào phạm, chúng ta thật không ngờ đến chuyện này.”

Thích Thiếu Thương thực sự là dở khóc dở cười, chỉ còn biết trấn an lão: “Yên tâm, người này không phải là đào phạm, chỉ là một người mất tích thôi.”

Lão ông nghe xong cũng lấy lại được chút an tâm, liền kêu nhi tử dẫn đường cho Thích Thiếu Thương.

Hai người đi vòng vo một hồi, vượt qua mấy gian phòng, cuối cùng dừng lại trước một gian phòng có khoảng sân nhỏ phía trước, tiểu nhi vừa mới muốn tiến lên gõ cửa liền bị Thích Thiếu Thương cản lại, ôm quyền cảm tạ hắn nói: “Tiểu ca xin cứ trở về, ta tự vào được rồi.”

Thiếu niên quay người đem đèn rời đi, đợi cho thân ảnh hắn khuất xa, Thích Thiếu Thương mởi tiến lên gõ cửa. Hơn nửa ngày mới nghe từ phòng nhỏ bên trong truyền đến tiếng bước chân đi tới, cửa vừa mở ra liền thấy Cố Tích Triều đang đứng bên trong, một thân trung ý sắc vàng, trên vai khoác thêm một kiện trường bào xanh thẫm, trừng mắt nhìn người đang đứng bên ngoài cửa. ngón tay tái nhợt đặt trên đại môn, phảng phất tỏa ra thứ ánh sáng nhợt nhạt.