Thích Nói Nhiều, Lữ Tư Anh

Chương 9




Bị mang ra ngoài, đi vào bãi đỗ xe, ngồi vào bên trong xe, đi về nhà Kì Diệp, nhưng lúc này, hai mắt cùng tay Lữ Tư Anh chưa có ly khai cái bụng bằng phẳng của mình một giây nào.

Tiểu hài tử?

Trong bụng của cô đã có một tiểu hài tử sao? Chính là cùng Khiết và Mễ Mễ giống nhau, có một tiểu hài tử đang chậm rãi lớn lên rong bụng của cô, loại cảm giác này. . . . . .

Hẳn là phải cảm thấy gì đó chứ? Nhưng là không có, cô căn bản là không có, cái gì kêu nôn nghén khẩu vị thay đổi, căn bản cái gì cũng không có. Nhưng là không thể phủ nhận, cái kia sinh lý của cô đã chậm hơn nửa tháng.

Ô ô. . . . . . Tại sao có thể như vậy, cô thừa nhận đôi khi cô có chút mơ hồ không tập trung, nhưng là tại sao chính mình hoài thai cũng không có biết?

Trong bụng của cô thật sự đã có tiểu hài tử?

“Cảm động xong rồi sao? Nếu cảm động xong rồi, đến lúc chúng ta tính toán nợ nần.”

Thanh âm lạnh lùng đột nhiên xuyên qua ót, làm cho cô không tự chủ được kinh hãi một chút, cô thật cẩn thận ngẩng đầu lên, chỉ thấy Kì Diệp không biết từ lúc nào đã ngồi đối diện cô, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt bạo quân.

Cô đã làm cái gì sao sao?

Mang thai còn chạy tới khiêu vũ sao? Nhưng là cô không có biết mình đã mang thai, anh không thể dùng lý do này mà mắng cô.

“Em cũng không biết mình mang thai, cho nên anh không thể mắng em đã mang thai lại còn chạy đi khiêu vũ.” Cô tiên hạ thủ vị cường vì chính mình nhanh chóng biện hộ.

“Anh còn chưa nghĩ tới việc này, cám ơn em đã nhắc nhở.” Kì Diệp ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm cô.

Lữ Tư Anh trong lòng thầm kêu thảm, bất quá, anh không phải vì điểm này muốn tính toán với cô, còn có thể là vì sao nha?

“Bộ quần áo trên người em làm sao có?” Xem bộ dáng mờ mịt không hiểu chuyện của cô, Kì Diệp hảo tâm giúp cô giải thích mối băn khoăn, mở miệng nói xong còn chỉ vào bộ váy áo chướng mắt trên người cô.

Cúi đầu nhìn bộ quần áo lõa lồ của mình, Lữ Tư Anh hét lên một tiếng, nằm lên sô pha ôm hai cái gối, mất bò mới lo làm chuồng, đặt một cái ở trước ngực, một cái đặt ở trên đùi. Ông trời! Cô như thế nào thì quên mắt bộ trang phục này của mình?

“Bây giờ mới che có phải là hơi muộn không?” Anh mặt không chút thay đổi hỏi.

“Em đi thay quần áo. . . . . .”

“Ngồi xuống!”

Cô nhanh chóng ôm gối đứng dậy, lại bị anh quát ngã về phía ghế sô pha, cô sợ hãi nhìn anh, không biết làm sao.

“Em còn chưa có trả lời anh, quần áo ở trên người làm sao mà có?”

“Mễ Mễ cho em.”

Tốt lắm, lại là nữ nhân kia, anh nên sớm nghĩ ra mới phải, nhưng là người kia đối với anh là hận cũ, vì sao đến cô cũng tham gia cùng cô ta chỉnh anh ? Dù sao chuyện lần trước anh cũng đã xin lỗi cô rồi không phải sao?

“Sau đó đâu? Em liền ngoan ngoãn nghe lời cô ấy giúp cô ấy chỉnh anh?”

“Chỉnh anh? Giúp cô ấy?” Cô khó hiểu trừng to mắt.

“Không phải sao?” Bộ dáng của cô giống như nghe không hiểu?

Cô lắc đầu, “Mễ Mễ nói làm như vậy có thể thử một chút chân tình của anh đối với em, cũng. . . . . .”

“A!” Lữ Tư Anh hét lên một tiếng, nhanh chóng lấy tay che cái miệng lắm chuyện của mình, nhưng đã quá muộn.

“Thử một chút chân tình của anh?” Kì Diệp nhướng mày, từ từ lặp lại nhưng lời nói của cô.

Thử nghiệm? Anh thực sự muốn bắt lấy cô, hung hăng đánh cô một trận, anh vì cô làm nhiều như vậy, cô thế nhưng lại nghi ngờ tình cảm của anh. Thật sự là đáng giận!

“Anh. . . . . .Anh đừng có trừng em, không phải, không thể trách em.” Lữ Tư Anh có chút hoảng sợ nói, biểu tình trên mặt anh thật đáng sợ giống như là muốn đem cô bóp chết vậy.

“Không thể trách em?” Kì Diệp bình tĩnh nói, khuôn mặt lạnh lùng.

“Phải . . . . .là anh vẫn không nói cho em biết vì sao lại thích em, đối. . . . . .đối với thái độ thì giống như trước kia chưa kết giao giống nhau. Người ta nam nữ bằng hữu ở thời điểm kết giao, bạn trai đối bạn gái thực ôn nhu, nhưng là thái độ của anh dành cho em còn không có một chút thay đổi. Anh còn có một bạn gái tiền nhiệm thật sự rất tốt, so với em quả thực là một trời một vực, em căn bản là nghĩ không ra lý do vì sao anh thích em. Hơn nữa, anh thấy em cùng nam nhân khác ăn cơm cũng không có phản ứng, không giống khi em nhìn anh cùng nữ nhân khác ăn cơm đau khổ muốn chết.” Cô ủ rũ ai oán nói, nói xong lại giống như lên án, “Anh căn bản là không cần em, vì sao lại có thể thích em chứ!”

“Nói xong chưa? Cần phải bổ sung gì nữa không?” Ngoài ý muốn, Kì Diệp bình tĩnh hỏi.

Cô cắn môi dưới ai oán nhìn anh, không gật đầu cũng không lắc đầu.

“Nếu em nói xong rồi, vậy đến lượt anh nói.”

Cô nhìn anh.

“Em là ngu ngốc hay sao!”

Thình lình lôi đình rống giận ập đến, Lữ Tư Anh sợ tới mức thiếu chút nữa theo ghế sô pha trượt xuống, cô hoảng sợ nhìn anh, vội vàng nắm lấy tay vịn của ghế, bộ dáng của anh hiện tại là đang cực kì tức giận

“Anh nếu không thích em, tại sao lại bỏ qua mệt mỏi bớt thời gian ở cùng em? Em có biết một ngày anh ngủ bao nhiều tiếng khống? Nếu ăn no nhàn nhã, anh không muốn đi ngủ sao? Muốn anh đối với em ôn nhu, vậy em mỗi lần giận dỗi đừng có giống như một tiểu hài tử, mỗi lần đều làm những chuyện khiến người ta đau đầu lo lắng, không cần mỗi lần để anh nhìn đến em đều kiến anh phát hỏa, nếu làm được như vậy anh sẽ tự nhiên đối với em ôn nhu.” Kì Diệp phát hỏa quát, nho nhã cùng bình tĩnh biến mất hết.

“Em khi nào thì làm những chuyện khiến người ta lo lắng?”Cô thế nhưng lại nói vậy!

Anh đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, hướng cô bước đến, thân thủ nắm bắt lấy vạt áo của cô, giống như tùy tiện lôi kéo sợi dây đai màu hồng.

Lữ Tư Anh lui bả vai, khẩn trương một chút ngay cả thở cũng không dám thở. Biểu tình trên mặt anh thực đáng sợ. . . . . .

“Mặc thành như vậy cùng nam nhân xa lạ khiêu vũ, mặc kệ là ý tưởng của người khác, nhưng là Lí Tiếu đâu? Ngày mai em đi làm làm sao mà đối mặt được với cậu ta, ở trong lòng cậu ta nghĩ như thế nào về em, nói như thế nào thì nói, em không có nghĩ đến sao?” Anh lạnh lùng đích hỏi.

“Em. . . . . .”

“Nhìn đến anh cùng nữ nhân khác ăn cơm, em trong lòng không thoải mái có thể đến tìm anh, kết quả em liền không nói câu nào chơi trò mất tích! Em là cảm thấy anh bình thường chưa đủ bận rộn sao, như thế nào lại thay anh đi tìm phiền toái? Cũng là em muốn anh nhắc nhở em, lần trước cùng người xa lạ đi ca hát, thiếu chút nữa thì bị cường bạo? Xin hỏi Lữ Tư Anh tiểu thư, cô trừng nào thì nghĩ trước khi hành động vậy?”

Lữ Tư Anh sợ hãi nhìn anh, sau đó cúi đầu sám hối.

Anh không đề cập tới, cô cơ hồ muốn quên mất, bất quá kia thật sự chính là một hồi ngoài ý muốn, ai nghĩ đến sẽ gặp cướp ở KTV chứ

Cái loại ở nơi công khai dám đối cô động thủ động cước, cũng may cô lợi dụng chiếc chuông gọi phục vụ tới, mới được cứu trợ.

Cằm của cô đột nhiên bị anh nâng lên, anh tức giận trừng mắt cô, tiếp tục nổi giận.

“Em nói anh nhìn em cùng nam nhân khác ăn cơm không có phản ứng, xin hỏi em muốn anh có phản ứng gì? Chạy đến trước mặt em, giống như một con chó điên làm loạn lên, giống như là một kẻ ghen đến điên cuồng cũng người khác đánh nhau sao, như vậy em mới vừa lòng? Em mong muốn như vậy sao?”

Cô nghĩ muốn lắc đầu, lại bởi vì cằm đang bị chế trụ mà không thể động đậy.

“Em muốn biết anh có phản ứng hay không? Hảo, anh nói cho em! Nhìn đến em cùng nam nhân bằng hữu ăn cơm, cho dù kia là nam nhân cấp dưới của anh, biết hắn đối với em không có chút hứng thú, hại anh lo lắng mất một đêm, thế cho nên làm lãng phí một bữa cơm cùng nữ nhân mình không thích mà không nói được mục đích mình hẹn cô ta ra, lại phải tái lãng phí một buổi tối nữa. Như vậy em vừa lòng không?”

“Nữ nhân anh không thích. Chính là cô ấy xinh đẹp như vậy. . . . .”

“Xinh đẹp có thể có cơm ăn sao? Em nghĩ anh là loại người chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong sao? Nếu đúng vậy, anh tại sao lúc trước lại cùng cô ấy nói chia tay, lại vì cái gì hội cùng em ở một chỗ?” Anh hít sâu một hơi, rốt cuộc ngăn chặn không được đem tất cả áp lực rít gào ra hết, “Anh khổ tâm như vậy, thận trọng, phòng ngừa chu đáo tất cả mọi việc, sợ ông ngoại anh không thích em, mà tính toán trước làm cho em mang thai là vì cái gì? Em dám nói anh không cần em, không thích em, Lữ Tư Anh, em có giỏi nói lại một lần nữa xem!”

Lữ Tư Anh phát ngốc mất một lúc.

Ông trời, anh vừa mới nói gì đó? Thiết kế làm cho làm cô trước mang thai. . . . . .

Nguyên lai cô mang thai, cũng không phải ngoài ý muốn, mà là do anh có kế hoạch trước

Ông trời! Anh làm như vậy, nếu không phải bởi vì đối chính mình rất không có tự tin, chính là quá yêu cô , mà nếu cô hiểu không lầm lời của anh, anh hội như vậy”Dụng tâm lương khổ” chỉ có một lý do, thì phải là anh quá yêu cô, yêu đến lo lắng có một ngày hội mất đi cô, cho nên mới muốn dùng phương pháp này giữ lấy cô ở bên người mình. . . . . .

Trời ạ, anh yêu cô! Không chỉ là quan tâm, không chỉ là thích, mà là yêu, anh yêu cô!

Lữ Tư Anh nhìn anh chằm chằm, cảm giác trong lòng có một loại tư vị ngọt ngào, khuếch tán đến ngực, liên tục truyền đến toàn thân, tứ chi, khóe miệng không tự chủ nhếch lên ý cười, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.

“Thật cao hứng khi hành vi ngu xuẩn của anh có thể làm em cười.” Anh mặt không chút thay đổi nói, sau đó thẳng đứng dậy lui ra phía sau từng bước, tay cô đột nhiên lại giữ chặt anh.

“Anh yêu em đúng hay không?” Hai mắt của cô hiện lên vẻ thông suốt.

“Hừ!” Kì Diệp phẫn nộ hừ một tiếng, nghĩ muốn đẩy ra tay cô ra, sao biết cô lại từ sô pha nhảy dựng lên, cả người lao về phía anh.

“Cẩn thận!” Anh kêu lên sợ hãi cố gắng giữ thăng bằng, miễn cho cả hai cùng nhau ngã sấp xuống. Phải biết rằng, trong bụng cô vừa mới có tiểu hài tử không thể khinh suất.

“Em yêu anh, em yêu anh em yêu anh!” Cô vô cùng kích động ôm lấy anh, cảm giác giống như sắp bay lên thiên đường.

“Anh vừa không để ý đến em lại không thích em, em yêu anh làm cái gì?” Kì Diệp dư giận chưa tiêu lạnh nhạt nói, nhưng vòng tay ôm cô vẫn rất ôn nhu.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt vẫn là sáng suốt, tỏa ra một tia sáng khoái hoạt.

“Không, anh để ý em, anh thích em, hơn nữa anh yêu em.” Cô mỉm cười, ánh mắt như tràn ngập hạnh phúc khẳng định.

Kì Diệp trừng mắt nhìn hạnh phúc trong mắt cô, rốt cục bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Rốt cuộc, anh nên bắt em làm như thế nào mới tốt?”

***

Kì Diệp gần đây thật sự rất đau đầu, trừ bỏ vì công việc, chính yếu vẫn là do con người mơ hồ sắp trở thành lão bà của anh, Lữ Tư Anh.

Cùng cấp dưới hoàn thành tốt hợp đồng quay về phòng làm việc, chỉ thấy cô ngây ngô cười ở bàn làm việc, mà đây không phải lần đầu tiên anh thấy cô mà không yên lòng, trên thực tế mấy ngày nay, anh cơ hồ không thể thấy được cô làm việc mà thật ra cô chủ yếu là ngẩn người, cô thật là. . . . . . muốn bị mắng mà.

Anh đang định đi về phía bàn làm việc của cô, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Vương Di Quân.

“Phó tổng giám đốc.”

“Chuyện gì?”Anh quay đầu nhìn về phía cô.

“Có một vị Lí tiểu thư kiên trì muốn gặp anh, đã ở phòng khách đợi khá lâu rồi.” Vương Di Quân nói.

“Lí tiểu thư?” Kì Diệp đột nhiên nhíu mày, “Tôi không nhứ rõ có hẹn ai đến, cô ấy có nói là do công ty hay đại diện cho nhà sản xuất nào không?”

“Trên thực tế, ” Vương Di Quân khẽ liếc mắt, sau đó đặc biệt hạ giọng ghé vào lỗ tai anh nói: “Lí tiểu thư nói cô ấy là bạn gái của anh.”

Kì Diệp đột nhiên mở to mắt khiếp sợ nhìn cô mấy giây, giây tiếp theo, tức giận nháy mắt bao phủ khuôn mặt, anh không nói hai lời, xoay người hướng phòng khách đi đến.

Vương Di Quân bị biểu tình trên mặt của anh làm hoảng sợ đứng ngốc ở một chỗ.

“Quân tỷ.”

“Hách! Đừng làm chị sợ.” Vương Di Quân vỗ ngực, xoay người nhìn đến người không biết từ bao giờ đã đứng đằng sau mình, Lữ Tư Anh, “Em như thế nào lại vô thanh vô tức đến đằng sau lưng chị, có việc gì sao?”

“Chị vừa mới cùng phó tổng thì thầm gì đó, anh ấy làm chi vội vàng vậy?” Lữ Tư Anh hỏi.

Vương Di Quân không có lập tức trả lời, đột nhiên nhìn trái phải một lúc, sau đó mới thật cẩn thận dựa vào bên tai cô nói nhỏ: “Bạn gái của phó tổng đang ngồi ở trong phòng khách.”

Lữ Tư Anh đột nhiên lùi lại tạo một khoảng cách giữa hai người, khiếp sợ trừng to mắt nhìn cô.

“Vẫn nghe là một đại mỹ nhân, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, cũng khó trách phó tổng chẳng bao giờ để mắt đến bất kì nữ nhân nào trong công ty, nhưng mà cũng có chút kì quái, phó tổng khi nghe nói cô ấy đến đây, trên mặt đều không nhìn thấy bất kì biểu tình vui vẻ nào, ngược lại là vẻ mặt tức giận dọa người, ngươi nói, em nói xem hai người bọn họ có phải là đang cãi nhau không?” Vương Di Quân phỏng đoán.

Lữ Tư Anh căn bản không còn nghe thấy cái gì nữa, lỗ tai sau khi nghe thấy bạn gái của anh đang ở trong phòng khách liền mất đi công dụng.

Bạn gái của anh? Bạn gái của anh không phải cô sao? Cô nếu ở đây, vậy người ở ngoài phòng khách là ai? Liệu ngoài Lý Nhược ra, Kì Diệp còn có bạn gái khác?

Không được, cô phải mau đi xem!

“Này, Tư Anh, em muốn đi đâu?” Vương Di Quân giữ chặt ngừi Tư Anh khi cô đang định chạy nhanh đi, mở to mắt ngạc nhiên hỏi.

“Em đi xem nha.” Lữ Tư Anh không chút do dự nói.

“Xem? Please, tiểu thư, em đừng hại chị bị chém đầu nha! Chuyện này cũng chỉ có chị biết, nếu em chạy đi xem không phải nói chị đây buôn dưa sao, em đừng có hại chị.” Vương Di Quân gắt gao bám lấy cô.

“Không được, em nhất định phải đi xem, Quân tỷ, chị buông.”

“Không được!”

“Quân tỷ. . . . . .”

“Mỹ nữ em cũng không phải chưa thấy qua, bạn thân của em không phải cũng có một vị là mỹ nữ sao? Mà cô ấy lại không xinh bằng bạn em đâu, cho nên không có gì hay để xem hết, không cần đi.” Vương Di Quân chặn cô lại.

“Chính là em nhất định phải đi!”

“Vì cái gì?”

Lữ Tư Anh nháy mắt mân nhanh miệng, cố gắng không kêu lên, biểu tình vô cùng quật cường tỏ ra rằng cô bắt buộc phải đi.

“Em không phải cũng thích phó tổng giám đôc sao, muốn đi xem bộ dáng bạn gái của anh ấy có bao nhiêu xinh đẹp, để nhanh chóng hết hy vọng?” Vương Di Quân trầm mặc trong chốc lát, không chắc chắn hỏi lại.

Lữ Tư Anh kinh ngạc nhìn cô, đột nhiên dùng sức giật mạnh tay ra, hy vọng cô có thể rút được tay mình ra.

“Em như thế nào lại. . . . . .” Vương Di Quân ngạc nhiên nhìn cô, sau đó lắc lắc đầu, cuối cùng buông tay buông.”Đi thôi, hy vọng sau khi nhìn thấy cô ấy em sẽ sớm hết hy vọng.”

Lữ Tư Anh không có thời gian mở miệng, ngay sau khi tay được buông ra đã nhanh chóng chạy về hướng phòng khách, bởi vì cô lo lắng, Kì Diệp chắc đã sớm đưa bạn gái kia của anh rời khỏi công ty.

Quả nhiên, phòng khách không có một bóng người.

Cô đứng ngốc ở trước phòng khách, đầu trống rỗng.

Bọn họ đi đâu ? Cô không phải chỉ đến kém có mấy phút thôi sao? Bọn họ như thế nào lại nhanh như vậy, vì cái gì phải nhanh như vậy, trừ phi nguyên nhân thực sự, tỷ như không muốn làm cho cô biết, không nghĩ muốn cho cô gặp, tỷ như không muốn cho cô biết một vài bí mật.

Tim đập thật mạnh, tâm giống như trầm xuống, có cảm giác hít thở không thông.

Cô quả thật vẫn bị lừa sao?

Không, anh nói nếu cô cảm thấy không thoải mái có thể trực tiếp tìm anh nói rõ ràng.

Đúng vậy, cô có thể đi hỏi anh, một người miên man suy nghĩ căn bản là không giải quyết được tình hình, nếu thật sự là hiểu lầm, làm không tốt lúc đó sẽ lại bị anh mắng cho là không có não.

Đúng, vẫn là trước đừng khổ sở, nhanh đi tìm người, mới có mấ phút thôi, bọn họ muốn đi cũng chưa đi xa, cô phải tìm ra được mới đúng!

Nghĩ đến, Lữ Tư Anh lập tức xoay người hướng cửa công ty chạy đến.

Không dám hỏi đồng sự ở quầy lễ tân, cô trực tiếp đi về phía thang máy, bất đắc dĩ phát hiện một thang máy đang trong tình trạng sửa chữa, mà một thang máy vừa mới đi mất, chính là đi xuống một tầng.

Không chút do dự hướng thang bộ đi đến, dùng sức đẩy cửa ra, ngạc nhiên khi thấy người cô cần tìm nguyên bản là đang đứng trước mặt cô, mà cái kia bạn gái của anh trong lời nói của Di Quân chính là Lý Nhược, bạn gái mà Kì Diệp đã chia tay lâu rồi.

Cô bất tri bất giác đích thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười như ẩn như hiện.

“Thực xin lỗi, tôi không biết ở bên này có người.” Hiểu lầm đã qua, cô tự nhiên không cần phải lên sân khấu, nhẹ giọng giải thích, lui ra sau từng bước cô chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút.” Kì Diệp đột nhiên mở miệng kêu lên, “Em lại đây, đóng cửa lại.”

“Gì?”

Cô ngạc nhiên nhìn anh, trong lúc sau, mới nghe lời đóng cửa lối dẫn vào cầu thang bộ này.

“Phó tổng?” Không xác định được anh rốt cuộc kêu cô ở lại làm cái gì, cô ghi nhớ mấy cái nguyên tác giữ bí mật của hai người, nhẹ giọng gọi.

Kì Diệp trao đổi với cô một ánh mắt quan tâm chớ nóng vội, đem ánh mắt lần thứ hai chuyển về phía người làm cho anh đau đầu Lí Nhược, nếu cô biết đường lui, có lẽ anh đối cô sẽ có chút hảo cảm.

“Lí Nhược, tôi nói lại lần nữa, chuyện của tôi và cô đã sớm kết thúc, hiện tại tôi đã thích người khác, hơn nữa sắp tới sẽ kết hôn, cho nên, nếu cô còn hy vọng sau này gặp lại tôi vẫn coi cô là bằng hữu, thì tốt nhất đừng đến tìm tôi nữa.” Anh nói.

“Anh chính là vì lúc trước em bắt cá hai tay nên mới nói vậy, nhưng là em đã nói qua, em không có bắt cá hai tay, là hắn ta tự dây dưa. . . . .”

“Đủ, chẳng lẽ lời tôi nói cô nghe không hiểu sao? Tôi ói tôi đã có người yêu rồi, hơn nữa sắp tới sẽ kết hôn.” Kì Diệp nhịn không được chặn lời, trên mặt xuất hiện biểu tình không kiên nhẫn.

Lí Nhược trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới thong thả mở miệng.

“Em đã hỏi qua , ” cô nói, ” Người trong công ty đều trăm miệng một lời nói anh có bạn gái, nhưng là theo hình dung bạn gái của anh trong lời bọn họ, chính là em, cho nên, anh căn bản là không có bạn gái, anh không cần lại gạt em.”

“Em, nói cho cô ấy biết anh có bạn gái hay không.” Kì Diệp đột nhiên đem ánh mắt chuyển hướng Tư Anh, mở miệng nói.

“Phó tổng quả thật có một bạn gái sắp sửa kết hôn.” Lữ Tư Anh không chút khách khí nói. Còn tự chủ trương nói “Sắp sửa kết hôn” bốn chữ, Kì Diệp ở một bên nghe thấy, trong mắt đột nhiên hiện lên một mạt ý cười, khóe miệng lại ngăn chặn không được dương lên.

Lí Nhược bắt được nụ cười đó, lại hiểu sai ý.

“Anh đừng có đem một cấp dưới chỉ biết phụ họa theo lời anh nói, em sẽ không bị lừa.” Cô nói.

“Nữ nhân này kì quái nha, người ta đều đã muốn bỏ không cần cô, cô dây dưa như vậy rốt cuộc vì cái gì?” Lữ Tư Anh rốt cuộc không chịu nổi hỏi.

“Cô câm miệng cho tôi, nơi này không đến lượt cô nói chuyện!” Lí Nhược không khách khí hướng cô tức giận. Một viên chức nho nhỏ mà lại dám dừng giọng điệu như vậy cùng cô nói chuyện, đợi sau này cô làm phó bản nướng, cô sẽ dễ dàng có thể bóp chết cô ta dễ dàng như bóp chết một con kiến, thật là tức chết cô mà!

“Nơi này không đến lượt em nói chuyện?” Lữ Tư Anh nhìn Kì DIệp rầu rĩ hỏi.

“Em có thể nói bất kì cái gì, không ai hội ——” Anh lạnh lùng nhìn Lí Nhược, thong thả mở miệng, “Dám ngăn cản em.”

“Em có thể nghĩ gì nói nấy?” Lữ Tư Anh nhướng mày.

“Đúng.” Anh cho cô giấy thông hành.

“Đây chính là anh nói.” Cô lập tức dương cao khóe miệng, nhìn về phía người đang kinh ngạc.” Anh ấy nói tôi muốn nói gì thì nói.”.

Anh ấy? Mà không phải lúc trước còn gọi phó tổng sao?

Lí Nhược cảm thấy có điểm lạ lập tức ngẩng đầu, trên thực tế khi Kì Diệp trả lời câu hỏi của cô trong nhay mắt, cô cảm thấy được mình như thế nào lại quên mất một chi tiết quan trọng.

Trước mắt này một cô gái có diện mạo bình thường, liệu có thân phận đặc biệt gì không? Tỷ như cùng Kì Diệp có quan hệ thân thích gì đó, hoặc là một tiểu muội hàng xóm mà anh rất thương yêu, bởi vì ở ánh mắt của anh, có thể cảm thấy sự ôn nhu dành cho cô gái này.

Cô sớm nên chú ý đến điểm này.

“Cô là muội muội của Kì Diệp?” Giọng nói hòa hoãn hơn nhiều.

Lữ Tư Anh nhanh chóng nhìn Kì Diệp, do dự vài giây sau đó mới mở miệng: “Không phải, tôi là bạn gái của anh ấy.” Là anh nói cô có thế nói bất kì cái gì.

Lí Nhược đột nhiên thở gấp, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

“Cô đây là nói giỡn?” Khi chưa xác định được thân phận của cô ta, cô phải cẩn thận, bởi vì muốn thành công gả cho Kì Diệp thì còn cần sự giúp đỡ của cô ta, nếu cô ta thật sự là thân thích của Kì Diệp.

“Tôi giống ăn no nhàn rỗi không có việc làm gì làm sao?” Lữ Tư Anh nhịn không được trợn mắt, suy nghĩ có chút không đúng, “Từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa có ăn sáng.”

“Em còn chưa có ăn sáng?”

Một đạo tiếng nói nguy hiểm bay thẳng từ đằng sau đến, Lữ Tư Anh đột nhiên run lên, sợ hãi quay đầu nhìn anh.

“Em còn chưa có ăn bữa sáng?” Anh lại hỏi thêm lần nữa, một đôi mày nhanh chóng nhăn lại chiếu thẳng vào cô.

“Ân. . . . . . Này. . . . . .Anh có biết có vài loại bệnh đặc thù mà chỉ có phụ nữ có thai mới có. . . . . .”

Lí Nhược ở một bên hít một hơi thật sâu, nhưng là ở đây không còn ai chú ý đến cô.

“Em căn bản là không có nôn nghén.” Kì Diệp đột nhiên chặn cô lại.”Em còn chuyện gì muốn nói không?” Hai tay khoanh lại, một bộ muốn tính toán nợ nần.

“Em . . . . . Em không đói bụng.”

“Không đói bụng cũng phải ăn, em đừng quên hiện tại em là phụ nữ có thai!”

“Chính là còn chưa đến hai tháng, bụng cũng đã nhìn ra rồi, Mễ Mễ cùng Khiết bốn tháng mới thấy rõ bụng. . . . . .”

“Lữ Tư Anh!” Kì Diệp đột nhiên quát, “Nếu em là vì sợ béo nên mới không ăn, cẩn thận anh xử em!”Anh hướng cô đi tới.

Cô đột nhiên lui về phía sau.

“Không có không có, em thật sự là không đói bụng nên mới, hơn nữa em cũng không phải là nhịn ăn, chờ em đói bụng em sẽ tự động ăn, em là phụ nữ có thai anh không được đánh em!” Cô lớn tiếng kêu lên, nháy mắt đã nằm trong ma chưởng của anh.

“Em nữ nhân này. . . . . .”

“Cô ấy thật sự là bạn gái anh?” Lí Nhược đột nhiên mở miệng.

Kì Diệp cùng Lữ Tư Anh thiếu chút nữa quên mất sự tồn tại của cô.

“Đúng vậy.” Kì Diệp đáp.

Lí Nhược trừng mắt Lữ Tư Anh, nghĩ thầm,rằng, cô ta diện mạo không bằng cô, dáng người không bằng cô, liền ngay cả nói chuyện cũng không có dễ nghe như cô, cô ta dựa vào cái gì mà có được tình yêu của anh? Dựa vào cái gì? Đáp án không hề khó khăn đích đột nhiên hiện lên trong đầu.

“Anh nói anh phải cùng cô ta kết hôn, là bởi vì cô ta đã có thai con anh?” Cô hướng Kì Diệp hỏi.

“Cô nghĩ như vậy cũng không có sai, tóm lại tôi đã có bạn gái, cũng sắp kết hôn và làm ba ba, cô về sau không cần đến tìm tôi.”

Kì Diệp lạnh nhạt nói xong, tức ôm lấy Lữ Tư Anh hướng cửa đi đến, thân thủ chuẩn bị mở cửa, anh buông cô ra, không quên quan hệ bí mật của hai người bọn họ. Sao biết ngay khi anh vừa mới buông lỏng tay, cô lại bị một lực đạo kéo mạnh lại đằng sau.

“A! A ——”

Tiếng kinh hô nháy mắt trở thành tiếng hét chói tai, Lữ Tư Anh trượt xuống cầu thang, tuy rằng cô nhanh chóng bắt được tay vịn cầu thang, cả người không bị ngã xuống, nhưng va chạm thình lình xảy ra vẫn như cũ ảnh hưởng đến bụng của cô.

Mặt cô trắng bệch, chân mềm nhũn, cả người cơ hồ đổ xuống.

“Tư Anh!” Kì Diệp giống như tia chớp lao nhanh đến bên cô, vừa vặn tiếp được thân thể đang mềm nhũn. Sắc mặt của anh so với cô cơ hồ càng tái nhợt.

“Bụng em đau quá!” Cô gắt gao túm lấy áo của anh, thống khổ rên rỉ.

Kì Diệp vừa nghe, không nói hai lời, lập tức ôm lấy thân thể của cô, nhanh chóng xông ra ngoài, vọt vào công ty, kêu to, “Kêu xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!”

Nghe thấy tiếng nhân viên lễ tân nhìn liền đoán được tình huống, lập tức xoay người hướng quay về quầy bấm 119, có người nhanh chóng bấm cầu thang cho anh xuống lầu.

Kì Diệp bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng tìm được Lí Nhược, trên mặt biểu tình nháy mắt chuyển thành ác ma dưới địa ngục, trầm giọng bình tĩnh hướng cô nói: “Nếu cô ấy cùng đứa nhỏ trong bụng xảy ra chuyện gì, đời này tôi cho cô sống không bằng chết.”