Thích Ông Rồi, Làm Sao Đây!

Chương 13




==>�P)<==

+++

– Không thèm!

Cái vụ tôi trở thành hoa khôi vẫn chưa giảm nhiệt, còn thêm mấy cái tin đồn tình tay ba tay tư gì đó do bà con thiên hạ đồn thổi nữa. Thật là, tôi không muốn biến nó thành sự thật đâu! Bây giờ đã quá phức tạp rồi, tôi chẳng muốn rước thêm rắc rối vào thân.

– Không muốn bị cảm lạnh thì mang vào đi! – Hắn lại quăng cái áo khoác sang tôi, lần này giọng nói mang tính bắt buộc rõ ràng.

Hứ, tưởng nói thế thì tôi sẽ làm theo sao? Nếu như thường ngày hắn tốt bụng đột xuất như thế thì tôi đã rất lấy làm cảm động mà mang vào rồi. Trời hôm nay lại rất lạnh, có người nhường áo ngu gì không mặc. Nhưng đó là lúc trước, không phải bây giờ, hai người đó có muốn đóng phim tình cảm cho thiên hạ coi thì cũng đừng có lôi kéo tôi vào vai người thứ ba chứ! Tôi không muốn làm kẻ thứ ba xen giữa chuyện tốt của hai người cho mọi người ghét đâu.Tôi vẫn muốn an lành sống sót đến khi tốt nghiệp.

– Nói hay quá nhỉ, ông cũng chỉ mang cái áo sơ-mi mỏng chứ có hơn gì tui đâu mà đòi làm anh hùng. Tui không muốn ngày mai trên web trường đăng tin hot boy Phan Thiên Tuấn vì nhường áo ấm cho người như tui mà cảm lạnh đâu. – Hắn giờ trở thành nam thần trong lòng tất cả mọi người ở cái Đông Du này rồi. Tôi nhờ hắn mà được trở thành hoa khôi, tôi không muốn có thêm bất cứ tin đồn nào nữa đâu.

– Người như bà? Bà nói gì vậy chứ? – Hắn nhăn mặt hỏi lại.

Hắn chắc chẳng bao giờ quan tâm đến mấy cái tin đồn nhảm đó đâu nên chắc không biết gì rồi. Mà mình cũng điên thật, tự dưng để tâm làm gì rồi đi đánh giá bản thân thế chứ.

– Không có gì đâu, đừng để ý! – Tôi phẩy tay, cười gượng cho qua chuyện.

– Chẳng lẽ bà ngại sao? Tui biết bà rất lấy làm vinh dự khi được mặc áo của một người đẹp trai như tui mà! Nhưng không cần phải thế đâu, tui rất rộng lượng, rất thương người.

Hơ hơ, cái thể loại gì đang diễn vậy? Hình như cái bệnh tự kỉ của hắn ngày càng lên level rồi thì phải. ATSM quá mức!

– Ông thấy sấm sét đang đánh ngoài kia không? Coi chừng bay cao quá lên gặp ông thiên lôi ổng đập cho một búa thì chết đời trai.

– Khỏi lo! – Hắn nhe răng cười, hai cái răng khểnh lại được dịp xuất hiện.

Sao lúc nào nói chuyện với tôi hắn cũng thích khoe răng thế nhỉ? Hắn có biết lúc hắn cười để lộ răng khểnh hắn…hắn…đáng yêu lắm không!? Trông như một chú chó nhỏ vậy!

Á á á, điên mất, con trai mà đáng yêu cái nỗi gì chứ! >”< – Này, mỗi lần cười sao ông cứ thích khoe răng nanh thế hử? – Làm tôi…

– Trời ban cho thì phải biết tận dụng chứ!

– Xì, có hai cái răng chưa tiến hóa mà làm thấy ghê!

– Ừ, chưa tiến hóa đấy! Thế mà có nhiều người muốn lại không được à. – Hắn vòng tay lại cười, làm như tự hào lắm không bằng. Ai thèm chứ đây không thèm à! Never! Dấu tích của loài thú để lại thì có gì đáng để tự hào chứ?!

– Trông mặt bà xanh mét hết rồi kìa, mau mặc áo vào đi! – Cái áo một lần nữa lại bay đến với tôi. Ấm thiệt, tôi rất muốn mang a~. Nhưng mà…không được!

– Có mà mặt ông xanh á! Áo của ông, ông mang đi! Tui không thấy lạnh, không thấy lạnh. – Không lạnh cái quái gì chứ, bây giờ thật muốn nói “Cảm ơn, chân thành cảm ơn vì ông đã nhường áo!”

– Ê, trên trần có cái gì kìa? – Hắn đột ngột chỉ tay lên trần, vẻ mặt hốt hoảng.

Tôi theo đó mà nhìn lên. Ơ, có thấy gì đâu!

– Mang áo vào!

Cái tên khốn này, muốn gài tôi sao? Dụ tôi ngước mặt lên trần để lợi dụng thời cơ mang áo vào cho tôi, bây giờ mà cúi đầu xuống thì có nghĩa là đồng ý. Không được, không đời nào!

– Không! – Trả lời dứt khoát, đầu vẫn hướng lên trần nhà. Thật là mỏi cổ quá đi!

– Bướng nè!

– Á á á…chơi ăn gian.

Nhân lúc tôi không để ý, hắn lấy tay nhận đầu tôi xuống, làm tôi ngoan ngoãn gật đầu cái rụp. Chưa hết, hắn còn lấy tay xoa đầu tôi nữa mới ghê. Sao cứ thứ thích coi tôi như con nít thế chứ?

– Ngoan! – Hắn thỏa mãn lắm hay sao mà cứ tít cả mắt lại, hai cái răng nanh lại nhấp nhô.

– Hứ! – Tôi bất mãn bĩu môi, quay sang hướng khác che cái vệt hồng hồng đang dần hiện rõ trên má.

Do hắn, đều là tại hắn!

Tôi không để ý rằng, nãy giờ mấy chục cặp mắt trong lớp đang thích thú xem phim miễn phí do tụi tôi là nhân vật chính. Hèn chi, hôm nay thấy tụi nó ngoan đột xuất. Liếc nhìn tụi nó thì tụi nó lại làm lơ đi. Mà lạ nha, bình thường mấy cái tin đồn đó mà lọt tai tụi nó thì chắc chắn chúng chẳng để tôi yên đâu. Là tụi này chưa nghe được hay nghe rồi mà không quan tâm? (Cái này sau này tôi mới biết được lí do.)

– Ê, Quán quân trường năm nay cũng phải lên hát bài gì đó để cảm ơn tụi này khan giọng cổ vũ chứ nhỉ!? – Tụi nó cứ nháo nhào cả lên.

– Ơ, ai mượn tụi bây làm đâu mà giờ kêu!? – Hắn buông một câu phũ phàng.

– Ơ cái thằng này… Giờ sao, hai đứa mày muốn hát bình thường hay vừa khóc vừa hát đây?

Trang “trưởng” cầm đầu tụi đầu gấu trong lớp lăm le nhìn tôi với hắn, trên tay còn nhịp nhịp cây thước gỗ ra dáng chị đại vô cùng. Quả không hổ danh là lớp trưởng, rất có khí chất… của tụi đâm thuê chém mướn!

Tôi nhìn tất cả nhân khẩu của 9A1 đều “quây quần” bên bàn tụi tôi. Đứa nào cũng nhìn với ánh mắt kiểu như “Không hát thì chết!”.

2 chọi 38, không chọi cũng què, không què cũng cụt, không cụt cũng tàn phế. Thế nào cũng không lành lặn qua khỏi ngày hôm nay. Vậy nên, xui theo tụi nó cho nó lành vậy!

Nói hát cho vẻ vang thế thôi chứ thật ra là rống. Bốn chục cái miệng cùng rống át hẳn cái tiếng mưa ngoài kia (mấy cái mỏ thật là vĩ đại). Nhìn trong phòng bây giờ không khác gì một đống hỗn loạn, người hò người hét, đập bàn đủ kiểu. Nếu ngoài trời không mưa to, sấm không rền thì cái lũ vịt giời này đã được nối đuôi nhau lên phòng giám thị ngồi xơi nước vì tội làm náo loạn trật tự an ninh nơi công cộng và gây ô nhiễm tiếng ồn trầm trọng rồi ạ! ╮(╯_╰)╭

Cái tiệc này, theo như tụi nó nói thì, để chúc mừng lớp ta đăng quang ngôi vị Quán quân Học sinh thanh lịch!

***

Bắt đầu học kì mới đồng nghĩa với việc đi học lại, cũng đồng nghĩa với việc buổi chiều phải xách mông đi học thể dục. Đi học thể dục cũng chẳng khó khăn gì nhiều, chẳng qua ở nhà hết ăn lại ngủ riết rồi quen, thân thể sinh tật dẫn đến lười vận động, nhất là trong cái thời tiết mà người ta chỉ muốn trùm chăn ngủ thế này.

Thứ hai đầu tuần, lớp tôi có tiết thể dục. Cứ tưởng hôm nay được nghỉ do trời mưa, ai dè sáng mưa tầm tã chiều lại trong vắt không một giọt. Ông trời chết tiệt, đúng là rất thích trêu ngươi người ta mà!

Thế là đang yên giấc giữa chừng, tôi phải bò dậy, mặc bộ đồ thể dục huyền thoại của trường Đông Du, vác xác lên trường và đang đứng ngáp lên ngáp xuống trong cái đội hình tập thể dục này đây.

Ông thầy thể dục vẫn sung sức hô to như mọi ngày.

– Bài khởi động chung bắt đầu! Một, hai, ba, bốn…

– Tao buồn ngủ quá mày ơi! – Tôi vừa xoay xoay cái tay, lắc lắc cái chân vừa than thở với nhỏ Thảo.

– Ừ, oải thật! – Nó không che miệng mà ngáp một cái rõ dài, rõ mất vệ sinh!

Như phát hiện ra điều gì đó, nhỏ tỉnh hẳn, quay sang tôi nói:

– Ê, có mấy nhỏ bên 9A2 cứ nhìn mày rồi thì thầm to nhỏ cái gì đấy!? Tao thấy nãy giờ rồi đó!

Nói chưa nhỉ, lớp tôi với lớp 9A2 học chung một giờ thể dục. Hai lớp đứng đối mặt nhau nên quan sát được đối phương cũng là điều dễ hiểu.

– Thôi kệ đi, chắc cũng chẳng tốt lành gì đâu! – Đối với những việc như vậy, không quan tâm thì tốt hơn! Tôi giành mất cái chức quán quân đáng nhẽ phải vào tay hoa khôi Uyển Nhi của lớp đó, chúng không ghét tôi mới là lạ. Xì xầm bàn tán cũng là điều dễ hiểu thôi, không gây chiến là may lắm rồi.

– Mày vẫn còn quan tâm đến mấy cái vụ đồn thổi lung tung trên mạng à? – Đúng là tụi nó biết hết, chẳng qua là không muốn nói thôi, hoặc cũng có thể coi là không quan tâm.

– Quan tâm gì đâu! Chẳng qua thấy họ nói cũng đúng. – Tôi đưa mắt thờ ơ nhìn lên bầu trời. Qua cơn mưa, trời lại sáng, trong và xanh hơn rất nhiều.

– Đúng cái gì mà đúng! Mày tin tưởng bản thân mình chút đi! Cái giải này là do chính bản thân mày giành được, là do mày hát hay, thể hiện tốt trên sân khấu. Giám khảo đã công nhận điều đó, tụi tao cũng công nhận. Với lại bên ngoài mày cũng xinh xắn, dễ thương đâu có thua ai đâu.

– Có phải mày không đấy? – Quỷ nhập người nó chắc, 4 năm chơi thân với nó chưa lần nào nó khen tôi được một câu, huống hồ chi bây giờ làm luôn cả một tràng thế này.

Ủa, vậy là đó giờ tụi nó ghen tỵ với nhan sắc trời phú nên dìm hàng mình sao ta? Ngộ nha, tui dễ thương mà giờ tui mới biết! (giây phút ATSM quá trớn).

Nó khen tôi, cảm giác rợn rợn, nhột nhột sao ấy!

– Ờ, còn thêm một chút may mắn, một chút thôi!

– Một chút cái đầu mày! Ông Tuấn mà chỉ một chút sao? – Một chút thôi mà cả trường náo loạn vì hắn, một chút thôi mà từ một con nhỏ bình thường như tôi biến thành hoa khôi. Nếu nói, tôi góp phần một chút thì còn nghe được.

– Tao nói thật, hôm bữa mày xinh lung linh luôn, đâu kém gì Uyển Nhi, cái này là nhiều người công nhận chứ không phải mình tao. Mày cho tụi tao bất ngờ một phen đấy, tưởng nhỏ nào hát hóa ra là mày. Chơi với mày từ đó đến giờ tao mới biết, mày giấu nghề kĩ thật! Đúng là tao không lầm khi đăng kí cho mày đi thi mà.

– À, tao còn chưa xử mày cái tội ấy đâu! – Cũng nhờ nó mày giờ tôi thê thảm thế này đây.

– Thôi mà, chuyện cũ xí xóa đi! – Nhỏ cười tươi lấy lòng.

– Lát trả tiền nước!

– Oke!

Tập xong bài khởi động chung, đến bài thể dục phát triển chung (tập chi mà lắm thế), thầy có việc bận nên cả lớp tự học với nhau. Tự học trong giờ thể dục có 2 loại: 1 là tự tổ chức để chơi thể thao với nhau: đá cầu, bóng chuyền, bóng rổ,… 2 là loại lười có tổ chức, không hoạt động gì nhiều ngoại trừ cái miệng. Và tôi nằm ở loại thứ 2.

Đang ngồi dựa vào nhỏ Thảo, nhắm mắt lim dim định ngủ thì…

– Woa, giỏi quá!

– Húuuuu, quá đẹp!

– $@#%amp;@&!!!

Và một chuỗi âm thanh không xác định khác.

Trời trời, cái vụ gì đây? Mấy người này có biết lịch sự là gì không đấy? Cần phải giữ im lặng nơi công cộng chứ?

Tôi mắt nhắm mắt mở bực mình hét to:

– Ồn ào quá đi mất! Có định cho người ta ngủ không đây?!

Sau đó bị tát một cái vào mặt không thương tiếc.

– Con điên, mày suốt ngày chỉ có ngủ với ngủ. – Giọng này là của nhỏ Thảo không sai.

– Kệ tao, ngủ tốt cho sức khỏe, ngủ giúp tinh thần sảng khoái! – Tôi vươn vai, che miệng ngáp hai cái.

Bây giờ thì tỉnh ngủ hẳn, tôi ngước nhìn cái nơi phát ra tiếng ồn. Nguyên một đám nữ sinh bao vây cái sân bóng rổ, hò hét cổ vũ đủ kiểu. Rồi rồi, cái vụ này thì không nhìn cũng biết chắc chắn là ngắm trai “ẹp” chơi bóng rồi.

– Cái tụi này, làm như đó giờ chưa thấy trai chơi bóng rổ hay sao vậy? – Tôi chán nản buông một câu.

– Nam thần trong lòng mấy ẻm đang chơi bóng rổ bên đó, đâu thể nào bỏ qua được. Đến cả hoa khôi còn mê đến không rời mắt nữa là! – Cái Phương nói như là “chuyện thường ở huyện” vậy.

– Kệ, lâu lâu cho mấy thằng cha già lớp mình nở mặt với tụi con gái xíu cũng được! – Trang “trưởng” chán nản nói.

Cái mặt mấy ổng ngày nào tháng nào lại không gặp, không muốn gặp cũng không được nữa là. Gặp hoài đến chai mặt, đến chán luôn. Chỉ có tụi nữ sinh lớp ngoài ngày ngày thần tượng mấy ổng mà không biết mấy thằng cha này tật xấu cũng như ai.

– Miễn sao đừng lăng sờ nhăng là được! – Ba tụi tôi nhìn nhỏ Thảo âm hiểm cười.

– Tao đi rửa mặt chút đã! Có đứa nào muốn đi không?

– Mày đi một mình đi! – Hứ, cái lũ bạn với chả bè! Không đi thì bà đây đi một mình.

Trường tôi có một khu vòi nước gần nhà vệ sinh cho học sinh có thể rửa mặt, giặt khăn lau bảng hay gì gì đó. Mà muốn đến nhà vệ sinh thì phải đi qua cái sân bóng rổ đang rất nóng kia.

Ôi chao, chơi cũng không tệ đấy!

Mấy ổng chơi bóng rổ giỏi thì từ lâu tôi đã biết rồi. Nhưng để lấy điểm với mấy em ngoài kia thì phải chơi đặc biệt hơn chút nữa. Đặc biệt ở đây là như thế nào? Là vừa phải chơi hay cho mấy em nể phục vừa phải giữ hình tượng, không thể để nhếch nhác quá mà mất hình tượng. Kiểu như lâu lâu nhìn qua mấy ẻm cười cái lấy duyên, hay mỗi lần lên rổ thì quay sang nháy mắt cái, lâu lâu vuốt tóc cái để tuốt lại vẻ đẹp trai,… Hay nhỉ, thế mà chưa lần nào mấy ổng ăn banh là sao? Mấy cái chiêu trò này học với mấy ổng mấy năm đủ thuộc làu. Chỉ tội nghiệp mấy em thỏ ngây thơ, bị cái vẻ ngoài của mấy con sói già đó lừa tình hết.

– Aaaaa, vào rồi!

– Thiên Tuấn! Thiên Tuấn! Thiên Tuấnnnn!

-…

Người tỏa sáng nhất trên sân bóng rổ hiện giờ, người đủ sức ảnh hưởng làm cho đám nữ sinh dậy sóng cũng chỉ có một – Phan Thiên Tuấn. Với cú ném bóng 3 điểm vừa rồi, hình tượng hot dog, í quên hot boy của hắn trong lòng nữ sinh lại tăng thêm một bậc, nhất là đối với các bạn nữ lớp 9A2. Hắn không cần làm trò như mấy tên kia nhưng cũng đủ làm cho mấy em điên đảo vì bộ dáng chơi bóng men-lỳ của mình rồi. Mặc dù trời hiện đang mùa đông rất lạnh nhưng khi chơi thể thao vẫn sẽ ra mồ hôi. Hắn mang bộ quần áo thể dục của trường, chiếc áo thể dục màu trắng vì mồ hôi mà ướt đẫm, dính sát vào người. Khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, không biết có phải vì nóng hay không mà có chút đỏ bừng, tóc bết lại trên trán. Trông có vẻ mệt nhưng lại chơi rất hăng, rất sôi nổi. Khi ghi được điểm hắn lại rất vui vẻ chạy lại đập tay với đồng đội, sau đó cùng nhau cười òa.

Nhìn hắn, trong lòng tự dưng có chút vui lạ thường. Thấy hắn chơi vui trong lòng cũng có chút phấn chấn. Ngay lúc này, nhìn nụ cười nụ cười răng khểnh của hắn như mang nắng ấm, vui tươi đến cho mùa đông vốn lạnh lẽo này. Môi không tự chủ được cong cong thành nụ cười.

– Hey! – Như phát hiện ra sự hiện diện của tôi, hắn quay sang đưa hai tay vẫy vẫy, miệng cười tươi.

Tôi xấu hổ quay đi, có gì ngượng bằng việc mình nhìn lén người ta lại bị người ta bắt gặp không cơ chứ? Mà khoan, chưa chắc gì hắn biết được! Làm gì phải ngượng chứ? Nghĩ thế, tôi liền quay lại, tặng cho hắn một ngón trỏ… xuống đất. Sau đó, phủi mông bước đi!

Ha ha, chắc chắn mặt của hắn lúc đó ngu lắm đây! Tôi bước đến gần nhà vệ sinh, trong đầu tưởng tượng đến vẻ mặt ngu đần của hắn lúc nãy mà không khỏi nhịn cười. Hắn lúc này chắc là tức lắm đây? └(^o^)┘

Tâm tình thoải mái, rửa mặt một chút cũng thấy sảng khoái con người.

– Ê, hồi nãy mày thấy gì không? Tao mới vừa thấy một con hồ ly tinh bước qua đấy!

– Đâu đâu, hồ ly tinh đâu?

Tôi nghe được đoạn hội thoại của hai cô bạn mới vừa bước tới khu vệ sinh. Không có vẻ gì là muốn rửa tay hay rửa mặt, giống kiểu người nhiều chuyện thích tìm nơi nào đó để nói xấu người khác. Vừa nghe qua đã biết rồi, giọng điệu chanh chua, đanh đá, lại còn gọi người khác là hồ ly tinh. Hai người này chắc là ghét người kia lắm đây, nghe có vẻ như là muốn xé xác đối phương đến nơi. Tội nghiệp, không biết là cô bạn xấu số nào đây?

Tôi thật chẳng muốn nghe làm gì cho thêm bẩn tai, rửa tay nhanh rồi đi thôi.

Cô bạn lúc đầu lại nói tiếp:

– Suỵt, nói nhỏ nhỏ thôi! Dù sao người ta cũng là hoa khôi đấy! Mà mày biết không, cái loại người mà đi lên nhờ người khác đằng nào cũng có ngày gặp quả báo thôi!

Cái này rõ ràng là muốn nói cho tôi nghe mà! Hừ, không ngờ có lúc mình lại bị gọi là hồ ly tinh. Dương Tố Tâm à, đúng là tự mày đi tội nghiệp chính mày mà!

– Ơ, vậy là thật sao? Có người nhờ đeo bám theo hot boy Thiên Tuấn mà leo lên được ngôi vị hoa khôi sao? Cũng tài giỏi quá đi chứ!

– Chứ sao?! Người ta rất đẹp a, trông như bản sao Thị Nở vậy! Học hành thì chẳng đến đâu, người thì lại bất tài, vô dụng. Nghe nói hôm bữa thi tài năng, có người đứng sau cánh gà hát giùm đó, chứ làm sao mà hát hay đến vậy. Còn nữa nha, làm hoa khôi chưa đủ, suốt ngày đeo bám theo hot boy để lấy tiếng. Làm mà không nghĩ lại mình có xứng hay không, “cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”. Không biết rằng người ta đã có đối tượng yêu thích rồi, một cô gái vừa đẹp người lại đẹp nết, thông minh xinh xắn. Mày nói coi hai người họ có phải là rất xứng đôi hay không?

– Phải, trông hai người họ cứ như tiên đồng ngọc nữ vậy đó. Lúc nãy tao còn thấy Uyển Nhi đưa chai nước cho Thiên Tuấn, hai người trông rất tình cảm. Thế mà có người lại không biết điều muốn xen giữa là sao nhỉ?

– Bởi vậy mới nói đó là cái thứ mặt dày không biết nhục, loại hồ ly tinh ai cũng ghét. Không biết bố mẹ ra làm sao mà để con cái trở thành thứ cặn bã của xã hội như thế?!

Bàn tay nắm lấy vòi nước run run, nắm chặt đến nỗi móng tay bấm vào lòng bàn tay có chút đau. Thì ra, trong mắt mọi người tôi tệ đến thế sao? Hừ, một con nhỏ xấu xí, một con nhỏ vô dụng! Đấy là lý do tôi không muốn nghe mọi người bàn tán về mình. Những điều đó có tốt đẹp gì đâu, thà không nghe còn tốt hơn.

Tất cả nói tôi thế nào cũng được, nghĩ xấu về tôi thế nào cũng được. Họ nói đúng, tôi chấp nhận. Họ nói sai về tôi, tôi cũng không quan tâm. Nhưng đừng bao giờ nói xấu gia đình tôi, hoặc là những người xung quanh tôi. Bởi lẽ, họ là những người tôi yêu quý nhất, quan trọng nhất mà thượng đế đã ban tặng tôi.

Tất cả tôi có thể nhịn riêng việc đó thì không!

– Á á á, mày làm gì vậy?

– Làm gì? Chỉ là lỡ tay thôi mà, không được sao? – Tưởng ai, hóa là mấy con nhỏ lúc nãy bên 9A2 xì xầm về tôi.

Họ đã nói tôi là hồ ly tinh rồi thì phải cho họ biết khi chọc giận hồ ly tinh thì hậu quả thế nào chứ!?

– Mày..mày…

Tôi lấy tay bịt cái vòi lại, chỉ để hở một phần, làm cho nước xịt tung tóe ra xung quanh. Chịu trận nặng nhất là hai nhỏ kia, ướt nguyên cả bộ đồ thể dục. Trời bình thường thì không sao, nhưng hiện đang là mùa đông, mặc nguyên cả bộ đồ ướt như thế thì cảm giác ra sao nhỉ?

Nhìn hai nhỏ giận đến tím mặt, tôi nhếch mép.

– Sao, lắp bắp rồi à? Lúc nãy nói hùng hổ lắm cơ mà!

– Mày, mày, con quỷ cái!

“Chát!”

Tôi nhìn bàn tay vừa mới vung lên. Một bên má có cảm giác rất rát, cũng không tệ! Đánh hay lắm!

– Rất đau đó, đánh cũng không tệ!

“Chát! Chát!”

Một mình tôi chịu đau thì đâu có công bằng. Đánh tôi một thì tôi trả gấp hai!

Con nhỏ bị tôi đánh tay ôm mặt, đau như sắp khóc thế mà vẫn cứng miệng.

– Hóa ra mày cũng chẳng ngoan hiền gì nhỉ? Làm quỷ cái đi la liếm người khác chưa đủ hay sao mà giờ muốn làm chị đại luôn vậy? Cha mẹ mày có đứa con gái như mày chắc bất hạnh lắm nhỉ!?

– Tao ngoan hiền hay quậy phá thì cũng không đến lượt mày quan tâm. Còn tao không đụng đến cha mẹ mày thì cũng đừng đụng đến cha mẹ tao. Nếu không…

Tôi không thích đánh người, cũng chẳng muốn nói chuyện hay cãi nhau với cái lũ não không có nếp nhăn kia.

Con nhỏ bên cạnh nghe tôi cảnh cáo cũng có chút sợ, dù sao cũng đang trong giờ học thể dục. Nhỏ đó kéo kéo tay nhỏ kia bảo “Thôi đi!” thì bị nạt lại.

Nhỏ bị tôi đánh quay sang tôi, giọng hung dữ:

– Thế nào? Mày sợ cha mẹ mày biết những việc xấu mà mày làm sao? Mà tao đoán chắc cái gia đình mày cũng thuộc một loại như mày thôi, thứ rác rưởi của xã hội!

– Dừng tay!

“CHÁT! CHÁT!”

Một loạt âm thanh vang lên liên tiếp.

Tay tôi bỏng rát.

Tôi đang rất giận, thật sự rất giận!

Họ không có quyền nói gia đình tôi như vậy. Họ biết gì về gia đình tôi mà nói như thế chứ. Cái gì là rác rưởi của xã hội? Thế nào là cũng một loại?

Hừ, quá đáng!

Tôi dùng hết sức, đến nỗi tay không còn cảm giác. Hai cái tát đó, chứa đựng tất cả sự tức giận lẫn phẫn nộ của tôi. Hai cái tát đó là tát thay cho ba mẹ, cho gia đình tôi. Hai cái tát đó còn là đáp trả cho sự sỉ nhục mà họ dành cho tôi.

Tôi làm hoa khôi là do tôi muốn ư? Tôi muốn giành cái giải đó với lớp mấy người lắm à? Không biết thì đừng có nói!

– Uyển Nhi, Uyển Nhi, không sao chứ?

– Mày, mày…

Trớ trêu thật, người tôi muốn đánh thì lại không bị gì, người tôi không muốn đánh thì bị ăn hai cái tát trên mặt. Trong lúc nhất thời, Uyển Nhi tự dưng ở đâu chạy lại che chắn cho nhỏ đó, đương nhiên là cô nàng hưởng trọn hai cái tát.

Chắc lúc nãy tôi giận quá nên không kìm chế được lực, ra tay hơi mạnh. Uyển Nhi bị tôi đánh ngồi bệt luôn xuống đất, hai gò má đỏ bừng, mắt rưng rưng như sắp khóc. Cái này là vô tình, tôi hoàn toàn không cố ý!

Dù sao thì Uyển Nhi vô tội, tôi dù không muốn thì cũng đã đánh cô ấy, ít ra cũng phải có lời xin lỗi.

– Tôi…

Lời còn chưa nói xong đã có tiếng khác chen vào.

– Chuyện gì xảy ra vậy? – Hắn chạy tới cùng một vài người nữa.

– Con nhỏ đó đánh Uyển Nhi.

– Không, không sao đâu! – Uyển Nhi yếu ớt lên tiếng. Có lẽ do đau quá nên nước mắt tràn đầy hốc mắt, chỉ cần động một chút là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

– Tui…

Tôi mở miệng muốn giải thích rằng sự việc không phải như hắn nghĩ nhưng khi nhìn vào mắt hắn, tôi cứng miệng. Hắn liếc qua tôi có một lần, một lần duy nhất. Ánh mắt lạnh lẽo. Ừ, lạnh đến đáng sự! Cái cảm giác mà tôi chưa bao giờ nghĩ là hắn sẽ giành cho tôi.

Có lẽ tôi quá ảo tưởng rồi chăng?

Người hắn thương yêu, người hắn quan tâm nhất đang ngồi đó, bị tôi đánh đến khóc. Tôi, là hung thủ gây nên. Hắn nhìn tôi như vậy là đúng rồi, một cái nhìn cho tội phạm. Chẳng lẽ hắn cười với tôi rồi nói rằng “Làm tốt lắm!” hay sao?

Tự nói với chính bản thân mình như vậy nhưng không hiểu sao tim lại nhói.

Đau lắm!

Họ chửi tôi, họ mắng tôi, họ đánh tôi. Tôi cũng không khóc. Tôi chỉ bảo bản thân rằng họ không biết gì về tôi nên mới nói như vậy. Họ nhục mạ gia đình tôi và những người xung quanh tôi, tôi sẽ hùng dũng đứng lên mà nói lại, bởi vì họ không có tư cách đó. Dù thế nào tôi vẫn sẽ không khóc, vì khóc là yếu hèn, là chấp nhận thua cuộc, là chấp nhận cho người ta chà đạp lên mình.

Tôi như thế nào cũng sẽ mạnh mẽ, kiên cường và không khóc. Nhưng sao lúc này chỉ vì một ánh mắt lạnh lùng của hắn, tôi lại cảm thấy đau thế này? Tim như bị ai bóp nghẹt, khó thở. Muốn mở miệng giải thích với hắn, muốn kéo áo hắn bảo sự việc không như vậy nhưng sao tay chân cứng ngắt, đầu óc trống rỗng không thể làm được gì. Chỉ cảm thấy có một luồn khí nóng lên mặt, có cái gì đó sắp chảy ra.

Không, không được!

Dù thế nào cũng không được khóc!

Tôi mở to mắt ngăn không cho nước mắt chảy xuống. Mở to mắt để nhìn hắn quan tâm, chăm sóc Uyển Nhi, ánh mắt dịu dàng trái ngược với lạnh lẽo khi nhìn tôi. Mở to mắt để nhìn hắn quay lưng lại với mình. Một bên má lúc nãy bị tát không biết tại sao lại đau ghê gớm. Tôi đứng đó, đến lúc không chịu nổi nữa mới quay lưng chạy đi!

Cùng lúc đó, nước mắt chảy xuống!

Đằng sau, có ai đó khẽ mỉm cười.

***

Thế này đã đủ dài chưa ạ? (*¯︶¯*)

Chương này thấy dùng từ ngữ hơi bị “nặng nề”. Có thì cho cái góp ý ạ! “cúi đầu”