Thích

Chương 58




"Woa, thật là đẹp!" Thích nhìn nam đầu bếp áo trắng trước mắt lấy chiếc bánh ngọt từ trong tủ lạnh ra, không khỏi hưng phấn tán thưởng.

"Bánh ga-tô socola trắng hình cây thông", người đàn ông tóc vàng mắt xanh nhìn cô công chúa lai trước mặt, cười dịu dàng, "Nguyên liệu quý hiếm, em chỉ được nếm thử một lần duy nhất thôi nha".

Thích làm một mặt quỷ, cầm lấy chiếc thìa bạc xắn một miếng nhỏ đưa vào miệng ——– biểu tình của cô trong nháy mắt cứng đơ, rồi lập tức lệ nóng lưng tròng nhìn người đàn ông đối diện, trời ạ, quả thực là mùi vị trong mơ.

"Em đang làm cái gì?". Thanh âm lạnh lùng bỗng vang lên ở cửa, nhất thời đánh vỡ ảo ảnh của cô.

Lý Kiều nhìn chằm chằm hai người đứng quá gần nhau trong phòng bếp, mắt phượng phút chốc nổi lửa ——– hắn thật vất vả mới kiếm được chút thời gian đến nhìn cô, vậy mà, cô dám chạy đến phòng bếp giở trò trêu hoa ghẹo nguyệt!

"Hi", Thích nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp, không tự giác liếm liếm phần socola bị dính ở môi dưới, giơ lên chiếc bánh nhỏ trong tay như hiến một vật quý, "Anh có muốn thử chút không? Mantin làm rất tuyệt".

Đồng tử đen càng thêm sâu hút, mi gian Lý Kiều nhíu chặt một chút nhìn động tác liếm môi vô thức của cô, chiếc lưỡi hồng mềm mại mê người, lửa trong lòng ngày càng lớn ——- chết tiệt, cô không chú ý đến người đàn ông bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào mình, vẻ mặt tràn ngập hưởng thụ sao?

"Cám ơn, không cần". Hắn lạnh nhạt lên tiếng, xoay người rời đi.

"Này!" Thích tiếc nuối buông chiếc bánh nhỏ trong tay, cuống quýt đuổi theo.

Trên hành lang, Lý Kiều nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, dừng lại quay đầu nhìn cô.

"Anh sao lại bỏ đi?" Thích túm lấy cánh tay hắn làm nũng.

Hắn cũng không hề cảm kích, gỡ móng vuốt của cô ra, đồng tử đen bình tĩnh lạnh nhạt. "Anh còn nhiều việc phải làm"

Thích phẫn nộ: "Vậy sao anh còn đến đây?"

"Nhìn em a", hắn mỉm cười, khóe miệng mang theo trào phúng, "Có điều xem ra em đang rất vui vẻ".

"Anh ghen?" Thích trong nháy mắt hiểu ra, không sợ chết hỏi.

"Anh có sao?" Câu trả lời hiển nhiên như cô dự đoán, rất cố chấp, bất động như núi.

"Mantin là người em mời đến từ Pháp, là một đầu bếp ba sao ——-"

"Anh không cần biết anh ta là ba sao hay là bốn sao". Giọng nói vẫn tao nhã như cũ, tốc độ không nhanh không chậm, nhả ra từng chữ khinh thường, "Về phần em, cố gắng ăn thành heo mập luôn đi".

Bà nó chứ! Thích không thể tin trừng mắt hắn ——– cái loại nguyền rủa này cũng quá ác độc đi!

"Tổng giám đốc Diệp, hiện tại đang là thời gian làm việc, em không cần phải tiễn anh, mời yên tâm công tác". Bàn tay vỗ vỗ khuôn mặt tức giận của cô, Lý Kiều xoay người sải bước, để lại cho cô một bóng dáng phong độ.

"Trời! Anh đừng có phiền như vậy được không", Thích vội vàng theo sau, "Anh nghe em giải thích đi ——–"

Cái tên đàn ông này giận cái gì mà giận, thật là!

Người đàn ông bước đi phía trước nghe thấy tiếng gọi duyên dáng từ phía sau, môi hiện lên một ý cười nhợt nhạt ——- nếu không trị cô, e rằng cô ngay cả hai chữ "Lý Kiều" cũng không biết viết như thế nào!

"A——–" Cảm giác được thanh âm của cô đột nhiên biến đổi, hắn nhanh chóng xoay người, lại thấy một người tạo thành hình chữ "đại (大)" nằm trên đại sảnh.

Đáng chết! cái nền cẩm thạch này có cần thiết phải lau sạch sẽ như vậy không? Thích cúi đầu, nền gạch trơn bóng phản chiếu rõ ràng gương mặt khổ sở của cô, cô thật sự là muốn ngất xỉu luôn cho rồi, không thể tin được chuyện mất mặt như vậy lại phát sinh trên người mình.

"Em định nằm úp sấp bao lâu?" thanh âm cực lực áp chế truyền xuống từ đỉnh đầu, "Còn sợ chưa lộ đủ sao?"

Phía trong cổ áo bó sát, chiếc áo ngực khẽ xệch xuống để lộ ra vùng ngực đầy đặn sinh động, vô cùng mê người.

Người nằm đó thật lâu cũng chưa động.

——- cô thật sự đã bị hôn mê.

————————————

"Đứa con gái ngu ngốc này!". Tiếng rống chấn động vang lên trong hành lang bệnh viện, xóa sạch hình tượng một người đàn ông tao nhã, "Chưa thấy qua đứa con gái nào lại ngu ngốc như vậy, chính mình mang thai hai tháng mà cũng không biết, đi đường lại để bị vấp ngã!"

"Anh bình tĩnh một chút". Tề Nhã ôm vai, lấy ánh mắt đồng tình nhìn về phía người đàn ông đang lồng lộn như dã thú kia. Từ sau khi nghe được chuẩn đoán của bác sĩ, hắn vẫn bị vây vào trạng thái cuồng loạn như vậy.

Bình tĩnh? Hắn làm sao có thể bình tĩnh? Ngực Lý Kiều phập phồng không ngừng ——— hắn sớm muộn cũng bị cái đứa con gái kia làm tức chết!

"Lý tiên sinh, Diệp tiểu thư đã tỉnh", y tá sợ hãi nhìn người đàn ông không kìm nổi cảm xúc trước mắt, "Có điều cô ấy nói, cô ấy vẫn chưa chuẩn bị tâm trạng đẻ gặp anh, nói anh để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút ——-"

Tiếng của cô ta càng ngày càng nhỏ, thân ảnh cao lớn đã mở cửa phòng bệnh xông vào.

Tề Nhã bất đắc dĩ nhún nhún vai nhìn y tá, chỉ có thể cầu nguyện cho cô gái bên trong kia tự biết cầu phúc.

Cô lúc đầu nhìn thấy sắc mặt hắn âm trầm như vậy, thoạt nhìn thật là có chút dọa người.

Thích trộm nhìn người dàn ông trước mắt, thở cũng không dám thở.

"Thực xin lỗi, em sai rồi". Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Hắn giương mạnh mắt lên nhìn cô chằm chằm, cô sợ tới mức rụt về sau một chút.

"Em có sai ở chỗ nào?" Ngữ khí của hắn, lạnh đến nỗi có thể đông chết người.

"Em—–" Cô cắn môi, không biết nên kiểm điểm từ chỗ nào.

"Sao thế, tội lỗi chồng chất có phải không?" Hắn trào phúng cười.

"Chà, thành ngữ này mà anh cũng biết nha, mẹ nói trình độ tiếng Trung của anh kỳ thực rất tệ ...."

"Diệp Thích ——" Hắn một chữ kêu lên tên cô, Thích cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm nghiến răng nghiến lợi của hắn.

"Em có con rồi đúng không?". Cô mềm nhẹ thở ra, giọng nói có chút không tự nhiên, hai gò má đỏ ửng lên, "Em thật rất vui".

Lý Kiều nhất thời sửng sốt, tức giận trong lòng đột nhiên tan thành mấy khói, chỉ cảm thấy ngực ê ẩm, mềm mại, còn có loại cảm giác ấm áp thỏa mãn.

Đang lúc hắn thất thần, bàn tay mảnh khảnh mềm nhẹ tiến vào lòng bàn tay hắn, hắn theo bản năng khép ngón tay lại, nắm thật chặt.

Cô lại kéo tay hắn, chậm rãi đặt lên bụng mình

Hắn nhất thời cứng đờ, ánh mắt chặt chẽ khóa chặt vào cô, đôi đồng tử đen tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.

"Đây là con của chúng ta". Thích cắn môi, nói xong câu thì hai bên tai đã nóng như lửa.

Đứa con của bọn họ.

Lý Kiều ngực cứng lại, ôm cô nhẹ nhàng lên tiếng: "Đừng xấu hổ".

Thích cười duyên, thuận thế tiến sát vào lòng hắn, hai tay hắn gắt gao ôm chặt cô, tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát trên người cô, thanh âm có chút khàn khàn: "Em có biết hay không, em hôm nay dọa anh suýt chết".

"Thật xin lỗi". Thích đuối lý ngẩng đầu, tại má hắn hôn nhẹ một cái, "có điều, anh không chịu nghe em giải thích".

"Em đừng có quét sạch hứng thú của anh". Hắn phớt lờ.

"Kỳ thật em mời Mantin đến là để phụ giúp làm tiệc cưới"

"À, tiệc cưới nào vậy?" Hắn nhẹ nhàng vỗ về bụng cô, không yên lòng.

Đợi thật lâu không thấy cô lên tiếng, hắn ngẩng đầu, đã thấy hai con mắt giận trừng trừng của cô.

Bóng đèn trong đầu chợt lóe, hắn bỗng dưng chấn động ——— tiệc cưới?

"Tiệc cưới của... ai?" Thanh âm của hắn có chú run run.

"Đồ ngốc!" Cô thở phì phò hất tay hắn ra, nằm xuống đưa lưng về phía hắn.

Trong lòng mừng như điên, hắn cúi người ôm cổ cô.

"Nói đi, tiệc cưới của ai?" Hắn cắn cắn vành tai xinh đẹp của cô, biết rõ còn cố hỏi.

"Anh đi xuống, mặc kệ anh!" Cô nhắm mắt lại, đầu cũng không thèm quay.

Hắn tà tà cười, tiến đến bên tai nhẹ nhàng gọi một từ.

Vợ à. (Ặc!)

Không hổ danh là đại thiếu gia phong lưu, quá buồn nôn quá đáng ghét! Mấy lời nói ghê tởm như vậy hắn cũng có thể nói ra.

Rõ ràng khi nghe thấy hai chữ kia, Thích cảm thấy máu toàn thân đều xông lên đỉnh đầu, mặt nóng đến dọa người, xấu hổ đến mức cô phải che lại hai tai.

"Thì ra là em sợ điều này". Lý Kiều thành công cười to, rốt cục cũng tìm được biện pháp trừng trị cô.

"Rầm" một tiếng, cả người hắn liền bị đá xuống giường.

"Em mưu sát chồng!"

"Ai nói anh là 'chồng' tôi, hả chú?"

"Chú chú cái đầu em!"

"Hả cha nuôi?"

"Anh không phải Tề Kinh!!!"

"Anh rống cái gì? Tôi bây giờ là phụ nữ có thai!"

"...."

"!$@#$%^"

"Hừ, tôi không lấy chồng nữa!"

"Em dám!"

"Lại rống?"

Tề Nhã nghe thanh âm tranh chấp không ngừng trong phòng, khóe môi không khỏi cong lên, xoay người, cô xuyên qua hành lang, chậm rãi đi ra ngoài.

Những khoảnh khắc quý giá này, có thể sẽ theo thời gian mà bị lãng quên không? May mắn thay, ngay cả khi có rất nhiều sự việc không thể vãn hồi, cô cũng đều cố gắng sống tiếp. Như vậy, bất kể là kết cục như thế nào, cũng không cần phải tiếc nuối nữa, đúng không?

Thân thể ngày càng cồng kềnh, cẩn thận bước từng bước trên bậc thang, có người từ sau lưng chạy xuống đụng vào cánh tay cô, mất đi trọng tâm, cô theo bản năng lấy tay bảo vệ bụng mình ——– đang chuẩn bị đón nhận đau đớn, một vòng ôm rộng lớn đã đúng lúc tiếp được cô. Hơi thở quen thuộc len vào hô hấp, cô nhắm mắt lại —— vẫn luôn cảm giác hắn đang ở ngay cạnh mình, giờ phút này mới chịu lộ diện sao?

"Có bị gì không?" Thanh âm lạnh lẽo cứng rắn hướng tới, khó che được lo lắng bất an.

Cô lắc đầu, đẩy thân mình ra.

Rời đi ôm ấp của hắn trong nháy mắt, hai tay hắn lại bắt được cổ tay cô, một lần nữa đem cô chặt chẽ khóa vào ngực.

"Làm gì vậy?" Tề Nhã mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng mà thản nhiên.

Trên đường cong lạnh lùng xuất hiện một chút đau xót, đôi môi mỏng mím rồi lại mở, rốt cục cũng phun ra vài chữ: "...thực xin lỗi"

Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn hắn: "Anh nợ em không chỉ có câu này".

Hắn nhất thời cứng đờ.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú luôn lãnh khốc kia giờ đây nhiễm một biểu tình xấu hổ, cô không khỏi thở dài.

"Sau này anh từ từ nói cũng được".

Hắn bỗng dưng nhìn thẳng vào cô, cơ hồ không thể tin những điều cô nói.

"Anh——–" thanh âm trầm thấp mang theo kích động, cô lại nhẹ nhàng chặn môi hắn lại. Điều hắn muốn nói, cô đều hiểu được.

Mà cô tin tưởng, một ngày nào đó, hắn sẽ chính miệng nói cho cô nghe.

————————hoàn chính văn—————–