Thích

Chương 8




Vừa tỉnh lại nhìn về phía bên cạnh, cảm giác rỗng tuếch.

Lý Kiều hơi nhíu mi, ngồi dậy kêu một tiếng " Thích?"

"Nơi này nơi này!" Thanh âm hưng phấn liên tục đáp lời, Thích cầm trên tay vài tờ giấy, sôi nổi chạy đến phòng ngủ.

"Cháu làm cái quái gì vậy?" Lý Kiều nghi hoặc nhìn cô tươi cười hưng phấn một cách khó hiểu, "Khó có được giường tốt như vậy"

Thích không trả lời hắn, chạy thẳng đến ngăn kéo bàn làm việc của hắn kéo ra kéo vô lục lọi, miệng lầu bầu: "Có mực đóng dấu không?"

Lý Kiều lắc đầu.

"haiz~~~" Thích thất vọng nhìn liếc nhìn hắn một cái, ngay sau đó lại giống như nghĩ đến cái gì, thình lình chạy đến phòng bếp, cầm đến một thỏi socola.

Hào khí ngút trời, cô ra lệnh: "Đưa tay cho tôi!"

Không đợi Lý Kiều phản ứng, tay hắn đã bị cô bắt lấy đem đến thỏi socola chà một cái, sau đó ấn ngón trỏ lên tờ giấy.

"Cháu sáng sớm phát thần kinh gì vậy?" Hắn tức giận đem hai tờ giấy kia lấy đến trước mắt, nhất thời dở khóc dở cười.

Tôi xin cam đoan khi còn sống nhất định phải mang Diệp Thích đi Lapland ——– nét chữ in ấn tinh tế, song ngữ Trung Anh, ngày tháng năm đều đầy đủ, chia làm hai bản, mỗi bản đều có dấu vân tay của hắn.

"Nói miệng không có bằng chứng, tối qua ông đã đáp ứng tôi rồi, cho nên sáng nay tôi liền đóng dấu, miễn cho ông quên mất", Thích đắc ý cười, "Thế nào, hiệu suất cao không?"

Lý Kiều trong mũi hừ một tiếng: "Nhóc con, bình thường trên hiệp ước còn phải ghi chú rõ nếu như bội ước thì nên xử lý thế nào"

"Phần này không có", Thích híp mắt nguy hiểm nhìn hắn, "ông cũng đừng nghĩ đến cơ hội bội ước"

———————————————————————-

Bờ biển phía Tây Scotland

Bầu trời xanh thẫm, mặt biển tối đen như mực.

Gió lạnh ẩm ướt ở phía ngoài cửa sổ gào thét, trong đại sảnh sáng ngời, xa hoa trụy lạc, mọi người đều muốn uống cho say.

Ánh sáng dưới đèn pha lê, mông lung như ánh nến, ngọn nến trên tượng Victoria khẽ lay động, Thích ngồi trên sô pha cạnh tường lò sưởi, ngắm mấy thứ đồ ngọt trên tay một chút, nhịn không được ngáp một cái.

Nói cái gì mang cô đi chơi, bất quá lại là mấy cái yến hội như vậy, thật sự rất nhàm chán.

Đôi mắt kiều mị quét một vòng qua đám người , tầm mắt ngưng lại ở thân ảnh tao nhã kia.

Lý Kiều bưng ly rượu, đang cùng người khác trò chuyện gì đó, khi thì gật đầu mỉm cười, điệu bộ thoải mái.

Thích ở xa liếc hắn một cái——–hắn cười rất giả dối, giống như đội một lớp mặt nạ vậy, còn có một đám phụ nữ bị hắn trêu chọc đến đầu óc choáng váng, liên tục kéo đến.

Bất quá, hắn đúng là rất đẹp trai.

Thích nâng cằm thở dài, tham lam đem hắn từ đầu đến chân đánh giá một lượt. Từ nhỏ, nếu cô coi trọng một thứ nào đó đẹp mắt, nhất định cũng sẽ vào tay mình. Ngẫm lại cho tới bây giờ, cô vẫn chưa chân chính nếm được mùi vị của thất vọng. Híp mắt nhìn về phía người đàn ông ở xa kia, cô giảo hoạt cười——-về phần hắn, cô không chỉ muốn có, mà còn muốn sở hữu riêng.

Uống hết ly rượu trên tay, Lý Kiều đặt ly vào khay của bồi bàn, xoay người nhìn về phía bên cạnh tường lò sưởi, thân ảnh kiều nhỏ ẩn vào góc sô pha từ lúc nào, hắn nghi hoặc bước đến, phát hiện cô đang ngủ say.

Cồn trong cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng, cảm thấy có chút nóng, hắn mở ra một bên cánh cửa trạm khắc tinh tế, đi ra ngoài ban công.

Bên cạnh chiếc đèn đồng đặt ở dưới đất, đã sớm có một cô gái đứng đó, lễ phục dạ hội đỏ rực, xương quai xanh xinh đẹp hoàn mỹ, bờ vai tinh xảo thanh tú——-trên người cô có một loại khí chất đặc biệt, hơi thở nhẹ nhàng lạnh lùng, mi gian ẩn hiện nỗi sầu bi, khiến Lý Kiều không khỏi ngắm nhìn cô một lát.

"Cô không lạnh sao?" hắn hỏi.

Cô vẫn trầm mặc như trước, ngay lúc Lý Kiều cho rằng cô không nghe thấy mình hỏi, cô lại nhẹ giọng mở miệng : "Lạnh, bất quá có thể tỉnh táo một chút"

Lý Kiều cười, cởi âu phục của mình: "Vậy ít nhất cũng phải cam đoan sẽ không bị đông cứng, não người ở độ ấm bình thường mới có thể suy nghĩ được"

Cô ngẩn ra, có chút bất ngờ nhìn hắn, ánh mắt dừng trên âu phục của hắn, cũng không khách khí, tiếp nhận áo khoác phủ lên người mình.

"Tiểu thư", bồi bàn đẩy cửa ra, "Ngài vừa rồi muốn Tiramisu.(*)"

Thanh âm của cô rất nhẹ, Lý Kiều cũng chấn động cả người.

Hắn rốt cuộc biết cô vì sao lại mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc———nhớ rất rõ vào một buổi tối nhiều năm trước, người phụ nữ kia ngồi đối diện hắn, cũng cầm trong tay một dĩa bánh Tiramitsu, trong nụ cười có khắc sâu một một nét sầu bi, khi đó hắn cỡ nào hi vọng cô có thể nói ra ba chữ kia, chỉ cần cô mở miệng, hắn sẽ nguyện làm bất cứ điều gì.

Chuyện cũ chôn giấu ở đáy lòng, trong nháy mắt lại bị khơi ra, nội tâm đau đớn.

Hít sâu một hơi, hắn ức chế cơn sóng trong lòng, nhìn ra trùng trùng hải đảo phía xa.

"Không ai là một hòn đảo đơn độc". Cô gái nhẹ giọng mở miệng, niệm ra một câu thơ.

Cô nghĩ thi nhân có lẽ là sai rồi, có một số người trời sinh đã là hòn đảo đơn độc, cự tuyệt tiếp cận với bất cứ kẻ nào, bao gồm cô.

Bỗng nhiên nhớ tới hoang đảo miền nam ngày mùa hè, cây cối nóng ẩm, mồ hôi hòa cùng đau đớn, còn có gương mặt của hắn ta, mệt mỏi, mà vẫn lạnh lẽo như trước.

"Cô rốt cuộc có chịu đi hay không?" Thanh âm không mang theo một chút độ ấm, vang lên bất nhẫn.

Cô xoay người——–gương mặt trước mắt cùng hình ảnh trong đầu ghép lại.

Lý Kiều nhìn người đàn ông cao lớn đứng cạnh cửa——–một thân âu phục màu bạc, che không được khí thế bức người của hắn.

Người vừa tới ánh mắt đảo qua áo khoác trên người cô gái, con ngươi liền trở nên u tối.

"Tôi không đi". Cô buộc chính mình nghênh đón tầm mắt hắn.

"Tùy cô". Người đàn ông nhìn cô một lúc lâu, sau đó rời đi không ngoảnh đầu lại .

Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa, tay cô gái run nhè nhẹ, rốt cuộc cầm không nổi ly thủy tinh trong tay.

Thanh âm bể vỡ từ đá cẩm thạch vang lên, cô không khỏi cười khổ——-cũng tốt, dù sao uống cái gì cũng thấy đắng.

Lý Kiều nhìn thẳng vào tay cô, trên lớp vải nhung đồng sắc với trang phục, có một chút ẩm ướt tối màu.

"Cô bị thương". Hắn dùng câu khẳng định, hắn biết mình có chút mạo muội, nhưng vì cô cùng với người nào đó rất giống nhau, làm cho hắn có ý muốn bắt chuyện.

Lông mi đang cuối xuống khẽ run lên ——– ngay cả một người xa lạ cũng phát hiện ra thương tích của cô, mà người kia lại không thấy.

Khóe miệng xả ra một nụ cười yêu mị mà mờ mịt, cô bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cổ hắn, bật hơi thở như hương: "anh lo lắng cho tôi sao?"

Lý Kiều không nói lời nào, trong mắt chợt lóe——-muốn diễn trò? Hắn sẽ giúp đỡ. Dù sao việc gặp dịp thì chơi hắn cũng đã quá quen thuộc.

Trong nháy mắt, hắn thoáng nhìn thấy trong đám người, thân hình cao lớn kia bỗng cứng đờ.

"Ba ba!" âm thanh trong trẻo vang lên bên tai, Thích mạnh đẩy cửa ra, nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau, trong con mắt xinh đẹp mang theo hừng hực ánh lửa.

"Buông tay ra!" Cô tức giận gầm nhẹ, một phen bắt lấy tay cô gái kia bỏ ra.

Người kia nhất thời nhíu mi———xem ra thương thế so với mình tưởng tượng nghiêm trọng hơn, lại đánh không lại khí lực một đứa trẻ.

Lý Kiều thấy sắc mặt tái nhợt của cô ta , mặt bình tĩnh nhìn về phía người gây họa: "Thích, cháu làm trò gì vậy?"

Lại còn gọi hắn là ba.

Cô làm trò? Thích quả thực tức đến điên rồi——hắn bỏ lại cô mặc kệ, chạy tới cùng người này ôm ôm ấp ấp, việc tốt bị phá hư, thì đổ tội lên đầu cô sao?

"Không sao. Con gái anh? Thực đáng yêu", cô gái mỉm cười nhìn về phía Thích: "Xin chào, tôi tên là Tề Nhã"

Thích làm mặt lạnh không nói lời nào———–cô còn chưa làm ra chuyện gì với cô ta, cô ta có nhất thiết phải giả bộ rộng lượng như vậy không?

"Không phải", Lý Kiều có chút tức giận nhìn Thích, "Cháu xin lỗi cho tôi."

Thanh âm của hắn vội vàng khẩn cấp làm cho Thích trừng lớn mắt: "Vì sao tôi phải xin lỗi? Tôi làm sai sao? Ông vì một ả hồ ly tinh này mà la tôi?"

Cô không thích người phụ nữ kêu Tề Nhã kia, cả người cô ta đều tản mát một loại khí chất đặc biệt, thanh u trầm tĩnh, khiến cho người ta không thể bỏ qua, cô càng không thích, chính là ánh mắt Lý Kiều nhìn cô ấy, làm cho cô có loại cảm giác nguy cơ, giống như món đồ chơi yêu thích sẽ bị người khác đoạt đi.

"Thích!" Thanh âm Lý Kiều trở nên nghiêm khắc "Xin lỗi cho tôi, có nghe thấy không?"

Hắn có thể dễ dàng tha thứ sự nghịch ngợm của cô, sự tùy hứng của cô, nhưng cô không thể cứ như vậy không phân rõ phải trái, lại hành động không có chừng mực, lời nói cay độc.

Thích khó tin trừng mắt nhìn hắn, ủy khuất trong lòng trào ra——–hắn dám đối xử với cô như vậy, hắn dám vì một phụ nữ xa lạ mà mắng cô! Cô làm sai cái gì mà muốn cô xin lỗi? Bỏ tay người phụ nữ kia ra thì sao? Mắng cô ta là hồ ly tinh thì sao ? Cô chính là khó chịu khi thấy hắn cùng phụ nữ khác ôm nhau!

Cái ôm rộng lớn ấm áp kia, rõ ràng đêm qua còn chặt chẽ che chở cô đi vào giấc mộng ———cô tức đến đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn quát : "Lý Kiều thối tha, Ký Kiều đáng chết".

Xoay người, cô mở cửa liền chạy nhanh tới phía đại sảnh , một đường ánh nến theo bước chạy của cô mà không ngừng nảy lên, ánh sáng trên mặt sàn đọng lại nước mắt.