Thiên Chi Kiều Nữ

Chương 13




“Hàm nhi, sao vậy?” An quốc công thấy tiểu tôn nữ nhìn chằm chằm vào hai mẹ con kia, thần sắc cổ quái, có chút lo lắng cúi đầu hỏi.

Lien Ngữ Hàm chớp chớp mắt, trong đôi mắt trong veo nháy mắt dâng lên một tầng sương mù: “Tổ phụ, con nhớ mẫu thân…”

An quốc công bị giây sát (giết chết trong nháy mắt, giống KO ý), vội vàng ôm lấy tiểu tôn nữ, đau lòng dỗ dành: “Ngoan ngoan, không khóc nha, trở về ta sẽ để con viết thư cho mẫu thân…” thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Ngữ Hàm vẫn ảm đạm không nói lời nào, ông kiên quyết nói: “Hay là… ta bảo phụ thân con để mẫu thân con đến đây nhé? Dù sao mẹ con ở kinh thành cũng nhàn rỗi vo sự…”

Lão tộc trưởng đứng một bên trợn mắt há hốc mồm, nào có ai sủng hài tử đến vậy? Y như cung phụng tổ tông vậy!

“Thôi ạ,” qua trận hưng phấn vừa rồi, Ngữ Hàm cảm thấy hơi mệt mỏi, nói chuyện có vẻ yếu ớt, “Con chỉ bỗng nhiên nhớ đến thôi, mẫu thân ở bên cạnh phụ thân thì tốt hơn.”

An quốc công càng đau lòng khi thấy bộ dáng lúc này của cháu gái yêu, nhưng nếu thật sự gọi con dâu đến đây cũng không tốt lắm, chỉ có thể chờ lát nữa phân phó vài người đi tìm mấy thứ đồ chơi mới lạ để Hàm nhi dời đi lực chú ý.

Kinh đô, Vị Ương cung, điện Tuyên Thất.

Trong điện thoang thoảng mùi hương thơm mát của trái cây mà không phải loại hương liệu mà đế vương thường dùng.

Kỳ thật đây là thói quen của Liên Ngữ Hàm khi còn ở trong cung, nàng được dưỡng đến mức mảnh mai yếu ớt, có rất nhiều tật xấu, một trong số đó là không chịu được mùi hương liệu. Vì vậy trong Chiêu Dương cung không bao giờ thiếu hoa quả tươi, không phải để ăn, mà nàng dùng chúng để huân phòng(làm phòng có hương thơm).

Nàng là bảo bối trong tim Thừa Bình đế. Trong cung điện này, Lưu Diên và nàng sống như một đôi phu thê bình thường. Từ khi nàng nhập cung, Lưu Diên gần như chỉ ở tại Chiêu Dương cung, không về Thanh Lương điện nữa. Mọi thói quen của nàng, dù tốt hay không tốt, Lưu Diên đều chấp nhận.

Nay người ấy không còn đây, hắn chỉ có thể bố trí mọi thứ bên người như khi có nàng, để an ủi sự tưởng niệm trong tâm Thừa Bình đế.

Trên long án tất cả đều là tấu chương, phê một chốc hắn lại thất thần, thẳng đến khi Trương Phúc nhẹ giọng bẩm báo: “Bệ hạ, người từ Giang Nam đã tới.”

“Tuyên!” Hai mắt hắn sáng lên, ngay cả giọng điệu cũng cao hơn bình thường.

Sau khi người áo xám thần thần bí bí kia tiến vào, Trưởng Phúc thức thời khom người lui ra, canh giữ bên ngoài cho hai người. Ông có thể leo lên làm Tổng quản thái giám, chính là dựa vào năng lực nhìn mặt đoán ý này.

Tuy ông tò mò chuyện Hoàng thượng muốn người kia xử lý, nhưng đồng dạng, ông cũng rõ ràng Hoàng thượng không muốn người khác biết việc kia. Lòng hiếu kỳ và mạng nhỏ, dù kẻ ngốc cũng biết thứ nào quan trọng hơn.

“… Cô nương gần đây mê võ học, lão công gia đang tìm kiếm võ sư khắp nơi… Mấy ngày trước đến Lâm An, họ đã tới Vân Lâm thiền tự gặp mặt Vô Vấn đại sư, họ vừa rời đi thì đại sư bế quan, không tiếp khách nữa…”Ám vệ áo xám liệt kê tất cả việc làm hàng ngày của Liên Ngữ Hàm cho Thừa Bình đế.

Lưu Diên nghiêm túc lắng nghe, không tự chủ mỉm cười, sắc mặt ngày càng nhu hòa.

“Ngươi nói nàng và Thẩm Dung Dư có vẻ hòa thuận?” Nghe đến đó, Lưu Diên không nhịn được nhíu nhíu mày, “Nàng có từng đi qua thư viện Vạn Tùng?”

Người áo xám sửng sốt, không hiểu công tử Thẩm gia và thư viện Vạn Tùng có gì liên quan: “Chưa từng.”

Lưu Diên vẫn không yên lòng, sư phó Thẩm Dung Dư hiện đang ở Thư viện Vạn Tùng, là anh em kết nghĩa với viện trưởng Bạch Dung An, chợt nghe tới tiểu nha đầu từng trò chuyện thật vui vẻ với Thẩm Dung Dư, nàng lại đang ở Lâm An, không chừng sau này nàng sẽ trở thành tiểu sư muội của Thẩm Dung Dư.

Tuy rằng kiếp trước sư đồ Thẩm Dung Dư chưa tham gia vào chuyện Sở vương mưu phản, thậm chí trưởng tôn Thẩm gia là Thẩm Hi còn mạnh mẽ lên án phản đảng (đám người làm phản), cuối cùng còn liều lĩnh lao lên Tuyên Chính điện, lấy cái chết chứng minh, nhưng Thẩm Dung Dư còn có vị sư muội Mạnh Vũ Tình nha!

Còn nữa, Thư viện Vạn Tùng chính là đại bản doanh của Sở vương, nếu tiểu nha đầu bái sư sẽ phải sống trong thư viện mấy năm, việc này quá đáng sợ!

Không được, nhất định phải ngăn cản nàng bái sư ở đó!

Nghĩ tới những thứ này, thần sắc Lưu Diên trở nên ngưng trọng, phất tay:“Ngươi lui xuống đi, gọi Thập Nhất đến!”

“Dạ!”

Người áo xám lĩnh mệnh lui ra, không lâu sau, trong đại điện xuất hiện một người ác xám khác, hắn dập đầu bái hạ, yên lặng chờ đợi phân phó.

“Thập Nhất, ngươi tên là…Lý Ung đúng không?” Lưu Diên chậm rãi hỏi, hắn nhớ rõ ám vệ này vì hắn khác biệt với những người khác. Các ám vệ khác đều là cô nhi, chỉ có hắn đến từ Lý thị – vọng tộc trăm năm vùng Thanh Châu. Nhưng hắn chỉ là thứ tử bàng chi (con vợ lẽ của dòng nhánh), tuổi nhỏ đã bị đích mẫu và tộc nhân hãm hại suýt mất mạng, cuối cùng cơ duyên xảo hợp mới vào cung trở thành ám vệ.

Lý Ung là một nam tử hơn 30 tuổi, gương mặt bình thường đến không thể bình thường hơn, làm người nghiêm chỉnh cứng nhắc, lập tức cung kính hồi đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, đúng vậy.”

Ánh mắt Lưu Diên thâm trầm như vực sâu quan sát, yên lặng đánh giá hắn:“Ngươi nhận biết Yến Hoài Tiên?” Yến Hoài Tiên chính là sư phó của Thẩm Dung Dư và Mạnh Vũ Tình.

“Từng giao thủ.”

“Thắng bại thế nào?” Lưu Diên chỉ quan tâm vấn đề này.

“Không phân thắng bại, từng ước hẹn năm năm sau tiếp tục luận bàn.”Lý Ung rốt cuộc nói ra một câu dài.

Lưu Diên rất hài lòng với câu trả lời này, cũng tương đối yên tâm với tính cách nghiêm chỉnh cứng nhắc kia của hắn, ra lệnh cho hắn đến Tô Châu nhận lời mời làm sư phó dạy võ thuật cho Liên Ngữ Hàm.

Chủ thượng có lệnh, Lý Ung đương nhiên không thể không theo, nhưng cuối cùng Lưu Diên lại nhìn khuôn mặt vuông vuông nghiêm nghị của hắn, không nhịn được dặn dò thêm: “Nàng từ nhỏ địa vị cao quý, không chịu nổi khổ nhọc, nhưng tập võ khó tránh khỏi việc va đập, ngươi phải vạn phần cẩn thận, nếu nàng làm không tốt cũng không được trách móc quá nặng nề. Hiểu chưa?” Ngữ khí vô cùng nghiêm túc.

Lý Ung thầm thở dài – thiên kim thế gia yêu kiều mềm mại, là tâm can bảo bối của bệ hạ, muốn dạy thật tốt lại không được trách móc nặng nề… Phải dạy thế nào đây!? Nhưng biểu tình trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, trước sau như một: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Lý Ung sắp lùi đến cửa điện, chợt bị Thừa Bình đế gọi lại, hắn trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: “Trước kia ngươi phụ trách quan sát động tĩnh Mạnh gia?”

Lý Ung lắc lắc đầu: “Thuộc hạ chỉ phụ trách thu thập tin tức về Mạnh gia trong kinh thành.”

“Gần đây Mạnh gia có tiếp xúc với Sở vương?” Lưu Diên thờ ơ hỏi.

“Mạnh gia thứ trưởng nữ (con gái cả nhưng do vợ lẽ sinh) năm nay mười lăm tuổi, đã vào phủ Sở vương thành Trắc phi.”

Lưu Diên hừ lạnh, uy áp phóng ra: “Bắt đầu rồi sao… nạp Trắc phi cũng được ghi vào gia phả, lại không hỏi trẫm có đồng ý hay không!” Quả nhiên đã quá khoan dung với đôi mẫu tử này rồi.

Lý Ung bị uy áp đế vương dọa một thân mồ hôi lạnh, đầu càng cúi càng thấp, chỉ mong vị bệ hạ hỉ nộ vô thường này nhanh chóng cho hắn lui xuống.

“Được rồi, ngươi lui xuống di.” Lưu Diên đứng dậy, lại dặn dò một câu:“Nhớ kỹ lời trẫm nói!”

“Dạ, thuộc hạ cáo lui.”

Cửa điện nặng nề một lần nữa đóng kín, trong điện Tuyên Thất trống rỗng chỉ còn một mình vị đế vương trẻ tuổi.

Lưu Diên đứng dậy đi sang phía đông điện, bước qua bình phong gỗ tử đàn khảm ngà voi, dừng bước trước một bức vạn dặm giang sơn đồ, bàn tay nhẹ lướt qua biên giới Nhung Địch, đi qua U Châu, cuối cùng dừng lại ở Thanh Châu, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt: “Hoàng thúc a hoàng thúc, cái chết này của ngài thật có ý nghĩa nha! Mười sáu châu của Tây Bắc đều quy phục – đời trước sao ta không phát hiện ra sớm nhỉ?”

Không những thế, hắn còn nhiều lần quan tâm chiếu cố thê tử và đứa con trai độc nhất của lão Vương gia, chiếu cố đến cuối cùng đôi mẫu tử này biến tâm can bảo bối của hắn thành hồng nhan họa thủy như Đát Kỷ, Bao Tự, lấy danh nghĩa Thanh quân trắc giết vào trong cung!

Nhớ đến một đao Ngữ Hàm phải chịu, quanh thân Lưu Diên bao trùm sát ý dày đặc – mặc kệ cuối cùng giang sơn này thuộc về ai, chắc chắn không phải là các ngươi! Các ngươi cứ chờ chết đi!!!