Thiên Đường Là Nơi Anh Yêu Em

Chương 10




Sáng sớm hôm sau Hàn Hiểu bị Hàn Hàn đánh thức.

Trẻ con đều dậy sớm, Hàn Hàn đã nằm im hưởng thụ vòng tay ấm áp của mẹ một lúc lâu, đã sớm chán không chịu nổi. Thân mình bé nhỏ mềm mại bắt đầu ngọ nguậy, cái miệng nhỏ hôn chụt chụt lên má Hàn Hiểu, để lại toàn dấu nước miếng.

Hàn Hiểu xoa đôi mắt cay xè, mỉm cười nhìn bé: “Bé con tỉnh rồi hả?”

Hàn Hàn vui vẻ gật đầu: “Mẹ ơi, ngủ cùng mẹ thật là thoải mái, sau này ngày nào con cũng ngủ với mẹ nhé!”

Hàn Hiểu đồng ý qua loa, đứng dậy mặc quần áo cho bé rồi dẫn bé đi đánh răng rửa mặt. Cô chưa bao giờ làm việc này, cũng may đứa bé lên năm tuổi đã tự làm được rất nhiều việc nên cô chỉ cần hỗ trợ một chút là được.

Bây giờ mới hơn sáu giờ sáng, không nghe thấy tiếng Trác Kiếm nên cô nghĩ chắc anh chưa dậy. Hàn Hiểu mở phim hoạt hình cho Hàn Hàn xem rồi đi xuống phòng bếp, mở tủ lạnh xem có gì nấu được không.

Lúc Trác Kiếm vào bếp Hàn Hiểu còn đang chăm chú nấu ăn nên không biết, đợi khi cô bưng khay bánh bao và ngũ cốc trẻ em quay lại, không khỏi giật mình.

Cô lúng túng nói: “Tôi thấy trong tủ lạnh có mấy thứ này, đoán là bình thường hai người cũng ăn nên nấu một ít.”

Trác Kiếm chỉ “Ừ” một tiếng, quay vào phòng khách, nhấc bổng Hàn Hàn lên, ôm bé tới phòng ăn: “Đi thôi, ăn sáng nào, mẹ làm món bánh bao và ngũ cốc con thích nhất đó!”

Hàn Hàn vui vẻ vỗ tay: “Mẹ thật tốt, mẹ thật tốt!”

Ăn sáng xong, Trác Kiếm lái xe chở hai mẹ con, trước tiên đưa Hàn Hàn đến nhà trẻ. Khi Hàn Hiểu nắm tay Hàn Hàn đến trước mặt cô giáo, cô giáo thoáng ngạc nhiên, có lẽ vì trông cô lạ quá. Nắm tay Hàn Hàn, cô giáo hỏi bé: “Trác Niệm Hàn, đây là ai vậy?”

Hàn Hàn kiêu ngạo trả lời, như muốn tuyên bố với toàn thế giới: “Đây là mẹ con ạ! Sau này ngày nào mẹ cũng đến nhà trẻ đón con đấy ạ!”

Mặt Hàn Hiểu nóng ran, ngượng ngùng gật đầu với cô giáo.

Cô giáo ngạc nhiên nói: “Rất vui được gặp chị! Trước đây tôi chưa từng thấy chị bao giờ, chỉ gặp qua ba của Trác Niệm Hàn vài lần, còn bình thường đều là bác bảo mẫu đưa cháu đến.”

Hàn Hiểu hơi ngại, tránh nặng tìm nhẹ giải thích: “Ba cháu bận chuyện công ty, còn bác bảo mẫu đã về quê, sau này tôi sẽ đón đưa Hàn Hàn, mong cô giáo giúp đỡ.”

Cô giáo tươi cười đồng ý. Cô ấy thấy Hàn Hiểu còn quá trẻ, không giống là mẹ Hàn Hàn, dĩ nhiên ba Hàn Hàn cũng trẻ như vậy, nhưng cô dù gì cũng là phu nhân giàu có, sao có thể hiền hòa bình dị đến vậy? Ngay cả ba mẹ các trò có gia cảnh bình thường cũng không gần gũi khiên tốn như thế.

Nhưng có điều, quần áo của cô… có vẻ bề bộn quá nhỉ?

Hàn Hiểu mỉm cười dịu dàng nói với Hàn Hàn: “Mẹ phải về đi làm rồi, con ngoan ngoãn nghe lời cô giáo nhé, tan học mẹ sẽ đón con, được không?”

Hàn Hàn rưng rưng nước mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn giơ tay vẫy chào cô.

Hàn Hiểu nhìn xe Trác Kiếm vẫn còn đậu ở đó, hiển nhiên là đang đợi mình bèn đi qua, lên xe lại quay đầu nói tạm biệt với Hàn Hàn.

Lời “tạm biệt” không nói thì thôi, một khi nói ra Hàn Hàn lập tức òa khóc nức nở.

Hàn Hiểu hoảng hốt, vội mở cửa xe chạy lại. Trác Kiếm cũng xuống xe, cùng Hàn Hiểu ôm bé, dỗ nửa ngày mới khuyên được Hàn Hàn buông góc áo Hàn Hiểu. Nhưng đến khi hai người rời đi, nhìn qua kính chiếu hậu vẫn thấy bé vùi đầu vào người cô giáo, vai nhỏ bé run run.

Hàn Hiểu đau lòng không thôi, kiềm lòng không được hỏi Trác Kiếm: “Thằng bé đi nhà trẻ từ khi nào thế? Ngày nào cũng khóc như vậy sao?”

Trác Kiếm hừ lạnh một tiếng: “Làm gì có chuyện đó. Ngày nào nó cũng khóc như vậy chẳng lẽ tôi còn ép nó đi? Đừng tưởng rằng ai cũng lòng dạ sắt đá giống em! Hôm nay nó khóc nhiều như vậy là vì ai chứ? Chẳng lẽ em còn không biết?”

Hàn Hiểu im lặng, không nói gì nữa.

Trác Kiếm biết mình nặng lời, im lặng một lát, dịu giọng: “Được rồi, thằng bé không sao đâu, đi nhà trẻ khóc nhiều như vậy, em nói xem nó giống ai?”

Hàn Hiểu nghe vậy, trong lòng ấm áp.

Trẻ con sợ li biệt – chuyện này với cô chẳng xa lạ gì, hồi bé cô cũng khóc lóc nhiều như vậy, dù chỉ xa một thời gian ngắn. Đi nhà trẻ suốt một học kì, ngày nào cô cũng khóc khi thấy bà nội rời đi, khóc từ sáng tới chiều, cũng chẳng chơi với bạn nào hết, ai dỗ cũng không được, đa số thời gian cô giáo đều dùng để dỗ dành tiểu tổ tông là cô.

Càng như vậy ba mẹ lại càng muốn đưa cô đi nhà trẻ, bà nội thương cô, nói đứa bé mới ba tuổi đã vội đưa đi nhà trẻ làm gì, bà già này chả lẽ không trông nổi cháu ư? Con gái ngày nào cũng khóc lên khóc xuống như vậy, các người không để ý nhưng bà già này không chịu được!

Cuối cùng, cả nhà đều thỏa hiệp một biện pháp, là học kì hai lại đưa cô đi nhà trẻ một tuần, nếu không cải thiện được gì thì tạm thời sẽ không đưa cô đi nhà trẻ nữa.

Kết quả như ý của ba mẹ, Hàn Hiểu không hề khóc, cùng lắm buổi sáng tạm biệt bà nội mếu máo một chút, buổi chiều đến đón đều thấy cô vui vẻ nhảy nhót, nhưng khi rời nhà trẻ vẫn có chút lưu luyến.

Tất cả đều vì một bạn nhỏ mới chuyển đến tên là Trác Kiếm, chơi với cô rất vui. Mà bạn nhỏ này không biết có ma lực gì lại khiến cô thích đến như vậy, làm cô ngày càng vui vẻ hoạt bát hơn.

Đến giờ Hàn Hiểu vẫn không nói cho Trác Kiếm biết, thật ra cô vẫn nhớ câu đầu tiên anh nói với cô.

Hôm đó cô giáo mở phim hoạt hình “Cảnh sát mèo đen” cho các bạn nhỏ xem. Hồi ấy nhà trẻ chưa tiện nghi như bây giờ, không có TV DVD, nhiều lắm chỉ mở được băng đĩa thường. Cô giáo mở tập phim có âm thanh tốt nhất, các bạn nhỏ vừa nghe tiếng nhạc ầm ầm đều im phăng phắc, một tiếng động nhỏ cũng không bỏ qua.

Cảnh sát mèo đen:

mèo den

Hàn Hiểu cũng vậy, cô nhanh chóng bị hấp dẫn, quên cả khóc, vô thức lấy hai tay ôm cái ghế nhỏ dưới mông xê dịch, càng ngày càng dịch sát lại cậu bé bên cạnh.

Cậu bé quay qua nhìn cô, không tỏ vẻ khó chịu mà còn nắm lấy tay cô.

Cậu bé nói: “Cậu sợ lắm phải không? Đừng sợ, có tớ ở bên cạnh nè.”

Hàn Hiểu vui vẻ gật đầu cảm ơn. Trên mặt vẫn còn vương nước mắt chưa khô, khóe miệng cười tươi, tựa như mảnh giấy Tuyên Thành ướt mực.

Cô nhớ kỹ tên cậu bé đó —— Trác Kiếm.

——

Trác Kiếm đưa Hàn Hiểu đến cửa hàng Hinh Ninh, Hàn Hiểu vừa vào cửa đã bị Mi Mi nhìn thấy hết truy hỏi: “Hàn Hiểu, thật hay giả vậy? Thằng bé kia là con của cậu à? Ba của thằng bé…”

Mới sáng ra mà Hàn Hiểu đã thấy mệt mỏi. Cô vỗ tay Mi Mi, gượng cười: “Chuyện này dài lắm, nói sau được không?”

Hôm nay lại có vài bộ sản phẩm cần giao. Đến giữa trưa, Hàn Hiểu vừa ăn mì xong, bước ra khỏi tiệm thì nhận được điện thoại của Trác Kiếm: “Bây giờ em có ở cửa hàng không? Đi đón Hàn Hàn được không?”

Hàn Hiểu giật mình: “Không phải bốn giờ chiều mới tan học sao? Giờ tôi đang ở ngoài, còn phải giao hai bộ sô pha cho khách nữa, à, có một bộ của nhà anh đấy.”

Trác Kiếm thở dài: “Tôi đang bận tối mắt tối mũi thì cô giáo ở nhà trẻ gọi, nói Hàn Hàn cứ khóc suốt, vừa khóc vừa gọi mẹ, dỗ thế nào cũng không được. Em đang ở ngoài thì thôi, để tôi đón. Em giao hàng cho khách rồi về mau, còn bộ sô pha của tôi để tối tính tiếp, bác giúp việc không có nhà em không vào được đâu, để mai tôi đưa chìa khóa cho em.”

Hàn Hiểu không để ý câu “bộ sô pha để tối tính tiếp” hay “để mai tôi đưa chìa khóa cho em” có ý nghĩa gì, cô vừa nghe Hàn Hàn khóc nhiều như vậy đã cuống hết lên. Cúp điện thoại xong vội vàng đi đổi bộ sô pha cho khách rồi chạy về, quên cả lấy tiền, cũng may khách hàng tốt bụng đuổi theo trả tiền, cô rối rít cám ơn, suýt rơi nước mắt.

Về đến cửa hàng đã gần hai tiếng sau đó, Trác Kiếm đã đưa Hàn Hàn đến tự lúc nào. Vừa thấy cô, Hàn Hàn đã chạy như bay tới, nghẹn ngào gọi “mẹ”.

Trác Kiếm cầm áo khoác bước lại, nói với cô: “Vừa nãy tôi đến nhà trẻ thấy nó khóc nước mắt nước mũi tèm lem, lên xe cứ chỉ bên này nói mẹ, lại chỉ bên kia nói mẹ, giống như nghĩ thế nào cũng không đủ.”

Hàn Hiểu trong lòng vừa đau xót vừa ngọt ngào. Cô vừa nghe đã hiểu, là Hàn Hàn chỉ chỗ tối qua cô ngồi, lại chỉ chỗ cô ngồi sáng nay, giống như làm vậy có thể gần mẹ thêm chút nữa.

Trác Kiếm nói xong lo ngại nhìn Hàn Hàn, đưa tay sờ má bé, thì thầm: “Đang còn nhỏ đã nặng tình như vậy, sau này khổ nhiều thôi, haiz, sao em lại đành lòng vậy chứ…”

Anh liếc Hàn Hiểu, nói tiếp: “Cứ quấn lấy mẹ như vậy, sao điểm này không giống mẹ con chút nào thế?”

Hàn Hiểu ngẩn ra, vừa định nói “Thằng bé đi nhà trẻ thích khóc chắc gì đã giống tôi?”, lời nói vừa đến miệng, cô chợt hiểu ẩn ý của anh, không khỏi căng thẳng.

Trác Kiếm ổn định cảm xúc, lại quay về bộ dáng lạnh lùng cao ngạo, nói một câu: “Tôi còn bận nhiều việc, phải về đây.” Nói rồi bước nhanh ra cửa.