Thiên Đường Lạc Lối, Anh Yêu Em!

Chương 9: Du côn.​




Trở về đêm ở nước Pháp thật đẹp, cả khu phố rực sáng một màu đèn đường.

Ở cái đất nước xa hoa bậc nhất này. Có tiền thì là đại gia, không tiền chính là ăn mày. Biết đâu đó sẽ có ăn mày đêm nay...

Vấn đề tiền bạc này khiến Quỳnh Thy vẫn rất đau đầu.

Tiền là giấy mà tại sao giấy không phải là tiền nhỉ?

"Nguyệt, cho tao mượn chút tiền đi."

"Mày cần tiền để làm gì? Chắc không phải là đi mướn trai bao chứ?"

"Cái con nhỏ này, sao trong đầu mày toàn chất chứa mấy thứ đen tối vậy?"

Phải không? Minh Nguyệt, cô, sao lại thấy trong đầu Quỳnh Thy chẳng chứa được mấy thứ trong sáng nhỉ?

Có trách cũng chẳng thể trách cô. Ai kêu lúc tối nay khi nó nhìn thấy trai hai mắt sáng lên như thú dữ nhìn thấy con mồi.

Nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề nằm ở chỗ...

"Vậy là mày biết đường?" Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi.

Hẳn là không phải đi.

Y như rằng Quỳnh Thy lắc đầu.

"Không có, nhưng lớp trưởng nhỏ có cho tao mượn bản đồ."

Là cho mượn hay là cướp xong rồi mượn.

Khẳng định là vế sau a.

Theo hiểu biết của Minh Nguyệt về Quỳnh Thy, hẳn cậu lớp trưởng nào đó đã phải chịu không ít cực hình rồi.

"Nhưng là mày biết xem bản đồ?" Nhìn thế nào cũng không thấy giống.

Đây là coi thường, trắng trợn coi thường nha.

Quỳnh Thy không phục vỗ ngực đảm bảo

"Lòng tự tôn của phụ nữ không cho phép tao nói dối, chỉ là một cái bản đồ thôi, không thể làm khó tao được."

"Mày có tự tôn sao?"

Minh Nguyệt cũng không có vì nể mặt Quỳnh Thy mà phi thẳng một đao.

Quỳnh Thy mặt mày ai oán kêu "Nguyệt, mày là bạn tao sao?"

Minh Nguyệt bình tĩnh trả lời: "Nếu mười bảy năm sống cùng nhau mà được tính là bạn thì tao chính là bạn thân nhất của mày."

Quỳnh Thy chỉ còn biết kêu trời.

Trên đời này còn tồn tại loại bạn thân này nữa sao? Sao từ trước đến nay cô chưa từng biết nhỉ?

"Cứ tin tưởng ở tao, mày chỉ việc đem tiền ra là được rồi."

Thật sự có thể tin tưởng? Cái bản mặt không biết gì mà cứ tưởng cái gì mình cũng biết của Quỳnh Thy, ngày mai sẽ không truyền tin Hà Quỳnh Thy mất tích chứ? Minh Nguyệt thật sự nghi ngờ.

Sáng hôm sau, kết quả là...

Đây là đâu?

Quỳnh Thy nhìn bản đồ rồi lại nhìn đường.

Hình như thật sự lạc đường rồi.

Nhìn đường rồi lại nhìn bản đồ.

Hình như nó biết mình nhưng mình không biết nó.

Lạc rồi!!!

A, sao cô lại xui xẻo như vậy chứ?

Có bản đồ cũng lạc được, chắc chỉ có mình cô.

Giờ thì Quỳnh Thy mới thật sự lãnh hội được câu nói: Cả đời đi tu chưa chắc đã thành chính quả. Nhưng một lần ngu thì lãnh hậu quả ngay.

Quỳnh Thy chỉ còn nước ngửa mặt lên trời kêu khổ. Nhưng dù thế nào cũng không thể xui xẻo tới mức gặp phải một đám lưu manh chứ?

"Aaaaa."

Được rồi, cô sẽ không hỏi ông trời nữa.

"Xin lỗi, thành thật xin lỗi."

Quỳnh Thy rối rít gập người xin lỗi xong cũng chẳng đợi đối phương gật đầu liền lách người bước đi.

"Chờ đã, cô em cứ định như vậy mà bỏ đi sao?"

Quỳnh Thy khó chịu quay đầu nhưng trong lòng lại có chút bất an.

Chắc sẽ không phải là muốn gây sự đi? Phải biết rằng cô không giỏi đánh nhau.

"Oa là một người ngoại quốc nha!"

Quỳnh Thy nhất thời đen mặt. Cũng không cần phải khoa trương như vậy chứ, cứ như thể cô không hiểu bọn họ đang nói gì vậy.

"Đại ca, cô em này giành anh lên trước."

Tên được gọi là đại ca hài lòng gật đầu: "Được, sau khi anh dùng xong sẽ tới lượt chú."

"Cảm ơn đại ca."

Cảm ơn anh ta làm gì? Có cảm ơn thì phải cảm ơn cô đây này. Mặc dù cô không thích đặt mình nằm trong tình cảnh đó chút nào.

"Các anh còn có vấn đề gì nữa sao?" Quỳnh Thy thận trọng hỏi.

Nghe kiểu cách nói chuyện của mấy tên này cũng biết bọn chúng không phải là hạng người tốt lành gì. Tốt nhất cô vẫn lên tránh xa thì hơn.

"Gọi cô em lại tất nhiên là có truyện để nói rồi." Charles nhếch môi cười đểu cảng.

Không cần anh ta trả lời, Quỳnh Thy cũng có thể tự tìm lấy cho mình đáp án.

Trong tình huống này nếu còn không chạy thì thật sự rất ngốc.

Vì thế, cô chạy...

"A, chúng mày bắt lấy cô ta cho tao."

Ở phía sau Quỳnh Thy, giọng tên Charles kêu to nghe một cách rõ ràng.

Quỳnh Thy chỉ biết kêu trời khóc đất. Sao số cô lại đen đủi thế này.

Sau cùng vẫn chẳng thể cắt đuôi được bọn chúng, Quỳnh Thy ngẩng đầu cười đau khổ nhìn lên bức tường cao chừng 5m.

Đang định chạy ra thì tên Charles cùng đám đàn em của hắn đuổi tới.

"Sao thế? Hết đường chạy rồi phải không?"

"Chết tiệt." Quỳnh Thy bực tức chửi thề, rồi ngửa mặt lên trời bỗng hét to.

"CÓ AI KHÔNG? CỨU TÔI VỚI!!!"

Không phải cô không biết đánh, chỉ là đánh nhau không giỏi.

Không phải cô sợ mình đánh không được, chỉ là sợ mình đánh không nổi.

Nhưng cái tên Charles đáng ghét đó, thật muốn cho hắn hai quyền.

"Cô em kêu to như vậy, không phải là muốn các anh nhanh chóng tới giải quyết em đó chứ? Đừng vội, năm người các anh, mỗi người hai lần, đảm bảo sẽ làm cô em thỏa mãn."

Quỳnh Thy khinh thường nhổ một bãi nước bọt. Thỏa mãn con mẹ nó "cậu nhỏ" của anh ta.

Tin hay không nếu có cơ hội, cô sẽ thiến của quý của hắn ta đi ngâm sâm banh.

"Như vậy đi, anh cho cô em hai sự lựa chọn. Một, là ngoan ngoãn đi theo bổn đại ca. Bổn đại ca sẽ hết lòng thương yêu em. Hai, hãy chuẩn bị mà chịu trận. Cô em chọn đi."

Cả hai cô đều không chọn.

"Còn sự lựa chọn thứ ba không?"

Charles nhếch môi gật đầu: " Có, chết!"

Người thông minh là người biết tính trước những tình huống.

"Vậy tôi chọn cái thứ nhất."

"Tốt lắm, qua đây."

Charles nhe răng cười, dùng ngón trỏ ngoắc ngoắc về phía Quỳnh Thy.

Quỳnh Thy thở dài một cái, chậm chạp bước về phía Charles, chỉ là trên môi thoáng qua nụ cười.

"Bụng dạ anh vẫn tốt chứ?" Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Charles nở nụ cười ranh ma.

"Khự!"

Chỉ nghe Charles rên lên một tiếng, tiếp đó ôm bụng từ từ khuỵu xuống mặt đất.

Quỳnh Thy chớp thời cơ định tẩu thoát, nhưng bất cẩn vấp phải chân một tên nào đó. Đồng thời tạo thời cơ cho những tên khác phòng bị.

Đây không còn gọi là xui xẻo nữa rồi. Cũng đến lúc phải đi chùa thôi.

Giờ có muốn chạy cũng không kịp.

Khoan đã, cô còn có điện thoại mà.

Lục túi trái, túi phải, túi trước, túi sau, đều không có.

A, nhớ rồi, sáng nay lúc ra ngoài cô quên mất không có mang theo.

Đúng là tình huống khóc không ra nước mắt a.

Quỳnh Thy ngẩng đầu mang theo nụ cười méo mó, nhìn tên nào tên ấy cũng hừng hực khí thế.

Thấy đại ca của mình bị đánh, những tên đàn em khác cũng đồng loạt xông lên.

"Không phải chứ? Tôi là con gái đó!" Quỳnh Thy sợ hãi hét lên.

Một tên trong số chúng nhếch môi cười đểu cảng.

"Bọn này từ trước tới giờ vốn không hề có khái niệm nương tay với phụ nữ."

Chốt lại bằng một câu, bọn chúng đưa những cú đấm về phía Quỳnh Thy.

Quỳnh Thy không có cách nào khác ngoài việc phải tránh.

Bị dồn vào chân tường, cô bất ngờ ngồi thụp xuống, đoạn nghiêng người lách qua khoảng trống giữa hai tên. Rồi giơ cao chân dùng hết sức bình sinh thực hiện một cú đá móc hoàn hảo.

"Lũ ngốc chúng mày, mau bắt cô ta cho tao."

Tên Charles sau cú đấm của Quỳnh Thy đã vực dậy được. Giờ đang đứng ở đầu ngõ mạnh mồm quát tháo.

"Chết rồi." Quỳnh Thy trong lòng không ngừng vang lên tiếng chuông báo động. Biết thế vừa rồi cô đã dùng thêm lực.

Nhìn theo lối ra chỉ có mình tên Charles đứng. Quỳnh Thy không kịp suy nghĩ gì chạy nhanh về hướng đó.

Đón đầu cô là Charles với nụ cười cụt cỡn trên môi. Dù đã cố gắng sử dụng bằng tất cả những món võ mà mình biết, cô vẫn chẳng thể làm hắn bị thương dù chỉ một cọng tóc.

Quỳnh Thy tức điên lên, cô hét lên một tiếng, gần như là liều mạng xông vào Charles.

"Á, khự!"

Quỳnh Thy ôm bụng nằm sõng soài trên mặt đất.

"Giữ lấy cô ta cho tao."

Tên Charles nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Quỳnh Thy. Một tay hắn nắm cằm cô, tay kia chìa về phía đàn em ra lệnh.

"Dao."

Quỳnh Thy trong lòng sợ hãi, sẽ không phải là thực sự dùng tới nó chứ?

Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi. Quỳnh Thy không ngừng cựa quậy nhằm để trốn thoát.

Cảm giác đau đớn ở bụng vẫn không hề thuyên giảm.

Tên Charles lại tặng cho cô thêm một cú đấm nữa.

Quỳnh Thy đau đớn kêu lên. Hai hốc mắt đã bắt đầu lấp lánh những giọt lệ.

"Sự lựa chọn của cô em sai rồi. Không sao, anh đây sẽ giúp em sửa lại. Charles này trước nay vốn không hề coi trọng nhan sắc, cô em xấu một chút anh đây vẫn thích."

Nói rồi, hắn xoay mạnh con dao trong tay, xấu xa nói: "Bắt đầu từ đâu nhỉ?"

"Mặt đi đại ca."

"Ấy,vậy chút nữa đâu còn gì thú vị."

Xong, Charles đưa con dao tới gần bắp tay Quỳnh Thy, một đường ấn mạnh xuống.

"Áaaaaa."

Miếng kim loại khảm sâu vào da thịt khiến Quỳnh Thy không nhịn được hét lên, một dòng chất lỏng màu đỏ tươi chảy ra hòa cùng vào mặt đất.

Rút con dao ra, hắn di chuyển tới trước mặt cô, cố tình đung đưa hỏi: "Ở đây, chúng mày thấy sao?"

Quỳnh Thy mặt mày nhợt nhạt, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.

Cô không còn sức lực để phản kháng nữa, điều cô quan tâm nhất lúc này là làm thế nào để thoát khỏi đây.

Cuối cùng con dao vẫn đưa xuống.

Quỳnh Thy nhắm chặt hai mắt chờ đợi đau đớn tiếp theo xảy đến với mình.

"Bộp."

Cô không tin mở chừng hai mắt, kinh ngạc xen lẫm cả sự vui mừng ập đến.

"Mạnh Quân?"

Mấy tên đàn em thấy có người bỗng xuất hiện liền buông hai tay Quỳnh Thy ra đồng loạt nhào về phía Huấn Mạnh Quân.

Quỳnh Thy khó nhọc ngồi dậy ôm chặt lấy cánh tay đang bị thương.

Để không làm ảnh hưởng đến anh, cô tự thu mình vào một góc tường.

Vết thương không hề nhẹ. Máu vẫn không ngừng chảy ra.

Cứ như thế này không được, cô cần phải băng bó vết thương lại.

Đang không biết có nên xé áo lấy vải không thì từ trên đỉnh đầu Quỳnh Thy vang lên một loạt những thanh âm chói tai.

"Xoạt."

Huấn Mạnh Quân khom người, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô.

Nhìn người con gái trước mặt, đáy mắt Huấn Mạnh Quân thoáng qua một giây đau đớn. Nhưng rất nhanh lại bị Quỳnh Thy nắm bắt được. Cô không biết có phải là mình nhìn nhầm hay không nhưng cô chính xác đã nhìn thấy điều đó.

Băng xong, Huấn Mạnh Quân ngẩng đầu lên nhìn Quỳnh Thy, chỉ là trong ánh mắt vẫn là một vẻ cô tịnh.

Quỳnh Thy ngẩn người trong giây lát, đoạn nhớ tới những tên du côn, cô tò mò nghiêng đầu nhìn qua vai anh.

Cả cơ miệng Quỳnh Thy khoa trương há hốc.

Trong tầm mắt cô, năm tên to con thân hình vạm vỡ đang nằm dưới đất không ngừng rên rỉ.

Huấn Mạnh Quân mà cô biết không hề biết đánh nhau hoặc có thể là cô vốn chẳng hiểu hết về con người đó.

"Tôi đưa em đi bệnh viện."

Quỳnh Thy nhìn anh trong giây lát, đoạn cố bám vào thành tường đứng dậy. Nhưng vết thương ở cánh tay, cộng thêm vài cú đấm ở bụng, khiến việc đi đứng đối với cô thật khó khăn.

Bỗng có một lực nhấc bổng Quỳnh Thy lên. Hai chân cô từ từ rời khỏi mặt đất.

Quỳnh Thy không kịp chuẩn bị, theo bản năng liền ôm chặt lấy cổ người trước mặt.

Huấn Mạnh Quân cũng không hề có phản ứng gì gay gắt, chỉ là nhìn cô trong giây lát rồi xoay người bước ra khỏi con hẻm.

Cứ cho là cô ích kỉ đi nhưng chỉ một lần này thôi, cô muốn được trở lại như ngày đầu.

Quỳnh Thy ước gì giây phút này có thể mãi ngừng trôi, để anh vẫn là một Huấn Mạnh Quân mà cô biết.

Nhưng quy luật là tự nhiên, thời gian vốn có vòng tuần hoàn của nó. Cái gì đi nên đi, cái gì đến vẫn phải đến.

Huấn Mạnh Quân đặt Quỳnh Thy ngồi vào xe, còn mình thì đi vòng qua bên còn lại.

Chiếc xe rú lên một tiếng rồi nhanh chóng biến mất nơi cuối con đường.

Sau khi băng bó vết thương cho Quỳnh Thy xong, ông bác sĩ già đứng dậy thu dọn đồ đạc toan bỏ đi.

Quỳnh Thy thấy vậy thì vội ngăn lại.

"Khoan đã, bác cho con hỏi người mới nãy đi cùng con đâu rồi ạ?"

Ông bác sĩ già trầm ngâm suy nghĩ mất một lúc rồi mỉn cười: "Là cậu thanh niên trẻ đẹp trai đó sao? Cậu ta mới vừa đi rồi."

Đi rồi? Sau sự việc đêm hôm đó thế nhưng anh lại bỏ đi.

Cô không can lòng. Đúng, chính xác là không can lòng.

"Này, cô bé, vết thương của cháu vừa mới băng bó, cháu muốn đi đâu?"

"Cháu có chút chuyện, cháu đi trước, cảm ơn bác đã quan tâm."

Ông bác sĩ già ở phía sau chỉ biết lắc đầu cười: "Bọn trẻ ngày nay thật là... "

Khi Quỳnh Thy đuổi ra cửa thì vừa lúc nhìn thấy Huấn Mạnh Quân lái xe vào đường lớn.

Trong đầu cô lúc này chỉ tồn tại bóng dáng của một mình anh nên đã không nhận ra hành động lúc này của mình là ngu xuẩn đến chừng nào.

"Rầm!"

Chỉ nghe trong không khí nổ qua một tiếng động lớn, bầu trời bất chợt đổ cơn mưa. .