Thiên Giáng Đại Vận

Chương 122-2: Dụ rắn ra khỏi hang (2)




Trên đường lớn của cửa phủ nha có một đội người ngựa chạy từ Bắc xuống Nam. Chu Nhất cưỡi một con ngựa lớn chạy phía trước, theo sau còn có cả hai chiếc xe lớn.

Xe ngựa dừng ở cửa phủ nha môn, mấy tên hộ vệ dồn dập đi lên phía trước. Huyền Châu thân mặc áo rách và Đại Ngưu đều được dìu xuống.

- Chết tiệt! Ta đây cuối cùng cũng sống trở về rồi…Chu đại nhân… Đại Ngưu nằm mơ cũng đều nhớ đến Ngài.

Đại Ngưu kích động lệ rơi lưng tròng, vết thương sau vai đều bắt đầu thối rữa rồi nhưng tinh thần của Đại Ngưu lại tốt lên khác thường.

Hai tay của Huyền Châu quấn vải trắng, quấn đến cả cánh tay, làm giống như cương thi vậy. Hai ngày này Huyền Châu đều thúc giục Chu Nhất liều mạng chạy đi, đến cả quần áo cũng không thay. Bọn họ sợ Chu Thiên Giáng lo lắng, càng sợ Chu Thiên Giáng viết loạn tấu chương, chuyện Hoàng tử bị thương không thể để kinh thành biết được. Nếu không thì chắc chắn có người sẽ thừa cơ gây náo loạn.

Huyền Châu nhìn đèn trắng treo ở ngoài cửa phủ, ban nãy ở cổng thành đã nghe thấy Vương Nghĩa- Đề Đốc phủ thiên tổng nói là Chu đại nhân tưởng rằng Tứ điện hạ gặp nạn, đang chuẩn bị tang lễ.

- Mọi người nghe đây! Bất cứ ai cũng không được làm ầm lên, bổn điện hạ muốn cho tên tiểu tử Chu Thiên Giáng một niềm vui bất ngờ. Chết tiệt! Lại mong bổn Hoàng tử về nơi chín suối hay sao, xem ta xử lý ngươi thế nào đây.

Tứ Hoàng tử nói xong, đẩy hộ vệ đỡ ở hai bên ra, cất bước vào trong.

Đám người Huyền Châu vừa mới vào cổng vòm thứ hai thì gặp ngay mấy tên hộ vệ đang bưng tiền giấy. Huyền Châu mỉm cười chào hỏi, mấy tên đó nhìn thấy hai vai Huyền Châu giống như cương thi nên há hốc miệng ra, ú ớ một tiếng rồi chạy.

Trong hậu viện đại điện, đại sảnh to đẹp như vậy bị Chu Thiên Giáng làm cho sương khói mờ mịt. Hai tên hộ vệ ở cửa thò đầu nhìn vào trong, trong lòng tự nhủ “- Chu đại nhân chớ để khói hun chết đấy. Người ta đốt giấy đều là ở bên ngoài hoặc là từ đường nhưng Chu đại quan nhân lại ngược lại, đốt ở trong đại sảnh, còn đốt nhiều như vậy”.

- Tên tiểu tử Thiên Giáng này làm gì ở trong đó vậy?

Huyền Châu tò mò hỏi.

- Haiz! Tình cảm của đại nhân nhà thần với Tứ điện hạ quả thực là nghĩa khí ngất trời, đây không phải là đang đốt cho Tứ…Tứ…

Sau khi hộ vệ kia nhìn rõ người trước mắt là ai thì bị hù đến mức lưỡi cứng cả ra, bình thường một chút ngã quỵ xuống đất:

- Thiên linh linh địa linh linh…Mẹ ta ơi…Tứ điện hạ hiển linh rồi. Tiểu nhân biết đã không ít lần mắng Người sau lưng, quay về thần sẽ dùng tất cả tiền riêng mua giấy tiền đốt cho Người, xin điện hạ đừng trách tiểu nhân…Thần trên vẫn còn có mẹ già tám mươi tuổi…Dưới có…

- Chết tiệt! ta đâu có chết, quay về sẽ tìm ngươi tính sổ, không được làm ầm ĩ.

Huyền Châu tức giận trừng mắt nhìn, trong lòng tự nhủ “- Lại dám mắng ta sau lưng, ta cũng thưởng cho ngươi không ít tiền mà.”

Sâu trong đại điện, Chu Thiên Giáng ngồi trên đệm trước hương án. Vừa vứt giấy tiền vào trong chậu than miệng vừa không ngừng lẩm bẩm.

- Lão Tứ! Ở bên kia đừng có không nỡ tiêu tiền, nếu như không đủ thì cứ báo mộng cho thần nhé!

Nói xong rồi cầm một kẹp giấy tiền hình cô gái:

- Tiểu cung nữ này đốt cho Người, Người vẫn độc thân, hãy để nàng ta ở thế giới bên kia hầu hạ Người vậy. Lão Tứ à, thời gian chung sống của huynh đệ chúng ta không lâu nhưng gương mặt của Người thì thần sẽ không bao giờ quên được. Người và Hồng Tiểu Thanh vừa gặp đã yêu, chuyện mà thần hối hận nhất chính là không tác thành được mối nhân duyên cho hai người. Nếu như vậy thì có lẽ muội muội Tiểu Thanh còn giữ lại chút tình nghĩa với Người. Nhưng bây giờ…Haiz…

Chu Thiên Giáng nói hết ra nhưng lời chân thật từ tận đáy lòng, khiến Tứ Hoàng tử Huyền Châu cảm động đến mức nước mắt không ngừng rơi.

Huyền Châu vừa muốn mở miệng thì lại nghe thấy Chu Thiên Giáng nói:

- Lão Tứ à! Người cứ yên tâm mà đi đi! Nha đầu Tiểu Thanh Người cũng không phải bận tâm đâu. Nếu như Đại Ngưu không chết thì thần sẽ hứa gả nha đầu đó cho Đại Ngưu. Tên tiểu tử này không chăm sóc người chu đáo thì thần sẽ phạt hắn ta chăm sóc “vợ” của Người. Sau này sinh ra đứa con đầu tiên, bất luận là trai hay gái đều đặt tên cho nó là Ngưu Huyền Châu, cũng coi như lưu lại chút kỷ niệm cho Người.

Sự cảm động của Huyền Châu vừa tăng lên thì ngay lập tức đã biến mất tăm rồi. Nếu như không phải thấy Chu Thiên Giáng cũng coi như có chút chân tình thì Huyền Châu đã muốn đá cho hắn một cái bắn vào trong chậu than rồi.

Huyền Châu đi đến bên kia của chậu than, ngồi xuống lạnh lùng nhìn Chu Thiên Giáng. Chu đại quan nhân ngẩng đầu liếc mắt nhìn Huyền Châu một cái, lắc đầu thở dài:

- Haiz! Tên tiểu tử này làm ma cũng không yên, lại làm cho ta xuất hiện ảo giác rồi. Huyền Châu à! Nếu như Người thật sự nhớ thần thì phù hộ cho thần “lật đổ” cha Người, đến lúc đó nhất thống giang sơn, vạn thọ vô cương.

- Khốn khiếp, ta coi như nhìn rõ ngươi rồi, thì ra tên tiểu tử nhà ngươi trong lòng bất chính.

Huyền Châu nói xong liền đứng lên.

Chu Thiên Giáng ngẩng đầu nhìn Huyền Châu trong sương khói mờ mịt. Lúc thấy hai vai cậu ta quấn miếng vải thì Chu đại quan nhân khẽ cười, mắt trợn trắng lên, bị hù chết ngất đi.

Cảnh tượng thê lương, giăng đèn kết hoa trong mấy ngày này của Hà Đô phủ nha nhanh chóng tan biến. Dân chúng trong ngoài thành nhận được lương thực và ngân lượng, hơn nữa quan binh phòng giữ dốc sức quét sạch trộm cướp. Cuối cùng cũng nghênh tiếp được tốp thương gia đầu tiên sau đại nạn.

Bên trong phủ nha, Hạ Thanh và Chu Nhất tự mình ra tay chữa trị vết thương nắn xương cho Huyền Châu và Đại Ngưu. Mặc dù Chu Nhất trên nửa đường đã tiếp trị một lần nữa cho Huyền Châu nhưng dù sao cũng không mang theo thuốc chữa xương tốt, chỉ là cố định lại đơn giản mà thôi. Vết thương của Đại Ngưu không nặng nhưng lại rất phiền phức, Hạ Thanh phải cắt đứt phần da thịt thối rữa đi.

Chu Thiên Giáng vắt chéo hai chân uống trà, hắn ta và Huyền Châu đã mắng nhau trong thời gian hai nén hương. Còn về Đại Ngưu, nếu như không phải Chu Thiên Giáng nhìn thấy vết thương trên vai hắn ta thì Chu Thiên Giáng đã đánh cho hắn một trận rồi.

- Chết tiệt, sau khi quay về ta sẽ tìm thầy riêng cho ngươi, ngày ngày dạy chữ cho con trâu chết nhà ngươi. Nếu như các ngươi mà đến muộn nửa ngày thì ta đã cấp báo lên triều đình rồi. Bà nó, chưa từng gặp ai hại người như ngươi. Nếu như đây là truyền tình báo quân sự thì các huynh đệ đều bị ngươi gài bẫy chết mất.

Chu Thiên Giáng buồn bực mắng.

- Đại nhân, thần đã vẽ rất rõ ràng rồi. Là đầu óc thần ngốc nghếch, cái này không thể trách thần được.

- Lại còn dám già mồm phải không? Hạ Thanh, cắt mạnh vào, cho đau chết tên khốn khiếp này đi.

Chu Thiên Giáng hung hăng nói, thật sự muốn lên trước đá cho hắn hai cái.

Huyền Châu nhìn Đại Ngưu, quay đầu nói với Chu Thiên Giáng:

- Thiên Giáng! Lần này Đại Ngưu lại lập công lớn đấy. Nếu như không phải là hắn thì chỉ e bổn điện hạ sẽ không sống được đến hôm nay. Mấy hôm đó, hai người bọn ta lo đến phát điên lên, chỉ sợ ngươi không đề phòng gì sẽ bị đám nghịch tặc kia đánh lén thôi.

Chu Thiên Giáng nhấp một hớp trà đặc, chuyện này hắn ta nghĩ lại còn rùng mình:

- Nếu như không phải Chu Tứ phát hiện trước là có mai phục thì ai thua ai thắng thật sự không nhất định. Nhưng đối phương rất thông minh, sau khi mấy lần lao vào tấn công, vừa thấy bên thần vẫn còn cao thủ thì lập tức rút lui trận đấu. Huyền Châu! Ban nãy thần đã lệnh cho phủ doãn báo lên triều đình, hai mươi tên hộ vệ kia của Người không thể chết uổng như vậy được, món nợ này chúng ta phải tìm lại.

Huyền Châu chữa xong hai vai thì ngồi bên cạnh Chu Thiên Giáng:

- Thiên Giáng! Đám giặc kia nếu như chia nhỏ ra thì không dễ tìm đâu. Tên dẫn đầu đó hình như từng báo qua về gia môn, nói mình là quân sư dưới trướng của Chu Diên Thiên, tên là Trác Hành. Võ công của tên đó không hề thấp, chỉ e có thể liều mạng với Chu Nhất Hạ Thanh thôi.

Huyền Châu nói xong, Hạ Thanh ngẩn người ra, giật mình nói:

- Quỷ Y Trác Hành?

- Sao? Ngươi biết à?

Chu Thiên Giáng nhìn Hạ Thanh.

- Địa vị và vai vế của người này trong giang hồ đều cao hơn thần. Thật không ngờ bao nhiêu năm qua không có tin tức gì mà hắn lại hàng phục Chu Diên Thiên. Đại nhân! Nếu như hôm đó người tác chiến với chúng ta là Trác Hành thì chắc chắn không phải là mặt thật của hắn. Trác Hành có ba tuyệt kỹ trên giang hồ, khinh công, y thuật và thay đổi mặt. Muốn bắt được hắn thì thật sự không dễ dàng.

Hạ Thanh hiểu rất rõ những nhân vật trên giang hồ, Trác Hành sớm bước vào giang hồ đã có được không ít danh tiếng. Nhưng Trác Hành xem bệnh có một thói quen, bất luận đối phương có thân phận gì thì trước hết phải nộp vàng xem bệnh mới được. Những bệnh nhân đã từng qua Trác Hành chữa trị thì bề ngoài nhìn là hồi phục như ban đầu nhưng mười ngày sau thì rất nhiều người đều chết bất đắc kỳ tử. Sau đó chuyện này bị một tên trộm phát hiện ra được bí mật trong đó, người ta mới biết rằng Trác Hành trong lúc chữa bệnh đã cố ý “động chân động tay” để trừng phạt những kẻ đã giảm vàng khám bệnh. Từ sau đó, Trác Hành bị “ rơi” xuống danh “Quỷ Y”.