Thiên Giáng Đại Vận

Chương 143: Đại Ngưu xuất thủ




– Hừ! Phùng Uyển Thu, ngươi tuy thân làm hoàng hậu, nhưng cách mà ngươi làm đã xúc phạm tổ chế hoàng quy. Sau này hoàng huynh quay trở lại, chắc chắn sẽ biên tích tài sản của Phùng thị, giết hết kẻ phạm tội. Muốn bổn vương cùng ngươi thông đồng làm bậy, đừng mơ tưởng.

Tĩnh vương nét mặt già nua đen lại, giẫn dữ mắng mỏ Phùng Uyển Thu.

– Haha.

Hoàng hậu bật cười chế nhạo:

– Tĩnh vương, binh mã thiên hạ chia làm ba phần. Đại doanh Bắc Phương đã bị Chu Diên Thiên giữ chân, binh mã Kinh Gia đang nằm trong tay bổn cung. Quách Thiên Tín vì bảo ệ một nhà già trẻ, đã cùng bổn cung hiệp định ai cũng không giúp, cho dù là Thành Võ muốn trở về, nhưng oog ta lấy cái gì để đấu với bổn cung.

– Phùng Uyển Thu, ngươi cũng đừng quá đề cao chính mình. Binh mã Đại Phong trấn giữ các nơi tập hợp lại, không dưới ba mươi vạn đại quân. Hơn nữa dưới trướng hoàng huynh còn có Chu Thiên Giáng. Nếu so về bản lĩnh cầm quân đánh giặc, không phải bổn vương coi thường Huyền Minh, nếu Huyền Minh đấu với Chu Thiên Giáng chẳng khác nào tự tìm cái chết. Phùng Uyển Thu, ta khuyên ngươi càng sớm đầu hàng càng tốt. Bổn vương còn có thể giúp ngươi nói đỡ vài câu. Đến lúc đó, có lẽ có thể giữ lại vài người con cháu của Phùng thị không giết.

Tĩnh vương cười lạnh nói.

Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, tâm tình bà ta hôm nay cực kì không tốt. Dân chúng trong kinh thành, có chỗ đã bắt đầu gây rối, mà hoàng hậu lại không thể hạ lệnh trấn áp. Mà các thành đô khác, hiện tại không có nơi nào chủ động chủ động biểu đạt lòng trung thành. Hoàng hậu biết nếu muốn ngồi vững ngôi vị này, đầu tiên phải lấy được sự ủng hộ của lão thần này. Không ít đô phủ phủ doãn, đều là học trò của mấy lão thần đang bị giam giữ. Nếu bọn họ không ra mặt, những đô phủ này tuyệt đối sẽ không nghe lệnh. Mà muốn thuyết phục đám lão thần này, thì Tĩnh vương là người lựa chọn thích hợp nhất. Đừng nhìn tĩnh vương là người tùy tiện, nhưng quan hệ không tồi, ở trong lòng trọng tần rất có uy tín.

– Tĩnh vương, nếu ngươi cứ khư khư cố chấp thì cũng đừng trách bổn cung không khách khí.

Hoàng hậu lạnh mặt nói.

– Làm sao? Ngươi còn dám giết bổn vương phải không?

Tĩnh vương giễu cợt nói.

– Giết ngươi? Bổn cung sẽ không làm vậy, bổn cung sẽ đem nha đầu Ngọc Nhi gả cho một người chăn ngựa ở Phùng thị làm vợ.

Hoàng hậu âm độc nhìn Tĩnh vương nói.

Cả người Tĩnh vương chấn dộng, trong mắt toát ra lửa giận:

– Phùng Uyển Thu, nếu ngươi dám đụng vào Ngọc nhi, bổn vương sẽ cùng ngươi liều mạng.

Tĩnh vương nói xong, tức giận hướng Phùng Uyển Thu vọt tới.

Hai gã thị vệ vội vàng ngăn cản phía trước, đem Tĩnh vương đẩy trở về. Nhìn bộ dạng tức giận của Tĩnh vương, hoàng hậu cười lạnh không nói. Bà ta biết rằng Lý Ngọc Nhi chính là nhược điểm lớn nhất của Tĩnh vương.

– Phùng Uyển Thu, bổn vương cảnh cáo ngươi. Nếu Ngọc nhi nhà ta xảy ra chuyện gì, dù phải liều mạng ta cũng sẽ giết chết cả bộ tộc ngươi.

– Tĩnh vương, bổn cung cho thêm ngươi ba ngày để suy nghĩ. Nếu tới lúc đó, ngươi vẫn mạnh miệng như bây giờ, bổn cung sẽ đem rượu mừng của Ngọc nhi đem đến tông nhân phủ. Hahaha!

Hoàng hậu nói xong, lưu lại ột chuỗi cười to đi ra khỏi tông nhân phủ.

Tĩnh vương ngồi ở trên giường giống như bị mất hết sức lực. Ông biết rằng nữ nhi bề ngoài dịu dàng, nhưng trong nội tâm rất cương liệt. Hoàng hậu nếu thật sự làm như lời vừa nói, ông chỉ sợ Ngọc nhi sẽ lấy cải chết để chống lại.

Bên ngoài kinh thành, Đại Ngưu thống lĩnh một vạn quân, dưới thành bắt đầu khiêu chiến. Đại Ngưu cưỡi hồng mã, một tay cầm thiết côn, một tay cầm loa đồng lớn.

Giọng Đại Ngưu vốn đã to, lại còn dùng loa đồng, thanh âm của Đại Ngưu khiến binh quan trên thành đều nghe cực kỳ rõ ràng.

Huyền Minh đứng ở trên tường thành, hắn nghe nói Chu Thiên Giáng thống lĩnh mười lăm vạn đại quân tiến đến tấn công kinh thành, trong lòng ít nhiều cũng có chút khủng hoảng. Mấu chốt lại là Chu Thiên Giáng trước kia chiến tích đầy mình, khiến cho Huyền Minh chịu áp lực rất lớn. Huống chi vài lần cùng Chu Thiên Giáng đánh nhau, đều thua ở dưới tay người ta, khiến trong lòng Huyền Minh để lại một bóng mà. Huyền Minh vốn định đóng cửa thủ trong thành, xem xem Chu Thiên Giáng có bao nhiêu cân lượng. Không nghĩ, trận đánh đầu tiên chỉ có một tí nhân mã thế này, hơn nữa lạnh binh lại là cái kẻ Đại Ngưu đáng hận.

– Đại điện hạ, có muốn ra khỏi thành nghênh chiến không ạ?

Một gã tham tướng đen mặt hỏi.

– Hừ, tên Đại Ngưu này hữu dũng vô mưu, Chu Thiên Giáng để gã đi tiên phong chắc chắn là có quỷ kế. Không cần để ý tới hắn, để bọn chúng chủ động công thành.

Huyền Minh cười lạnh nói.

Đại Ngưu hô nửa ngày ở dưới thành cũng không có ai đi ra, Đại Ngưu giục ngựa chạy về phía trước mười thước, lại cao giọng hô lên.

– Đồ khốn khiếp Huyền Minh, có bản lĩnh đi ra cùng đại gia đánh ba trăm hiệp. Đừng quên lần trước ở tuần ti nha môn, lão tử đánh cái tên khốn khiếp nhà ngươi tè ra quần, con mẹ nó như vậy mà còn mặt mũi lãnh binh. Ta xem thủ hạ của ngươi đều có mẹ họ Vương Bát đấy. ( Vương Bát Đản = kẻ khốn khiếp, một cậu chửi của trung quốc). Quan binh trên thành nghe cho kỹ đây, thời điểm lão tử đánh Huyền Minh, tên khốn khiếp đó tự mình gọi lão tử là ông nội. Đám khốn khếp các ngươi, nếu đi theo Huyền Minh, vậy thì xếp hàng gọi lão tử mấy tiếng ông nội đi, đến sau này vào thành, lão tử sẽ lưu cho các ngươi một đường lui.

Đại Ngưu dưới thành giương nan múa vuốt mắng to, tướng sĩ trên thành chỉ hận không thể đem Đại Ngưu xé xác. Lời lẽ kiểu này Đại Ngưu cũng dám chửi, người khác chắc không dám mắng chửi như vậy. Chửi Huyền Minh là tên khốn khiếp chẳng khác nào mắng Thành Võ Hoàng cũng họ Vương Bát, truyền đi là tội chết. Vì vậy Chu Thiên Giáng mới đem Đại Ngưu phái tới, chính là muốn kích cho Huyền Minh phát hỏa, ra khỏi thành ứng chiến. Đổi thành đám người Chu Nhất, tuyệt đối sẽ không dám mắng chửi như vậy.

Khoan hãy nói, chiêu này thật đúng là hữu hiệu. Trong quân tướng soái ai cũng tính tình nóng nảy, cảm đám chạy tới trước mặt Huyền Minh chờ lệnh xuất binh.

Huyền Minh tức giận cả người phát run, lần trước ở cửa nha môn tuần ti Hình bộ, Đại Ngưu đúng là đem gã ấn trên mặt đất thiếu chút nữa là giết chết gã. Bị vạch trần khuyển điểm ngay trước mặt mọi người, nghĩ tới điểm này, Huyền Minh cũng không nhịn nổi nữa.

– Từ Chương, Từ Thành hai tướng nghe lệnh. Bổn soái lệnh hai người thống lĩnh một vạn binh mã ra khỏi thành nghênh chiến, nhất định phải đem kẻ tặc tử này bắt sống trở về. Bổn soái muốn đem hắn chém thành trăm ngàn mảnh. Cho dù không thể bắt sống, các ngươi cũng phải chém gã thành hai mảnh cho bổn soái.

Huyền Minh nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh xuống dưới.

Hai quân giao chiến quan trọng là khí thế, đặc biệt lại là trận đánh đầu tiên, ai cũng không muốn thua. Hơn nữa khiêu chiến cũng rất có quy tắc, nếu như đối phương có một vạn người, bên này mà mang ra hai ba vạn người dù thắng cũng sẽ bị coi thường. Cho nên khiêu chiến song phương đều xuất ra số lượng binh mã như nhau.

Từ Chương, Từ Thành dưới thành lĩnh xong binh mã, sau ba tiếng pháo nổ liền ra khỏi cửa thành. Đại Ngưu đang chửi hăng, vừa thấy binh mã ra khỏi thành, vội vàng treo loa đồng, cầm thiết côn chuẩn bị nghênh chiến.

Từ Chương nhìn thoáng qua, lạnh giọng nói:

– Nhị đệ, ngươi bày thế nghênh địch, đại ca đi chém chết thằng nhãi này.

Từ Chương nói xong, tay cầm trường mâu giục ngựa, xông tới.

Đại Ngưu mắt lạnh nhìn tướng địch đang tới:

– Cháu trai à, ngươi trước tiên hãy báo tên đi, đại gia ta không giết kẻ vô danh.

Từ Chương trừng mắt:

– Ít khoe võ mồm đi, ông nội tên Từ…!

Từ Chương đem trường mâu vọt tới lưng ngựa, còn không kịp đem tên báo xong, liền thấy thiết côn Đại Ngưu ở trên đỉnh đầu mình, miệng còn hét lên:

– Con bà nó chứ.

Từ Chương tức muốn nổ phổi, khiêu chiến chứ không phải công kích, vốn nghĩ lịch sụ giao đấu với nhau. Lời gã còn chưa nói hết đối phương đã ra tay đánh lén, thật là quá hèn hạ.

Từ Chương không kịp phòng bị, cuống quýt nâng trường mâu lên, chỉ nghe “KENG” một tiếng, chiến mã Từ Chương lùi vê sau mấy bước, chấn động kiến cánh tay của gã run lên.

Hai huynh đệ Từ Chương đều là người tài trong giang hồ, được Huyền Minh mời chào. Nếu nói về bản lĩnh thực sự, Đại Ngưu căn bản không phải đối thủ của họ. Nhưng Đại Ngưu trời sinh khỏe mạnh sức lực lớn, lại đánh lén, không để cho Từ Chương có cơ hội phản kích. Được lợi thế từ chiêu đầu tiên, Đại Ngưu là bồi thêm một côn nữa.

– Cháu trai, đón thêm chiêu nữa.

Hai tay Từ Chương run lên, vừa thấy đại côn nện xuống chỉ có thể gắng sức chống cự.

Phang…! Lại một côn giáng tới, Từ Chương cảm thấy tức ngực, sức khỏe không phải sở trường của gã.

– Lại tiếp chiêu.

Đại Ngưu đánh như lên cơn nghiện. “Vù” trường côn lại tiếp tục đập xuống.

Lần này Từ Chương thực sự không thể đỡ nổi nữa, hai tay mềm nhũn. “BANG” trường côn vừa vặn nện vào đầu gã.

Từ Chương có mũ giáp che chở nên không chết, chỉ có điều bị nện choáng ngã xuống lưng ngựa. Đại Ngưu đi lên lại bồi thêm côn nữa, lần này Từ Chương chết chắc rồi. Bốn côn của Đại Ngưu đập xuống rõ ràng lưu loát, ở phía sau Từ Thành căn bản không kịp phản ứng, thì ca ca Từ Chương đã bị đập chết trên chiến trường.

Tay Đại Ngưu nâng thiết côn, phía sau binh mã hoan hô một hồi. Từ Thành nhìn thấy đại ca bị đánh chết, ánh mắt trừng muốn xuất huyết, liền giục ngựa chạy tới.

– Đồ khốn, hôm nay tiểu gia ta nhất định phải giết chết ngươi.

Từ Thành hô lớn một tiếng, trường thương trong tay lập tức đâm tới.

– Đại Ngưu căn bản không chơi với hắn, thúc ngựa liền chạy, hai người một trước một sau. Mắt thấy sắp đến gần đội ngũ của mình, Đại Ngưu gào to một tiếng:

– Các huynh đệ, rút lui.