Thiên Hạ Đệ Nhất Sủng

Chương 23




Từ sau cái ngày Đông Vân Tường Thụy vượt ngục, thái hậu sớm đã có hối ý, nhưng ngại ra mặt, thủy chung không chịu cúi đầu. Hôm nay Mạc Triêu Dao hướng nàng giải thích hiểu lầm, chân tướng rõ ràng, thái hậu lập tức giải trừ lệnh lùng bắt Đông Vân Tường Thụy, còn muốn cầu Vinh Nghĩa quận chúa ra mặt nhận lỗi với Đông Vân Tường Thụy.

Vinh Nghĩa quận chúa đương nhiên không chịu đáp ứng, thậm chí còn định nhảy lầu phản kháng. Bất quá cũng may sau đó lại được Mạc Triêu Dao cứu, hai người đều bình an vô sự. Sau chuyện đó, Vinh Nghĩa quận chúa rốt cục đồng ý giải thích cùng Đông Vân Tường Thụy.

Hiện tại hoàng cung đã chuẩn bị xong mọi chuyện, chỉ thiếu Đông Vân Tường Thụy hiện không biết nơi nào.

Đông Vân Tường Thụy đến tột cùng đang ở phương nào, mãi cho đến hôm nay Đông Vân Tường Thụy, Chỉ Thủy, A Ly ba người trên đường đến 『 Phi Hương xá 』, không cẩn thận nên mới bại lộ hành tung, bị hộ vệ triều đình chú ý, hơn nữa trộm theo đuôi, lại giám sát khách điếm bọn họ đang ở trọ. Nhưng dù sao đối phương cũng là người có thân phận, bọn hộ vệ không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải phái người trở về Thanh Tịnh Cung bẩm báo hoàng đế.

Mạc Triêu Dao vì tránh né Vinh Nghĩa quận chúa bức hôn, đang ở Văn Tuyên Các của Kỷ Thừa Uyên tị nạn. Vừa nghe đã có tin tức của Đông Vân Tường Thụy, lập tức hạ lệnh chuẩn bị xuất cung, tự thân nghênh đón Đông vân Tường Thụy tiến cung.

Tuy rằng thời gian vội vàng, hết thảy đều đã giản lược, nhưng dù sao cũng là hoàng đế xuất cung, lại là đi nhận sai, hộ vệ nghi thức tổng không thể thiếu. Xuất hiện cùng một chỗ, ít nhất cũng có hơn một trăm người. Đội ngũ chậm rãi theo hoàng cung xuất phát, hộ vệ ở phía trước mở đường, nghi trượng đội cùng hoàng đế ngự liễn theo phía sau. Sau đó, cuối cùng còn có một đội ngũ Ngự lâm quân, trên đường đăng hỏa thôi xán (ngọn đuốc phát ra ánh sáng như ngọc), vào ban đêm nhìn thấy, tựa như một con kim long đang bay lượn trong kinh thành.

Mắt thấy đã gần tiếp cận được khách điếm Đông Vân Tường Thụy ở trọ, nhưng một đội nhân mã này lại bị Chỉ Thủy phát hiện.

Chỉ Thủy đương nhiên không biết hoàng cung bên kia đã thay đổi thái độ, chẳng những không tróc nã Đông Vân Tường Thụy trở về quy án, mà còn muốn để cho Vinh Nghĩa quận chúa tự mình đứng ra nhận lỗi với Đông Vân Tường Thụy. Cho nên, ngay sau khi Chỉ Thủy nhìn thấy một đội hộ vệ mở đường uy phong lẫm lẫm, người thứ nhất phản ứng chính là người của triều đình tìm tới cửa , muốn kêu Đông Vân Tường Thụy mau mau bỏ trốn.

Nếu Chỉ Thủy dừng lại liếc mắt nhìn một chút, sẽ thấy một cẩm hoa liễn được kéo bởi bốn con bạch mã, còn có Mạc Triêu Dao ngồi trên xe, có lẽ sẽ không hiểu lầm.

Đông Vân Tường Thụy nghe xong lập tức từ trên giường đứng dậy, còn không đợi hắn cước bộ vững vàng, chính gian khách điếm đã bị Ngự lâm quân vây quanh! Bốn phía bạch quang sáng ngời, đem cái sân nho nhỏ này, chiếu sáng như ban ngày.

“Rốt cuộc làm sao vậy?” A Ly vẫn chưa kịp phản ứng, ngồi ở trên giường hỏi.

“Đừng hỏi nhiều như vậy , đi mau!”

Đông Vân Tường Thụy một phen ôm lấy A Ly đang ngồi trên giường, nghĩ thầm chính môn (cửa chính) nhất định đã bị phá hỏng, nếu muốn chạy trốn, chỉ có thể khiêu tường (leo tường). Vì thế trao đổi một cái ánh mắt với Chỉ Thủy, cũng không đợi Chỉ Thủy kịp phản ứng, Đông Vân Tường Thụy nhún người một cái phóng ra, phi thân, nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà. Tự cho là có thể thần không biết quỷ không hay mà biến mất, ai ngờ mới vừa bay lên, liền phát hiện tình huống có gì đó không ổn!

Phía bên kia bờ tường, không phải phòng thủ lõng lẽo như hắn đã tưởng tượng, mà là thải đăng cao chiếu (ngọn đèn soi sáng), nhân đầu dũng động (đầu người chuyển động), giống như đối phương đã sớm chờ ở nơi đó ―― chờ Đông Vân Tường Thụy tự mình chui đầu vào lưới .

Đông Vân Tường Thụy biết mình trúng kế, trong lòng thầm kêu không tốt, nhưng bất đắc dĩ thân mình đã lao ra được phân nửa, không thể quay lại, chỉ có thể kiên trì đáp xuống đất.

Đám hộ vệ đều im ắng nhìn hắn, Đông Vân Tường Thụy gắt gao nhíu mày, biết trốn không thoát , đơn giản không hề phản kháng, đem A Ly từ trong lòng ngực thả xuống.

Thấy Đông Vân Tường Thụy bị bao vây, Chỉ Thủy cũng không định một mình chạy trốn, vì thế cũng phóng theo qua bức tường, nhẹ nhàng dừng lại đứng bên cạnh Đông Vân Tường Thụy, nói nhỏ bên tai đối phương: “Thiếu chủ, hiện tại phải làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ? . . . . . .”

Một thanh âm u nhã đích nhiên truyền đến, lặp lại  câu hỏi vừa rồi của Chỉ Thủy, mang theo một tia trêu tức, “Đương nhiên là theo trẫm hồi cung .”

Liễn liêm mỏng manh được một cận vệ kéo lên, lộ ra Mạc Triêu Dao đang ngồi bên trong, trên mặt vẫn như trước lộ vẻ tươi cười công thức hoá, nhưng ánh mắt lại phi thường hữu hảo. Tiếp xúc với ánh mắt như vậy, cảm giác khẩn trương vừa rồi  trong lòng Đông Vân Tường Thụy cũng vơi đi một nửa. Nghĩ thầm, cho dù triều đình muốn bắt ta, cũng không cần hoàng đế phải tự mình lên sân khấu a? Hơn nữa thấy Mạc Triêu Dao tươi cười thế kia, chung quy cảm thấy được. . . . . . Giống như có chút. . . . . . Hương vị lấy lòng? Đông Vân Tường Thụy không dám khẳng định, hắn nghĩ chắc mình nhìn lầm rồi.

Nhưng đột nhiên, ánh mắt Mạc Triêu Dao lại nổi lên biến hóa. Vẻ thân mật lúc ban đầu, đã biến thành kinh ngạc! Đơn giản là hắn nhận ra cái người đứng cạnh Đông Vân Tường Thụy—— chính là A Ly! ?

Ra là A Ly từ trước đến nay luôn ở cùng một chỗ với Đông Vân Tường Thụy, khó trách dù có tìm khắp hoàng cung bao nhiêu lần cũng không thấy bóng dáng của hắn.

Mạc Triêu Dao còn tưởng rằng hắn lại xuyên qua thời không trở về rồi, ai ngờ hiện tại lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mình.

Cái loại ánh mắt kinh dị này, trong nháy mắt, lại biến thành kinh hỉ. Độ cong ít ỏi nơi khóe miệng Mạc Triêu Dao khi nãy cũng lớn lên không ít, cúi đầu hô lên tên của A Ly, như là có chút không thể tin được người đang ở trước mắt mình chính là A Ly đã mất tích nhiều ngày qua.

Mà A Ly thấy Mạc Triêu Dao thẳng tắp nhìn chằm chằm chính mình, có chút không biết phải làm sao, chỉ lễ phép gật nhẹ đầu, nụ cười có chút cứng ngắc. Dù sao hắn hiện tại là kẻ thân mang đại tội, Mạc Triêu Dao hẳn là muốn bắt hắn về tống giam vào ngục. Dưới loại tình huống này, dù ai thì khuôn mặt cũng sẽ phi thường không được tự nhiên mà tươi cười chào đón a?

“Mau thỉnh an Hoàng Thượng.”

Đúng lúc này, Tiểu Trúc Tử to tiếng nói.

“Không cần, không cần.” Mạc Triêu Dao cười như xuân phong, vội vàng đối Tiểu Trúc Tử khoát tay, tự mình bước xuống xe, tạm thời mặc kệ Đông Vân Tường Thụy đứng một bên, chạy đến cạnh A Ly, hỏi han ân cần, “A Ly, mấy ngày nay ngươi chạy đến nơi nào vậy? Trẫm nơi nơi tìm kiếm cũng tìm không thấy ngươi. . . . . . Lúc trước ngươi từ trên trời giáng xuống, trẫm còn lo lắng, ngươi lại hư không tiêu thất (biến mất như không khí) . . . . . . Đúng rồi, ngươi như thế lại ở cùng với tiểu Vương gia? Các ngươi làm sao mà gặp gỡ? . . . . . . Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, ngươi mau kể lại cho trẫm nghe một chút. . . . . .”