Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 103-1: Ngu Nhiễm bị hắc




Qua một ngày một đêm gấp rút lên đường, Cơ Bạch và Văn Nhân Dịch mới tới biệt viện hoàng gia giữa sườn núi.

Nơi này vẫn tĩnh mịch như cũ, gió lạnh thấu xương, thanh lãnh hiu quạnh.

Phương phu nhân thích yên tĩnh, cảnh vật xung quanh so với lúc đại hôn của Văn Nhân Dịch đã tiêu điều đi rất nhiều.

Vô số cánh bay theo gió, lướt nhẹ qua y phục của mọi người, mỹ nam tử tóc bạc đứng bên sườn lan can nửa hình cung, y phục đen tùy ý tung bay trong gió, đôi mắt hẹp dài từ từ đảo qua, mắt nhìn nam tử áo trắng đứng cách đó không xa. Sợi tóc màu bạc dưới ánh mặt trời sáng lóng lánh như ngọc, theo gió nhẹ nhàng bay lượn, nhuộm đẫm vẻ đẹp quý giá.

Khuôn mặt không chút biểu tình của hắn như băng như ngọc, ánh mắt trong suốt, khí chất cao quý mà lạnh lẽo, toàn thân mang theo hơi thở vô cùng thánh khiết.

Ánh mắt Văn Nhân Dịch chậm rãi nhìn về phía người kia, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước.

Mới nhìn đều thấy khí chất của hai người có chút tương tự, đều là khí chất kiếm tu.

Nhưng thực chất Cơ Bạch mới là người có tính tình cực kỳ lạnh lùng. Không màng danh lợi, vô tình vô dục, không để bất cứ chuyện gì vào trong mắt.

Hắn chẳng những là đệ nhất kiếm tu, lại là Thần Sử độc nhất vô nhị, địa vị tôn quý, thế gian có vô số nam nữ quý tộc mong muốn được Thần Sử đại nhân cứu giúp.

Nhưng mà Cơ Bạch vĩnh viễn luôn cao cao tại thượng, lạnh nhạt vô tình .

Nam nhân như vậy luôn cô độc một mình, Văn Nhân Dịch chợt cảm thấy may mắn vì mình với hắn cùng một sư môn, nên bình thường mới có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn một chút.

Hơn nữa hắn cùng với Cơ Bạch dường như là một loại người, mới có thể làm cho Cơ Bạch đối đãi đặc biệt với hắn.

Cái này gọi là cùng loại, cũng không chỉ tính tình hay địa vị, mà là bí mật thân thế của hai người.

Nói tóm lại, người đời xem ra hai người rất có duyên phận, rất ăn ý.

Nhưng hắn và Cơ Bạch không tính là bằng hữu, lúc nào Cơ Bạch cũng làm cho người ta có cảm giác lạnh nhạt, xa cách, bất luận kẻ nào đứng cùng hắn đều như cách một tầng sa, Văn Nhân Dịch cũng không ngoại lệ. Nhưng hiện tại Văn Nhân Dịch cũng không quan tâm đến điều đó, hắn khẽ hít một hơi lạnh, vội vàng lên tiếng hỏi: "Cơ sư huynh, vừa rồi huynh bắt mạch cho mẫu thân ta, cảm thấy bệnh của bà như thế nào?"

Cơ Bạch lạnh lùng liếc Văn Nhân Dịch một cái, mặt không thay đổi nói: "Ta xem qua bệnh tình của mẫu thân ngươi, trước mắt vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp, còn đang lan rộng."

"Đúng vậy." Con mắt Văn Nhân Dịch khép hờ.

"Bệnh này chắc là Phương phu nhân trúng cực độc khi đang mang thai, mặc dù giữ được tính mạng, nhưng độc tính đã ăn sâu bén rễ, toàn thân suy yếu, không lâu sau sẽ dầu hết đèn tắt. Nếu năm đó bà không sinh ngươi, có lẽ vẫn có thể sống thêm vài năm."

Giờ này phút này, trong không khí mang theo một chút ý lạnh.

Từ trước đến nay, mẫu thân luôn vì hắn mà không tiếc trả giá tất cả.

Trong lòng Văn Nhân Dịch như bị đâm mạnh, mặc dù thân phận của hắn là hoàng tử tôn quý, nhưng cũng không thể thường xuyên trở lại Tề quốc, lại không thể tận hiếu. Hắn không nhịn được lập tức lên tiếng hỏi: "Chẳng lẽ bệnh của mẫu thân hoàn toàn không có cách nào chữa được sao?"

"Đúng vậy, ngươi nên có chuẩn bị tâm lý." Ánh mắt Cơ Bạch lạnh lùng thản nhiên, nói xong mặt không chút thay đổi, hắn lạnh nhạt như đã nhìn quen sinh tử.

Văn Nhân Dịch không khỏi thở dài một hơi, khuôn mặt khó có thể nói rõ cảm xúc, trong mắt có chút đau thương, vẫn không cam lòng hỏi: "Ta nhớ sư huynh từng nói Thiên Thư có chút tác dụng với chứng bệnh của bà nửa năm trước ta cố ý đi tìm Thiên Thư, sau lại biết tung tích nó ở Mặc Môn, hiện tại Thiên thư đang trong tay Mặc Nhi, không biết là có tác dụng không?"

"Mặc Nhi là ai?" Cơ Bạch đột nhiên hỏi.

"Mặc Nhi là thê tử của đệ." Văn Nhân Dịch không ngờ đột nhiên Cơ Bạch lại nhắc đến Tô Mặc.

Bỗng nhiên nghĩ đến sau khi gặp được Cơ Bạch ở đây, hắn còn chưa kể về thê tử của mình với Cơ Bạch, không ngờ hắn lại thất lễ như vậy.

Nhưng vừa nhắc tới Tô Mặc, ánh mắt hắn liền mang theo tình cảm ấm áp cùng vui vẻ từ trong đáy lòng.

Khuôn mặt lạnh lùng của Cơ Bạch không chút cảm xúc, lạnh lùng đến mức làm cho người ta cảm thấy thần thánh không thể xâm phạm, "Những lời này chứng tỏ nữ nhân kia thật sự đáng để cho ngươi thích sao?"

Văn Nhân Dịch cong cong khóe miệng nói: "Đệ đương nhiên thích nàng, thực sự thích nàng."

"Ngươi quá đắm chìm vào nữ sắc, sau này đừng hối hận."

"Đắm chìm trong nữ sắc sao?" Văn Nhân Dịch nhíu mày, không biết vì sao Cơ Bạch lại nói như vậy. Dù sao, kiếm tu cũng có thể cưới vợ, huống chi hắn cũng không có cử chỉ gì quá đáng.

Nam nhân mới thành thân luôn có chút chưa thỏa mãn dục vọng, hắn khó tránh khỏi đôi khi buông thả một chút, huống chi bên cạnh còn có một Ngu Nhiễm như hổ rình mồi, hắn vẫn phải cảnh giác như cũ, đương nhiên sẽ trông coi nàng càng chặt càng tốt.

Nhưng thấy khuôn mặt Cơ Bạch xa cách mông lung, lạnh lùng nói một câu mà ngày thường tuyệt đối sẽ không nói, "Sư đệ Phong Trần Tuyệt, tính mạng mẫu thân ngươi kham ưu, ngươi lại đặt tâm tư lên một nữ nhân khác, sa vào nữ sắc là tối kỵ!"

Trên mặt Văn Nhân Dịch xuất hiện một chút áy náy hiếm thấy, trả lời ngay nói: "Sư huynh, hai người họ cũng không mâu thuẫn, thành thân là đại sự trong cuộc đời nam nhi, hơn nữa cưới Mặc nhi cũng là việc mẫu thân ta tự mình xử lý."

Nay, hắn thân là một nam nhân thì phải gánh vác rất nhiều sứ mệnh, hồi nhỏ thời gian hắn ở cùng Phương phu nhân rất ít. Vì tự bảo vệ mình, hắn phải ẩn nhẫn rất vất vả, như đối mặt với vực sâu, từ từ trở thành thủ lĩnh Đông Lăng Vệ, từng bước một có được thực lực như hôm nay. Sống một mình khổ cực cỡ nào hắn vô cùng rõ ràng, từ sau khi gặp được Tô Mặc, hắn thật sự vô cùng vui vẻ.

"Chỉ sợ, thê tử của ngươi không phải là một người tốt." Ánh mắt Cơ Bạch lạnh như băng.

"Nàng đương nhiên là nữ tử tốt nhất." Lông mày Văn Nhân Dịch không nhịn được nhíu lại, mặc dù đối phương luôn cao cao tại thượng ngồi trên đám mây nhìn xuống mọi người, lại bỗng nhiên đối xử với hắn khác biệt

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Cơ Bạch, Văn Nhân Dịch lập tức nói: "Sư huynh, không nói đến việc đó nữa, không biết Thiên Thư có ích gì cho thân thể mẫu thân ta hay không?"

Cơ Bạch chậm rãi lắc đầu nói: "Trước kia ta nghe nói trong Thiên Thư ẩn chứa khí hỗn độn của thiên địa, có thể bồi bổ thân thể, thân thể người bị tổn thương cũng có thể từ từ khôi phục máu thị. Cho dù tồn tại hơn một ngàn năm tu dưỡng, đáng tiếc nó chỉ có tác dụng người Ma giới và Yêu giới. Sau khi ta tra lại sách cổ, biết được chỉ Yêu tu và Ma tu chân chính mới có thể dùng. Cho nên không hề có tác dụng với bệnh tình của mẫu thân ngươi, trong thân thể của bà, huyết thống Yêu tộc chỉ có một phần cực nhỏ."

Ánh mắt Văn Nhân Dịch tối sầm, trong lòng thất vọng đến cực điểm.

Bây giờ trong vùng biển Tề quốc xuất hiện cửa vào Yêu giới, vì câu nói thiên hạ loạn, yêu ma ra, tuy rằng đối với hai mẹ con họ không liên quan gì, nhưng tổ tiên hai người có chút huyết thống Yêu tộc, những năm gần đây đều bị hoàng thất Tề quốc bài xích.

Lúc này ánh mắt Cơ Bạch thản nhiên nhìn về phía Văn Nhân Dịch. Biết nam nhân này cũng không phải mang huyết thống nhân loại hoàn toàn.

Cũng giống như huyết thống Tiên Tộc trong thân thể hắn. Từ góc độ nào đó xem xét, sư đệ Văn Nhân Dịch và hắn là cùng một loại người. Đây chính là bí mật của hai người, đương nhiên bí mật này chỉ có một số ít người biết.

Văn Nhân Dịch đã nhịn không được lo lắng nói: "Chẳng lẽ ngay cả thuật trị liệu của sư huynh cũng không có thể chữa được bệnh của mẫu thân ta sao?"

Cơ Bạch không biểu cảm lắc đầu nói: "Thuật trị liệu của ta chỉ thích hợp điều trị ngoại thương, người vừa mới bị thương còn có thể chữa khỏi, nhưng bệnh tình của mẫu thân ngươi thật sự quá phức tạp, hơn nữa thuật này chỉ với nhân loại mới có hiệu quả, đối với bệnh của huyết thống Yêu Tộc vẫn không có cách nào chữa trị."

Sắc mặt Văn Nhân Dịch lập tức trầm xuống, tâm tình vô cùng phức tạp, "Sư huynh, vậy phải làm thế nào?"

Cơ Bạch nhìn hắn, con ngươi đen nhánh phản ánh lên khuôn mặt tái nhợt của Văn Nhân Dịch.

Con người vốn có sinh lão bệnh tử, người tu hành cũng khó tránh khỏi chuyện này. Thế gian này cho dù là đế vương cũng khó thoát khỏi cái chết. Vận mệnh vô thường, cưỡng cầu làm gì. Phàm phu tục tử, đời người trăm năm, năm tháng vô tình, có người sẽ đến, có người sẽ đi, người tới người đi, là người và không phải người, sau khi chết liền tan thành tro bụi, lại một lần nữa luân hồi chuyển thế, phiêu diêu không gốc rễ, tâm tình này làm sao một phàm phu tục tử có thể hiểu được?

Cơ Bạch đã sống ngàn năm, đã sớm coi cuộc sống như những màn thảm kịch.

Sau một lúc lâu, Cơ Bạch dừng một chút, ở trước mặt Văn Nhân Dịch nhắc tới đề tài khác, "Văn Nhân, đệ tử núi Côn Luân một khi đã mất thân thuần dương thì có khó thể đạt thành tựu lớn ở đường kiếm tu này nữa, ngươi từ Tôi thể đã đạt tới Ngưng Mạch Kỳ, xem ra cũng không phải không có thuốc nào chữa được. Nếu ngươi lạc đường nhưng biết quay đầu lại, theo ta quay về núi Côn Luân, ta sẽ tẩy tủy kinh mạch cho ngươi, thực lực vẫn có thể tăng lên, ngươi nhớ rõ phải vô tình vô dục mới có thể làm được, ta vẫn cảm thấy ngươi thích hợp với con đường kiếm tu hơn."

Văn Nhân Dịch đang mù mờ đột nhiên lấy lại tinh thần, trong lòng không khỏi kinh ngạc, vì sao sư huynh vẫn cố chấp như thế?

Cơ Bạch bình tĩnh không xao động, giọng nói lạnh nhạt nói: "Nói thật … Phu nhân của ngươi rất tốt sao?"

Văn Nhân Dịch nhíu mày nói: "Không biết sư huynh có ý gì?"

Cơ Bạch thản nhiên nói: "Trên người nàng có hơi thở, trừ một ít của ngươi còn có hương vị của nam nhân khác."

Ngay lập tức Văn Nhân Dịch trầm mặc không nói, vẻ mặt mang theo một chút lúng túng.

Cơ Bạch lại nói: "Nếu ta nói không sai, hẳn đó là hơi thở trên người biểu đệ của ngươi."

Sau một lúc lâu hắn nói tiếp: "Mặc dù ta cũng không để ý đến những chuyện này, nhưng hương vị của các ngươi ta có thể phân biệt rõ ràng. Trên người ngươi là hương bạc hà, nam tử kia là hương trúc, bình thường các ngươi sử dụng hương xông quần áo cũng không giống nhau, mặt khác trên người các ngươi còn có mùi vị đặc biệt của riêng mình, trong đầu ta mỗi mùi có thể đại diện cho thân phận một người. Người bình thường nếu muốn phân biệt rõ chỉ sợ không dễ, nhưng ta có thể phân biệt rõ ràng. Cho nên ta biết giữa hai người bọn họ có chuyện phát sinh, tóm lại giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì?"

Văn Nhân Dịch biết ngũ cảm của Cơ bạch nhạy bén, nhìn rõ chân tơ kẽ tóc, chắc chắn đã biết chuyện của Ngu Nhiễm, hắn rũ mắt xuống không biết nên giải thích như thế nào.

Lại nói tiếp, sự xuất hiện của Ngu Nhiễm làm trong lòng hắn rung động quá lớn. Mặc dù là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà cái ngoài ý muốn này căn bản là không cách nào tránh khỏi.

Thậm chí đôi khi hắn muốn Tô Mặc sinh cho hắn một đứa nhỏ, muốn tâm tư của nàng này đều đặt trên người hài tử. Nhưng Tô Mặc căn bản không phải là một nữ nhân tầm thường, nàng là thân thuần âm, hắn không muốn nàng vì mình mà thay đổi cái gì.

Mà hắn với Ngu Nhiễm đều là nam nhân tuổi trẻ tài cao, vừa tân hôn nên lại càng thêm phóng túng, hơi thở kia rốt cuộc nồng đậm đến cỡ nào, Văn Nhân Dịch hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

Nếu muốn giấu diếm Cơ Bạch việc này thì chỉ là phí sức. Văn Nhân Dịch cảm thấy toàn bộ bí mật của mình đều bại lộ trước mặt người khác, nhất thời tâm tình của hắn có chút thất bại.

Vì thế, con ngươi của hắn chậm rãi buông xuống, cúi đầu nói: "Sư huynh."

Lúc này Cơ Bạch không chút biểu tình chỉ cái ghế dựa bên cạnh, "Ngươi nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói, từ từ nói đi."

Văn Nhân Dịch đối diện với mỹ nam tuyệt sắc lạnh như băng, trong lòng có loại cảm giác nói không ra lời.

Hắn chậm rãi ngồi xuống ghế, hít vào một hơi, tiếp theo kể chuyện của mình cùng Tô Mặc quen biết như thế nào, cùng nàng tranh đoạt đối nghịch nhau như thế nào, gặp được nàng ở Mặc Môn thế nào, sau đó yêu nàng, cầu hôn nàng như thế nào, tranh chấp cùng Ngu Nhiễm như thế nào, cùng với chuyện nàng sẽ có bảy khế ước đều kể lại một lần. Hắn và Cơ Bạch đều biết rõ bí mật của nhau, cho nên lần này cũng không qua loa có lệ, nói hết một hơi như bằng hữu, hoàn toàn nhập vào tình cảm của mình.

Nhưng nam nhân lạnh lùng kia sao có thể biết tình cảm của hắn? Cơ Bạch chính là một nam nhân vô tâm, vô tình vô dục.

Nói đến đoạn xúc động, con mắt Văn Nhân Dịch ngước lên, lại phát hiện vẻ mặt Cơ Bạch tuy rằng không chút thay đổi, nhưng ánh mắt dường như có chút biến hóa.

Nhưng đối phương rất nhanh khôi phục vẻ lạnh lùng ban đầu, chỉ ngoại lệ nói một câu: "Việc này không cần nói cho mẫu thân ngươi, bà không thể chịu được đả kích."

Văn Nhân Dịch lập tức gật đầu nói: "Đệ hiểu."

Cơ Bạch liếc mắt nhìn Văn Nhân Dịch, cảm xúc vẫn lạnh như băng, hờ hững như cũ, "Mẫu thân của ngươi có thể sống nhiều nhất là một năm."

Hắn nói đã đến nước này, chỉ có điều chuyện này không có chút quan hệ nào với hắn.

Chuyện của người thế gian có liên quan gì tới hắn?

Cuối cùng Cơ Bạch thản nhiên nói: "Nếu muốn giải quyết buồn khổ và áp lực trong lòng, có thể luyện kiếm, đây là phương pháp tốt nhất."

Văn Nhân Dịch trầm mặc, Cơ Bạch cũng không nói nữa, hai nam nhân cùng im lặng, không khí xung quanh cũng lạnh đi nhiều.

Gió núi ngây ngô, trời chiều đạm bạc.

Nước chảy róc rách, lá rụng nhẹ nhàng.

Thác nước rầm rĩ, chuyện cũ theo gió.

Từng mảnh hoa rơi, có thể quay đầu?

Văn Nhân Dịch tùy ý vung kiếm, tự nhiên xoay người một cái, mũi kiếm chấn động rớt xuống, kéo theo từng đóa từng đóa hoa.

Động tác của hắn nhẹ nhàng, dung nhan tuấn lãng, thân hình như rồng, kiếm pháp tiêu sái, mặc dù không có lực đạo như thái sơn, nhưng lại linh động như bông liễu.

Mỗi chiêu thức đều vô cùng hoàn mỹ, vô cùng phóng khoáng, vừa nhìn cũng cảm giác được vẻ kiên định bất khuất trong lòng hắn. Cơ Bạch lẳng lặng nhìn Văn Nhân Dịch, gió nhẹ thổi bay áo choàng màu đen của hắn, tóc dài màu bạc nhìn qua tựa như ảo mộng.

Cơ Bạch cảm thấy đối phương dường như không có lui bước, hơn nữa tâm tình rất ổn, làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.

Chính là hắn không rõ vì sao sư đệ lại rơi vào rối rắm của tình yêu?

Tình yêu rõ ràng là hư ảo của thế gian! Người vô tình chẳng lẽ cũng sẽ có tình?

Nhưng trong quá trình Văn Nhân Dịch tự thuật, trước ngực hắn như xuất hiện một tia dao động.