Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 105-1: Mở rộng cửa lòng (1)




Thiên Không thành, trăng sáng, trời đầy sao, hoàn toàn im lặng.

Tẩm cung của đế vương Thiên Không thành nằm ở phía đông, người tới nơi này đều có thân phận cao quý.

Lúc này, trong đại sảnh nghị sự xa hoa, sắc vàng sắc xanh tráng lệ của Thiên Không thành, người đứng đầu gia tộc Tạ thị cùng đại tế ti đương nhiệm mang theo hơn mười tộc lão đi đến đại sảnh. Ai nấy đều có huyết mạch hoàng tộc trực hệ tôn quý của Tạ gia. Thời điểm thành chủ còn tại vị, mười mấy người bọn họ đã nắm trong tay một phần quyền lực ở Thiên Không thành.

Hôm nay, người đời có lẽ không biết, thế lực đế vương vô cùng khổng lồ của Thiên Không thành trong mắt người thiên hạ, kỳ thật cũng là chia làm vô số phe phái.

Thành chủ Thiên Không thành ngày xưa nay tuổi đã già, đã gần đối mặt với cái chết*.

(*) Câu gốc là thiên nhân ngũ suy, chính là triệu chứng thiên nhân tiêu tan buông xuôi hai tay, hay còn gọi là nỗi đau khổ lớn nhất của thiên thần, chia làm năm loại.

Mặc dù không chết ngay lúc này, nhưng thành chủ lại biết mình trong ba năm sẽ tử vong, hiện giờ đã hoàn toàn không thể cử động, kéo dài hơi tàn, trở thành một phế nhân.

Trong ba năm ông cận kề cái chết, đám người Tạ gia bắt đầu kịch liệt tranh đoạt quyền lực. Nửa năm trước, vì tranh đoạt, những người nắm quyền ở Tạ gia đã dùng tất cả thủ đoạn.

Nào biết, Đại hoàng tử Tạ Thiên Dạ từ trước đến nay ẩn nhẫn không phát, vào lúc quan trọng lại triển lộ thực lực mạnh mẽ. Một đêm quyết đoán sát phạt, xử tử ba vị quyền thế ngập trời, ý đồ bất chính, cướp hết thế lực của bọn họ, ngăn cơn sóng dữ. Cục diện thay đổi hoàn toàn, giờ đã là một nửa chủ nhân Thiên Không thành. Mặc dù hắn vẫn chưa kế vị, nhưng phần lớn quyền thế Thiên Không thành đều nằm trong tay hắn.

Người cầm quyền còn lại, nửa năm trước vẫn chưa tham dự đoạt quyền, hiện giờ tuy rằng mặt ngoài thần phục dưới Tạ Thiên Dạ. Nhưng lại ngấm ngầm như hổ rình mồi lúc nào cũng có ý đồ muốn đoạt lại thế lực Thiên Không thành một lần nữa.

Chỉ cần một ngày Tạ Thiên Dạ chưa kế vị, bọn họ đều có cơ hội đoạt quyền.

Chẳng qua, mọi người càng lúc càng cảm thấy Tạ Thiên Dạ sâu không lường được.

Hắn ta ngoài mặt cực kỳ cường thế, đồng thời thế lực sau lưng cũng dần dần phát triển, nếu lên ngôi, địa vị hắn càng không người nào có khả năng lay động.

Lúc này, cửa chính của đại sảnh bỗng nhiên mở rộng, cung nhân hai bên lập tức cúi đầu quỳ xuống.

Một nam tử trẻ tuổi, dáng người thon dài cao ngất, mặc trường sam màu vàng rực lộng lẫy, khoác ngoại bào thêu hình rồng màu tím rộng rãi. Hắn ta đi tới, hai mắt hơi nghiêng, ánh mắt liếc nhìn, vẻ mặt tuấn tú sáng chói như nhật nguyệt, làm người ta phải tán thưởng.

Khí chất hắn cao quý lạnh lẽo, khí phách sắc bén, nổi bật bất phàm, thậm chí không cần lên tiếng chỉ dựa vào khí thế đã hoàn toàn trấn áp toàn bộ người ở đây.

Thế gian này, không ngờ có nam nhân hoàn mỹ như vậy, cao không thể chạm, lại mang hơi thở cường đại như thế, như thiên địa và nhật nguyệt tồn tại hậu thế. Các tộc lão Tạ gia kiêu ngạo từ trong xương tủy, dưới khí phách sắc bén của nam nhân trước mắt lại lập tức ủ rũ, ảm đạm không ánh sáng.

"Cung nghênh Đại hoàng tử Điện hạ." Có tiếng cung kính.

"Cung nghênh Đại hoàng tử Điện hạ." Có tiếng dối trá.

"Cung nghênh Đại hoàng tử Điện hạ." Có tiếng nịnh hót.

Nghe được giọng nói hòa lẫn tâm tư của mọi người, gương mặt tuấn mỹ của nam nhân không chút biểu cảm, chỉ có ngạo khí bễ nghễ. Khi thân thể hắn vừa chuyển mắt đảo qua mọi người trong điện, đôi mắt hẹp dài mang vẻ lạnh lùng, tóc mai chạm mi, bên môi chậm rãi cong lên, nhàn nhạt cười. Mặc dù lúc này hắn cười với mọi người, nhưng vẫn không hề thu liễm thế ngạo nghễ trên mặt.

Tuy rằng hiện nay hắn chưa kế vị, nhưng khí phách của hắn đã cao cao tại thượng không gì sánh kịp như đế vương Thiên Không thành.

Nam nhân tao nhã ngồi xuống ghế chủ vị, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn mọi người.

Một người đứng bên cạnh nam nhân đang mỉm cười nhìn chăm chú vào hắn, trong đôi mắt mang vẻ cung kính sâu đậm. Hắn chính là thái giám bên cạnh thành chủ Thiên Không thành ngày xưa, hiện giờ đã hoàn toàn phục tùng dưới Tạ Thiên Dạ. Địa vị cao quý không phải người bình thường có thể sánh bằng. Hắn tiến lên hai bước nói với tộc nhân Tạ thị: "Chư vị tộc lão bình thường hay tự xưng già yếu, thích vô sự không đăng tam bảo điện*, nhưng lại không chịu cáo lão hồi hương. Lúc này lại đột nhiên đồng thời đi ra, rốt cục là có ý đồ gì? Chẳng lẽ là mọi người đến từ biệt, Đại hoàng tử hoàn toàn đồng ý để chư vị đều rời khỏi Thiên Không thành." Thái giám đang cảnh cáo, cũng là nhắc nhở cho những người không phục Đại hoàng tử này chớ có tâm tư gì khác.

(*) Vô sự không đăng tam bảo điện: Nghĩa là không có việc gì thì không cầu kiến, bình thường không ra mặt.

Đại sảnh nghị sự nhất thời yên tĩnh trở lại, không có âm thanh gì.

Nhóm tộc lão người người đều đa mưu túc trí, có người ho một tiếng bước lên nói: "Điện hạ hiểu lầm rồi, các lão nhân chúng tôi dù sao cũng là một thành viên của Thiên Không thành, năm đó cũng từng phụ tá đế vương. Chúng tôi tập hợp lại đương nhiên là có dụng ý, điện hạ chỉ cần nghe đề nghị của chúng tôi là được."

Trên mặt nam nhân mang nụ cười nhạt, ngồi nghiêng người, một tay chống má, cúi đầu nói: "Nói nghe một chút."

Người nọ lập tức nói: "Điện hạ, hiện giờ Ngu thế tử của Vô Song thành đã trở về."

“Ừm.” Nam nhân cười nhẹ, "Việc này có liên quan gì đến ta?"

"Liên quan rất lớn, bởi vì thành chủ Vô Song thành đã làm lớn chuyện, sắp xếp mai mối cho hắn, vô số mỹ nữ quý tộc đều ngồi xe ngựa đi qua đó, mà các tộc lão chúng tôi có ý là điện hạ cũng nên nghiêm túc suy tính cho hôn sự chính mình." Vẻ mặt tộc lão nghiêm túc nói.

"Không sai, ngộ nhỡ sau khi thế tử Vô Song thành lựa chọn thê tử xong, tới lúc ngài chọn giai lệ cho hậu cung lại chọn trúng nữ nhân mà thế tử Vô Song thành chướng mắt thì sao? Việc này liên quan đến thể diện quốc gia." Người còn lại như đang tận tình khuyên bảo.

Quy định Tạ gia: Chỉ cần là chuyện liên quan đến việc thành thân, lập hậu, lập thái tử, truyền thừa huyết mạch chính thống Tạ gia của người thừa kế, thì đều phải do các tộc lão biểu quyết lựa chọn, được hơn nửa tộc lão thừa nhận mới có thể khởi hiệu ở Thiên Không thành.

Mà năm đó Tạ Thiên Dạ vốn là thứ trưởng tử, được hoàng hậu nhận làm con thừa tự, hắn là được mọi người chấp nhận cho hoàng hậu nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa dòng chính nên hôm nay mới có tư cách nhất thống thiên hạ, hiện tại nhóm lão gia hỏa này hối hận đã không kịp.

Tạ gia luôn có quyền lợi cao nhất, cao cao tại thượng trong mắt người đời. Nhưng mà đối với chuyện huyết thống của người thừa kế Tạ gia, cùng với chuyện lựa chọn phi tử tương lai cũng vô cùng được coi trọng. Cho nên mọi người nói không thể chọn nữ nhân mà thế tử Vô Song thành không cần, cũng rất có đạo lý.

Dĩ nhiên, khoảng thời gian tuyển phi chính là hơn nửa năm, mỗi ngày đều có nhiều tư liệu nữ nhân cùng với các đại gia tộc đưa đến trước mặt Tạ Thiên Dạ. Đây là lý do những người không phục Tạ Thiên Dạ ngăn cản hắn mở rộng thế lực, không thể nói không quang minh chính đại.

Tạ Thiên Dạ lập tức khẽ cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Việc này không cần các ngươi quan tâm, bổn vương cảm thấy thành chủ Vô Song thành một đời một đôi vô cùng không tệ, có thể nói là tấm gương đế vương. Nếu ta có nữ nhân mình thích, đương nhiên cũng sẽ chỉ cưới một mình nàng, không so đo xuất thân và địa vị của nàng.

Câu trả lời của hắn vô cùng qua loa, lại lấy thành chủ Vô Song thành làm gương mẫu, không chỗ sơ hở.

Hơn mười tộc lão không khỏi hai mặt nhìn nhau, dù sao bọn họ khó mà nói cái gì. Chuyện tuyển phi dù sao cũng chưa xảy ra, nếu là bọn họ buộc tội một chuyện chưa xảy ra chẳng lẽ không phải bị người chê cười sao, mọi người không khỏi nhíu mày.

Một vị tộc lão khác lại tiến lên trước nói: “Tuy rằng chúng ta không biết ngài nghĩ thế nào, cũng không dám quá so đo việc tư của ngài.Theo ta được biết, Nhị điện hạ và công chúa đã gạt mọi người Thiên Không thành đi ra ngoài rèn luyện rồi.”

"Đúng thì sao?" Ngữ khí Tạ Thiên Dạ nhàn nhạt.

"Mặc dù bọn họ và ngài cùng phụ khác mẫu, cũng không thân thiết, cho dù là vậy thì hai người kia vẫn có huyết mạch dòng chính của Tạ thị chúng ta, ta cảm thấy việc này nên xem trọng, điện hạ vẫn nên đưa bọn họ về đi thì hơn." Ngữ khí của hắn ngầm chỉ Tạ Thiên Dạ không coi trọng người thân cùng dòng máu.

Ánh mắt Tạ thiên Dạ trầm tĩnh nhìn vẻ mặt già nua mọi người, đôi mắt tĩnh mịch, sâu xa nói: "Ta biết mục đích của các ngươi, chúng đi ra ngoài rèn luyện cũng không phải chuyện gì xấu. Nếu không vô ý trở thành hoa trong nhà ấm, chung quanh lại là hổ báo rình mồi, sợ rằng cuối cùng sẽ có một ngày không biết mình chết như thế nào."

Nghe ra ngụ ý của hắn, mọi người im lặng không nói.

"Các ngươi còn có chuyện gì?" Nam nhân tuấn tú tuỳ tiện thả lỏng ngồi trên ghế chủ vị, như đế vương đang đối mặt với triều thần yết kiến vậy.

"Không có, không có gì nữa."

Trên ghế chủ vị, ánh mắt Tạ Thiên Dạ nhìn lão giả, mỗi người đều mang tâm tư khác nhau, thậm chí có người đã đánh trống lui đường.

Tạ Thiên Dạ ứng đối trước mọi người, cử trọng nhược khinh, nhìn một tốp rồi một tốp người Tạ thị xuất hiện trước mặt hắn như đang diễn hí khúc, bất luận là sạch sẽ hay xấu xí thì niệm xướng đánh đàn cũng đều tốt. Nhưng sắc mặt nam nhân từ đầu đến cuối vô cùng ung dung, sóng nước chẳng xao, khí độ bình thản, hai mắt không hề bận tâm, thâm trầm, bễ nghễ, lạnh nhạt, bình tĩnh, làm cho nhóm lão giả Tạ thị ngồi xung quanh đều không thể dò xét.

Cuối cùng thái giám cúi đầu nói bên tai nam nhân: "Đại hoàng tử, ta biết người kỳ thật rất quan tâm hai vị điện hạ kia, bọn họ quả thật đã lâu chưa trở về rồi."

Mặt Tạ Thiên Dạ không chút thay đổi dùng thần thức truyền âm nói: "Năm đó ta cũng thường đi ra ngoài rất lâu, ngươi không cần quá lo lắng."

Thái giám nhíu mày nói: "Điện hạ, hiện tại có lời đồn thiên hạ sắp đại loạn, lúc này bọn họ có lẽ đã đi Tề quốc, rèn luyện như vậy sợ rằng vô cùng nguy hiểm."

Tạ Thiên Dạ nhàn nhạt cười nói: "Chúng cũng không phải hạng người vô năng, có thực lực tự bảo vệ mình, nếu có chuyện thì phải phòng ngừa rắc rối, cho nên chỉ cần bí mật phái người bảo vệ bọn chúng, âm thầm làm là được rồi."

Thái giám lập tức gật đầu, "Vâng, điện hạ."