Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 107-2: Một hắn khác (2)




Sáng sớm, Tô Mặc từ từ mở mắt, phát hiện mình đang nằm sấp trên người một nam nhân, hai gò má đang áp vào ngực đối phương. Nàng lập tức trợn tròn mắt nhìn, nam nhân dưới thân cũng từ từ mở mắt, cặp mắt xinh đẹp như nghiêng đầy ánh sáng u hồ, điểm vạn ngôi sao, lóng lánh lộng lẫy.

"Mặc Nhi, nàng dậy rồi." Sư Anh nhìn nàng, tim đập rộn ràng, ánh mắt dịu dàng mà nóng bỏng.

"A Anh, tối qua có phải là mơ không?" Tô Mặc có chút mơ hồ chưa tỉnh ngủ.

"Không phải." Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn là một vẻ mặt dịu dàng.

"Không phải mơ là tốt rồi, nếu không ta không muốn tỉnh lại." Nàng lười biếng nằm trên người hắn, nhẹ nhàng mấp máy đôi môi diễm lệ.

Giờ khắc này Sư Anh cũng không nhúc nhích, nụ cười trong sáng trên môi tiếp tục nở rộ: "Mặc Nhi, sáng sớm ta định chuẩn bị bữa sáng cho nàng, nhưng nhìn nàng ngủ rất say, hơn nữa nàng vẫn ôm ta không buông, cho nên ta không thức dậy."

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mặc vùi vào cổ hắn nhẹ nhàng cọ xát, "Ta chỉ cần chàng bên ta là tốt rồi, việc khác không vội."

Hắn dịu dàng thản nhiên nói: "Đừng quên, ta là người yêu của nàng, kiếp trước ta vẫn làm cho nàng tất cả mọi chuyện."

Tô Mặc nhẹ nhàng ôm Sư Anh, cúi đầu nói: "A Anh, cám ơn chàng."

Sư Anh nhẹ nhàng nói: "Là ta cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng."

Tô Mặc cười nhàn nhạt, lười biếng đứng dậy, đi tới bàn trang điểm chậm rãi chải mái tóc dài. Sư Anh đứng ở phía sau nàng, ánh mắt chăm chú nhìn người trong gương, thấy nàng mi mục như họa, hai mắt sáng như sao, hắn thậm chí còn muốn vẽ mày cho nàng, chỉ tiếc nàng đang mặc trang phục nam nhân.

"Đúng rồi, A Anh, chàng có cảm thấy ở cùng ta giống như đoạn tụ không?" Tô Mặc cảm nhận được ánh mắt sáng rực của hắn, khẽ cười một tiếng, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, đôi mắt mùa thu xinh đẹp như hai viên ngọc nước, nụ cười yêu mị vô cùng mê người.

Bỗng nhiên, hắn cúi đầu, khẽ hôn lên môi nàng, "Ta với nàng là đoạn tụ thì có sao? Sư Anh ta có bao giờ quan tâm tới ánh mắt của người khác? Mặc Nhi, chúng ta nhanh đi Yêu giới đi! Lập khế ước phu thê."

Tô Mặc khẽ cười, đáp lại nụ hôn của hắn.

*

Trên mặt biển xuất hiện một con thuyền lớn, lá cờ màu đen đúng là cờ hiệu của Hạ gia .

Người Hạ gia nhìn mặt biển xa xa, tầm mắt nhìn tới các tu sĩ. Hạ Tuyết Nhi khoác áo lông cáo thật dày, hai tay chà xát vào nhau, cảm thấy càng ngày càng lạnh, không nhịn được hỏi: "Trưởng lão, có phải sắp tới Yêu giới hay không?"

Một ông lão nói: "Đúng vậy, sắp đến Yêu giới ."

Mày Hạ Tuyết nhíu lại nói: "Khe hở Yêu giới trăm năm mới xuất hiện một lần, lần này chúng ta tới đây, nhất định phải tìm được thứ gì tốt mới có thể về."

Ông lão nói: "Tiểu thư nói đúng."

Ánh mắt Hạ Tuyết Nhi nhìn những tu sĩ thắng lợi trở về xung quanh, không khỏi cắn răng nói: "Đáng tiếc chúng ta đến quá muộn, những nguyên vật liệu gần nhất đã bị nhiều người nhanh chân đến lấy trước.”

Ông già nói: "Đúng vậy, lúc trước chúng ta còn thấy dị thú vây quanh Tề quốc, bây giờ mới nhận ra đảo số năm mới chính là trọng tâm."

Hạ Tuyết Nhi hỏi tiếp: "Đúng rồi, sát thủ lần trước chúng ta phái đi đâu rồi?"

Sắc mặt ông lão lúng túng nói: "Chúng ta đã phái đi hai nhóm sát thủ đi đối phó với nam tử cầm ô kia nhưng tất cả đều thất bại, thậm chí còn bị phế võ công, nhưng không ai bị giết chết mà bị nhốt vào đại lao. Ngược lại đám đối phó với Yêu cơ lại mất tích, hoàn toàn không tìm thấy bọn họ."

Hạ Tuyết Nhi cắn chặt răng, có chút tức giận cúi đầu nói: "Lúc trước Hạ gia muốn thu hút một đám tu sĩ tới, không ngờ Văn Nhân Dịch lại chiếm nơi này trước, lối vào lại ở gần đây, thậm chí còn đột nhiên xuất hiện thêm một Đa Bảo Các hấp dẫn các tu sĩ khác tới đây. Cho dù như thế, Hạ gia chúng ta cũng muốn đến đây chia một chén canh, tuyệt đối không thể để rơi vào tay những gia tộc khác. Mặc dù Yêu Tộc đáng sợ nhưng bên trong có rất nhiều bảo vật tốt và lợi ích chúng ta không ngờ được."

Lúc này con thuyền của bọn họ đi xuyên qua đá ngầm, xung quanh có rất nhiều tu sĩ đang nhìn chằm chằm bọn họ như hổ rình mồi, cũng không có hành động thiếu suy nghĩ. Hôm nay chỉ những tu sĩ có thực lực mới có thể tiếp cận sâu vào hải vực một chút, những người này hoàn toàn không thể. Bọn chúng ở đây là có dụng ý khác, đợi những tu sĩ đi đơn lẻ, tìm thời cơ xông đến cướp thứ họ vất vả chiếm được.

Lão giả gật đầu, chậm rãi nói: "Yêu giới không phải nơi có thể tùy tiện đến gần, hơn nữa hiện tại xuất hiện rất nhiều man tu không rõ, cướp đoạt đồ của người ta, phương diện an toàn ở đây rất kém." (*Man: dã man, thô bạo. Man tu là chỉ những tu sĩ ngang ngược, độc ác)

Hạ Tuyết Nhi khẽ cười một tiếng: "Thật ra, những người này không giống man tu, nói không chừng là gia tộc nào đó giả trang, chỉ vì muốn lấy một chút tiền tài ngoài thân."

Ông lão lập tức cười nói: "Tiểu thư nói có lý."

Ánh mắt Hạ Tuyết Nhi chợt lóe: "Thật ra thì chúng ta cũng có thể làm như vậy, sắp xếp một ít người Hạ gia cải trang tìm thời cơ cướp bóc, ai lại hoài nghi chúng ta chứ."

Ông lão lập tức gật đầu thật mạnh, dùng ánh mắt khâm phục nhìn Hạ Tuyết nhi, "Tiểu thư nói rất đúng."

Ban đầu cây cối xung quanh hải đảo vốn mang màu xanh lá cây đậm, bởi vì cửa vào Yêu giới xuất hiện, trên mặt lá cây phủ một tầng sương trắng mỏng, mặt biển sáng màu mênh mông.

Một con thuyền nhỏ chậm rãi tới đây, thiếu niên tuyệt sắc đứng ở đầu thuyền. Tà áo màu đen của hắn bị gió thổi tùy ý bay lên, tạo nên sự chênh lệch rõ ràng với khuôn mặt trắng nõn của hắn. Áo khoác xanh ngọc bên ngoài cũng bị gió thổi hơi lay động, không khí rét lạnh phất qua khuôn mặt như ngọc của thiếu niên, khiến hắn càng thêm tuấn mỹ.

Nhưng mà, thiếu niên này là Tô Mặc nữ giả nam trang.

Trên trời tuyết trắng như sương từ từ rơi xuống, mặt biển cũng sắp đóng băng. Tô Mặc chậm rãi vươn tay, cúi đầu nói: "Không ngờ lại có tuyết rơi!"

Bên tai Tô Mặc truyền đến thanh âm cao ngạo của một thiếu niên, "Đúng vậy! Yêu giới là nơi lạnh giá, là một vùng trời băng đất tuyết, nhưng càng lạnh lại càng là có thứ thế gian hiếm thấy."

Tô Mặc nhất thời ngẩn ra, thiếu niên này đã lâu không xuất hiện, nàng lập tức dùng thần thức truyền âm hỏi: "Ngươi xuất quan rồi à?"

Thiếu niên lập tức hừ lạnh một tiếng, thanh âm kinh thường của hắn truyền tới từ Thiên Thư: "Nữ nhân, không ngờ nhanh như vậy ngươi đã tìm được khế ước thứ ba, thật sự chúc mừng ngươi."

Tô Mặc không để ý tới giọng điệu cao ngạo của hắn, cúi đầu cười nói: "Ngươi nói có bảy khế ước phải không, tìm được cái thứ ba chẳng lẽ không tốt?"

"Là tình cũ của ngươi, dĩ nhiên tốt!" Thiếu niên vẫn khinh thường như cũ.

"Chẳng lẽ không thể?" Tô Mặc khẽ nhíu mi.

"Có thể, vô cùng có thể." Thiếu niên lạnh nhạt nói: "Yên tâm, bản công tử sẽ không quấy rầy các ngươi."

Đôi môi đỏ mọng của Tô Mặc khẽ nâng lên, cười xinh đẹp, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, ngươi đã nói Yêu giới rất đặc biệt, ngươi nói xem ở Yêu giới có thể tìm được đồ gì tốt?"

Thiếu niên trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Đầu tiên ngươi tới hồ băng, chỗ này vô cùng thích hợp để lên cấp, còn có thể tầm bảo, nếu ngươi cố gắng tìm được một ít vật chí hàn thì cũng có thể đạt tới Ngưng Mạch Kỳ. Đương nhiên ta còn nghe nói ngươi và Sư Anh muốn tới Yêu giới lập khế ước phu thê, xem ra trên người hắn nhất định có nhiều bí mật, hắn sẽ không bạc đãi ngươi, tóm lại ngươi xem rồi làm đi!"

Tô Mặc trầm ngâm thật lâu, nàng cảm thấy trên người Sư Anh đúng là có rất nhiều bí mật nàng không biết.

Thiếu niên cũng không muốn nói thêm gì, Thiên Thư lại yên tĩnh.

"Lạnh không?" Lúc này Sư Anh từ khoang thuyền đi ra, khoác thêm cho Tô Mặc một cái áo choàng trắng.

"Vẫn là màu trắng? Ta phát hiện chàng rất thích màu trắng." Tô Mặc hỏi.

"Phía trước băng tuyết ngập trời, màu trắng là màu tốt nhất để tự vệ." Sư Anh cười cười, thích thú nói: "Màu đen có thể lẩn trốn vào ban đêm, màu trắng có thể lẩn trốn ban ngày, trốn trong tuyết thì màu trắng là màu tự vệ tốt nhất."

Ánh mắt Tô Mặc nhu hòa, khẽ cười nói: "Thảo nào chàng luôn mặc màu trắng, thì ra là thế."

Sư Anh nhìn nàng dịu dàng cười nói: "Mặc Nhi, sau này dù ở bất cứ nơi nào ta đều hết sức bảo vệ nàng."

Tô Mặc đưa tay ôm chặt hắn, Sư Anh khẽ nói bên tai Tô Mặc: "Mặc Nhi, đời này chúng ta có thể cùng nhau một lần nữa, bất kể chuyện gì xảy ra, chúng ta nhất định vĩnh viễn như vây giờ."

Tô Mặc gật đầu: "Ừ, về sau chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau."

Sư Anh bỗng nhiên đưa tay kéo Tô Mặc, nhoáng một cái nàng đã ngồi trong lòng hắn. Sư Anh lấy ra một vò rượu ngon, tiếp tục cười nói: "Tuy rằng ngày thường ta thích cho nàng uống trà, nhưng ở đây chúng ta vẫn nên uống rượu, bởi vì phía trước rất lạnh, cho nên uống rượu có thể trừ lạnh."

Tô Mặc nhấp một ngụm rượu trên tay hắn, hai gò má nóng dần lên.

Ban ngày ở đây dày đặc sương mù, nhưng ban đêm trăng sáng như một chiếc bàn băng, trong trẻo như ngọc, sáng tỏ như nước.

Sư Anh chậm rãi nói: "Đã đến gần Yêu giới, ở đây có thể không cần che dù, hơn nữa sau khi vào ta và nàng có thể lập khế ước vợ chồng, ta rất mong đợi."

Tô Mặc cười tủm tỉm lấy ra một cái mũ che mặt đội trên đầu Sư Anh, cười nói: "Tất nhiên mong đợi, nhưng chàng cũng nên thay đổi diện mạo, y phục của chàng màu trắng, rất tuấn mỹ, tao nhã, nhưng lại khiến cho người ta chú ý."

Sư Anh cười khẽ: "Vì sao nàng không đội?"

Tô Mặc lắc đầu cười nói: "Thứ nhất, thần thức của ta không bằng chàng, thứ hai hai người đều đội mũ sẽ không tiện ."

“Cái gì không tiện?" Sư Anh nhìn Tô Mặc nở nụ cười, bỗng nhiên Tô Mặc đưa tay ôm lấy hắn, tiếp theo vén khăn che mặt hôn lên bờ môi hắn.