Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 123-1: Hộ Hoa sứ giả (1)




Edit: huyền béo

Beta: moc, Nhisiêunhân

(*) Hộ Hoa sứ giả thường dùng để chỉ những người bảo vệ mỹ nhân, nhưng ở chương này con có nghĩa là bảo vệ "Hoa Tích Dung". Anh họ Hoa mà. :v Vậy nên chữ “Hoa” trên tiêu đề mới được ghi hoa.

Hôm sau, Tô Mặc đi đến ngôi chùa trên núi cách bờ biển mười dặm, đó là một tòa thánh địa. Nghe nói sau khi nhiều thế hệ cao tăng viên tịch, tháp Xá Lợi đã được kiến tạo trên ngọn núi thánh này, cho nên được xưng là vùng đất thần thánh của Tề quốc.

Tạ Thiên Dạ chọn chỗ này để gặp mặt Cơ Bạch và Hoa Tích Dung.

Từng tiếng chuông truyền đến, bên ngoài là tường cao lớn màu đỏ cũ kỹ loang lổ, đường núi gập ghềnh, đá xanh lát đường được bước chân người mài mòn bóng loáng, vừa thấy là biết thường có vô số khách hành hương ghé qua nơi này, các loại Phật hương quý giá tràn ngập xung quanh.

Một thiếu niên mặc thanh sam đi đến từ phía chân núi, y phục mộc mạc giản dị, mắt phượng nhướng nhẹ, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, dung mạo phong hoa tuyệt đại, làm người ta vừa nhìn thấy là trong lòng khó quên. Tuy còn trẻ tuổi, nhưng ánh mắt thiếu niên trầm tĩnh hơn bạn cùng lứa rất nhiều, dáng vẻ tự tin, không để người khác khinh thường mình.

Thiếu niên chính là Tô Mặc giả nam trang.

Lúc này nàng không phải là Yêu Cơ, mà ngụy trang thành Tô gia tứ thiếu.

Dọc đường cảnh sắc tươi đẹp, xung quanh là xe ngựa quý tộc, tuấn nam mỹ nữ, vô số thị tỳ và gã sai vặt. Không biết từ bao giờ nơi đây đã trở thành địa điểm đẹp quý tộc thích săn bắn. Tô Mặc vừa mới đi tới phía sau chân núi, thời tiết đột nhiên thay đổi, xung quanh mây đen bắt đầu kéo đến dày đặc, mưa rơi tí tách.

Mưa bụi rơi xuống hai gò má Tô Mặc, thấm vào da mát mẻ thoải mái, nhưng lần này nàng đến để đạp thanh, thần thức nàng lập tức dò vào trong Thiên Thư, đảo qua phía trong, phát hiện không có dù.

Nàng lập tức gõ Thiên Thư, hỏi: “Dung Túc.”

Sau một lát, bên trong truyền đến thanh âm thiếu niên không được tự nhiên, “Nữ nhân, có chuyện gì?”

Tô Mặc nhẹ giọng nói: “Dung Túc, dù ở trong Thiên Thư đâu rồi?”

Tâm tình Dung Túc lập tức không vui: “Vứt rồi.”

Thật ra là bị hắn xé, tâm tình không tốt cần phát tiết.

Vứt rồi? Tô Mặc nhíu mi, “Vì sao?”

Dung Túc không nói, vì hắn rất ý kiến với Sư Anh, mà coi chiếc dù kia giống với dù của Sư Anh, hắn nhìn thấy nó sẽ như thấy vật nhớ đến người, nên mới làm như thế.

Hơn nữa đi Ma giới, hắn nhất định sẽ chia tay nàng, lúc này tâm tình của hắn đương nhiên không tốt lắm.

Đôi mắt Tô Mặc đông cứng lại, lạnh lùng nói: “Ngươi thật bản lĩnh! Để ta ướt sũng đi gặp Hoa Tích Dung? Để nam nhân đáng giận kia châm chọc ta sao?”

“Ta… cho dù ngươi có che dù thì Hoa Tích Dung kia vẫn sẽ châm chọc ngươi thôi. Nữ nhân, nhớ rõ nếu nhìn thấy Hoa Tích Dung thì không được nhắc đến ta, ta với hắn không hợp nhau.” Dung Túc nhắc nhở, giọng điệu có chút lo lắng, thấp giọng nói, “Ngươi có thể khoác y phục của ta, ta có rất nhiều, để không bị ướt mưa.”

“Dung Túc, gần đây ngươi dường như không giống trước kia.” Tô Mặc ôm hai tay, ánh mắt hơi chớp, trầm giọng nói.

“Ta…” Dung Túc than nhẹ.

“Trước kia ngươi chưa bao giờ làm vậy.” Môi Tô Mặc mím lại.

“Nữ nhân, thật xin lỗi, ta không phải cố ý, sau này tuyệt đối sẽ không làm vậy nữa.” Dung Túc than nhẹ.

Hắn sẽ không còn ở bên cạnh nàng bao lâu nữa. Ý định ban đầu của hắn không phải như thế, liệu có bị nàng chán ghét mà vứt bỏ hay không?

Nữ nhân, nữ nhân, lòng quan tâm nàng vì sao không chia cho hắn một ít, chỉ một ít cũng được rồi!

Tô Mặc im lặng, mắt híp lại, xung quanh dần dần nổi gió, bóng cây cổ thụ có thể che bớt một phần mưa. Mùi cỏ cây lành lạnh tràn ngập, ngôi chùa trong núi nhìn từ xa như có khói sương lượn lờ.

Tô Mặc lập tức đi đến ngôi đình giữa sườn núi, lại nhận ra rất nhiều nữ quyến gia tộc đã ngồi bên trong, bọn sai vặt bên ngoài nhìn nàng chằm chằm, đề phòng nàng tới gần.

Nhóm nữ quyến nhìn khuôn mặt kinh diễm của Tô Mặc một lúc, tiếp theo nhìn quần áo Tô Mặc, dần dần không có biểu cảm gì. Bọn họ dừng chân ở đây đương nhiên có mục đích, hôm nay nghe nói có không ít mỹ nam quý tộc đến đây, các nàng hy vọng có thể câu được một hai con rùa vàng.

Mưa rơi rất lớn, mà bộ dạng đáng thương không nơi nương tựa của các nàng luôn dễ làm cho nam nhân sinh lòng thương xót.

Tất nhiên Tô Mặc giả dạng thiếu niên rất tuấn mỹ nhưng quần áo mặc trên người lại không quý giá gì, mà nữ nhân luôn thích trông mặt bắt hình dong.

“Tiểu Tứ, lại đây, đuổi thiếu niên kia đi, bộ dạng nghèo kiết hủ lậu, cũng không nhìn lại xem mình là cái gì? Hắn ở đây thật ảnh hưởng đến tâm tình của chúng ta.” Một nữ tử lập tức dặn dò vài câu bên tai gã sai vặt, nàng cài trâm ngọc thạch, diện mạo không tồi, xương gò má rất cao có chút cay nghiệt, vừa thấy liền biết con nhà quyền có thế.

Tên sai vặt lập tức đi lên đuổi Tô Mặc đi, nói: “Cút, cút đi, đây là nơi dừng chân của các quý tộc, tiểu tử ngươi sao còn không mau cút ra ngoài.”

Lông mày Tô Mặc khẽ nhíu lại, lập tức lạnh nhạt liếc hắn, gã sai vặt thấy vậy thì không nhịn được run lên, hắn chưa từng nhìn thấy ánh mắt sắc bén như thế, chính chủ tử của hắn cũng không có loại khí chất này! Hắn lui về sau vài bước, lại thấy Tô Mặc chậm rãi lấy quần áo của Dung Túc trong Thiên Thư ra, là bộ quý giá nhất, dùng để che mưa bụi trên đỉnh đầu. Chúng nữ tử quý tộc nhất thời không đoán ra được thân phận của nàng.

Đúng lúc này, hai nam tử từ phía sau đường mòn sơn đạo đi tới, người phía trước phong độ lịch lãm, người phía sau khoác áo choàng đen, mũ trùm đầu che mặt, thân hình lành lạnh, bờ vai lộ ra vài sợi tóc màu bạc trắng.

Nhóm nữ quyến lập tức nháy mắt ra hiệu nhau, ánh mắt hưng phấn nhìn nam tử phía trước.

Có người cúi đầu nói: “Vị công tử này thật tuấn mỹ! Khí chất phi phàm, vừa nhìn đã biết là trưởng tử của gia đình phú quý.”

“Bên cạnh hắn không có nữ quyến đi cùng, quý tộc độc thân, phải tận dụng thời cơ.”

“Hiện giờ đâu cần tam môi lục sính, chỉ cần gặp được người thuận mắt, nhanh chóng tiến lên tiếp cận, cơ hội chính là của ngươi!”

Vị tiểu thư quý tộc vừa nãy đã nóng lòng muốn thử, lập tức giả vờ như bị người trong đình xua đuổi, điềm đạm đáng yêu ngã trên đất. Nàng cố ý ra sức ngã, nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt như nước, nước mắt giàn giụa nhìn về phía nam nhân kia.

Nữ nhân tuổi trẻ mĩ lệ như thế, cử chỉ mảnh mai mê hoặc như thế, làm sao có thể khiến nam nhi không thương hương tiếc ngọc cho được?

Ngay lúc nàng tới gần nam tử kia, chỉ cần vươn tay là có thể chạm được y bào của hắn, thì hắn ta lại như không trông thấy nàng, lập tức đi về phía ngôi chùa. Nam tử hắc y ở phía sau cũng thờ ơ, bước chân không dừng lại, sắc mặt nàng ta dần tối tăm u ám.

Sao lại như thế? Sao hắn ta lại có thể không liếc mắt nhìn nàng một cái.

Bên kia, Tô Mặc đang chuẩn bị ra ngoài tìm chỗ tránh mưa, trên đầu đột nhiên xuất hiện chiếc dù làm bằng giấy dầu.

Tô Mặc chuyển mắt, là một nam tử áo tím, đầu cài trâm quan màu tím đỏ son, cực kì tuấn mỹ, thân dài đứng thẳng như ngọc, một tay cầm ô trắng, một tay để sau người.

Ánh mắt nam tử nhàn nhạt nhìn nàng, tuy Tô Mặc đã gặp qua vô số mỹ nam tử nhưng khi gặp người này trong lòng vẫn không nhịn được thở dài. Hắn cao quý tuấn nhã, trầm tĩnh như tranh, khuôn mặt nở nụ cười nhàn nhạt, ý vị động lòng người, không nữ tử nào có thể kháng cự lại được.

Tô Mặc ngẩn ra nhìn nụ cười của hắn, không phải bị mê hoặc bởi sắc đẹp mà vì trong trí nhớ của nàng đã chưa từng gặp hắn bao giờ.

Nàng trầm ngâm một lát, cũng không từ chối.

Nếu nàng mặc nữ trang, nam tử này che dù cho nàng, đương nhiên nàng sẽ cảm thấy không ổn, nhưng hiện giờ nàng mặc nam trang tất nhiên sẽ không thèm để ý.

Đồng thời nàng cũng nhận ra nam tử áo đen phía sau – Cơ Bạch.

Cơ Bạch làm như chưa từng gặp nàng, hai mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình.

Tô Mặc khẽ cười nhìn về phía nam tử áo tím, gật đầu nói: “Đa tạ dù của công tử.”

“Tiện tay mà thôi.” Nam tử giơ tay nhấc chân đều có khí độ của quý tộc, giọng trầm thấp dễ nghe.

“Nhưng ta nghĩ nơi đây nhất định có rất nhiều nữ nhân hi vọng công tử che dù cho họ, mà không phải thiếu niên tầm thường như ta.” Tô Mặc nhướng mi cười khẽ, nhìn nữ tử đang nằm úp sấp trên mặt đất cách đó không xa.

Công tử kia liếc qua, nhìn nàng ta cắn môi, biểu tình mất mát, u oán nhìn hai người, hắn khẽ cười, “Nàng có liên quan gì với ta sao?”

“Có người nhất định sẽ cho rằng công tử không biết thương hương tiếc ngọc.”

Nam tử nhàn nhạt đáp: “Ta không quen các nàng, vì sao phải thương hương tiếc ngọc?”

Tô Mặc nhìn thoáng qua hắn, cảm thấy có chút quen thuộc, nàng nhẹ nhàng cười, lắc đầu, “Ta cũng không quen công tử.”

Hắn nhàn nhạt cong môi, “Ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi, ngươi chính là Tô gia tứ thiếu, mà ta là huynh trưởng của Diệp Tranh.”

“A?” Tô Mặc không ngờ lại có thể gặp được huynh trưởng Diệp Tranh ở đây.

“Tuổi ngươi xấp xỉ với đệ đệ muội muội ta, đương nhiên ta xem ngươi giống như chúng. Đệ đệ ta nếu mắc mưa ở đây, ta cũng sẽ làm vậy, mà không phải làm cho những nữ nhân mặt ngoài đáng thương mà trong lòng có dã tâm.”

Trong lòng mấy nữ nhân xung quanh ngũ vị tạp trần, sắc mặt trở nên khó coi.

“Đi thôi!” Hắn khẽ gật đầu.

“Đa tạ công tử.”

“Đúng rồi, ngươi muốn đi đâu?”

“Ta đi bảo điện Đại Hùng.”

“Dâng hương?”

“Đúng.”

“Ta cũng đang muốn đi đến đó.”

Gió núi lạnh lẽo, mưa dầm kéo dài, hạt mưa rơi trên tảng đá bên đường biến thành bọt nước, hai người che dù sóng vai nhau cùng đi tới ngôi chùa.

Vào đến cửa, nam tử chậm rãi thu dù lại, Tô Mặc quay đầu cười thanh nhã, “Đa tạ.”

“Không cần khách sáo.”

Tô Mặc gật đầu với hắn, nam tử xoay người rời đi.

Cơ Bạch vẫn không nhanh không chậm, hắn nhìn thoáng qua Tô Mặc, hơi gật đầu rồi cũng đi theo người kia.

*

Sau khi Tô Mặc tới thánh sơn, nàng nâng mắt lên nhìn xung quanh, mưa rơi dọc theo mái hiên, cả ngôi chùa đều chìm trong màn mưa bụi mông lung như mộng ảo, làm nàng nhất thời cảm nhận được rung động chân thật. Tháp Xá Lợi từng tòa từng tòa nối tiếp, trong đại điện văng vẳng tiếng tụng kinh của chúng tăng, xung quanh tháp Phật phiếm màu vàng son lộng lẫy, hùng vĩ đồ sộ!

Cả tòa bảo tháp nhang hương trang nghiêm, trên từng mái hiên tháp treo mấy trăm cái chuông gió đang đung đưa.

Tô Mặc khoác y phục, đi dọc theo cầu thang đá cẩm thạch chậm rãi tiến về phía trước, thẳng vào bảo điện Đại Hùng.

Xuyên qua cửa sau bảo điện Đại Hùng, nàng thấy có một đài Phật hình vuông ngay chính giữa, trong đầu nhớ lại đường đi mà Hoa Tích Dung đã nói qua, nàng rẽ sang hướng Đông Nam, dọc đường thấy vô số tượng Phật ngồi tòa sen ngọc thạch.

Không biết vì sao, Tô Mặc cảm thấy nơi này thật lạ thường, nghiêm túc trang nghiêm khiến người ta muốn quỳ lễ.

Bên tai truyền đến làn điệu tao nhã, đúng là nam tử kia đang gảy đàn.

Mắt nàng nhìn về lầu các cách đó không xa, Hoa Tích Dung đang ngồi trong đó, một chiếc đàn cổ đặt trên đầu gối, mắt hắn nhắm lại, tai nghe tiếng mưa rơi tí tách, tay nhẹ nhàng gảy nhạc, nốt ruồi lệ dưới khóe mắt tỏa sáng rực rỡ.

Đầu ngón tay hắn lượn vòng, dư âm tiếng đàn vẫn còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt, du dương tha thiết, giai điệu sầu não bi thương.

Tô Mặc cười lạnh, cố ý tăng nhanh cước bộ, bước chân không hài hòa với nhịp đánh đàn của hắn.

Trong tiếng đàn, bước chân “Thiếu niên” ngày càng gần, dù nặng nhưng lưu loát gọn gàng, ung dung tao nhã, còn mang chút lười biếng.

Nam tử trong lầu các chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt lạnh nhạt trầm tĩnh, tuy diễm lệ nhưng Tô Mặc lại có thể nương theo tiếng đàn tưởng tượng ra vẻ mặt không biểu cảm của hắn.

Lúc này, Tô Mặc đã đi đến phía trước lầu các, bước lên cầu thang.

Nam tử nhướng mày, nâng cổ tay lên, mười ngón tay đặt thật mạnh trên cây huyền cầm, chiếc đàn vang lên tiếng ngâm dài, làn điệu véo von kết thúc, nam tử không kiên nhẫn nhìn Tô Mặc, “Ngươi tới muộn!”

Tô Mặc cong môi, đúng mực nói: “Lúc ta tới đột nhiên trời mưa, trên đường sơ suất nên đã chậm trễ.”

“Ngày đầu tiên đã chậm, cho dù ta bị uy hiếp, ngươi cũng không nên đến trễ như thế.” Hoa Tích Dung chậm rãi thu hồi đàn, bắt bẻ.

“Hửm?” Tô Mặc lạnh nhạt nhìn hắn, cười mà không nói, ánh mắt đồng thời liếc qua thị tì bên cạnh hắn.

Nàng nhớ mang máng, trước đó vài ngày bên cạnh hắn không có thị nữ này, hơn nữa có thể thấy được tâm tình của hắn rất không tốt.

Tô Mặc không hành lễ với hắn mà từ từ đến giường ngồi. Nàng châm trà cho mình, nhấp một ngụm, mày dựng thẳng lên, lạnh lùng nói với bốn thị nữ: “Nước trà quá nguội, đây là trà các ngươi chuẩn bị sao? Hơn nữa hương vị quá kém, nhớ rõ phải thay ba lần nước, màu trà phải sáng, đổi ly khác có mỏng thôi.”

Nàng lại lạnh nhạt nói tiếp, “Còn nữa, ta đã đi đường núi rất lâu, bụng giờ rất đói, các ngươi mang chút điểm tâm đến đây.”

Nhất thời xung quanh cực kì im lặng, mọi người thấy Hoa Tích Dung lại có thể chờ một thiếu niên đến nửa canh giờ, hơn nữa hắn ta vừa xuất hiện đã có thái độ như thế, mắt các thị nữ không nhịn được đông cứng lại, lạnh lùng nhìn Tô Mặc. Ánh mắt lạnh buốt như dao mang đầy căm hận, khinh thường, khiêu khích, tiểu tử này đến chậm thì thôi đi, lại còn vô lễ với các nàng, sai các nàng hầu hạ hắn sao?

Ánh mắt Tô Mặc đảo qua, lập tức cười lạnh, “Ta lần đầu tiên nhìn thấy loại thị nữ thế này.”

Nàng chuyển mắt nhìn Hoa Tích Dung: “Hoa công tử, người bên cạnh ngươi cần phải dạy dỗ.”

Hoa Tích Dung “A” một tiếng, “Những người này đều do lão phu nhân phái tới, đáng tiếc ta không thể ra tay.”

Bốn thị nữ lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt hết sức đắc ý.

Các nàng đến từ Ma giới, trên người còn mang bùa hộ mệnh của lão phu nhân, nếu Hoa Tích Dung làm gì các nàng sẽ bị phản phệ ngược lại, lần nào cũng thế.

Lão phu nhân biết Ma giới và Nhân giới hợp tác, phái các nàng tới để sự ràng buộc Hoa Tích Dung. Ít ra cũng phải cho hán biết Ma giới là do lão phu nhân định đoạt, không phải Hoa Tích Dung làm chủ.

Đang lúc các nàng đắc ý, phía sau đột nhiên xuất hiện bốn con rối cơ quan, các nàng lập tức biến sắc, đang muốn kinh hô, con rối cơ quan đã nâng các nàng lên ném ra khỏi lầu. Bốn người thét chói tai, ngã mạnh trên mặt đất, vô cùng sợ hãi.

Vẻ mặt Tô Mặc không chút thay đổi nhìn xuống, giọng điệu bình tĩnh nói: “Ta tiên lễ hậu binh (trước dùng đạo lý thuyết phục sau mới dùng đến bạo lực), nhớ đi châm trà, chuẩn bị điểm tâm.”

Ánh mắt nàng trầm tĩnh, lực uy hiếp lạnh lẽo ập đến, bốn nữ nhân không nhịn được nhìn nhau, hoa dung thất sắc, vội kéo thân thể bị thương đi làm việc.

Tô Mặc vuốt ống tay áo, cười lạnh: “Ta tuy không biết lão phu nhân là ai, nhưng lần sau nên đổi người nào nghe lời một chút, bọn thị nữ này mỗi lần đều phải đánh, thật vô dụng.”

Hoa Tích Dung nghe thế khẽ cười, “Ngươi thật không biết thương hương tiếc ngọc.”

Tô Mặc nâng mắt: “Chẳng lẽ đây không phải là kết quả mà các hạ bằng lòng nhất hay sao? Ngươi muốn mượn tay ta đối phó rất nhiều người, đơn giản chỉ vì ngươi bị ràng buộc, mà đây là đất Phật môn nên ta sẽ không ra tay nặng, tránh làm bẩn nơi này.”

Hoa Tích Dung thở dài, “Đáng tiếc đám thị nữ này hệt như cỏ dại, giũ mãi không đi.”

Nói đến đây, trong mắt Hoa Tích Dung mang lệ khí nồng đậm.