Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 128-2: Mỗi người một ngả (2)




Edit: Nhisiêunhân

Trời chiều lặn về Tây, ánh hoàng hôn nhu hòa, màu đỏ nhuộm lên bầu trời.

Đường thủy ngày càng hẹp, có thể nhìn thấy rõ cảnh vật hai bên sông.

Đi thuyền mấy ngày, Tô Mặc đã dần biết một chút ân ân oán oán giữa Hoa Tích Dung và lão phu nhân, không ngờ hắn lại có thân thế đáng thương như vậy. Ánh mắt Tô Mặc nhìn Hoa Tích Dung có chút thương cảm, nhưng Hoa Tích Dung vẫn vui vẻ thoải mái như không có chuyện gì.

Mấy ngày nay Tô Mặc đã đưa về rất nhiều nữ tử Nhân giới, để tránh phiền toái.

Nàng và Hoa Tích Dung cũng hài hòa dị thường, khiến Tô Mặc có chút không quen. Hoa Tích Dung lẳng lặng ngồi ngắm cảnh, phẩm rượu, lần trước hai người gặp nhau trên thuyền hắn cũng là như vậy. Đôi khi hắn cũng sẽ gảy vài khúc đàn, tiếng nhạc lượn lờ, ba ngày không tan.

Tô Mặc nghe ra được trong tiếng đàn của hắn có chút mất tập trung, có chút phiền muộn. Nàng bước lên rót cho hắn một ly rượu, cười nói: “Hoa công tử, đàn chỉ dùng để trữ tình, không phải dùng để phát tiết.”

Hoa Tích Dung nhếch môi, “Mỗi lần gần đến Ma giới, nghĩ tới lão thái bà kia, tâm tình ta luôn không tốt!”

“Tức giận không phải là dùng sai lầm của người khác để tự phạt mình sao? Tội gì phải vậy?”

“Ngươi nói không sai.” Hoa Tích Dung vung tay lấy mấy cái tráp ra, thản nhiên nói: “Những dược liệu này đều tăng thực lực rất tốt ở Ma giới, ngươi mau cất đi.”

Tô Mặc cười yếu ớt, “Xem ra đoạn đường này quá không thú vị rồi, ngươi lại lấy ra sớm như vậy.”

Hoa Tích Dung nhíu mày, “Ngươi cảm thấy gia muốn tìm nhiều rắc rối cho ngươi, sau đó kén cá chọn canh rồi mới không tình nguyện cho không ngươi ư?”

Tô Mặc liếc xéo hắn, “Ta đúng là thấy vậy đấy.”

Hoa Tích Dung cười lạnh: “Ngươi thay ta đối phó Xuân Hạ Thu Đông, hiện giờ ta cho ngươi bốn cái tráp, diệt một, thưởng một, những thứ này ngươi xứng đáng được nhận.”

“Được, ta sẽ ghi lại trong sổ sách, tránh để ngươi thiếu nợ.”

Hoa Tích Dung búng nhẹ lên trán nàng, “Yên tâm, gia sẽ không nợ nhân tình của ngươi.”

Hai người bất giác đã thân mật hơn, Tô Mặc cũng không bài xích, trong lòng cũng không thấy kỳ quái.

“Hàng đầu thuật của ngươi thật cổ quái, cắn trả ngược lại vào ngươi.” Tô Mặc hiếu kỳ.

Hoa Tích Dung mỉm cười, “Vậy nên ta sẽ nghĩ mọi cách giải trừ, ta đã nghe nói rất nhiều phương pháp kì dị, cũng từng thử qua một vài thứ, nhưng đều không hữu dụng. Cuối cùng còn nghe nói nếu gặp thân thuần âm thì có thể giải được.”

Tô Mặc nhíu mày: “Thân thuần âm? Công tử gặp rồi muốn làm gì?”

Hoa Tích Dung vốn đang lười biếng, nghe thấy câu hỏi của Tô Mặc thì nhíu mày: “Gia cũng không biết, chỉ nghe nói một chút vậy thôi.”

Thiếu niên trong Thiên Thư bật cười, dùng thần thức truyền âm cho Tô Mặc: “Nữ nhân, đừng nghe hắn nói hưu nói vượn, tên Hoa Tích Dung đó chỉ sợ lại đang nghĩ bậy bạ, nếu để hắn phát hiện ngươi là thân thuần âm, ngươi sẽ trốn không thoát ma chưởng của hắn.”

Tô Mặc tức giận: “Dung công tử, sao đột nhiên lại lên tiếng?”

Thiếu niên khinh thường: “Bản công tử đã sớm không nhìn được nữa rồi, tên Hoa Tích Dung chắc chắn không phải người tốt, mấy ngày nay ta phát giác hắn cứ nhìn ngươi đắm đuối.”

Tô Mặc phì cười, “Ngươi trốn trong Thiên Thư, cả ngày dùng lý do bế quan, làm sao biết hắn nhìn ta? Huống chi ta giả nam trang, ngươi lại muốn bôi xấu thanh danh của hắn là có mục đích gì?”

Thiếu niên nghẹn họng: “Được rồi, hắn thật sự không có nhìn ngươi, hắn chưa bao giờ coi trọng nữ nhân nào, nam nhân cũng vậy. Nhưng dù Hoa Tích Dung có là thân thuần dương thì ngươi cũng đừng hi vọng tâm tư hắn ngây thơ bao nhiêu, nếu ngươi rơi vào tay hắn, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

“Hửm?”

“Người Ma giới đều có hai nhân cách, dâm mỹ cực độ, không phải ai cũng trong sạch giữa nơi dơ bẩn như bản công tử. Hắn đương nhiên biết thân thuần âm có ích lợi gì, mặc dù không hứng thú với nữ nhân, nhưng nếu gặp phải hắn nhất định sẽ đoạt bằng được.”

Tô Mặc có ám ảnh kiếp trước nên trầm mặc.

Đúng lúc này, đột nhiên con thuyền chấn động mạnh một cái, Tô Mặc gần như đứng không vững.

“Ầm!” Một tiếng vang cực lớn truyền đến từ hai bên.

Đằng xa, một dụng cụ ném đá lại phóng cự thạch sang, chậu ngọc lan đầu thuyền đã bị vỡ nát, cánh hoa bay tán loạn. Cột thuyền đổ, đáy thuyền ngập nước cao một trượng, cột nước phun tung tóe, những thứ trên bàn đều rơi xuống nước.

Tô Mặc lảo đảo thả người nhảy lên né tránh một hòn đá khác đập xuống, bước chân loạng choạng. Lúc này một nam tử đưa tay giữ người nàng lại, Tô Mặc tưởng là Hoa Tích Dung, đợi đến khi nàng đứng vững quay sang nhìn thì phát hiện không phải hắn, đôi mắt người kia đen nhánh, tĩnh mịch như biển rộng.

Thân thể hai người dán sát vào nhau, Tô Mặc nhìn lướt qua khuôn mặt hắn, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc quan sát hắn như vậy.

Người này khoảng hai tám tuổi, da trắng, mày kiếm, tóc cột ngọc quan, áo bào tím thêu hoa văn kỳ lân vàng óng, trên người không có quá nhiều phụ kiện nhưng lại tản mát khí thế nam tử Thiên gia.

Mặc dù số lần Tô Mặc gặp hắn không nhiều, nhưng sau khi hai người kề sát, thân thể lại có cảm giác quen thuộc khó diễn tả bằng lời. Tô Mặc cũng nhận ra được chút rung động khó phát hiện của hắn.

Nàng đột nhiên lạnh người, bỗng ý muốn chạy trốn xuất hiện, lan khắp lục phủ ngũ tạng.

Tô Mặc hít sâu một hơi, vội vàng lui ra sau nửa bước, thấp giọng nói: “Đa tạ Diệp công tử.”

“Tô tứ thiếu gia, đừng khách khí!” Ngữ khí xa cách lạnh lẽo, nhưng không át được khí thế sắc bén.

Lúc này Tô Mặc mới cảm thấy cánh tay phải của mình hơi nhói, có lẽ do vừa rồi né tránh cự thạch nên vô ý va chạm vào đâu đó. Mặc dù vậy nhưng nàng vẫn rất bình tĩnh tránh khỏi nam tử kia, nàng có cảm giác kiêng dè với hắn. Thậm chí nàng còn nhớ đến người đã từng nhốt mình, từng hoan hảo với mình hàng đêm ở kiếp trước. Nhưng người trước mắt lại mang cảm giác rất mỏng manh, khí chất ưu nhã, lành lạnh cao quý, hoàn toàn không giống với hắn ta!

Ánh mắt nàng chậm rãi quét qua hắn, cười cười tự giễu.

Hoa Tích Dung lập tức lười biếng đứng lên, bình tĩnh cười: “Tạ… Không, Diệp sư huynh sao lại đột nhiên ra đây?”

“Hoa công tử, thần thức ta nhìn thấy cách đây trăm dặm có kỵ binh đang đến, chắc chắn không có ý tốt.” Tạ Thiên Dạ đưa mắt nhìn ra xa.

“Hử? Có bao nhiêu người?”

Trong một căn buồng nhỏ có thêm một nam tử áo đen bước ra: “Mọi người bình tĩnh, ta cũng đã dò xét, bọn chúng có chừng năm ngàn người, ba trăm Kim Đan sơ kỳ, hai trăm Kim Đan trung kỳ, năm trăm Kim Đan hậu kỳ.” Cơ Bạch không để lộ chút cảm xúc, mái tóc bạc tỏa ánh sáng nhu hòa thánh khiết.

“Aiz, đúng là rất nhiều, thủy thủ đoàn của chúng ta nhất định sẽ chạy bán sống bán chết, cho nên hiện giờ chỉ còn mỗi ba người chúng ta thôi.” Hoa Tích Dung cười nói.

“Đừng quên, còn có ta.” Tô Mặc bước tới, đôi mắt nàng sáng ngời.

“Ngươi là Tôi Thể kỳ, đối phương ai cũng có thực lực cao hơn ngươi rất nhiều.” Tạ Thiên Dạ nhíu mày, mặt không cảm xúc: “Cho nên Tô tứ thiếu gia hãy rời đi trước đi.”

“Diệp công tử cảm thấy ta làm liên lụy các ngươi sao?”

Tạ Thiên Dạ khẽ mím môi, cười nhạt: “Ngươi dù sao cũng còn trẻ, chúng ta đều đã ngàn năm tuổi, ngươi không giống chúng ta, vẫn là tránh sau lưng chúng ta thì tốt hơn.”

Dứt lời, hắn chuyển mắt: “Cơ Bạch, hai chúng ta tự đối phó một bộ phận.”

Cơ Bạch cũng liếc nhìn Tô Mặc, rồi nhìn sang: “Diệp công tử là Nguyên Anh kỳ, ta lại là Kim Đan hậu kỳ, thực lực không bằng các hạ. Hoa công tử mặc dù cũng là Kim Đan hậu kỳ nhưng tình hình của hắn mấy ngày nay hai ta rất rõ, hiện tại chỉ cần hai người họ rời đi là được. Mặc dù ta và Diệp công tử đủ đối phó với bọn chúng nhưng ta hộ tống Tô tứ thiếu gia và Hoa Tích Dung vẫn tốt hơn, cũng có thể trị liệu cho họ, tránh thành liên lụy.”

Hoa Tích Dung bĩu môi, cậy mạnh: “Cơ Bạch, ngươi lại tốt như vậy sao? Bản công tử cảm thấy chỉ cần ta và Tiểu Mạch cũng đủ đánh bọn chúng tơi bời rồi.”

Tạ Thiên Dạ lạnh lùng liếc hắn, nhếch nhếch môi, nụ cười khiến vẻ hờ hững trong mắt hắn tan đi không ít: “Ngươi đừng hiếu thắng, ta xem thực lực của ngươi đã giảm nhiều rồi, một mình ta đối phó cũng được, Cơ Bạch sẽ đưa hai ngươi rời đi.”