Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 141-2: Tòa thành con rối (2)




Edit: huyền béo

Beta: Nhisiêunhân

Ho một hồi lâu, Dung Túc mới thở gấp nói: “Khoan đã, ngươi nói ngươi có thể khôi phục cơ thể máu thịt cho ta sao?”

Cơ Bạch nhướng mày, “Ngươi là người Ma giới, dược liệu Ma giới đương nhiên có ích với ngươi.”

Dung Túc trợn trắng mắt, vẫn không thể tin, “Thật sao?”

Cơ Bạch lạnh lùng nói: “Mấy ngày nay lúc ta thăm dò bên ngoài, nhìn thấy xung quanh có rất nhiều dược liệu, có công dụng kì diệu để chữa trị cho thân thể ngươi.”

Lúc này Tô Mặc khẽ cười, ngồi thẳng người nói: “Y thuật của Tử Ngọc rất giỏi.”

Dung Túc đương nhiên có chút rung động, nhưng hắn không thích nhất chính là bị người khác uy hiếp, hắn hừ lạnh một tiếng, “Được rồi, thật ra ta nể mặt Tô Mặc mới đồng ý cho ngươi trị liệu, bởi vì ta cũng không thích nàng chăm sóc Hoa Tích Dung. Vậy ngươi nhớ tìm chút dược vật giúp ta khôi phục cơ thể, ta sẽ làm tốt chuyện mình nên làm, bất kể thế nào chúng ta cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.”

“Mặc Nhi, người Ma giới xưa nay luôn thích lợi dụng.” Cơ Bạch tuy vẻ mặt không chút thay đổi nhưng trong giọng nói cũng mang phần châm chọc. Hắn đã sớm nhìn ra tên kia có chút tình cảm đặc biệt với Tô Mặc.

“Ta với Mặc Nhi là khế ước bản mạng, giữa ta và nàng không phải như vậy.” Dung Túc lạnh lùng hừ một tiếng.

“Chờ ngươi khôi phục là có thể giải khế ước bản mạng với nàng rồi.” Cơ Bạch đã sớm nghĩ tới điều này.

“Chuyện này không tới lượt các hạ quan tâm.” Giọng điệu Dung Túc không tốt, giải trừ khế ước hắn tuyệt đối không chịu.

“Vậy Hoa Tích Dung giao cho ngươi.”

“Dung Túc, ta biết quan hệ của ngươi với Hoa Tích Dung không tốt lắm, nhưng ngươi không nên ức hiếp hắn!” Tô Mặc mỉm cười.

“Yên tâm là được.” Dung Túc hừ nhẹ, hiện tại hắn cảm thấy Cơ Bạch càng đáng ghét hơn cả Sư Anh. Quả nhiên phu quân của nàng không ai là đèn cạn dầu. Nhưng hắn biết nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, hiện tại hắn không có cơ thể, đợi hắn khôi phục toàn bộ thực lực, nam nhân này hắn đương nhiên sẽ không đặt vào mắt.

Lúc này, hơi thở âm trầm đáng sợ chậm rãi tản ra từ người Hoa Tích Dung, không khí trong phòng lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Hoa Tích Dung đang híp mắt, lạnh lùng nhìn ba người đối diện.

Được lắm, được lắm, rốt cuộc hắn đã biết Dung Túc ở đâu.

Khuôn mặt của Hoa Tích Dung có chút méo mó, lúc trắng lúc đỏ, đỏ rồi lại xanh, trong lòng cực kì buồn bực, đồng thời cũng cực kì khiếp sợ. Dung Túc vậy mà lại ở cùng với Tô Mặc, hơn nữa đã lập được khế ước bản mạng. Lão phu nhân đã tìm tung tích của hắn không biết bao lâu, nào ngờ Dung Túc lại xuất hiện ở đây, không biết sao Hoa Tích Dung muốn cười nhưng cười không được.

Bí mật của Yêu Cơ quá nhiều, giấu diếm hắn cũng quá chặt chẽ.

Bảy khế ước, mê hoặc vô số nam nhân.

Bất kể như thế nào, thật đúng là một nữ nhân khó ưa.

Nhưng hắn còn chưa hồi phục lại tinh thần thì Dung Túc đã vào phòng, vẻ mặt không chút thay đổi ngồi bên cạnh Hoa Tích Dung, đung đưa ly rượu chậm rãi thưởng thức. Hắn liếc mắt nhìn Hoa Tích Dung, cười lạnh: “Đáng đời, ngươi cũng có hôm nay.”

Hoa Tích Dung nhắm mắt, nhưng trong lòng như bị kim châm.

Xú tiểu tử, gia tỉnh lại sẽ tính sổ với ngươi.

Bên kia, Tô Mặc cười ôm cổ Cơ Bạch, “Tử Ngọc phu quân, nướng xong chưa?”

“Xong rồi.”

“Nhanh vậy sao?” Tô Mặc đã ngửi được mùi thơm thoang thoảng.

“Ừ.” Cơ Bạch gật đầu.

Hai người khoanh chân ngồi ở ven suối, ăn thịt thú mới được nướng xong, cảm thấy bữa ăn này ngon vô cùng.

Lúc Cơ Bạch đưa tay lau khóe miệng dính mỡ thay Tô Mặc, Tô Mặc lập tức cười ngồi vào lòng hắn, hệt như một con mèo con lười biếng tham ăn.

Nàng dựa Cơ Bạch, nhẹ nhàng cọ cọ trên đầu vai hắn, mặc hắn xé thịt đút mình, nàng chỉ cần chậm rãi hưởng thụ là được, sau đó còn dùng lưỡi thơm tho gia vị sót lại trên đầu ngón tay Cơ Bạch, Cơ Bạch không nhịn được nhíu mày: “Nàng còn đói bụng không?”

“Đương nhiên đói rồi!” Tô Mặc cười.

“Phía trên đói, hay là phía dưới đói?” Cơ Bạch hỏi mà sắc mặt không chút thay đổi.

“Đương nhiên là phía trên đói, chàng nghĩ bậy nghĩ bạ gì đó?” Tô Mặc bỗng nhiên khôi phục tinh thần lại.

“Được.” Cơ Bạch rốt cuộc nhịn không được cúi đầu ngậm đôi môi óng ánh, đỏ mọng như nước của nàng.

“Tử Ngọc phu quân, Tử Ngọc phu quân, chàng thật vô sỉ.” Tô Mặc thấp giọng gọi khẽ bên tai Cơ Bạch.

Mấy ngày nay nghe Tô Mặc ngọt ngào gọi Cơ Bạch là Tử Ngọc phu quân, trong lòng Hoa Tích Dung vô cùng khinh thường.

Dung Túc cũng liếc mắt, hai người kia thật đúng là ngày càng không biết xấu hổ, ăn thôi mà cũng không đứng đắn.

Mỗi khi đêm xuống, nàng và Cơ Bạch đều là ngọt ngào như mật, chàng chàng thiếp thiếp. Nếu muốn xem gương mặt than của Cơ Bạch có biểu cảm khác, vậy phải chờ đến ban đêm.

Lúc trước ở bờ biển Tề quốc, Hoa Tích Dung còn mỉa mai Cơ Bạch, nói hắn sẽ không vặn eo, hiện tại cảnh Cơ Bạch thân mật cá nước, eo kia quả thật làm Hoa Tích Dung tự ti, không bội phục không được. Nhìn hai người gắn bó như keo sơn, ngọt như đường, Hoa Tích Dung chưa từng thấy Yêu Cơ dính một nam nhân nào như thế, tám phần là do ăn quen bén mùi! Toàn thân Cơ Bạch đại nhân luôn có một hơi thở thánh khiết xuất trần, là độc dược trí mạng của nữ nhân.

Rõ ràng Thần Sử không thể lập gia đình, lần này lại có một thê thất.

Đến lúc hai người trở lại Nhân giới, chỉ sợ sẽ khiến cho bao nhiêu người phải trợn mắt nghẹn họng. Thần Sử mất thân thuần dương là một tin quá động trời.

Sắc trời dần tối, ban đêm hai người ở trong lều chuối tây, lại là một trận triền miên ân ái tình nồng, sau đó Cơ Bạch nhẹ nhàng ôm vai nàng, Tô Mặc dựa vào lòng Cơ Bạch, lẳng lặng nghe nhịp tim của hắn, như lưu luyến không muốn rời khỏi vòng ôm ấm áp này.

Cơ Bạch vuốt ve tóc nàng, nhìn nàng cuộn người lại như mèo con, lần này cơ thể đắp nặn lại của Cơ Bạch đã hao hết nguyên dương, tuy trở thành Nguyên Anh kì nhưng không thể đạt thành tựu kiếm tu được nữa. Nhưng hắn cũng không để ý, trong lòng đã chan chứa tình yêu nồng nàn, vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc thê tử.

“Tử Ngọc phu quân, mấy ngày nay chàng thăm dò bên ngoài có tìm được gì không?” Tô Mặc hỏi.

“Không có gì, chỉ là có rất nhiều người bên ngoài đến đây.”

“Nhiều người đến đây? Vì sao?” Tô Mặc nâng mắt.

“Lão phu nhân tiêu diệt Thánh Nữ thành, phần đông thế lực Ma giới biết nơi này là Thánh Địa, đều muốn đến chia một chén canh, trên danh nghĩa là tới tìm kiếm Thánh Nữ nhưng thực tế lại tới vì bảo vật và lợi ích. Nghe nói nơi này thực sự có truyền thừa của Thánh Nữ, rất nhiều thế lực Ma giới đều hy vọng đạt được.”

Tô Mặc cũng hứng thú, “Chúng ta cũng không thể luôn ở đây mãi, nếu không sẽ bỏ lỡ mất.”

“Thánh Địa này mặc dù rất nhiều lợi ích nhưng nguy hiểm cũng không thiếu, chuẩn bị không tốt sẽ diệt toàn quân.”

Tô Mặc nhìn cây lá chuối tây, chậm rãi suy nghĩ, Ma giới đã nổi sóng gió, rút dây động rừng, Hoa Tích Dung cũng đã bị liên lụy. Chuyến này đầy biến cố, cho nên bọn họ phải hành động, ngộ nhỡ chậm một bước, vậy bọn họ sẽ mất nhiều hơn được.

Tô Mặc nói: “Ngày mai chúng ta lập tức rời đi.”

“Mặc Nhi đừng lo, ta đại khái nghe nói, người ngoài xâm nhập Thánh Địa chưa từng có ai còn sống trở ra.”

Tô Mặc thản nhiên: “Ta biết, thời gian chúng ta ở Ma giới đã rất lâu rồi, nghĩ biện pháp rời khỏi Thánh Địa vẫn là tốt nhất.”

Cơ bạch gật đầu, “Ừ, nàng nói có lý.”

“Phu quân, đợi chuyện ở Ma giới chấm dứt, chúng ta phải trở về ngay.”

“Vậy cứ để băng hồ chở Hoa Tích Dung, Dung Túc ở cạnh chăm sóc, mà ta là Nguyên Anh kì, coi như có thực lực rất cao ở đây, gặp người tu vi ngang bằng cũng không vấn đề gì.” Cơ Bạch hơi trầm ngâm, cầm ly trà đã được châm xong bên cạnh nhấp một ngụm.

Hai người bàn bạc xong, hôm sau lập tức đưa Hoa Tích Dung và Dung Túc rời khỏi ốc đảo.

“Tử Ngọc phu quân, giờ chúng ta đi như thế nào?” Tô Mặc hỏi.

“Mấy ngày nay sau khi thăm dò, ta đã biết có rất nhiều người đi về hướng Đông.”

“Băng hồ, ngươi thấy phía Đông có gì tốt không?”

“Chi chi….” Băng hồ vung đuôi, chỉ phía Đông, lắc đầu, lại chỉ tiếp phía Tây, gật đầu.

“Giương Đông kích Tây, xem ra chúng ta nên đi hướng Tây.” Tô Mặc nghiêm túc nói.

Mọi người xuất phát về phía Tây, đi đã được ba canh giờ thì tới một tòa thành rất lớn, bên trong là một thôn trấn quỷ dị. Tường thành được dựng hoàn toàn bằng khoáng thạch màu đỏ thẫm, không thể bay qua, không thể dùng thần thức dò xét. Cơ Bạch cùng Tô Mặc đi tới, lúc vào trong phát hiện tất cả nhà cửa ở đây đều dùng khoáng thạch xây dựng, thật sự là một thị trấn cổ kính hùng vĩ. Tòa nhà cao vút chạm mây, trên nóc lấp ló hình ngôi sao kỳ quái, còn có hình địa cầu rất tròn.

“Đây là đâu?” Tô Mặc nhìn Dung Túc.

“Không rõ lắm, chắc đã từng là di chỉ của Thánh nữ thành.” Dung Túc suy trầm tư.

“Nơi này không phải có gì kì quái chứ?” Tô Mặc nhìn băng hồ.

“Chi chi….” Băng hồ gật đầu, vung tay múa chân một lúc, tỏ ý nơi này còn có người khác.

“Nơi này có người.” Cơ Bạch có chút kì quái nói.

Nhìn ra xa, Dung Túc khẽ giật mình, trên đường phố quả nhiên có rất nhiều người, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, đứng bất động như người gỗ khắp nơi.

“Là con rối.” Tô Mặc nhận ra những người này không khác gì con rối trong hậu viện Thánh Nữ.

“Ngươi nhìn phía trước đi, những người đó đều di chuyển.” Dung Túc vươn tay chỉ hai con đường phía trước.

Quả nhiên mấy người ở đó đi qua đi lại như u linh, nhìn như rất nhiều người nhưng đều lặp đi lặp lại động tác của mình, đôi mắt không sức sống chuyển động, lúc nhìn thấy đám người Tô Mặc, toàn bộ đều quay qua nhìn bọn họ, rất kinh khủng.

Cơ Bạch bình tĩnh nói: “Những người này là con rối, nhưng mà là con rối vận động, có lẽ hồn phách của bọn họ bị chiếm đoạt.”

Dung Túc không nhịn được thở dài một tiếng: “Thật âm trầm đáng sợ.”

Tô Mặc nói: “Thật ra không có gì đáng sợ đâu.”

Cơ Bạch và Tô Mặc đứng kề vai nhau, hai người nhìn bầu trời màu đỏ thẫm, nhìn vô số con rối không có linh hồn kia, hắn nhàn nhạt nói: “Tuy đáng sợ nhưng bọn họ nhất định là người từng sinh sống ở đây, bị người khác cố ý thao túng, nhìn họ như những con kiến hôi tầm thường, Thánh Nữ nhất định tự cho mình là thần linh.”

Dung Túc khẽ gật đầu, Tô Mặc khẽ thở dài: “Nếu không có những dân đen như con kiến này thì thần linh làm được gì? Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền. Thiên hạ ai cũng như thế, người có địa vị luôn cho rằng mình cao cao tại thượng, có thể năm giữ sự sống chết của người khác trong tay, nhưng lại quên mất tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình.”

Bỗng Dung Túc nói: “Bên ngoài lại có người đến.”