Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 1047: Huynh đệ phân quyền




Từ giữa trưa, Lý Kiến Thành đã chờ bên ngoài giường bệnh của phụ hoàng. Lúc này anh ta khẩn trương hơn ai hết. Phụ hoàng còn có rất nhiều chuyện trọng đại chưa căn dặn. Nhất là chuyện quân quyền. Nếu như phụ hoàng không xác thực giao quân phù cho anh ta, một khi phụ hoàng đến tây phương, sẽ xuất hiện cục diện một mình Tần Vương nắm quân quyền. Cho dù anh ta nắm triều đình, cũng không có cách nào khống chế được Đại Đường nữa.

- Điện hạ, đi nghỉ ngơi một chút đi! Có tình huống gì, ta sẽ lập tức thông báo với điện hạ.

Một gã hoạn quan nhỏ giọng khuyên bảo Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành gật đầu. Anh ta đã đứng ba canh giờ, thực sự có chút mệt mỏi. Anh ta tới phòng cách vách. Nơi này là phòng bình thường phụ hoàng dùng để tĩnh tọa tu thiền. Trong phòng cũng chỉ có một chiếc chăn lông thật dày.

Lý Kiến Thành ngồi xuống chăn lông, trong lòng lại đang suy nghĩ về việc phụ hoàng bị té xỉu lạ lùng như vậy. Phụ hoàng còn hôn mê lâu như vậy, rất rõ ràng, phụ hoàng không phải bởi vì sự bất lợi của thời cuộc mà chịu sự đả kích tới mức choáng váng ngã rơi. Buổi sáng, phụ hoàng đã biết tin về cuộc chiến của quận Ba Đông thất bại. Lúc ấy mình ở bên cạnh phụ hoàng. Tuy rằng phụ hoàng giật mình kinh hãi, nhưng cũng không đến mức vô cùng đau đớn mà té xỉu. Hơn nữa sau đó người còn thương lượng chuyện xuất binh Ba Thục một chuyến. Không có khả năng bởi vì thời cuộc.

- Điện hạ!

Lúc này tướng quốc Trần Thúc Đạt xuất hiện ở cửa.

- Ta có chuyện muốn nói cho điện hạ biết.

Lý Kiến Thành gật đầu.

- Vào đi!

Trần Thúc Đạt đi vào phòng, thuận tay đóng cửa lại. Ông ta đi đến trước mặt Lý Kiến Thành ngồi xuống, khẽ nói:

- Vừa rồi ta gặp được Vương ngự y, nhận được một tin tức. Buổi tối hôm trước, Thánh Thượng đã bắt đầu tiểu ra máu. Rất nghiêm trọng. Thánh Thượng phong tỏa tin tức này. Hôm nay Thánh Thượng ngất đi có thể có quan hệ với việc này.

Lý Kiến Thành kinh ngạc. Anh ta lại không biết về việc này. Anh ta vội vàng hỏi:

- Vậy hậu quả nghiêm trọng tới mức nào?

Trần Thúc Đạt khe khẽ thở dài.

- Vương ngự y nói, Thánh Thượng có thể không chịu được mấy tháng nữa.

Trong lòng Lý Kiến Thành lập tức trở nên trầm trọng. Nếu như đúng là như vậy, hậu quả thật sự nghiêm trọng. Phụ hoàng mình sắp không được rồi sao? Trong lòng Lý Kiến Thành loạn thành một đoàn, thở dài một hơi nói:

- Trần tướng quốc, ta nên làm gì bây giờ?

Trần Thúc Đạt trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói:

- Điện hạ hẳn là nên hỏi một câu, vì sao lại tạo thành hậu quả như vậy. Bởi vì điều này có thể sẽ liên quan đến thế cục tương lai khi Thánh Thượng bất hạnh về tây phương.

Lý Kiến Thành ngẩn ra, liền hỏi:

- Vậy ngươi nói cho ta biết, nguyên nhân gì đã khiến phụ hoàng tiểu ra máu rồi ngất đi như vậy?

- Điện hạ, ta truy hỏi Vương ngự y. Ông ta nói, đây rất có thể là do trúng độc mãn tính.

- Trúng độc!

Lý Kiến Thành lập tức sợ ngây người.

Lúc này, Lý Kiến Thành bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện. Một luồng khí lạnh lập tức từ dưới xương sống của anh ta bốc lên.

Trần Thúc Đạt thấy vẻ mặt Lý Kiến Thành khác thường, vội vàng hỏi:

- Điện hạ biết điều gì sao?

Sắc mặt Lý Kiến Thành trở nên nghiêm trọng khác thường, chậm rãi nói:

- Đại khái là cuối năm trước, dược sư trong cung Trương Bỉnh Trực chết một cách kỳ lạ. Sau đó ngự y kiểm tra đan dược mà y đã bào chế, phát hiện trong dược có độc tính. Đây là loại đan được y bào chế cho phụ hoàng dùng. Ta nghi ngờ lần này phụ hoàng tiểu ra máu sau đó bị ngất có liên quan tới người này.

Kết luận này khiến Trần Thúc Đạt nhướng mày.

- Nhưng người này đã chết từ lâu. Tất cả manh mối đều bị đứt. Vậy phải điều tra thế nào?

Lý Kiến Thành lắc đầu.

- Kỳ thật manh mối không đứt. Vợ của Trương Bỉnh Trực mất tích. Ta đã phái người đi tới quê bà ta tìm nhưng không có tin tức. Nữ nhân này hẳn là người hiểu rõ nội tình. Tuy nhiên cho dù không tìm thấy bà ta, ta cũng biết người chủ sự phía sau bức màn là ai?

Nói đến đây, Lý Kiến Thành cắn răng một cái.

- Nó ngay cả huynh đệ của mình đều dám động thủ bắn chết, còn có chuyện gì không dám làm?

Trần Thúc Đạt hoảng sợ, vội vàng xua tay.

- Điện hạ, việc này không có chứng cớ không thể kết luận bừa được. Hơn nữa, cũng có thể do triều Tùy gây ra.

- Hừ!

Lý Kiến Thành cười lạnh một tiếng,

- Trần tướng quốc cho rằng chính là triều Tùy sao?

- Điện hạ, ý của vi thần là nói, hiện tại nếu mâu thuẫn trở nên gay gắt, sẽ bất lợi đối với điện hạ.

Quan điểm này, Lý Kiến Thành còn có thể chấp nhận được. Anh ta gật đầu.

- Ngươi nói không sai. Tay nó nắm binh quyền. Hiện tại nếu mâu thuẫn trở nên gay gắt, quả thật sẽ bất lợi cho ta.

Lúc này, một gã hoạn quan ở cửa bẩm báo:

- Điện hạ, Thánh Thượng đã tỉnh.

Lý Kiến Thành và Trần Thúc Đạt mừng rỡ, cùng nhau đứng lên đi về phía phòng bệnh ở bên cạnh.

...

Lý Uyên đã chậm rãi tỉnh lại. Sau khi ngất xỉu gần ba canh giờ, thần trí của ông ta có chút mơ hồ. Rất nhiều chuyện nhất thời đều nghĩ không ra.

Doãn Đức phi đang cẩn thận cho ông ta húp cháo. Trong lòng nàng tràn ngập bi thương. Lúc này nàng mới chợt cảm thấy Thánh Thượng đã già. Mắt thấy Thánh Thượng đã gần đất xa trời, mà mình mới hai mươi tuổi. Cuộc sống sau này sẽ phải làm sao?

Lúc này, một gã hoạn quan tiến vào bẩm báo.

- Khởi bẩm Thánh Thượng, Thái tử điện hạ và Trần tướng quốc muốn vào thăm bệ hạ.

Lý Uyên cố hết sức phất tay về phía Doãn Đức phi một cái. Doãn Đức phi hiểu ý, vội vàng buông chén cháo xuống rời đi qua cửa sau. Nhưng sau khi đến phía sau bức bình phong, nàng lại do dự một chút, lén lút tránh ở phía sau bình phong.

Thái tử Lý Kiến Thành và Trần Thúc Đạt đi đến. Hai người quỳ xuống trước giường Lý Uyên. Lý Kiến Thành cầm tay phụ thân, nước mắt lập tức trào ra.

- Phụ hoàng!

Lý Uyên sờ sờ đầu anh ta, cố gượng cười một cái.

- Si nhi (đứa con ngốc nghếch) làm gì phải như thế?

Ông ta lại nhìn Trần Thúc Đạt nói:

- Đi mời mấy vị tướng quốc đến đây. Trẫm có chuyện cần nói.

Trần Thúc Đạt đứng dậy muốn ra ngoài, Lý Uyên lại nghĩ tới điều gì, lại dặn dò thêm:

- Còn có Tần Vương nữa, cũng gọi tới đây luôn.

Lý Uyên cảm giác có chút mỏi mệt, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Một lát sau, năm tướng quốc chính sự đường vội vàng đi đến. Mọi người nghe nói Lý Uyên đã tỉnh lại, đều cảm thấy vô cùng vui mừng. Chỉ cần Lý Uyên không có việc gì, vậy bầu trời Đại Đường sẽ không sụp đổ nữa.

- Các vị ái khanh... Mời ngồi xuống đi!

Thần trí Lý Uyên bắt đầu khôi phục lại một chút.

Hoạn quan đưa đến mấy chiếc ghế tới. Mọi người lần lượt ngồi xuống bên cạnh Lý Uyên. Lý Uyên ra hiệu cho hai gã hoạn quan. Hoạn quan vội vàng đỡ ông ta ngồi dậy.

Lý Uyên chỉ bị ngất trong thời gian ngắn ngủi, thân thể không bị rất ảnh hưởng lớn. Sau khi thần trí của ông ta dần dần khôi phục, liền không khác gì lúc bình thường.

Tuy nhiên trong lòng Lý Uyên lại biết rõ. Cảm giác choáng váng này càng ngày càng nghiêm trọng. đã tới mức té xỉu khiến ông ta nản lòng thoái chí. Có một số việc nhất định phải thông báo một chút.

Ông ta thở dài nhìn mọi người nói:

- Trẫm cần tĩnh dưỡng một thời gian. Chính vụ triều đình chỉ sợ trẫm không chú ý được nhiều nữa. Về sau chính vụ trong triều đều do Thái tử tạm thời nắm giữ toàn bộ, không cần bẩm báo lại với trẫm.

Kỳ thật chính vụ triều đình vẫn do Thái tử Lý Kiến Thành nắm giữ toàn bộ, nhưng chẳng qua trước kia là thay Lý Uyên chia sẻ chính vụ, quần thần trong triều vẫn báo cáo chính vụ với Lý Uyên. Mà hiện tại Lý Uyên xem như chính thức giao triều chính cho Lý Kiến Thành. Về sau quần thần phải đi Đông cung báo cáo với Thái tử. Tính chất hai việc đã hoàn toàn khác.

Chúng thần đưa mắt nhìn nhau. Mọi người lại nghe ra trong lời nói của Lý Uyên có thâm ý, dường như có ý thoái vị. Lúc này, Trần Thúc Đạt thật cẩn thận đề nghị nói:

- Bệ hạ, vì sao không trực tiếp phong Thái tử điện hạ làm Giám Quốc Thái tử, để chính thức danh phận.

Lý Uyên chỉ để Lý Kiến Thành nắm toàn bộ chính vụ, không nhắc tới quân vụ. Mà Trần Thúc Đạt đề nghị phong Giám Quốc, chính là bao hàm cả quân vụ trong đó, biến thành quân chính nắm toàn bộ.

Lý Kiến Thành biến sắc, vừa định phản đối, Lý Uyên đã thở dài.

- Tinh lực của một người có hạn. Nếu tất cả mọi việc đều giao cho Thái tử, trẫm chỉ sợ Thái tử nhất thời không chống đỡ nổi. Thái tử tạm quản chính vụ. Quân vụ sẽ do Tần Vương chịu trách nhiệm.

Lời này vừa nói ra, năm vị tướng quốc, bao gồm cả Lý Kiến Thành, cũng không nhịn được trong lòng thầm thở dài một tiếng. Cuối cùng Lý Uyên đã lựa chọn thỏa hiệp.

Tiêu Ly khom người nói:

- Bệ hạ quyết sách anh minh quyết đoán. Thần kiên quyết ủng hộ điện hạ.

Tiêu Ly bày tỏ thái độ như vậy khiến mọi người đều giật mình kinh hãi. Nếu như là Bùi Tịch tỏ thái độ như vậy còn có thể lý giải được. Dù sao Bùi Tịch là người của Tần Vương. Mà Tiêu Ly là có tiếng là phái trung lập, luôn luôn công chính vô tư. Vì sao ông ta cũng ủng hộ loại thỏa hiệp sẽ để lại tai hoạ ngầm như vậy.

Kỳ thật Tiêu Ly hiểu rất rõ Thánh Thượng đưa ra quyết sách như vậy cũng là bất đắc dĩ. Hiện tại quận Quan Trung còn có một trăm ba mươi ngàn đại quân. Trong đó tám mươi nghìn quân tinh nhuệ phân bố ở quận Phù Phong, bị Tần Vương nắn chặt trong tay. Nếu để cho Thái tử nắm giữ quyền to quân chính, Tần Vương sẽ là người đầu tiên không tán thành. Điều đó ắt sẽ lại kích thích nội đấu trong huynh đệ bọn họ.

Mà hiện tại Kinh Tương chiến bại, Ba Thục nguy cấp, Đại Đương đã đến lúc nguy ngập. Lúc này ổn định là việc đầu tiên phải làm. Chỉ có thừa nhận lợi ích của mỗi huynh đệ bọn họ, mới có thể khiến bọn họ đoàn kết nhất trí đối ngoại. Cho nên Lý Uyên làm ra quyết định quân chính tách rời. tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng là cử chỉ sáng suốt. Bởi vậy Tiêu Ly mới có khả năng thể hiện rõ ràng thái độ ủng hộ.

Lý Uyên gật đầu, vẫn Tiêu Ly hiểu lòng ông ta. Lúc này, cửa hoạn quan bẩm báo:

-Bệ hạ, Tần Vương đã đến, đang ngoài điện chờ gặp.

-Tuyên hắn vào điện!

Không bao lâu, Lý Thế Dân vội vàng đi vào phòng bệnh. Hắn quỳ xuống trước mặt phụ hoàng, khóc nói:

-Phụ hoàng long thể có bệnh. Nhi thần hận không thể chịu thay.

Dù sao cũng là con trai mình, tuy rằng Lý Uyên đã từng muốn hủy bỏ quân quyền của Lý Thế Dân huỷ nhốt vào thâm cung nhưng hiện tại ông ta bị bệnh nặng, không tránh khỏi phát sinh lòng thương con. ông ta nhẹ nhàng vuốt ve đầu con trai, lại nghĩ tới tình hình của mình lúc trước, con mắt cũng có chút ươn ướt.

-Hoàng nhi, con cố gắng trợ giúp hoàng huynh đi!

Những lời này khiến tim Lý Thế Dân liền đập mạnh. Nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ phụ hoàng đã truyền ngôi cho hoàng huynh sao?

Lý Uyên lại vẫy tay với Lý Kiến Thành.

-Thái tử, con cũng qua đây.

Lý Kiến Thành và huynh đệ Lý Thế Dân sóng vai, cùng nhau quỳ xuống trước mặt Lý Uyên. Lý Uyên nhìn hai huynh đệ bọn họ, nghĩ bọn họ từ nhỏ thân mật khăng khít, nghĩ tới việc Kiến Thành dẫn theo Thế Dân đi khắp nơi du ngoạn. Đó là làm niềm vui lớn nhất của một người làm cha.

Cũng từ bọn họ uống loại rượu độc quyền lực này, trong huynh đệ dần dần phản bội, biến thành cuộc đấu tranh ngươi chết ta sống, còn không bằng huynh đệ của một gia đình nông dân. Trong lòng Lý Uyên không nhịn được nảy sinh cảm khái vô hạn.

-Sức khỏe của trầm không được tốt, thể chất đang yếu, cần tĩnh dưỡng một thời gian. Trẫm quyết định giao quyền lớn về quân chính cho hai huynh đệ con. Kiến Thành quản chính trị. Thế Dân nắm quân. Trẩm hi vọng hai huynh đệ các con đồng tâm hiệp lực, bảo hộ Đại Đường cùng vượt qua cửa ải khó khăn này.

Lúc này Lý Thế Dân này mới hiểu được thâm ý của phụ hoàng. Đúng là đã giao quân quyền cho anh ta. Trong lòng anh ta mừng rờ, cũng không dám biểu lộ ra ngoài. Trên mặt vẫn tràn ngập bi thương, đập đầu một cái thật mạnh.

-Nhi thần tuân lệnh phụ hoàng!

Trong lòng Thái tử Kiến Thành cũng thầm thở dài một tiếng. Nếu phụ hoàng đã nói rõ như vậy, đã không có cách nào cứu vãn được nữa. Anh ta cũng chỉ đành dập đầu tạ ơn.

Lý Uyên lại ra lệnh cho hoạn quan lấy quân phù và quốc tỷ đến, ông ta giao quốc tỷ cho Kiến Thành.

-Dù trẩm chưa phong cho con làm Giám Quốc, nhưng con có thể thực hiện được việc Giám Quốc. Quốc tỷ vẫn do Phù Tỹ Lang quản lý. Nhưng bất cử lúc nào con cũng có thể sử dụng.

-Cảm ơn phụ hoàng đã tín nhiệm.

Lý Kiến Thành lại dập đầu tạ ơn một lần nữa. Ánh mắt anh ta lại không nhịn được liếc về phía chín miếng hổ phù trong hộp ngọc. Đó mới là quyền trong thiên hạ. Người nắm được quân, được cả thiên hạ. Anh ta làm sao có thề không hiểu. Chỉ có điều không ngờ phụ hoàng lại giao nó cho Nhị đệ. Điều này khiến Lý Kiến Thành cảm thấy thất vọng.

Đương nhiên, anh ta cũng có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của phụ hoàng. Trong lúc nguy cấp, lấy ổn làm trọng. Chỉ có điều chuyện Nhị đệ nắm quân quyền, hắn thật sự sẽ nghĩ tới chuyện lấy ổn làm trọng trước sao?

Trong lòng Lý Kiến Thành suy nghĩ hàng nghìn hàng vạn điều, không sao bớt lo lắng được.

Lý Uyên lại giao hộp ngọc binh phù cho Lý Thế Dân. Nhưng ông ta vẫn do dự một chút, lấy từ trong hộp ra bốn miếng Hổ Vệ phù. Đó là binh phù bốn vạn quân đóng ở Kinh Thành.

Hành động rất nhỏ này khiến mọi người ở đây đều cảm thấy kinh ngạc. Hành động này của Thánh Thượng đã trực tiếp để lộ tâm tư của ông ta. Trong xương tủy, Thánh Thượng vẫn không tin Tần Vương. Điều này khiến trong lòng Lý Kiến Thành lại dâng lên một tia hi vọng.

Lý Thế Dân trịnh trọng nhận binh phù. Trong lòng anh ta thầm cười khổ. Hiện tại Đại Đường có hai mươi mốt vạn đại quân. Năm vạn quân ở Ba Thục do Tề Vương Nguyên Cát nắm trong tay. Binh phù không điều động được hắn ta. Ba mươi nghìn quân bị quân Tùy vây khốn ở Tương Dương, cũng không có tác dụng.

Mà hiện tại binh phù bốn vạn quân đóng tại kinh thành lại bị phụ hoàng lấy đi. Trên thực tế anh chi nắm giữ chín vạn quân. Trong chín vạn quân này, tám vạn quân đóng tại quận Phi Phong vốn đã nằm trong tay anh ta. Nói cho cùng, nhiều nhất anh ta chỉ có được mười vạn quân Hán Trung, do La Nghệ nắm giữa. Nhưng La Nghệ lại là người của Thái tử.

Kỳ thật giao binh phù cho anh ta cũng chi là một hình thức mà thôi. Nếu như có một ngày phụ hoàng muốn thu hồi quyền quân của anh ta, anh ta dám không nghe theo sao?

Nghĩ vậy, Lý Thế Dân vừa dập đầu vừa nói:

-Nhi thần cám ơn phụ hoàng tín nhiệm. Mặt khác nhi thần còn có một việc, mong tự mình xin chi thị của phụ hoàng.

Lý Uyên gật đầu, nhìn mọi người nói:

-Các khanh đều lui xuống đi!

Mấy vị tướng quốc đứng dậy lui ra. Lý Thế Dân lại không nhịn được thoáng nhìn về phía Lý Kiến Thành. Anh ta thấy Lý Kiến Thành không hề động đậy, lại nhấc nhờ anh ta:

-Hoàng huynh có thể tạm thòi cũng lui ra được không?

Rốt cuộc Lý Kiến Thành không nhịn được, giận dữ nói:

-Nhị đệ, có chuyện gì mà không thể để huynh biết được?

Anh ta đã chưởng quản quốc tỷ, nấm giữ quyền to chính vụ. Cho dù anh ta mặc kệ đội quân, chẳng lẽ ngay cả một chút quyền nghe cũng không có sao?

Lý Thế Dân trầm ngâm một chút nói:

-Hoàng huynh, đây là chuyện nhà đệ. Thật xin lỗi!

Lý Kiến Thành bất đắc dĩ, chi đành phải đứng dậy giận dữ rời đi. Chờ sau khi Lý Kiến Thành đi, Lý Uyên mới cười nhạt, hỏi:

-Là chuyện gì vậy?

Đương nhiên ông ta biết, chắc chắn sẽ không phải là chuyện nhà gì. Lý Thế Dân đập đầu một cái thật mạnh nói:

-Phụ hoàng, làm ơn hãy triệu hồi Tử đệ về Trường An. Không thể khiến tứ đệ lại nắm quân quyền ở Ba Thục. Nếu không đất Thục trong tay tứ đệ nhất định sẽ bại vong. Thái Nguyên bị đánh bại. chính là trách nhiệm của tứ đệ.

Lúc này, Doãn Đức Phi tránh ở phía bình phong, trong lòng không khỏi nhảy dựng.

Đông cung điện Hiển Đức, nơi Thái Tử Lý Kiếụ Thành xử lý chính vụ, tiếp kiến đại thần địa phương. Kể từ sau khi Lý Uyên tuyên bố đem chính vụ quyền hành giao cho Thái Tử Kiến Thành, trong điện Hiển Đức nhanh chóng bắt tay vào chấn chỉnh, chủ yếu sắp xếp thêm chổ ngồi, xác định vị trí tương ứng với cấp bậc.

Trong đại điện, mấy tên Điện Trung Giám (giám sát trong điện) và bọn quan viên Lề Bộ đang bận rộn chỉ huy mấy chục tên tên thái giám bày trí tất cả những thứ triều hội cần, sáng mai Thái tử điện hạ lâm triều nghe báo cáo ở đây.

Ngoài đại điện, ánh nắng chiều tà làm Đông cung điện được chiếu rọi lấp lánh. Thái tử tẩy mã Dương Tuấn vội đi vào quảng trường Hiển Đức điện, bước nhanh vào phía trong điện mà bước đi.

Trong thư phòng Thiên điện của Thái Tử, Thái Tử Lý Kiến Thành đã trở lại, đang chắp tay sau lung đứng ở một mặt tường trước, nhìn chăm chú vào bức Vạn lý Hà Sơn được phóng to trên tường.

Đây là một bức bản đồ giang sơn của Đại Đường, vốn được chú thích bằng mấy loại màu, biểu trưng cho các thế lực, nhưng lúc này, màu đỏ thẩm vẽ càng ngày càng nhiều, mà màu trắng càng ngày càng ít. Đậu Kiến Đức màu đen và Lý Mật màu lam đều đã biến mất, màu tím nhạt của Đỗ Phục Uy và sắc xanh nhạt của Tiêu Tiển cũng đã biến mất vô tung tích, làm bức bản đồ trên chi còn một mảng lớn màu đõ thẩm hòa cùng một ít khối màu trắng.

Màu trắng là sắc màu của Đại Đường. Lý Kiến Thành bất đắc dĩ nhìn chăm chú vào khối màu trắng nhỏ này, đã bị màu đỏ thẩm của triều Tùy đoàn đoàn bao vây, chỉ còn lại có Quang Trung, quan nội Nam bộ, năm quận Lũng Tây cùng với Ba Thục. Lý Kiến Thành thở dài, nhấc tới một cây bút đỏ tô một nửa của Ba Thục cũng nhuộm thành màu đỏ.

Tình báo của Ba Thục không hay rồi, quân Tùy từ quân sự đến chính trị đều quản lý song song, không chi đánh bại quân Đường có ở quận Ba Đông, mà ở tất cả các quận đều trông chừng đầu hàng, đều ráo rào phản bội lại Đại Đường, trung thành với triều Tùy. Hiện tại quân Đường vẫn khống chế phía bắc quận Thục, mà quậnThục lấy hết phía nam làm thành lãnh thổ quốc gia của triều Tùy.

Có thể giữ được khu Ba Thục hay không, mấu chốt nằm ở trận chiến Thành Đô, mà có thế giữ vững được Thành Đô hay không, trong lòng Lý Kiến Thành cũng tràn đầy lo âu suy nghĩ.

Lúc này ở cửa chính thanh âm bẩm báo của hoạn quan truyền đến,

-Điện hạ, Dương Tầy Mã ở ngoài điện, nói có việc quan trọng bẩm báo Điện hạ.

-Cho vào!

Lý Kiến Thành buông bút đỏ xuống quay về chỗ ngồi xuống, phút chốc, Dương Tuấn vội vã đi vào thư phòng của Thái tử cúi người hành lễ:

-Tham kiến Thái tử Điện hạ.

-Có chuyện gì không?

-Hồi bẩm Điện hạ, vừa rồi Doãn Quý Bình đến chỗ vi thần, có một việc bẩm báo Điện hạ.

Lý Kiến Thành nhướng mày,

-Ngươi cứ mạnh dạn nói, không phải ấp a ấp úng.

-Vâng!

Dương Tuấn hành lễ, tiếp tục nói:

-Vâng, Doãn Đức Phi khiến phụ thân nàng chuyển lời Điện hạ, hôm nay Tần Vương kiến nghị Thánh Thượng về việc cần phải thay đổi chủ tướng của Ba Thục, yêu cầu thu hồi Tề Vương về.

Lý Kiến Thành lập tức ngồi thẳng người, đây đúng là việc mà y muốn biết khi Tần Vương yêu cầu y đi khỏi để nói chuyện với phụ hoàng.