Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 1068: Đại chiến Tùy Đường (10)




Trên ngọn núi Lương cách Kim Tòa Quan khoảng ba dặm, Trinh Giảo Kim ngồi trên lung ngựa ngắm nhìn Kim Tòa Quan ở xa xa. Nhìn một lúc lâu, y không khỏi nhếch miệng mỉm cười:

-Các ngươi có thấy không, đây không phải là một tòa thành đất sao? Quan ải như vậy sao có thề ngăn được chúng ta?

Một gã Lang tướng ở bên cạnh cần thận nhắc nhở:

-Trình Tướng quân, tuy rằng quan ải không cao lớn, nhưng ở bên trong quân Đường có ba ngàn người. Nếu ba ngàn người này ra sức cố thủ, chỉ sợ chúng ta sẽ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, không thể cường công.

-Đương nhiên ta biết!

Trình Giảo Kim trừng mắt nhìn y:

-Ta trải qua trăm trận chiến, loại chuyện này còn phải đề ngươi nhắc nhở sao?

Nói xong, y lại liếc qua gã Lang tướng hỏi:

-Ngươi có tước vị không?

Lang tướng bị Trình Giảo Kim hòi chuyện này, cũng chưa hiều ra sao nhưng vẫn khom người nói:

-Ty chức được phong làm Vi huyện Tử tước.

Trình Giảo Kim giơ ngón tay ra bấm: “Công, Hầu, Bá, Tử”, người này so với mình thấp hơn ba cấp.

Trong lòng của y bồng thấy nhẹ nhõm:

-Ừ! Nhắc nhở của ngươi cũng không tệ, chứng tò ngươi cũng rất tận tâm. Ra sức cho tốt., tranh thủ mà thăng lên làm Huyện bá.

Lúc này, y chợt nhớ tới một chuyện, tập trung nhìn về phía tây quan ải. Y nhớ rõ trên tình báo có nói ở phía tây quan ải có một cái gò đồi đất, đứng trên đồi đất có thề trực tiếp tấn công Kim Tòa Quan và trên đồi đất không có đóng quân.

Quả nhiên, Trình Giảo Kim nhìn thấy một ngọn đồi đất dựa vào thành trì nhưng chỉ có đỉnh núi là có trú binh, xây dựng hàng rào doanh trại, chỉ có khoảng năm trăm người. Trình Giảo Kim lập tức giận dữ, tin tình báo không chính xác nha!

Lúc này. một tên lính ở bên cạnh nói:

-Trình Tướng quân, Thám báo Tiêu Giáo úy đến.

Trình Giảo Kim quay đầu nhìn lại thì thấy Tiêu Diên Niên dẫn theo một đội thám báo hướng phía mình chạy đến. Y lập tức mim cười, thẳng ranh này lăn lộn không tệ, mới nhập ngũ không đến hai năm đã trờ thành Giáo úy rồi. Lại nói mình chính là người đã dẫn đường cho nó, nó gọi mình một tiếng cũng không phải là sai.

Tiêu Diên Niên cũng đã nhìn thấy Trình Giảo Kim, y lập tức cảm thấy mừng rỡ. Y vừa nhập ngũ liền gặp được Trình Giảo Kim, được Trình Giảo Kim chỉ bảo nhiều điều khiến cho y thu được lợi ích không nhỏ.

-Trình Tướng quân!

Tiêu Diên Niên hô to một tiếng, cưỡi ngựa chạy vội đến, khom người thi lễ:

-Tham kiến Tướng quân!

-Ha ha! Nghe nói hiền chất tiến vào Quan Trung, sao mới đó đã trở về?

-Hồi bầm Tướng quân, ty chức chạy đến tận huyện Đồng Quan, phát hiện xung quanh huyện không có một đội quân nào trú đóng. Ty chức không dám tiến quá sâu, sợ bị quân địch phát hiện, ảnh hưởng đến bố trí toàn cục của quân ta.

-Ừ! Không tệ! Đã biết suy nghĩ rồi.

Trình Giảo Kim khen ngợi hai tiếng, nhướng mày, lại cười hỏi:

-Hiền chất, ngươi có tược vị không?

Vừa mới hòi xong y lại mỉm cười:

-Đương nhiên là ngươi không có, ta hỏi việc dư thừa rồi.

Tiêu Diên Niên hơi cúi đầu ngượng ngùng, gãi đầu nói:

-Thật ra ty chức cũng có tước vị, là Kim thành Quận công...

-Cái gì?

Chân mày của Trình Giảo Kim bị dựng lên. râu ria trổ lên rất hung ác, đột nhiên cao giọng hỏi:

-Tại sao ngươi lại có tước vị?

Tiêu Diên Niên thấy Trình Giảo Kim nổi giận, không tránh khỏi nơm nớp lo sợ, vội nói:

-Trình Tướng quân đã quên sao? Năm ngoái Điện hạ ban bố Truy ân lệnh. Năm ngoái, sau cuộc đại chiến Tùy Đột, Dương Nguyên Khánh ban phát Truy ân lệnh, đối với Đại tướng quân Tùy trước đây, chỉ cần là ở trong cuộc chiến Triều Tiên, Đột Quyết hoặc với dân tộc Thố Dục Hồn có lập công lao đạt được tước vị, tân Tùy đều thừa nhận. Nếu con cháu hiện đang ở trong triều làm việc

còn có thể kế thừa tước vị, nhưng cao nhất cũng chỉ có thề kế thừa đến tước bị Quận công cấp một.

Phụ thân của Tiêu Diên Niên là Vũ Vãn Thành Đô, sau cuộc chiến với dân tộc Thổ Dục Hồn được phong làm Kim thành Quận công, bởi vậy Tiêu Diên Niên liền được kế thừa tước vị của phụ thân. Tuy nhiên đây chỉ là chuẩn tước vị, còn cần phải làm việc trong triều mười năm, sau đó mới được chuyển thành tước vị chính thức.

Sắc mặt Trình Giảo Kim lập tức đen đi, quay đầu ngựa trờ về đại doanh. Tiêu Diên Niên không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng tiến lên giải thích:

-Trình Tướng quân, hiện tại ty chức chỉ có hư tước, không có thổ địa bổng lộc. Thật ra là không có gì.

Trình Giao Kim nghe câu nào cũng không lọt tai. Tước vị của Tiêu Diên Niên đã kích động y lại là Quận công. Tiên sư bà nó chứ, Trình Giảo Kim hắn vẫn chỉ là một cái Huyện công cũng chỉ vì không có một người cha tốt sao?

Trở lại lều lớn, Trình Giảo Kim vỗ bàn một cái, tức giận nói với Tiêu Diên Niên:

-Ngươi tra xét tình báo thế nào mà nói trên Ngô Công Lĩnh chỉ có tháp canh, không có đóng quân. Hiện tại ngươi nhìn xem, phía trên là cái gì? Là cứt chim sao?

Tiêu Diên Niên thấy Trình Giảo Kim trở mặt, đoán là họa từ tước vị của mình mà ra, trong lòng y thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đành trả lời:

-Khi ty chức tra xét. đúng là ở trên đó chỉ có hai cái tháp canh. Đây là do sau khi quân Đường tới mới đóng quân. Thủ hạ của ty chức đã viết tin báo lại. Trình Tướng quân không biết sao?

-Biết cái đếch gì!

Trình Giảo Kim quát thẳng cổ:

-Ta hạn cho ngươi đến hừng đông ngày mai phải chiếm được Ngô Công Lĩnh, nếu không ta lấy tội nói dối quân tình chém đầu người, lúc đó đừng trách ta lòng lang dạ sói.

Tiêu Diên Niên đành phải hành lề theo nghi thức quân đội:

-Ty chức tuân lệnh!

Ngô Công Lĩnh ở phía tây Kim Tòa Quan, nương tựa vào Kim Tòa Quan, vì hình dáng giống với con rết nên có tên như vậy. Mặt đông là dốc đứng, phía tây bằng phẳng, đứng trên đĩnh núi có thể trực tiếp bắn tên vào trong Kim Tòa Quan, là tử huyệt của Kim Tòa Quan. Ân Khai Sơn cũng ý thức được mối nguy hiềm này, sau khi phát hiện ra dấu hiệu quân Tùy xuất binh đến đạo Đồng Quan, lập tức cho năm trăm lính đến trú đóng trên đĩnh núi, đồng thời xây dựng một cái doanh trại nhỏ.

Hoàng hôn, Tiêu Diên Niên dẫn theo một trăm thủ hạ ẩn trong một rừng cây dưới chân núi phía tây, y chăm chú quan sát binh doanh trên đĩnh núi. Ngọn núi cũng không cao chỉ hơn hai mươi trượng, đất bazan dày, lớp này chồng lên lớp kia bụi gai dày đặc. Địa hình cũng không dốc đứng, thoai thoải từ chân núi đến đỉnh núi.

Tiêu Diên Niên tìm hai gã Lừ soái đến, ba người cùng thương lượng đối sách. Tiêu Diên Niên nói:

-Chúng ta chỉ có một trăm huynh đệ, không có khả năng cường công, chỉ có nhân lúc trời tối mà đánh lén. Đêm nay, chúng ta chia hai đường lên núi.

Một gã Lừ soái nói:

-Tất cả mọi người đều có túi đựng dầu hỏa. có thể dùng hòa công, một mồi lửa đốt cháy doanh trại.

Tiêu Diên Niên nhìn hai tòa tháp canh trên núi, gật gật đầu:

-Nếu dùng hòa công chỉ cần hai mươi huynh đệ là đủ không cần phải chia hai đường.

Một gã Lừ soái khác cũng đề nghị:

-Trước tiên đem dầu hỏa đến chổ khe núi giấu đi, như vậy hai mươi huynh đệ này có thế mặc quần áo nhẹ lên núi.

Ba người đều là thám báo có kinh nghiệm phong phú. ngươi một câu ta một câu liền quyết định dùng phương pháp đánh lén.

Màn đêm dần buông xuống, mây đen dày đặc, một vầng trăng tròn lúc ẩn lúc hiện khiến cho mặt đất lúc sáng lúc tối. Dưới chân núi, vài bóng đen lợi dụng vực sâu trên sườn núi và bụi cây yểm hộ, đem hơn trăm túi dầu hòa chậm rãi vận chuyền đến một chỗ vực sâu cách hàng rào doanh trại trên núi khoảng chừng vài chục trượng, nếu tiếp tục tiến về phía trước nhất định sẽ bị binh lính trong tháp canh phát hiện.

Vừa bước sang canh một, Tiêu Diên Niên suất lĩnh hai mươi thám báo bắt đầu chậm rãi tìm đường lên đĩnh núi. Khi mặt trăng ẩn trong mây, mặt đất phủ một màu đen, bọn họ nhanh chóng tiến lên. Khi ánh trăng xuất hiện, bọn họ lập tức án

binh bất động. Quãng đường từ chân núi lên đĩnh núi ước chừng khoảng hai mươi trượng nhưng phải mất gần nửa canh giờ.

Bọn lính đều trốn vào cái mương chửa dầu hỏa. Mương là một đầu của rành đất dài, đủ cho tất cả mọi người ẩn thân. Mọi người trốn trong khe, nín thở chờ mệnh lệnh. Tiêu Diên Niên dẫn theo một gã xạ thủ, chậm rãi đi lên, tìm được một vị trí lý tưởng. Lúc này, khoảng cách từ chồ hai người lên đến tháp canh chỉ vào khoảng mười trượng.

Tiêu Diên Niên đưa mắt liếc đồng đội một cái, chỉ vào tòa tháp canh ở phía nam, ý là tòa tháp ở phía nam đó sẽ do gã xử lý. Gã xạ thủ gật gật đầu, lấy từ trong túi ra một mũi tên tẩm độc.

Đây là vật phẩm thiết yếu trong hành trang của thám báo quân Tùy. Tẩm chất kịch độc “Mạt mạt mộc”, gặp máu là chết, làm cho kẻ địch không kịp báo động.

Tiêu Diên Niên cũng lấy ra một mũi tên độc, gắn vào ưong máng nỏ, chậm rãi giương nỏ lên, nhắm thẳng vào tên lính gác ở tháp canh phía bắc.

Đúng lúc này, ở mặt nam truyền đến một tiếng “tạch..là do đồng đội của y đã bắn tên rồi. Ngay tại thời điềm tiếng “tạch” kia vang lên. Tiêu Diên Niên cũng óp cò, một mũi tên từ trong nỏ bắn ra, hướng gã lính trên tháp canh bay tới, tốc độ như tia chớp.

Tên nhanh như điện, hai gã lính canh trên tháp không có chút đề phòng, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, bị xử lý một cách nhanh gọn. Tiêu Diên Niên và mấy cung thủ đưa mắt nhìn nhau, đồng thời giơ nắm tay biểu hiện sự hưng phấn. Tiêu Diên Niên quay đầu lại ngoắc tay, hai mươi lính Tùy đang trốn dưới vực sâu nhảy dựng lên, lung đeo những túi dầu hỏa lớn, nhanh chóng chạy về phía doanh trại trên đỉnh núi.