Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 1072: Đại chiến Tùy Đường (14)




-Ổn định trận hình, không nên bối rối!

Lý Hiếu Cơ lớn tiếng quát to nhưng đã không còn ai để ý tới y. Thanh âm của y bị dìm ngập trong tiếng gào thét hoảng sợ.

-Vương gia, quân đội xong rồi, mau trốn thôi!

Vài tên thân binh lo lắng vạn phần, ra sức khuyên bảo Lý Hiếu Cơ.

Lý Hiếu Cơ gặp phải tình trạng binh bại như núi lở, không khỏi thở dài một tiếng. Y đã nói tân binh không thể ra trận, Thái tử vẫn cố tình không nghe…

Lý Hiếu Cơ quay đầu ngựa bỏ trốn, hơn trăm thân binh vây quanh y, liều chết bảo vệ Lý Hiếu Cơ chạy về phía nam.

Trình Giảo Kim chưa từng trải qua một trận chiến nào như vậy, chưa đánh đã tan, so với loạn phỉ Trung Nguyên năm đó còn không bằng. Y không kìm nổi cười to một tiếng:

-Con mẹ nó, đây là binh lính sao? So với mấy con mụ lẳng lơ còn không bằng, đụng một cái liền ngã nhào.

Một gã Lang tướng bên cạnh thấp giọng đề nghị:

-Tướng quân, chẳng phải Điện hạ nói giết không bằng bắt sống sao? Nếu bắt đám người này làm tù binh, có lẽ phần thưởng sẽ rất cao.

Một câu này đã nhắc nhở Trình Giảo Kim. Đúng! Sao y lại quên mất điều này. Trình Giảo Kim vội vàng hô to:

-Bắt sống tù binh!

Kỵ binh quân Tùy thay đổi trận hình, biến thành hai con rắn dài, bọc ở hai cánh trái phải của đám bại binh, kéo về phía xa, giống như đang triển khai một cái túi tiền thật lớn, đem bao vây mười ngàn lính Đường đang chạy toán loạn.

-Đầu hàng không giết!

Mấy ngàn quân Tùy cao giọng hô to. Lính Đường đại bại, rơi vào đường cùng đều quỳ xuống đất đầu hàng. Lúc này, dũng khí của Trình Giảo Kim tăng gấp đôi, dường như y đã nhìn thấy tước vị Quốc công đang vẫy gọi mình.

Y lập tức hạ lệnh để lại một ngàn quân trông coi tù binh, bản thân y thì dẫn chín ngàn kỵ binh đánh về phía nội địa Quan Trung.

Đây là đội quân Tùy đầu tiên tiến vào nội địa Quan Trung. Trình Giảo Kim liên tiếp công phá huyện Hoa Nguyên và huyện Tam Nguyên, khiến cho Quan Trung chấn động.



Lúc này, chiến trường phía đông Quan Trung cũng trở nên vô cùng ác liệt. Chủ tướng phụ trách phòng thủ chiến tuyến phía đông Quan Trung là Hoài An Vương Lý Thần Thông. Y suất lĩnh ba mươi ngàn bộ đội trấn thủ Đồng Quan và Bồ Tân Quan. Lúc này Lý Thần Thông đang phải chịu một áp lực cực lớn, một trăm ngàn quân Tùy áp sát đông tuyến, trong đó có hai mươi ngàn quân tấn công Đồng Quan, tám mươi ngàn quân tấn công Bồ Tân Quan.

Cầu treo bằng dây cáp phía ngoài Bồ Tân Quan đã bị dỡ bỏ nhưng Thượng thư Bộ Công của triều Tùy là Lý Xuân lại suất lĩnh ba ngàn thợ thủ công, chỉ mất thời gian ba ngày đã xây dựng xong một cái cầu nổi vô cùng chắc chắn, giúp cho quân Tùy thuận lợi vượt qua Hoàng Hà, binh áp Bồ Tân Quân.

Đã hai ngày nay Lý Thần Thông không ngủ. Lòng y hiểu rõ tình hình hơn ai khác, triều Đường đã đến thời khắc nguy nan nhất. Hoặc có thể nói, đại thế đã mất. Dù cho thế nào đi nữa, ba mươi ngàn quân của y cũng không thể ngăn cản một trăm ngàn đại quân tấn công. Vậy y nên đi nơi nào?

Lý Thần Thông chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, trong lòng vô cùng lo lắng bất an. Lúc này, Đại tướng tâm phúc của y là Sử Vạn Bảo đi đến:

-Vương gia, ty chức có mấy lời muốn nói.

Lý Thần Thông gật đầu:

-Vào nói đi!

Sử Vạn Bảo vốn là đại hiệp Trường An, dẫn một đội quân tạo phản ở Quan Trung. Trước khi Lý Uyên tiến vào Quan Trung, y đầu hàng Lý Thần Thông, lại lợi dụng thanh danh của mình, thuyết phục mấy đội phản tặc khác đầu hàng, vì thế chiếm được công lớn trong việc Lý Uyên nhanh chóng bình định Quan Trung, được phong làm Nguyên Quốc công.

Lúc này, y hiểu rõ thế cục hơn ai hết, mắt thấy đại thế của triều Đường đã mất, y sao có thể không vì mình mà tìm kiếm một đường lui đây? Chẳng lẽ muốn bắt Sử Vạn Bảo hắn phải tuẫn tang theo Lý Đường? Đây là việc tuyệt đối không thể.

Tuy nhiên Sử Vạn Bảo cũng biết, Lý Thần Thông là tôn thất Lý Đường, không thể nào đầu hàng quân Tùy, chỉ có thể dùng kế để y điều mình đi.

-Vương gia, ty chức đang suy nghĩ, vì sao chúng ta phải tử thủ Quan Trung? Chẳng lẽ không thể vì chính mình tìm một đường lùi hay sao?

Lý Thần Thông nhìn Sử Vạn Bảo một cái, y biết gã thủ hạ này của mình có rất nhiều ý tưởng, có lẽ y thực sự có biện pháp nào chăng. Lý Thần Thông bèn hỏi:

-Ngươi muốn nói điều gì?

-Ty chức đang suy nghĩ, quân Đường nên mở một thông đạo từ Quan Trung tới Lũng Hữu. Nếu Quan Trung không giữ được, vậy thì đơn giản là lùi về Lũng Hữu. Nếu có thể, chiếm lại Hà Tây, lợi dụng Lũng Hữu và Hà Tây làm căn cơ, tiếp tục phát triển về hướng tây. Đất đai ở phía tây rộng rãi, có lẽ có thể xây dựng lại Tây Đại Đường.

Lý Thần Thông thở dài:

-Chỉ sợ Thánh thượng không muốn rời khỏi Quan Trung.

-Vương gia có thể đi mà! Đi đạo Lạc Thủy sau đó ngược bắc đến đạo Quan Nội, thừa dịp Phong Châu và quân Linh Võ không có quân Tùy trấn thủ chiếm lấy hai nơi này, cướp lấy lương thực, tiếp tục giết đến Hà Tây. Vương gia, triều Tuy dốc toàn bộ quân đội vây khốn Quan Trung, tất nhiên sẽ có rất nhiều địa phương không có quân trấn thủ, đúng là một cơ hội rất tốt nha!

Lý Thần Thông cúi đầu không nói gì. Y cảm giác việc này quá mạo hiểm. Sau khi do dự thật lâu, y cúi đầu nói:

-Chỉ sợ binh sĩ không chịu theo ta mạo hiểm.

Trong lòng Sử Vạn Bảo thầm thở dài, Lý Thần Thông này thật không thể làm đại sự, không có chút quyết đoán nào.

-Nhưng Vương gia, hiện tại Quan Trung ngàn cân treo sợ tóc, một trăm ngàn quân Tùy tập trung ở bên ngoài. Nếu không có biện pháp thoát khỏi cục diện này, chúng ta cũng sẽ bị vây ở Bồ Tân Quan. Vương gia, tính thế rất nguy cấp!

-Chuyện này ta hiểu. Ta đang đợi tin tức từ phía triều đình. Nhất định Thái tử sẽ điều viện quân tới. Y đã hứa với ta, sẽ nhanh chóng phái viện quân đến. Chúng ta hãy chờ thêm một chút.

Trong lòng Sử Vạn Bảo cười lạnh một tiếng, y không muốn chờ thêm nữa. Đúng lúc này, một tên lính chạy đến bẩm báo:

-Khởi bẩm Vương gia, việc lớn không tốt. Tướng Tùy là Tần Quỳnh dẫn năm mươi ngàn quân tiến đánh đạo Lạc Thủy.

Tin này khiến Lý Thần Thông chấn động, sự lo sợ khiến y hoảng loạn, chẳng còn quan tâm đến thân phận, vội hỏi Sử Vạn Bảo:

-Sử Tướng quân, hiện tại chúng ta nên làm thế nào?

Trong lòng Sử Vạn Bảo thầm nghĩ, lúc này không đi còn đợi đến khi nào? Y lập tức nói:

-Vương gia, hai mặt Bồ Tân Quan có thể phòng ngự, nhưng Đồng Quan thì không được. Bên đó chỉ có năm ngàn quân trấn thủ. Nếu quân Tùy chiếm được Đồng Quan thì xong rồi. Ty chức nguyện dẫn mười ngàn quân đi tiếp viện cho Đồng Quan. Xin Vương gia khẩn trương thục giục triều đình điều viện quân tới, thành bại chính là ở lúc này.

Trong lòng Lý Thần Thông vô cùng cuống quít, không rảnh để suy nghĩ dụng ý của Sử Vạn Bảo. Tuy nhiên mười ngàn quân vẫn có vẻ hơi nhiều một chút. Y suy nghĩ một chút rồi nói:

-Cũng tốt! Ngươi có thể dẫn năm ngàn quân nhanh đến tiếp viện Đồng Quan. Ngươi sẽ là Chủ tướng Đồng Quan, Thiệu Trung làm Phó tướng. Về vấn đề viện quân ta sẽ thúc giục triều đình.

Lý Thần Thông trích năm ngàn quân giao cho Sử Vạn Bảo, lệnh cho y trấn thủ Đồng Quan. Đêm hôm đó, Sử Vạn Bảo nhân lúc trời tối xuất phát, nhằm thẳng hướng Đồng Quan. Sáng sớm hôm sau, Sử Vạn Bảo đã dẫn năm ngàn quân đến Đồng Quan.

Tướng trấn thủ Đồng Quan cũng là một gã thuộc hạ tâm phúc của Lý Thần Thông, tên là Thiệu Trung. Y vừa nghe nói Sử Vạn Bảo tới tiếp quản phòng thủ Đồng Quan, lập tức ra khỏi thành năm dặm tiếp đón. Thiệu Trung quỳ một gối trước ngựa của Sử Vạn Bảo:

-Ty chức tham kiến Sử Đại tướng quân!

Sử Vạn Bảo chỉ roi ngựa vào y:

-Bắt lại cho ta!

Một đám lính nhào đến, trói gô Thiệu Trung xuống mặt đất. Thiệu Trung hô to:

-Sử Tướng quân, ty chức vô tội!

Sử Vạn Bảo cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Thiệu Trung, lại sai người bắt giữ toàn bộ thân binh của y, sau đó dẫn quân đến Đồng Quan, triệu tập mười mấy tên tướng lĩnh đến nói chuyện.

Trên đại sảnh, Sử Vạn Bảo đang ngồi trên chủ vị, lạnh lùng nhìn hai mươi mấy tên Thiên tướng và Lang tướng. Bốn phía xung quanh đại sảnh có mấy trăm tên giáo đao đang đứng, khiến cho hai mươi mấy tên tướng lĩnh có chút cảm giác bất an.

-Các vị Tướng quân, trước tiên, ta nói với các vị một tin tức, Tần Quỳnh dẫn theo năm mươi ngàn quân Tùy tiến đánh đạo Lạc Thủy. Năm mươi ngàn quân Tùy ở sau lưng chúng ta, khiến chúng ta hai mặt thọ địch. Các vị thử nói xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng kinh hô. Vẻ mặt hai mươi mấy tướng lĩnh đều lộ rõ sự hoảng sợ. Mọi người xì xào bàn tán. Sử Vạn Bảo ho khan một tiếng thật mạnh, cắt đứt dòng nghị luận của đám tướng lĩnh, lạnh lùng nói:

-Ta hỏi lần nữa, hiện tại chúng ta nên làm gì?

Các tướng lĩnh bỗng nhiên hiểu rõ ý tứ của Sử Vạn Bảo, cùng nhau quỳ một gối nói:

-Nguyện ý nghe theo sự sắp đặt của Sử Tướng quân!

Sử Vạn Bảo đắc ý mỉm cười, đứng lên nói:

-Tốt! Các vị Tướng quân, hiện tại, quân Đường đã mất đi đại thế. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chúng ta cần phải suy nghĩ cho tiền đồ của mình. Vì thế ta quyết định, mở Đồng Quan đầu hàng quân Tùy. Nếu có người không cùng ý kiến, có thể đi, Sử Vạn Bảo ta tuyệt không miễn cưỡng.

-Chúng ta nguyện cùng Sử Tướng quân hàng Tùy!

Các tướng đều tỏ vẻ nhất trí nguyện ý đầu hàng.

Ánh mắt Sử Vạn Bảo đảo qua một vòng, thấy mọi người đều đồng ý đầu hàng, y gật đầu:

-Truyền mệnh lệnh của ta, mở thành Đồng Quan đầu hàng quân Tùy.

Rốt cuộc quân Đường phòng ngự ở tuyến đông cũng hỏng rồi. Nhờ Tướng thủ Đồng Quan Sử Vạn Bảo mở thành đầu hàng, Bùi Hành Nghiễm dẫn hai mươi ngàn quân Tùy tiến vào Đồng Quan. Cộng thêm năm mươi ngàn quân của Tần Quỳnh, tất cả có một trăm năm mươi ngàn đại quân vây khốn Bồ Tân Quan.

Ngay vào đêm Bồ Tân Quan bị quân Tùy bao vây, trong binh doanh quân Đường ߠBồ Tân Quan đã xảy ra nội chiến. Mấy ngàn quân Đường không muốn tiếp tục chiến đấu cho triều Đường nên tạo phản, mở thành đầu hàng quân Tùy. Quân Tùy chiếm được Bồ Tân Quan, Lý Thần Thông tuyệt vọng, rút kiếm tự sát.

Lý Thần Thông chết đồng nghĩa với việc toàn bộ đông tuyến của quân Đường ở Quan Trung thất thủ, một trăm năm mươi ngàn quân Tùy tiến vào Quan Trung.