Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 123: Giết gà dọa khỉ




Đang lúc hoàng hôn, xe ngựa của Lễ Bộ Thượng thư Vũ Văn Bật tiến vào phường Sùng Nhân, đứng ở trước cửa phủ Bùi. Bùi Củ đã được bẩm báo trước, đứng chờ ở cửa. Vũ Văn Bật đi xuống xe ngựa, hướng Bùi Củ chắp tay cười nói:

- Chưa hẹn trước, đã quấy rầy Bùi sứ quân rồi!

Bùi Củ hiện đảm nhiệm Hoàng Môn Thị Lang, cũng là một trong những trọng thần của triều đình. Vóc người ông ta trung bình, mặt gầy, để râu dài. Mặc dù tuổi gần sáu mươi nhưng bề ngoài nhìn có vẻ khá trẻ, rất có chút cảm giác cốt đạo tiên phong.

Bùi Củ cũng đã nghe nói đến việc đám người Hạ Nhược Bật, Độc Cô La, Nguyên Thọ bị bắt. Mà lúc này, Vũ Văn Bật bình thường không lui tới nhiều lắm lại tới cửa thăm hỏi, ông liền mơ hồ đoán được, mười phần là liên quan đến đám người Độc Cô La.

Nhưng ngoài mặt, Bùi Củ lại vô cùng nhiệt tình khách khí, ông cười ha hả nói:

- Công Phụ huynh nói gì vậy, thế nào gọi là quấy rầy? Bình thường mời đều mời không được, ngày hôm nay khó khăn mới đến cửa một chuyến, hôm nay không mời Công Phụ huynh uống say, ta sẽ không cho huynh về.

Hai người đều cười ha ha, cười xong, Bùi Củ chìa tay:

- Công Phụ huynh, mời!

- Bùi hiền đệ, mời!

Hai người thân thiết đi vào Bùi phủ, ngồi xuống bên ngoài thư phòng của Bùi Củ. Người nhà mang lên cho họ đồ điểm tâm, một bầu rượu nóng, Bùi Củ rót cho Vũ Văn bật một chén rượu, cười nói:

- Uống say chỉ là nói vui thôi, nhưng Công Phụ huynh đích xác phải uống với ta hai chén.

Ông ta tự rót cho mình một chén đầy, nâng chén cười nói:

- Công Phụ huynh, kính huynh một chén trước.

- Hiền đệ khác là ta nên kính trước.

Vũ Văn Bật uống một hơi cạn sạch, ông ta lại xách bầu rượu rót đầy cho Bùi Củ, hai người uống vào vài chén rượu, lại hàn huyên vài câu, dần dần đem đề tài dẫn đến câu chuyện xảy ra ngày hôm nay.

- Công Phụ huynh, nghe nói Hạ Nhược Bật bất ngờ ám sát Tấn Vương, việc này hơi kỳ quái. Đây là duyên cớ gì, Công Phụ huynh biết không?

Vũ Văn Bật cười khổ một tiếng nói:

- Ngay tại giữa trưa ngày hôm qua, trên võ đài ngay bên cạnh Bùi phủ đã xảy ra một trận luận võ, chuyện này Bùi hiền đệ biết không?

Bùi Củ gật gật đầu:

- Ta sau khi hồi phủ có nghe thấy. Nghe nói là ân oán giữa Hạ Nhược Bật và người cháu của Dương Thái Phó, tuy nhiên Hạ Nhược Bật già mà không giữ tôn trọng, tranh hơn thua với vãn bối, có chút không ra thể thống gì.

- Hừ! Hắn bởi vì đứa con bị đứa cháu của Dương Thái Phó giết chết, một lòng báo thù. Kỳ thật hôm nay xảy ra vụ án giết người tại vùng ngoại thành, chính là tiếp diễn của sự việc tối hôm qua.

Bùi Củ nhướn mày:

- Ý tứ của Công Phụ huynh là, Hạ Nhược Bật kỳ thật là muốn giết cháu nội của Dương Thái Phó. Một khi đã như vậy, vì sao lại kéo theo Tấn Vương đi vào. Ta nghe nói Tấn Vương lúc ấy cũng mới tới hiện trường. Chẳng lẽ Hạ Nhược Bật không biết, có mặt Tấn Vương mà động võ, vậy biến thành ám sát rồi. Đạo lý đơn giản như vậy mà hắn còn không hiểu sao?

- Là Hạ Nhược Bật sơ suất, hắn thật không ngờ Tấn vương sẽ tiễn Dương Nguyên Khánh, hơn nữa hắn trước đó cũng có tra xét qua nhưng không có tra được, không ngờ trong xe ngựa là Tấn Vương. Đây cũng là vận mệnh của Hạ Nhược Bật đã như vậy rồi.

Vũ Văn Bật không dám nói cho Bùi Củ, đây là một cái bẫy. Nếu nói, chỉ sợ Bùi Củ cũng sẽ không giúp ông ta. Vũ Văn Bật lại nói:

- Kỳ thật Hạ Nhược Bật lỗ mãng, đó là hắn gieo gió gặt bão, chúng ta cũng không quan tâm. Mấu chốt là hắn không ngờ làm liên lụy đến đám người Độc Cô đại tướng quân và Nguyên Thọ. Hiện tại Độc Cô huynh đệ bị bắt, Nguyên Thọ bị bắt, khiến cho lòng người hoảng sợ. Kỳ thật bọn họ là vô tội. Làm đồng liêu, chúng ta hẳn là thay bọn họ nói vài câu công đạo, Bùi hiền đệ nghĩ sao?

Nói đến phần này, Bùi Củ liền hoàn toàn hiểu được ý đồ đến đây của Vũ Văn Bật, chính là muốn mình nói hộ vài câu giúp cho đám Độc Cô La. Nhưng Bùi Củ không biết, Vũ Văn Bật là đặc biệt đến tìm mình, chính là để mình là người biện hộ cho mọi người, làm một loại thư cầu xin liên danh, ông liền cười hỏi:

- Vậy cần ta làm gì nữa?

Kỳ thật ý tứ của Trương Cẩn, việc dời đô tốt nhất tìm Vũ Văn Thuật biện hộ cho, hơn nữa Vũ Văn Bật và Vũ Văn Thuật là cùng tộc, hiệu quả biện hộ sẽ tốt hơn. Nhưng Vũ Văn Bật cũng rất hiểu con người Vũ Văn Thuật, để Vũ Văn Thuật đi biện hộ cho, kết quả cuối cùng rất có khả năng không cứu được Độc Cô La, ngược lại Vũ Văn Thuật sẽ ném đá xuống giếng. Hắn ta chính là một người như vậy, không thể tin tưởng được.

Quan hệ giữa Vũ Văn Bật và Bùi Củ khá tốt, mà huynh đệ họ Bùi gần đây nhận được quan tâm sâu sắc của Thánh Thượng, trước mặt Thánh Thượng nói rất có trọng lượng, để hắn làm người trung gian là lựa chọn không tồi.

Vũ Văn Bật liền cười nói:

- Kỳ thật ngày đó trên triều đình cũng đàm luận việc dời đô, cũng không phải phản đối mọi người việc dời đô, chỉ có điều cảm thấy quá nóng vội. Thánh Thượng vừa mới yên vị đã dời đô, tất cả mọi người sẽ lo lắng Hoàng Thượng là nhất thời hứng khởi, không ý thức được tầm quan trọng của việc dời đô. Nếu Thánh Thượng có thể suy xét chu toàn, ta nghĩ tất cả mọi người sẽ bình tĩnh hòa nhã ngồi xuống thảo luận, muốn mời Bùi hiền đệ thay ta đem chuyển ý tứ này lên cho Thánh Thượng.

Trong lòng Bùi Củ tức thì sáng rõ, Thánh Thượng quả nhiên có thủ đoạn, dùng kế nhỏ đã khiến cho các quý tộc Quan Lũng khuất phục rồi. Bùi Củ là sĩ tộc Hà Đông, thái độ của ông ta đối với việc dời đô là duy trì trung lập. Nhưng có một điều, sau khi dời đô, thế lực quý tộc Quan Lũng khẳng định sẽ giảm xuống. Vậy thì sự thay đổi sau đó là lực ảnh hưởng của sĩ tộc phương Bắc sẽ tăng lớn, dời đô đối với họ Bùi là có lợi.

Nếu các quý tộc Quan Lũng đã khuất phục, vậy ông cũng bằng lòng làm người trung gian.

- Được rồi! Ta có thể đi nói một câu với Thánh Thượng, không biết Công Phụ huynh hy vọng ta đi lúc nào?

- Chuyện quá khẩn cấp, ta hy vọng Bùi hiền đệ đi ngay bây giờ.

Trong Ngự thư phòng, Dương Quảng vừa mới dùng xong bữa tối, theo thói quen hắn sẽ quay trở lại Ngự thư phòng để phê duyệt tấu chương. Hàng ngày hắn có rất nhiều công việc phải xử lý, khiến cho Hoàng đế hắn đây có chút vất vả.

Lúc này, Dương Quảng đang nghe Hình Bộ Thượng thư Trương Hành báo cáo. Trương Hành phụ trách thẩm tra xử lý vụ án Hạ Nhược Bật ám sát Tấn vương, ông ta vô cùng đắc lực, hết thảy đều dựa theo ý tứ của Dương Quảng để xử lý ổn thỏa thích hợp.

- Điện hạ, Nguyên Trụ cũng thừa nhận hắn tham dự vào vụ án mưu sát Tấn vương.

- Độc Cô thì sao? Còn Nguyên Thọ nữa, bọn họ thừa nhận không?

Dương Quảng lại hỏi.

- Độc Cô La và Độc Cô Chỉnh cũng không chịu thừa nhận. Nguyên Thọ nói nếu bệ hạ bắt hắn thừa nhận, hắn sẽ thừa nhận.

- Thật sao? Người này cũng khéo đưa đẩy quá nhỉ?

Dương Quảng cười cười, tiếp nhận xem lời khai bọn họ. Lời khai của Độc Cô la dùng máu để viết thành hai chữ “vô tội”, màu máu đỏ sẫm vô cùng chói mắt.

Lời khai của Độc Cô Chỉnh lại viết rất nhiều, nguyên nhân hậu quả viết vô cùng rành mạch, cuối cùng còn viết: “'Thần tán thành Hạ Nhược Bật giết Dương Nguyên Khánh, việc này không đáng lo! Nhưng ám sát Tấn vương, tuyệt không có lòng này, mong bệ hạ minh xét!”

Trương Hành thật cẩn thận quan sát sắc mặt, lời nói, ông ta thấy giọng điệu của Dương Quảng tuy rằng tùy ý, nhưng vẫn không che giấu được sự bất mãn trong lòng. Trương Hành vội vàng nói:

- Bệ hạ, thần có thể cam đoan, trước hừng đông ngày mai có thể một lần nữa lấy được khẩu cung bọn họ, nhất định sẽ làm bệ hạ hài lòng.

Dương Quảng trầm tư một lát. Đúng lúc này, hoạn quan ở cửa bẩm báo:

- Bệ hạ, Hoàng Môn Bùi Thị Lang có chuyện quan trọng xin cầu kiến bệ hạ.

- Tuyên hắn yết kiến!

Dương Quảng còn phải suy xét về chuyện đám người Độc Cô La một chút, liền nói với Trương Hành:

- Ngươi ra bên ngoài chờ một lát, trẫm suy xét chút đã, đợi lát nữa sẽ lại tuyên ngươi vào.

- Tuân mệnh!

Trương Hành chậm rãi lui xuống.

Một lát, Bùi Củ được hoạn quan dẫn vào Ngự thư phòng, ôg ta tiến lên hành lễ thật sâu:

- Thần Bùi Củ tham kiến bệ hạ.

- Bùi ái khanh, muộn như vậy mà gặp trẫm, có việc gấp gì sao?

- Bệ hạ, về hội triều ngày mai, thần có một tấu án muốn trình lên bệ hạ để thảo luận, xin bệ hạ xem trước.

Nói xong, Bùi Củ đem một quyển tấu chương cung kính đưa cho Dương Quảng. Dương Quảng tiếp nhận tấu chương xem một lần, không ngờ là tấu án đề nghị dời đô Lạc Dương, hắn nhìn thoáng qua Bùi Củ, trong lòng dường như hiểu gì đó, Bùi Củ này thật tinh mắt mà! Không ngờ tại thời khắc mấu chốt này lại nắm được cơ hội.

- Bùi ái khanh, ngươi như thế nào mà đề nghị dời đô?

Bùi Củ khom người nói:

- Bệ hạ, lần trước bệ hạ tại triều đường đề xuất việc rời đô Lạc Dương. Thần nhất thời không kịp chuẩn bị tâm lý, sau đó thần suy xét lại, thần vô cùng tán thành việc tính sâu nghĩ kỹ của Bệ Hạ rời đô Lạc Dương. Thần cho rằng, dời đô Lạc Dương là mấu chốt phục hưng Đại Tùy ta, tuyệt đối không thể bị một số ít sĩ tộc cản trở. Ngày mai thần sẽ kiên quyết ủng hộ bệ hạ dời đô Lạc Dương.

- Trẫm hiểu lòng trung thành của Bùi ái khanh, nhưng quá đông người phản đối mà! Chỉ với lực một mình Bùi ái khánh, chỉ sợ là quá khó khăn.

Dương Quảng là ám chỉ Bùi Củ, Bùi Củ trong lòng hiểu được, ông ta khẽ cười nói:

- Thần có thể thuyết phục đám người Lại bộ Thượng thư Ngưu Hoằng, Ngự Sử Đại Phu Bùi Uẩn, Nội Sử Thị Lang Ngu Thế Cơ cùng nhau ủng hộ phương án của thần, cũng không hẳn là lực của một mình thần.

- Tốt!

Dương Quảng vỗ bàn:

- Trẫm chờ mong biểu hiện ngày mai của ngươi.

Bùi Củ lại cùng Dương Quảng thảo luận cụ thể buổi hội triều ngày mai một chút rồi lui xuống. Trong lòng Dương Quảng đã có phương án xử trí đám người Độc Cô La, hắn lập tức ra lệnh:

- Nhanh chóng tuyên Trương Hành yết kiến!

Bùi Củ đi ra cung Đại Hưng, trèo lên lên xe ngựa, tộc đệ Bùi Uẩn ngồi bên trong xe ngựa của ông. Khi Bùi Uẩn đảm nhiệm Ngự Sử Đại Phu, thì họ Bùi cũng là trọng thần trong triều đình. Đợi Bùi Củ lên xe, Bùi Uẩn vội hỏi:

- Tình huống như thế nào rồi?

Bùi Củ nửa ngày không nói gì, đợi xe ngựa chuyển động, ông nhắm mắt lại, thân hình khẽ lắc lư theo xe, sau một lúc lâu, ông mới thản nhiên nói:

- Ý đồ của Thánh Thượng rất rõ ràng, ông ấy muốn nâng đỡ sĩ tộc đối phó với quý tộc Quan Lũng, nhưng ông ấy lại không muốn sĩ tộc phát triển lớn mạnh. Cho nên ta đoán chừng ông ấy chèn ép đối với quý tộc Quan Lũng không không quá độc. Địa vị Bùi gia chúng ta sẽ được quyết định vào buổi triều sớm ngày mai.

Ban đêm cùng ngày, Dương Quảng liền hạ chỉ tuyên bố quyết định xử trí đối với đám người Hạ Nhược Bật, Độc Cô La. Tống quốc công Hạ Nhược Bật âm mưu ám sát Tấn Vương, chứng cứ vô cùng xác thực, tội không thể dung tha, đem Hạ Nhược Bật xử tội chết, tước đoạt hết tất cả chức quan cùng tước vị, cả nhà lưu đày Lĩnh Nam.

Tiền Hữu Kiêu Vệ đại tướng quân Nguyên Trụ làm tòng phạm, để gia tướng tham dự vào việc ám sát Tấn Vương, chứng cớ cũng vô cùng xác thực, đem xử tội chết, lấy lại tước vị, nhưng người nhà được đặc xá.

Thứ sử U Châu Độc Cô Chỉnh, cũng là tòng phạm, để cho gia tướng tham dự việc ám sát Tấn Vương, chứng cớ vô cùng xác thực, nhưng niệm gia tộc trước đây có công lao, ban thưởng tội chết, người nhà đặc xá, cho phép trưởng tử được kế thừa tước vị.

Thục Quốc Công, Tả Võ Vệ Đại tướng quân Độc Cô La và Thái Phủ Tự Khanh Nguyên Thọ dù chưa tham dự kế hoạch ám sát, nhưng biết rõ tình hình mà không báo, cũng có tội. Tội có thể giảm một chút, miễn chức Độc Cô La Đại tướng quân, giáng làm thứ dân. Miễn chức Nguyên Thọ Đại tướng quân cùng Thái Phủ Tự Khanh, giáng chức xuống làm Huyện lệnh Hán Dương.

Ý chỉ của Dương Quảng được ban xuống có hiệu lực ngay trong đêm. Đám ba người Hạ Nhược Bật ngay trong đêm bị xử tử tại Đại Lý Tự. Độc Cô La và Nguyên Thọ thì đêm ngày hôm sau được phóng thích về phủ. Nguyên Thọ bị lệnh cưỡng chế trong vòng ba ngày rời kinh đi nhậm chức.

Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải