Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 168: Ai uy hiếp ai




Vũ Văn Thành Đô vội vàng đi từ trong cửa Thừa thiên ra, đi ra cửa thành hắn nhìn một lượt, chớp mắt một cái đã trong thấy Dương Nguyên Khánh. Hắn cười và bước lại gần:

- Nguyên Khánh, tìm tôi có việc gì sao?

Hôm nay là ngày thi đầu tiên của kì thi Võ Cử, trời chưa sáng đám người Đơn Hùng Tín đã tới trường thi, phải đến tối mới quay về được. Dương Nguyên Khánh chỉ có thể tìm Vũ Văn Thành Đô để nhờ giúp. Đương nhiên, chuyện này hắn có thể tìm Tấn vương, nhưng Dương Nguyên Khánh không muốn mang hồ sơ ám sát Dương Chiêu vào đó.

- Ta có chút việc cần, tình hình tương đối khẩn cấp, muốn mượn Vũ Văn huynh khoảng ba trăm huynh đệ

Vũ Văn Thành Đô trầm ngâm một lát, liền gật đầu

- Cố gắng hết sức không để có thương vong!

- Yên tâm! Ta sẽ để ý.

Vũ Văn Thành Đô vỗ vỗ vai Dương Nguyên Khánh, xoay người trở về. Một lát, một đội vệ sĩ võ trang đầy đủ đằng đằng sát khí chạy tới, cầm đầu là Trực Các tướng quân tiến về phía Nguyên Khánh chắp tay nói:

- Tại hạ là Võ Vô Thần, Vũ Văn tướng quân muốn chúng tôi trợ giúp Dương tướng quân bắt giữ lính đào ngũ Phong Châu, xin Dương tướng quân chỉ bảo!

Nguyên Khánh hiểu ý, lấy trong túi ra hai ngọc bài, đưa cho Trực Các tướng quân

- Số ngọc bài có thể đổi lấy hai ngàn tấc lụa, xem như một chút tâm ý của ta đối với các huynh đệ.

Võ Vô Thần là tâm phúc của Vũ Văn Thành Đô, hắn biết trên danh nghĩa đi tìm lính đào ngũ nhưng thực tế là phải làm việc nguy hiểm tới tính mạng cho Dương Nguyên Khánh. Tưởng chỉ là nể mặt Vũ Văn Thành Đô không ngờ rằng Dương Nguyên Khánh lại hiểu được đạo lí đối nhân xử thế như vậy, trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ, tiếp nhận ngọc bài xong hắn quay đầu lại phía bọn lính cười nói:

- Dương tướng quân ra tay hào phóng, chúng ta cũng phải ra sức một chút.

Ba trăm binh lính ầm ầm hưởng ứng, đi theo Dương Nguyên Khánh về hướng chợ Đô Hội.

Tại chợ Đô Hội, Vạn đám cháy ở Vạn Xuân trà trang đã được dập tắt, lửa to đã thiêu hết nửa trước đại sảnh, những làn khói nhẹ là là trên đống hỗn độn đầy mặt đất, khắp nơi toàn là bùn đất, thị công sở Tống Bản Sơ mang theo vài tên nha dịch tới xem xét tình hình vụ hỏa hoạn, ông chủ quán trà Viên Tư Tổ đang đi cảm tạ bà con xóm làng tới dập lửa giúp.

- Tiểu nhị không cẩn thận đánh đổ ngọn đèn làm cháy vải, cảm tạ mọi người đã giúp đỡ kịp thời, Vạn Xuân trà trang mới tránh cho bị thiêu rụi, hôm nào nhất định mời mọi người ăn bữa cơm tỏ lòng biết ơn.

Mọi người mồm năm miệng mười

- Ông chủ Viên quá khách khí, tất cả mọi người là đều là hàng xóm, giúp đỡ cho nhau là việc đáng làm

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người hô một tiếng

- Quan binh đến!

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một đội mấy trăm quan binh đằng đằng sát khí lao tới. Viên Tư Tổ thất kinh, hắn lập tức nghĩ đến một chuyện, nhưng không muốn nói trước mặt mọi người nên xoay người chạy vội vào trong phủ, một mũi tên giống như tia chớp mạnh mẽ phóng tới, hướng thẳng về phía chân phải Viên Tư Tổ, hắn mềm nhũn người, ngã sấp xuống bậc cầu thang.

Dương Nguyên Khánh thu cung lại, hướng về phía bọn lính vung tay lên

- Tiến vào trà trang bắt người, không cho ai thoát, ai dám phản kháng giết chết không tha!

Ba trăm binh lính hò hét xông vào trà trang, nhóm thương nhân tụ tập trước cửa sợ tới mức tè ra quần, chạy nghiêng ngả lảo đảo. Thị công sở Tống Bản Sơ cuống cuồng, nơi này là hội sở của Nam Hoa Hội ở kinh thành, bên trong có giấu công văn bí mật, một khi bị lục soát phát hiện ra, Nam Hoa Hội sẽ tiêu đời.

- Dương tướng quân, ngươi làm cái gì vậy?

Tống Bản Sơ bước lên phía trước cản lại.

Thị công sở chỉ là một tên quan bát phẩm, vị trí thấp kém, Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn hắn không thèm để ý, rồi thúc mình chiến mã nhảy lồng lên khiến Tống Bản Sơ sợ tới mức vội vàng bỏ chạy.

Dương Nguyên Khánh giục ngựa tiến lên, chĩa thẳng cây trường sóc vào bụng Viên Tư Tổ, cười lạnh một tiếng nói:

- Nếu các ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta đây sẽ chiều các ngươi một phen, xem là ai uy hiếp ai!

Hắn quay đầu lại bảo vài tên binh lính

- Trói lại cho ta!

Vài tên binh lính xông lên trước, dùng dây thừng trói chặt lấy Viên Tư Tổ như gói một chiếc bánh chưng.

- Dương tướng quân, bọn họ đều là thương nhân tuân thủ pháp luật, ngươi mang quân binh đến bắt bớ như vậy, bọn họ rốt cuộc phạm vào tội gì?

Tống Bản Sơ không cam lòng, đuổi theo Dương Nguyên Khánh hô to, Dương Nguyên Khánh quắc mắt quay đầu lại cả giận nói:

- Bọn họ cất giấu binh khí vi phạm lệnh cấm, ý đồ mưu phản, người nào còn ồn ào, ta bắt luôn cả ngươi, coi như đồng phạm!

Viên Tư Tổ bị trói chặt cúi mặt nhìn xuống, bọn lính xuống tay quá mạnh, trói hắn chặt tới mức xương cốt như sắp gãy ra, hắn cắn răng chịu đau nhức, ngoảnh mặt nháy mắt với Tống Bản Sơ một cái. Tống Bản Sơ hiểu ý, không dám nói thêm, hắn lui đi, lập tức chạy tới Hàm Dương bẩm báo.

Bên trong trà trang có trên ba mươi tiểu nhị dáng người khỏe mạnh, ngoại trừ bảy người phản kháng bị giết ra, còn lại toàn bộ bị bắt, nằm đầy sân, tay chân bị trói, tất cả vũ khí bị tịch thu.

Võ Vô Thần đang lật xem binh khí thấy Dương Nguyên Khánh đi tới, vội vàng đứng dậy bẩm báo nói:

- Dương tướng quân, những người này quả nhiên không đơn giản, không chỉ có binh khí dài, còn có nỏ quân dụng, vi phạm nghiêm trọng qui định cấm kị của triều đình

Dương Nguyên Khánh quan tâm tới tình hình thương vong của bọn lính hơn hỏi:

- Các huynh đệ có thương vong gì không?

- Có hai huynh đệ bị trúng đao, tất cả mọi người còn lại có áo giáp nên không bị thương đến gân cốt, vấn đề không lớn, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi

Võ Vô Thần nói khẽ với Dương Nguyên Khánh:

- Những người này trên cánh tay phải đều xăm có một đóa hoa mai, có thể là của bang hội nào đó

Dương Nguyên Khánh nhìn đống binh khí vi phạm lệnh cấm, hắn ghé tai Võ Vô Thần nói vài câu, Võ Vô Thần cười híp mắt nói:

- Dương tướng quân yên tâm, trong lòng ta đều biết, loại bang hội giang hồ như này kỳ thật rất bình thường, nơi nào cũng có, sự việc rất nhỏ, chúng ta sẽ không làm lớn chuyện làm gì.

Ba trăm binh lính tuy rằng vì nể mặt Vũ Văn Thành Đô đến hỗ trợ, nhưng lần này bọn họ kỳ thật cũng có nguyện ý giúp đỡ, không chỉ bởi Dương Nguyên Khánh ra tay hào phóng, quan trọng hơn, lần này làm việc ở chợ Đô Hội, có thể kiếm chác được mà không kinh động quan phủ. Xảy ra chuyện gì đã có Dương Nguyên Khánh thay bọn họ chịu, bọn họ chỉ để ý làm gì để phát tài, mạnh ai lấy làm. Không đợi Dương Nguyên Khánh có lời bọn họ đã bắt đầu lục tung khắp nơi, các ngõ ngách đều không tha, bọn họ có nhiều kinh nghiệm khám xét nhà nên không bao lâu đã phát hiện ra manh mối.

Một gã đội trưởng vội vàng chạy tới báo cáo vài câu với Võ Vô Thần, Võ Vô Thần lập tức nói nhỏ với Dương Nguyên Khánh:

- Các huynh đệ phát hiện một kho hàng bí mật, Dương tướng quân đi xem thôi!

Dương Nguyên Khánh liếc mắt một cái nhìn Viên Tư Tổ, đúng lúc Viên Tư Tổ cũng đang nhìn hắn, trong mắt hắn toát lên vẻ lo lắng. Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng rồi xoay người bước đi.

Kho hàng bí mật ở một gian phòng chất đống tạp vật sau hậu viện, toàn chứa các thứ linh linh khiến cho bọn lính chú ý tới.

Hơn mười binh lính đứng ngoài phòng tạp vật, Dương Nguyên Khánh và Võ Vô Thần bước nhanh tới, tên đội trưởng chỉ vào phòng

- Kho hàng ngay tại trong phòng.

Bọn họ đi vào phòng, tạp vật bên trong đã bị dọn sang một bên, bên còn lại trống trơn, chỉ có chiếc tràng kỉ cũ nát.

Hai gã binh lính nhấc chiếc tràng kỉ ra, trên mặt đất lộ ra một khối sắt, tấm sắt hơi lõm xuống mặt đất, phía trên có một sợi xích sắt có độ dày bằng ngón tay, xích sắt được khóa lại bằng một chiếc khóa đồng.

- Để ta xem!

Dương Nguyên Khánh rút Bàn Dĩnh Kiếm ra, vận công truyền lực cho thân kiếm rồi đâm mạnh kiếm xuống, Sát! chiếc xích sắt bị đứt đôi, lại lần nữa, Dương Nguyên Khánh chặt tung chiếc xích ra, nhẹ nhàng nhấc tấm sắt lên, phía dưới tối đen như mực, lờ mờ có thể thấy được bậc thang, không khí còn mới, không có mùi ẩm mốc chứng tỏ thường có người ra vào.

Loại căn phòng bí mật này cũng không có gì đặc biệt, rất nhiều nhà giàu và cửa hàng đều có, kết cấu cũng đại khái tương tự, đặc điểm nổi bật duy nhất chính là khó tìm lối vào, tìm được cửa vào rồi thì sau đó đều đơn giản.

Dương Nguyên Khánh nháy mắt với Võ Vô Thần, Võ Vô Thần ngầm hiểu, nếu Dương Nguyên Khánh xử lý xong vụ này thì ít nhất chính mình và các huynh đệ cũng phát tài, hắn vội vàng vẫy tay về phía thuộc hạ nói:

- Tất cả mọi người ở bên ngoài chờ!

Bọn lính đều đi ra ngoài, Dương Nguyên Khánh tìm ra một mồi châm lửa, lần theo bậc thang cúi người đi vào, đường vào rất nông, chỉ đi được bảy tám bước đã tới đáy, phía dưới là một chiếc cửa đá, trên cửa đá cũng có xích sắt, hắn rút kiếm chặt đứt xích sắt. Lúc này, Dương Nguyên Khánh thấy trên tường bên cạnh cửa đá có một ngọn đèn dầu, hắn châm đèn mở cửa vào trong phòng.

Phòng cũng không lớn, bề rộng chừng một trượng, dài một trượng bảy, cao chỉ có năm thước, Dương Nguyên Khánh đem ngọn đèn tiến vào, tình hình trong căn phòng bí mật vừa xem qua là hiểu ngay.

Hai bên chất đống hai mươi mấy thùng gỗ, các thùng đều không có khóa, mở to, bên trong tất cả đều là ngũ tiền, hắn nhanh chóng tính toán, ước chừng có ba mươi ngàn xâu tiền.

Góc nhà còn một đống bao tải, trong bao tải là bức trướng cũ của trà trang từ thời Trần, chính diện bày một giá gỗ, trên giá gỗ chỉ có một chiếc thùng sắt, mặt trên có viết hai chữ: Kim đĩnh. Dương Nguyên Khánh mở ra hộp ra, bên trong trống trơn, không có gì, kim đĩnh đã bị lấy mất.

Nhưng Dương Nguyên Khánh muốn tìm không phải thứ này, nếu chỉ là một cửa hàng bình thường thì những thứ hắn thấy đã đầy đủ hết rồi. Trữ tiền, kim đĩnh, sổ ghi nợ, căn phòng bí mật của một cửa hàng bình thường cũng chính là mấy thứ đồ vật này mà thôi, nhưng Dương Nguyên Khánh biết, đây là một tổ chức đặc biệt, bên trong trà trang nhất định có giấu giấy tờ bí mật, bọn lính lục soát những chỗ khác đều không tìm thấy, theo phán đoán của hắn, chắc chắn là giấu ở chỗ này.

Không thể trong quyển sổ ghi nợ vì như vậy dễ dàng lẫn lộn, Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, liền đem ngọn đèn tới gần để ánh sáng chiếu sát vào giá gỗ sau vách tường. Dương Nguyên Khánh nhãn lực phi thường, hắn liếc mắt một cái liền thấy một khối vách đá khác thường, có một vài khe hở nhỏ, Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, rút kiếm ra nhẹ nhàng chọc vào khe hở, mạnh tay thêm chút nữa, một chiếc cửa gỗ nhỏ khoảng một thước vuông liền mở ra, bên trong là một tập giấy tờ.

Dương Nguyên Khánh giấu đống giấy tờ vào ngực, đi ra khỏi căn phòng bí mật.

- Thế nào, vào bên trong có thu hoạch được gì không?

Võ Vô Thần hưng phấn bước tới đón.

- Bên trong giấu rất nhiều tiền!

Dương Nguyên Khánh chỉ vào căn phòng bí mật cười nói:

- Thứ ta muốn thì đã chiếm được, còn tiền các huynh đệ chia nhau đi!

Võ Vô Thần mừng rỡ, mang theo vài tên binh lính xông vào căn phòng bí mật, thoáng nghe bọn chúng hét lên một tiếng ngạc nhiên, mấy vạn xâu tiền, đủ để bọn họ phát đại tài.

Trong gian nhà cạnh tòa nhà mới của Dương Nguyên Khánh tại Quang Phúc phường, hai mươi mấy người đàn ông thuộc Nam Hoa Hội cởi trần nửa thân trên, hai tay bị trói sau lưng vào một cây cọc gỗ, mắt bị bịt kín lại, hai đầu gối quỳ xuống đất. Đối diện với bọn họ là Viên Tư Tổ, sợi dây thừng trên người Viên Tư Tổ đã được tháo ra, chỉ còn hai tay bị trói chặt. Hắn nằm tựa vào cạnh tường, trong mắt hắn tràn ngập sự phẫn nộ nhìn chằm chằm Dương Nguyên Khánh. Năm năm vất vả gây dựng nên Vạn Xuân trà trang nay đã bị Dương Nguyên Khánh phá hủy mất rồi...

Dương Nguyên Khánh ngồi trước mặt Viên Tư Tổ, trong tay cầm một cây đao sắc bén, dùng đầu ngón tay khẽ lau lưỡi đao, hắn quay sang Viên Tư Tổ lắc lắc đầu

- Thật ra yêu cầu của ta cũng không cao, ta chỉ cần các ngươi thả muội muội của ta, ra khỏi tổ chức của các ngươi. Về phần các ngươi muốn chiếm núi làm vua cũng được, muốn tạo ác làm phản cũng được, không liên quan gì đến ta. Ta đã không muốn, nhưng các ngươi cứ cố tình đối địch với ta.

Dương Nguyên Khánh tóm chặt lấy cổ áo của Viên Tư Tổ, bắt nhìn thẳng vào mắt hắn, Dương Nguyên Khánh cay nghiệt nói:

- Ta đã cảnh cáo Trương Trọng Kiên, ngươi dám làm hại tới muội muội của ta thì ngay cả phần mộ tổ tiên của các ngươi ta cũng sẽ đào lên hết. Nếu các ngươi không tin, ta sẽ cho ngươi tận mắt nhìn thấy.

Dương Nguyên Khánh buông Viên Tư Tổ ra, bước tới trước mặt người đàn ông của Nam Hoa Hội bị trói trên cọc gỗ. Hắn vung mạnh tay đao và bổ xuống, Răng rắc! một chiếc đầu người bay lên, máu trên chiếc cổ còn lại phun cao ba thước.

Viên Tư Tổ thất kinh hô to

- Không!

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng quay đầu lại nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục giương đao chém không chút khoan dung, trong phòng vang lên hàng loạt tiếng kêu thảm thiết. Chỉ trong chốc lát, hai mươi mấy người đàn ông đã bị chém đầu, máu chảy thành sông, mùi máu tanh nồng tràn ngập căn phòng.

Viên Tư Tổ sợ tới mức toàn thân tê liệt ngã quị xuống, tè cả ra quần, miệng run run, sắc mặt trắng bệch. Hắn thấy Dương Nguyên Khánh cầm thanh đao đẫm máu đi tới, hắn gần như muốn té xỉu, yếu ớt thốt lên:

- Tha... mạng!

Đối diện với cái chết khiến hắn sợ hãi gần như sụp đổ, Dương Nguyên Khánh cúi đầu khẽ mỉm cười với hắn, con mắt nheo lại lóe ra sát khí làm cho người ta sợ hãi:

- Ta không thể giết ngươi, ta sẽ giữ lại mạng của ngươi để đi báo tin. Ngươi đi nói với Trần Dận rằng, trong vòng hai canh giờ, ta mà không thấy muội muội thì danh sách này sẽ nằm trên bàn của đương kim Hoàng thượng. Hôm nay ta chỉ giết hai mươi lăm người, nhưng ba ngày sau, ta sẽ tự mình mang binh đi giết toàn bộ Nam Hoa Hội các ngươi!

Hắn cầm một danh sách quơ quơ trước mặt Viên Tư Tổ, đó là một phần danh sách các thành viên nòng cốt của Nam Hoa Hội, đồng thời cũng là tâm phúc mà Trần Dận nhiều năm bồi dưỡng. Danh sách bí mật bình thường là thứ Trần Dận luôn mang theo mình, Viên Tư Tổ nằm mơ cũng không thể tưởng được có ngày nó rơi vào tay Dương Nguyên Khánh, sao có thể như thế?

Viên Tư Tổ nhìn chằm chằm tờ danh sách, ánh mắt hắn lộ ra một vẻ tuyệt vọng!