Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 177: Tuần tra trường thi




Xe ngựa Dương Tố chậm rãi đứng ở cửa Kiêu Vệ doanh. Nơi này là trường thi bảng ất, xe ngựa vừa mới dừng thì quan chủ khảo Lý Cương liền mang theo một nhóm giám khảo đi lên đón:

- Hạ quan Binh Bộ Thị Lang Lý Cương tham kiến Dương Thái Phó!

Dương Tố là người đứng đầu đương triều, lại đảm nhiệm Thượng Thư Lệnh, địa vị cực cao. Mà Võ Cử lần này quan chủ khảo cao nhất cũng chỉ là một Binh Bộ Thị Lang, địa vị hai người kém xa nhau, cho nên từ khi Dương Tố đảm nhiệm tuần tra hai bảng là có lực uy hiếp rất lớn.

Nhưng đồng thời cũng biểu lộ Dương Quảng coi trọng đối với Võ Cử, khiến cho đường đường Sở quốc công, Thượng Thư Lệnh đến tuần tra trường thi, chứng minh trong lòng Dương Quảng vẫn rất lo lắng Võ Cử lần này sẽ xảy ra vấn đề gì.

Đối với điểm này trong lòng Dương Tố cũng hiểu rất rõ ràng, cho nên dù sức khỏe của ông yếu nhược ông cũng không có bất luận oán trách gì mà cẩn trọng làm tốt công việc giám sát tuần tra này.

- Lý thị lang miễn lễ. Ta phụng ý chỉ của Thánh Thượng tuần tra trường thi, không cần người đi cùng. Ta sẽ tự mình đi, các ngươi bận thì cứ đi đi.

- Nếu đã như vậy thì Dương Thái Phó cứ tùy ý tuần tra, có chuyện gì thì trực tiếp tìm Phó chủ khảo Hạ Cận. Ty chức phải đi Bảng giáp trước, cáo từ!

- Đi đi! Ta tự mình sẽ tuần tra.

Lý Cương dẫn các quan giám khảo lui xuống hết, chỉ để lại phó chủ khảo Hạ Cận. Hạ Cận đảm nhiệm chức quan Binh Bộ Lang Trung, phụ trách bảng ất, gã tiến lên hành lễ với Dương Tố:

- Hiện tại các thí sinh còn đang trong thời gian chuẩn bị, mời Thái Phó theo ta đi nghỉ ngơi.

Dương Tố xuống xe ngựa, Dương Nguyên Khánh và một gã thị vệ đỡ Dương Tố xuống ngựa. Hắn đưa mắt ra hiệu cho Nữu Nữu, Nữu Nữu đi theo sau hắn theo đoàn người cưỡi ngựa đi vào trong trường thi.

- Dương Thái Phó, bảng ất bớt môn thi binh pháp hơn so với bảng giáp, chỉ thi cưỡi ngựa bắn cung và binh khí. Ngày hôm qua đã thi xong cưỡi ngựa bắn cung, từ hôm nay trở đi liên tục trong ba ngày sẽ thi binh khí, đao, trường mâu và binh khí tự mang theo.

Mọi người vừa đi vừa nghe Hạ Lang Trung giới thiệu. Dương Tố lại hỏi:

- Hạ Lang Trung, cuộc thi có tiêu chuẩn gì không?

- Hồi bẩm Thái Phó, cưỡi ngựa bắn cung có tiêu chuẩn. Cưỡi ngựa có ba điều cơ bản là động tác và toàn bộ quá trình chạy trốn lưu loát, tổng cộng có bốn điểm. Sau đó bộ cung và kỵ cung đều bắn ba mũi tên. Cộng sáu điểm, bắn trúng hồng tâm thêm một màu. Tối đa là sáu màu.

Dương Tố gật gật đầu:

- Vậy thi binh khí thì sao?

- Thi binh khí chủ yếu là giám khảo đến đánh giá, cũng rất vô cùng, căn cứ vào sự thuần thục thành thục cùng với mức độ khó dễ của chiêu thức để chấm điểm.

Dương Tố nhướn mày:

- Vậy chẳng phải là giám khảo tính điểm tùy ý rất lớn hay sao?

- Việc này... không có cách nào khác, không giống như thi văn còn có đề thi bài thi. Còn kỳ thi như này, chúng ta sẽ hết sức làm một cách công bằng.

Dương Nguyên Khánh ở bên cạnh khẽ cười nói:

- Hạ sứ quân, kỳ thật có thể cho sáu người cùng đồng thời chấm điểm, sau đó xóa một điểm cao nhất và một điểm thấp nhất đi, bốn điểm của người khác cộng lại chia đều, như vậy thì cũng có chút công bằng rồi.

Hạ Lang Trung biết Dương Nguyên Khánh, biết hắn không chỉ là cháu nội bảo bối của Dương Tố, còn rất được Thánh Thượng coi trọng. Gã không dám chậm trễ cung kính nói:

- Biện pháp của Dương tướng quân vô cùng tốt, nhưng nhân sự chúng ta không đủ, chỉ có bốn giám khảo mà trong vòng ba ngày phải khảo sát hơn hai nghìn người, còn phải chia nhau ra để chấm thi, thật không còn cách nào khác.

Dương Tố quay đầu lại cười nói:

- Nguyên Khánh, quy tắc đã định ra hiện giờ cũng không thể sửa, nếu không sẽ khiến bọn họ khó xử.

- Cám ơn Dương Thái Phó đã thông cảm sự khó xử của ty chức.

Dương Tố thản nhiên cười không nói gì. Đúng lúc này một gã giám khảo gọi to:

- Hạ Lang Trung, mời ngươi đến đây một chút.

Hạ Lang Trung vội vàng nói với Dương Tố:

- Ty chức đi một chút rồi trở lại ngay.

- Ngươi bận thì đi đi! Chúng ta sẽ tự đi xem trường thi.

Đợi Hạ Lang Trung đi xa, lúc này Dương Tố mới cười nói với Nguyên Khánh:

- Không phải bọn họ không đủ người, cũng không phải là không hiểu biện pháp của cháu, mà là bọn họ muốn linh hoạt quy tắc một chút mới có lợi để bọn họ làm người thao túng được. Kỳ thật cháu chỉ cần xem quy tắc là có thể hiểu được mọi chuyện ngay.

Dương Tố đưa Dương Nguyên Khánh đi tuần tra trường khi cũng là dụng tâm khổ cực của ông. Ông muốn dạy Nguyên Khánh nhiều điều nhưng Nguyên Khánh lại ở biên ải một thời gian dài, khá đơn thuần không hiểu được sự đen tối nơi quan trường tại triều đình. Dương Tố muốn thông qua lần thi Võ Cử này để cháu mình hiểu được một số quy tắc ngầm trong quan trường.

Nữu Nữu đứng bên cạnh nghe vậy, nàng chau đôi mày thanh tú lại nói:

- Ông nội, bọn họ làm vậy đối với thí sinh chẳng phải không hề công bằng hay sao?

Dương Tố khẽ mỉm cười:

- Nơi này cái gì cũng có, chỉ là không có “công bằng” mà thôi.

Dương Nguyên Khánh thấy Nữu Nữu còn muốn nói gì đó, liền ngăn nàng lại:

- Nữu Nữu, đi theo ta đến đây đừng nói gì nhiều.

Nữu Nữu bất đắc dĩ đành phải hung hăng trừng mắt với hắn. Dương Tố cười cười nói:

- Không sao, Nữu Nữu hỏi rất hay, có trọng điểm. Chỉ có điều khi có giám khảo ở đây thì không nên hỏi như vậy, tránh cho mọi người đều xấu hổ.

Bọn họ thúc ngựa đi theo đường lớn, quân doanh chiếm đất rất rộng chừng mấy trăm mẫu chia làm ba khu, phía nam là khu quân doanh cũng chính là nơi ở của thí sinh hiện giờ. Vẫn ồn ào như trước, mơ hồ có thể nghe tiếng la hét ầm ĩ của bọn họ. Phía đông là trường thi, tạm thời là bốn lều vải lớn, qua hai canh giờ nữa cuộc thi đều được cử hành ở trong ba tòa lều lớn đó.

Nơi bọn họ đi đến là khu huấn luyện mặt phía Bắc, chiếm đất ước chừng năm trăm mẫu, là một mặt cỏ rộng lớn có thể luyện cưỡi ngựa bắn cung, cũng có thể luyện binh khí. Đã có hơn trăm người đang huấn luyện trong đó.

Các loại binh khí trong tay họ vung lên, phần lớn đều là trường mâu và đại đao, võ nghệ đều vô cùng thuần thục. Dương Nguyên Khánh vừa đi vừa xem, mấy trăm người này trên cơ bản đều không có đột phá, ngẫu nhiên chỉ thành thạo võ nghệ một chút tương đương với giai đoạn cuối cùng của Trệ Cố Kỳ, chỉ có thể miễn cưỡng tính là võ nghệ cao cường, nhưng muốn trở thành mãnh tướng chân chính thì gần như là không có khả năng.

Lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng thấy một người thân hình cao chừng sáu thước tám, vừa cao vừa béo đang luyện võ trong đám người như hạc giữa bầy gà, khua một đôi đại chùy lớn như quả dưa hấu, hai đại chùy này trọng lượng sáu mươi cân bị y múa vù vù, rất có khí thế trong vòng vây của mọi người, vỗ tay trầm trồ khen ngợi y.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười, nói với Dương Tố:

- Ông nội, ông có biết cái người cao mập đang múa chùy kia không?

Dương Tố nhìn một lát liền cười nói:

- Hình như là con cháu của Dương phủ ta.

Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Để cháu tới nhắc nhở hắn một chút!

Hắn tháo cung tiễn xuống, giương cung cài tên, lực tiễn không nặng không nhẹ khoảng cách chừng bảy mươi bước, mũi tên Lang Nha “vút”một cái bắn lên đại chùy, đại chùy lập tức dừng lại. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía bên này.

Người cao mập đang múa chùy đúng là Dương Nguy, y bị mũi tên của Dương Nguyên Khánh làm cắt ngang cuộc luyện tập liền ngẩn ra nhìn về phía bên này, đột nhiên y kêu to một tiếng, kéo hai thanh đại chùy chạy vội tới quỳ gối trước mặt Dương Tố.

- Cháu Dương Nguy dập đầu trước ông nội!

Y dập đầu lạy ba lạy, Dương Tố cũng có chút bất ngờ, vuốt râu cười nói:

- Cháu là tiểu tử mập của Tích Thiện gia.

- Là cháu, ông nội, là cháu!

Dương Nguy kích động vô cùng cứ một mực dập đầu. Dương Nguyên Khánh nhảy xuống ngựa kéo y lên, vỗ vỗ bả vai của y cười nói:

- Ngươi sao lại ở đây?

Dương Nguy gãi đầu, ngượng ngùng nói:

- Gia tộc tổng cộng chỉ được hai chỉ tiêu. Nhị thúc lấy đi một, Minh thúc cũng muốn đi một, không tới phiên ta. Ta chỉ có thể đến bảng ất thử vận may.

Dương Tố thấy quan hệ giữa Nguyên Khánh và Dương Nguy dường như rất tốt, ông cũng hơi bất ngờ. Ông biết đứa con Tích Thiện năm đó từng có mâu thuẫn sâu sắc với Nguyên Khánh. Không ngờ quan hệ giữa Nguyên Khánh và con của hắn ta cũng không tệ. Ý niệm trong đầu vừa chuyển, trong mắt ông hiện lên ý cười hiểu ý. Đứa cháu Dương Nguy này khiến ông nghĩ tới một biện pháp.

- Ha hả! Chẳng phải các cháu lúc nhỏ đánh nhau mà lớn lên sao?

Dương Tố thúc ngựa tiến lên cười nói.

Dương Nguyên Khánh đối với người trong Dương phủ ngoại trừ trong lòng cảm kích Tam thúc Huyền Tưởng ra, còn có Dương Nguy này, y kịp thời báo tin khiến Dương Nguyên Khánh cảm thấy y là người có thiện ý, sự thiện ý này khiến cho thù hận lúc nhỏ giữa bọn họ tiêu tan.

- Ông nội, lúc nhỏ đánh nhau chẳng phải rất bình thường hay sao?

Dương Nguyên Khánh cũng hơi ngượng ngùng.

- Nói rất hay!

Tâm tình của Dương Tố lập tức rất tốt, sự lo lắng hai ngày qua lập tức tan biến, ông không kìm nổi vuốt râu cười ha hả.

Dương Nguy thấy Nữu Nữu mặc áo hồng sa, y vẫn còn nhận ra Nữu Nữu, lúc còn bé Nữu Nữu từng bị y đánh. Y cũng cười nói:

- Nữu Nữu, ngươi hiện tại là đệ muội của ta sao?

Lời nói của Dương Nguy làm Nữu Nữu mặt đỏ lên:

- Tam lang mập, đừng nói lung tung!

Nữu Nữu giận tái mặt nhưng trong ánh mắt lại không hề có ý tức giận, những lời này khiến sự căm ghét lúc nhỏ của nàng đối với Dương Nguy lập tức tiêu tan.

Tâm trạng Dương Tố cực tốt, ông hỏi Dương Nguy:

- Nguy nhi, cháu tới thi bảng ất, có được cho phép không?

- Ông nội, trên quy củ có nói, bảng giáp chỉ giới hạn con cháu trong quý tộc, mà không nói là không cho con cháu quý tộc tham gia thi tại bảng ất.

Dương Tố gật gật đầu nói với Dương Nguyên Khánh:

- Cháu nhớ kỹ, hành văn mà không chặt chẽ cẩn thận thì sẽ xuất hiện lỗ hổng.

- Ông nội, chẳng lẽ Thánh Thượng không biết hay sao?

- Ông ấy là vua một nước không quản được những sự việc nhỏ nhặt này. Mà quy tắc này là do các đại thần cấp dưới quy định ra, ta vốn tưởng rằng Lý Cương là một người chính trực, xem ra sự chính trực của hắn cũng chỉ là như hơi nước, cũng là người khéo đưa đẩy.

- Thái Phó, để Thái Phó đợi lâu rồi.

Hạ Lang Trung xong việc đã trở lại, gã khom người nói:

- Mời Dương Thái Phó theo ty chức đi nghỉ ngơi!

Dương Tố cũng có chút mệt mỏi, ông nhìn lều lớn xa xa, liền gật đầu nói:

- Được rồi! Chúng ta nghỉ ngơi một lát.

Mọi người giục ngựa đi về phía lều lớn, Dương Nguy cũng đi theo phía sau. Lúc này Dương Nguyên Khánh chợt nhớ tới một chuyện, liền thấp giọng hỏi Dương Nguy:

- Kỳ thi cưỡi ngựa bắn cung của ngươi qua được không??

Dương Nguyên Khánh nhớ rõ Bùi Hành Nghiễm từng nói với hắn Dương Nguy cũng chỉ vừa mới luyện tiễn, hơn nữa y là bộ tướng, cưỡi ngựa bắn cung y sao qua được?

Dương Nguy có chút đắc ý cười nói:

- Ta đã hỏi rồi, thi được chín điểm.

- Điểm thi thật của ngươi mấy điểm?

Dương Nguyên Khánh cảm thấy ở đây chắc có chút mưu mẹo gì đó, một người vừa mới luyện tiễn sao có thể thi đạt được chín điểm?

Dương Nguy chán nản thở dài nói:

- Thực tế ta chỉ đạt được năm điểm thi, ta tặng hai ngàn xâu tiền cho nên trở thành chín điểm.

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:

- Ông nội là đến để tuần tra trường thi, ta đoán chừng ông nội thấy ngươi thi được chín điểm chắc chắn sẽ bảo ngươi biểu diễn cưỡi ngựa bắn cung một chút, ngươi nên làm gì bây giờ?

Dương Nguy sợ tới mức mặt biến sắc, y bắn sáu mũi tên mà chỉ trúng một mũi tên, thế vẫn còn may mắn, nếu ông nội thật sự muốn y biểu diễn cưỡi ngựa bắn cung, y nên làm gì bây giờ?

- Nguyên Khánh, ta nên làm cái gì bây giờ?

- Nếu ta là ngươi, ta sẽ chủ động thừa nhận. Việc này so với việc bị ông nội điều tra ra bức phải thừa nhận còn tốt hơn. Dù sao thái độ của ngươi cũng tốt, ông nội thích người thành thật.

Dương Nguy cúi đầu im lặng. Muốn y thừa nhận, vậy chẳng phải là hai ngàn xâu tiền của y mất trắng. Đó là tất cả tích góp mấy năm qua của y.