Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 186: Sân thừa thiên




Lúc Vũ Văn Trí Cập sắp tiến vào cổng lớn chợ Lợi Nhân, mấy người luyện võ chặn đường của y.

Cầm đầu chính là Tần Quỳnh, trên tay y cầm một cây côn Tề Mi Tiếu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm vào Vũ Văn Trí Cập. Phía sau mấy huynh đệ đi theo y, và cả đám người Trình Giảo Kim và Đơn Hùng Tín.

- Là kẻ nào, dám chặn đường của đại gia?

Roi ngựa của Vũ Văn Trí Cập chỉ vào Tần Quỳnh mắng.

Hôm nay y dẫn theo hơn một trăm gia đinh, khí thế vô cùng, ai dám chọc y, y đều tuyệt không tha. Một gia đinh bên cạnh nhận ra Tần Quỳnh, khẽ nói với y:

- Công tử, người này chính là tối hôm đó, lão gia muốn nhận y làm còn nuôi, bị người đó cự tuyệt.

Vũ Văn Trí Cập “ồ” dài một tiếng, trong mắt vô cùng ý châm biếm:

- Tần Quỳnh, bây giờ ngươi hối hận rồi phải không?

- Ta thi rớt quả nhiên là trò quỷ của Vũ Văn gia các ngươi làm?

Tần Quỳnh vô cùng tức giận nhìn chằm vào y.

- Đúng vậy, không sai chút nào. Ngươi vốn đậu đầu bảng, nhưng cha ta không thích, mệnh Binh Bộ xóa tên của ngươi. Thế nào, ngươi hối hận không?

Vũ Văn Trí Cập đắc ý cười lớn.

- Hôm nay ta muốn đòi công đạo, ta muốn đập nát cái đầu chó của ngươi, sau đó đi rêu rao khắp thiên hạ, để người trong thiên hạ đều biết gia tộc Vũ Văn ăn hối lộ trái pháp luật.

Vũ Văn Trí Cập giận tím mặt, y vung tay lên:

- Đánh cho ta, đánh chết mấy tên cẩu tặc này.

Hơn trăm gia đinh nhất tề xông lên, giơ trường đao hướng về phía bọn họ mà đánh tới. Đám người Đơn Hùng Tín sớm đã chờ không được, bọn họ hét lớn một tiếng, vung cánh tay, giơ tiếu bổng (côn dùng phòng thân khi đi đường) lên gào thét đánh vào đám người đó.

Cùng thời khắc mọi người động thủ. Các ngõ nhỏ xung quanh bãi rộng xông ra mấy trăm thí sinh Võ Cử, tay cầm các loại côn bổng, cuốc. Bọn họ đều rất cẩn thận, không ai lấy binh khí, đây chính là một “hạn độ”. Cầm binh khí tụ tập là tạo phản, cầm côn bổng đánh người là gây sự. Bọn họ từ bốn phương tám hướng xúm lại, Võ Cử làm rối kỉ cương bất công, làm cho trong lòng mỗi người bọn họ đều vô cùng tức giận và thù hận. Mỗi người bọn họ thân hình cao lớn, võ nghệ thành thạo, đánh đám gia đinh khóc cha gọi mẹ, giống như đám ruồi nhặng bỏ chạy tán loạn.

Vũ Văn Trí Cập trong lòng sợ hãi, y quay đầu ngựa lại muốn bỏ chạy. Đúng lúc này, Tần Quỳnh nhảy cao lên, húc đầu bổng đánh vào y. Vũ Văn Trí Cập tránh không kịp, bị một bổng đánh lên trán, y kiêu thảm một tiếng, xoay người rơi xuống ngựa. Mười mấy người đàn ông cùng xông lên, ghì y xuống đất tay đấm chân đá.

Tần Quỳnh thấy Vũ Văn Trí Cập đã bị đánh cho hấp hối, y vung tay lên ngăn mọi người, nói với mọi người:

- Võ Cử bất công, chúng ta đi Binh Bộ đòi một sự giải thích.

Mọi người nhất tề hưởng ứng, ném côn bổng xuống, mấy trăm người đi về phía Chu Tước môn.

......

Bảo chúng ta dời lên một canh, trời vẫn chưa sáng, bầu trời đêm vẫn đầy sao, từng ngôi sao giống như bảo thạch rực rỡ trên nền trời màu lam.

Tiếng chuông trầm thấp nhưng lớn vang lên quanh quẩn trên không trung kinh thành. Trong tiếng chuông một chiếc xe ngựa và xe bò, vô số quan viên cưỡi ngựa từ bốn phương tám hướng tụ tập về đường Chu Tước. Trên xe treo đèn lồng màu quất di chuyển phát ra ánh sáng, cùng với ánh sao trời rực rỡ.

Đây là cảnh tượng độc hữu của kinh thành. Trời vẫn chưa sáng, cùng với tiếng chuông trầm thấp, mấy ngàn triều thần chậm rãi rời khỏi nhà vào triều. Thời gian thượng triều bình thường cũng rất sớm, trời chưa sáng, giờ mẹo một khắc tổ chức thượng triều. Như vậy có thể bảo đảm sau khi kết thúc triều hội, các đại thần có thể tiến hành các công vụ bình thường, sẽ không vì triều hội mà chậm trễ xử lý chính vụ.

Mỗi ngày thượng triều là một thống khổ của quan viên kinh thành. Mà quan viên địa phương thì tốt hơn nhiều. Dương Nguyên Khánh là quan viên địa phương thuộc kinh thành, mặc dù phẩm bậc đã có tư cách thượng triều, nhưng bình thường hắn không cần thượng triều. Nếu hôm đó hắn muốn thượng triều giống như quan kinh thành, thì trước đó phải vào Điện Trung Giam đề nghị. Sau khi được phê chuẩn, lấy thân phận tử tước huyện Phi Hồ dự thính triều hội.

Trời chưa sáng, Dương Nguyên Khánh cũng xuất hiện trước sân Thừa Thiên môn đã tụ tập mấy ngàn triều thần. Lúc đầu mùa đông, gió Bắc thổi mạnh, cái sân ở Thừa Thiên môn khí lạnh dày đặc, xung quanh treo đầy đèn lồng lớn, lắc lư trong gió, làm cái sân sáng như ban ngày. Lúc này, thời gian thượng triều vẫn chưa tới, đại bộ phần quan viên sợ lạnh, đều trốn trong Thừa Thiên môn. Trên sân quan viên đợi lúc thượng triều không nhiều, tụm năm tụm ba, thấp giọng đàm luận tin đồn thú vị xảy ra gần đây.

Cái gọi là “trời lạnh mát mẻ”. Vào lúc này, chỗ các quan viên tụ tập, không có ai tùy tiện đàm luận chuyện thị phi. Chẳng may nếu bên cạnh có một cái tai, bị đối thủ nghe được, thì sẽ trở thành cái cớ buộc tôi “vọng nghị phạm thượng”. Đàm luận triều chính, đó là chuyện chỉ làm trên bàn ăn và thư phòng.

Dương Nguyên Khánh người mặc triều phục tứ phẩm màu đỏ mới lĩnh, đầu đội mũ sa, đứng ở một góc sân, vô cùng chán nản chờ bắt đầu thượng triều. Quan triều xung quanh gần như hắn không quen, cũng không có tư cách có thể nói chuyện.

Trong đầu hắn vẫn đang nghĩ hôm nay nếu xảy ra chuyện, yết bảng cuối cùng của Võ Cử. Buổi sáng hôm qua lúc hắn đi Điện Trung Giam xin tư cách thượng triều, liền được biết chương trình hội nghị hôm nay, trong đó hạng thứ hai chính là xem xét danh sách Võ Cử. Hôm nay, hắn muốn tỏ thái độ trước mặt các triều thần, trong lòng hơi có chút hồi hộp.

- Nguyên Khánh!

Bên cạnh có người gọi hắn, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, thấy đó là Ung Vương Dương Chiêu. Ông ta vẻ mặt tươi cười, bước loạng choạng về phía mình, nhìn có vẻ như gầy một chút, trước kia đi đều có người chống đỡ, hôm nay không ngờ lại có thể tự đi. Đây cũng là một tiến bộ đáng mừng, đại thần bên cạnh hướng về phía ông ta gật đầu thi lễ.

Dương Nguyên Khánh vội vàng hướng về phía ông ta khom lưng thi lễ:

- Điện hạ!

Dương Chiêu kéo hắn cười nói:

- Sao hôm nay ngươi thượng triều?

- Thần chỉ là dự thính triều hội, trước khi đi cảm thụ một chút không khí của triều hội.

- Ồ, vậy khi nào ngươi rời kinh thành.

- Ban đầu định ngày mốt, đi Dĩnh Châu trước một chuyến, sau đó về thẳng thành Đại Lợi.

Dương Chiêu gật đầu, thở dài:

- Ngươi đi lần này, không biết khi nào mới có thể gặp lại.

- Chắc cũng sẽ không quá lâu, nhiều nhất một hai năm, thần sẽ trở lại kinh thành.

Dương Chiêu liếc nhìn xung quanh, liền kéo Dương Nguyên Khánh lại một chút, đi tới chỗ yên tỉnh, thấp giọng hỏi hắn:

- Chuyện thích khách có tin tức không?

Dương Nguyên Khánh nhìn xung quanh. Mặc dù bọn họ đang đứng ở một chỗ yên tỉnh, nhưng đại thần xung quanh vẫn lén trông lại. Có thể thấy vẻ đố kỵ lộ ra trong mắt bọn họ. Dương Chiêu đã được phong làm Ung Vương, sắp làm chủ Đông cung, có thể có quan hệ thân mật như vậy với Ung Vương, thực sự sẽ làm rất nhiều người trong lòng không thoải mái.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Rất xin lỗi Điện hạ, thích khách biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, không có chút manh mối.

Dương Chiêu cũng thở dài một tiếng:

- Quả thật cũng là như vậy, chỉ dựa vào hai mũi tên muốn tìm ra thích khách, quả thật còn khó hơn lên trời. Chuyện này thôi bỏ đi, sau này ta sẽ để ý, sẽ không để cho bất cứ ai có cơ hội.

Dương Chiêu vỗ vào vai của hắn cười nói:

- Ở thành Đại Lợi có gì khó xử, có thể viết thư cho ta, ta sẽ đôn đốc các bộ, kịp thời vận chuyển tiếp tế cho ngươi. Còn chuyện gia tộc của ngươi, không cần trở thành gánh nặng. Ở biên ải cố gắng nổ lực, sớm ngày được thăng chức, để đám người tiểu nhân trợ thế đó hối hận.

Sự chân thành của Dương Chiêu khiến cho trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút cảm động, hắn im lặng gật đầu:

- Điện hạ cũng phải bảo trọng thân thể, hy vọng lần sau trở lại, thần có thể cùng Điện hạ săn thú.

- Bây giờ ta khống chế thói quen ăn uống, điều trị cơ thể. Ngươi xem, đã rõ ràng gầy một chút, khí lực cũng khá hơn, một mình đi ba trăm bước cũng không sao.

Hai người đang nói chuyện, bên cạnh đột nhiên có người xuất hiện, thi lễ với Dương Chiêu:

- Vi thần tham kiến Điện hạ!

Hai người quay đầu lại, không ngờ là đại tướng quân Vũ Văn Thuật. Ông vẻ mặt tươi cười, trong mắt chỉ có Ung Vương Dương Chiêu, đối với Dương Nguyên Khánh đứng bên cạnh cũng không nhìn một cái.

- Thì ra là Vũ Văn đại tướng quân, thấy dáng vẻ đại tướng quân, hình như lại phát tài.

Dương Chiêu cười cười giống như đùa cợt.

Vũ Văn Thuật xấu hổ cười nói:

- Điện hạ nói đùa rồi ạ, lão thần chỉ dựa vào một chút bổng lộc mà sống qua ngày, gia cảnh bần khó, làm sao nói chuyện phát tài, ài! Quan kinh thành nghèo so ra kém quan địa phương, một số quan địa phương đó quả là phát tài không dứt.

- Vũ Văn đại tướng quân cuộc sống eo hẹp, nhưng lệnh lang lại rất thoải mái. Hai ngày trước ở trong tửu lầu chợ Lợi Nhân, ta thấy một đám người liều mạng nhét tiền cho lệnh lang, còn nói Võ Cử chiếu cố chiếu cố, số vàng bạc đó làm chói cả mắt của ta.

Dương Nguyên Khánh bên cạnh tả sơ lược, cười lớn nói.

Vũ Văn Thuật biến sắc, lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai, nói lời này là ý gì?

Mặc dù gã ở ngự thư phòng của Dương Quảng gặp qua Dương Nguyên Khánh một lần, nhưng gã đã quên rồi. Giờ phút này Dương Nguyên Khánh ở trước mặt Ung Vương vạch mặt con của gã ăn hối lộ ở Võ Cử, trên mặt gã không nhịn được.

Dương Chiêu trong lòng cũng thầm cả kinh, y không ngờ Dương Nguyên Khánh nói chuyện lại sắc bén như vậy. Chuyện làm xấu ngay trước mặt này, là đại kỵ của quan hệ triều thần, sẽ đắc tội Vũ Văn Thuật. Ông ta liền hướng về phía Dương Nguyên Khánh nháy mắt, bảo hắn không được nói nữa.

Dương Nguyên Khánh lại giống như không thấy ánh mắt của Dương Chiêu, hắn vẫn thản nhiên nói:

- Vũ Văn đại tướng quân đã quên ta rồi sao? Hơn hai tháng trước, Vũ Văn đại tướng quân không phải phái gia tướng nói cho Hán Vương biết, nói ta đến U Châu bắt giữ Đậu Kháng, bảo Dương Lượng nửa đường chặn giết ta, giao tình sâu như vậy, Vũ Văn đại tướng quân lại không nhận ra ta?

Vũ Văn Thuật sợ tới mức lùi lại một bước, gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương Nguyên Khánh:

- Ngươi là... Dương Nguyên Khánh?

- Chúng ta gặp qua rồi, không phải sao? Có lẽ là đại tướng quân là người hay quên, nhưng không sao, ta nghĩ từ đây về sau, đại tướng quân sẽ rất nhớ ta, tựa như ta vẫn không quên đại tướng quân.

Trong khẩu khí của Dương Nguyên Khánh mang sự uy hiếp trắng trợn, sắc mặt của Vũ Văn Thuật liền biến sắc. Gã không biết Dương Nguyên Khánh muốn làm gì, nhưng trước mặt Dương Chiêu, gã lại không dám yếu thế, gã híp mắt hừ một tiếng:

- Dương tướng quân, ngươi chỉ là một tướng quân nhỏ nhoi, ngươi không có chứng cứ mà nói xấu ta như vậy, chính là phạm thượng. Ta dâng tấu vạch tội ngươi, ngươi sẽ không chịu nổi, ngươi trẻ tuổi, ngươi còn quá non trẻ.

Gã hướng về phía Dương Chiêu chắp tay:

- Điện hạ, người này nói xấu vi thần, đích thân thần sẽ bẩm lên Thánh Thượng lấy lại công đạo. Xin Điện hạ đừng tin lời nói bậy của hắn, vi thần cáo từ trước.

Gã hung hăng liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, xoay người bỏ đi.

Dương Chiêu lắc đầu, nói với Dương Nguyên Khánh:

- Nguyên Khánh, ông ta là trọng thần trong quân đội. Ngươi không nên đắc tội ông ta như vậy.

Dương Nguyên Khánh nhìn theo bóng dáng của Vũ Văn Thuật, lạnh lùng nói:

- Điện hạ, người này ăn hối lộ trái pháp luật, công khai nhận hối lộ phá hỏng Võ Cử, làm tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của Thánh Thượng trong lòng võ nhân trong thiên hạ. Giết ông ta không đủ để chuộc tội, nếu thần sợ ông ta, ngày đó còn ai dám trước mặt Thánh Thượng nói ra sự thật. Thần ngay cả Tề Vương cũng không sợ, thần còn sợ ông ta sao?

Dương Chiêu thầm nghĩ trong lòng “ Nguyên Khánh lỗi lạc quang minh, không sợ quyền quý, gan dạ sáng suốt hơn người, là một viên mãnh tướng. Tương lai mình có một phụ tá đắc lực như vậy, cũng là rất tốt.”

Ông ta gật đầu:

- Tâm tình của ngươi ta có thể lý giải, nhưng có những chuyện nhất định phải có chứng cớ. Không có chứng cớ, ngàn vạn lần không thể tùy tiện nói ra. Để tránh bị ông ta cắn ngược lại ngươi vu cáo hãm hại.

- Điện hạ, thần hiểu!

Lúc này, tiếng chuông rầm rộ vang lên trên sân Thừa Thiên môn. Đây là tiếng chuông vào điện, trên sân Thừa Thiên môn, mấy ngàn đại thần nhanh chóng xếp hàng dựa vào cấp bậc và bộ ngành, men theo bậc thang cao cao đi vào đại điện. Hai bên bậc thang thang đầy các võ sĩ tay cầm vũ khí đứng trước điện, ai ai cũng vạm vỡ, khí thế uy vũ. Triều hội ngày qua ngày, dưới cái nhìn của thị vệ, tấm màn mở đầu chính thức mở ra.