Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 252: Hai mãnh tướng đấu nhau




Trương Tu Đà khiển trách đồ đệ gây rắc rối chạy đi rồi, ông vừa quay đầu lại liền thấy đoàn người Dương Nguyên Khánh, lập tức ngẩn ra:

- Nguyên Khánh!

Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, tiến lên quỳ lạy:

- Nguyên Khánh tham kiến sư phụ!

- Đúng thật là con rồi, sao con lại tới đây?

Trương Tu Đà vừa mừng vừa bất ngờ, không quan tâm đến việc phải di dời con sư tử đá chắn ngay giữa, tiến lên nâng Dương Nguyên Khánh dậy. Đồ đệ oai hùng vô song này khiến trong lòng ông vô cùng cảm thán. Mới qua vài năm mà chức quan của Dương Nguyên Khánh đã vượt qua ông, nhưng trong đáy lòng ông vô cùng cao hứng, ông đã dạy được đồ đệ có thể danh chấn thiên hạ, làm ông vô cùng hãnh diện.

- Sư phụ, là con đi ngang qua đây, phụng chỉ đi Liêu Đông giải quyết việc chung.

Trong lòng Trương Tu Đà hiểu, từ Lạc Dương đi Liêu Đông căn bản không hề đi qua Tề quận, là Dương Nguyên Khánh đi đường vòng đến thăm mình. Trong lòng ông vô cùng cảm động, liền vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói:

- Tuy rằng chức quan của con cao hơn ta, nhưng con là đồ đệ của ta, chúng ta sẽ không dùng lễ tiết quan trường, nếu không, mặt già của sư phụ thật không trụ được.

Đồ nhi ở trước mặt sư phụ, vĩnh viễn không dám tự cho mình là hơn. Lúc này, thiếu niên dũng sĩ kia lại lén trở về, nghiêng người phía sau sư tử đá đánh giá Dương Nguyên Khánh. Trương Tu Đà liếc một cái là thấy y, liền quát lớn:

- Tiểu tử, còn không mau ra chào!

Thiếu niên dũng sĩ cúi đầu chầm chạp đi ra. Trương Tu Đà chỉ vào y, cười nói:

- Đây là đồ đệ ta nhận bảy năm trước, cũng là người huyện Lịch Thành, tên là La Sĩ Tín. Nhìn sư đệ của con đi, tiểu tử này trời sinh thần lực, Trúc Cơ vô cùng tốt. Nguyên Khánh, tương lai võ nghệ của nó tuyệt đối không thua kém con đâu.

Dương Nguyên Khánh không ngờ La Sĩ Tín là sư đệ của mình, trong lòng không khỏi mừng rỡ, liền cười hỏi:

- Đệ có biết ta không?

La Sĩ Tín ở trước mặt sư phụ không dám thất lễ, đành phải tiến lên thi lễ:

- Tiểu đệ La Sĩ Tín tham kiến sư huynh. Nghe nói sư huynh là Thiên hạ đệ nhất tiễn, tiểu đệ chưa từng gặp.

Dương Nguyên Khánh nghe trong giọng nói của y mang ý không phục, liền mỉm cười. Trương Tu Đà lại sầm mặt xuống:

- Ngươi dám vô lễ vậy sao?

La Sĩ Tín sợ nhất là sư phụ mình, y nơm nớp lo sợ nói:

- Đồ nhi không dám!

Dương Nguyên Khánh biết mình không bộc lộ tài năng, e rằng vị sư đệ này sẽ coi khinh mình. Hắn đi đến bên con sư tử đá, cười nói:

- Vị trí của con sư tử đá này không đúng thì phải?

Hắn dùng hai tay nâng con sư tử đá lên một tấc, nhẹ nhàng di chuyển quay mình con sư tử đá lại. Bùi Hành Nghiễm là cao thủ, gã không kìm nổi vỗ tay khen:

- Công phu giỏi!

Đem nâng sư tử đá lên một tấc để di chuyển là dùng lực cánh tay và cổ tay, điều này so với việc khiêng trên vai để di chuyển, phối hợp với thắt lưng chân lực còn khó khăn hơn. Huống chi sư tử đá nặng ngàn cân, căn bản là không thể tin nổi.

La Sĩ Tín và Dương Nguyên Khánh đều là đồng môn sâu xa, trong lòng y cũng hiểu, là Dương Nguyên Khánh sử dụng lực “chém sông” trong đao pháp của sư phụ, thực tế, trong nháy mắt dùng lực để nâng được lên, sức lực tiếp sau đều là thuận thế làm. Có thể vận dụng lực “chém sông” ổn định thuần thục như vậy, chỉ sợ rằng chỉ có sư phụ mới làm được, y còn kém rất xa.

La Sĩ Tín lập tức chịu thua, y biết mình còn kém xa sư huynh, trong lòng xấu hổ, liền khom người thi lễ:

- Vừa rồi Sĩ Tín vô lễ, xin sư huynh bỏ qua cho!

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bả vai y, từ trong túi đồ treo trên ngựa lấy ra một cây bảo đao, đây là một trong những cây bảo đao mà lúc trước đã lấy được ở trong căn phòng bí mật của Ngu Khánh Tắc, đưa cho La Sĩ Tín, cười nói;

- Lần đầu tiên gặp mặt, đây là quà gặp mặt sư huynh tặng đệ.

Gia cảnh La Sĩ Tín cũng không dư dả, cái y dùng chỉ là một thanh đao kém được mua bằng năm xâu tiền, chưa từng nhìn thấy bảo đao bao giờ. Y nhẹ nhàng rút đao ra, luồng khí lạnh từ trên lưỡi đao đập vào mặt, mắt y lập tức sáng lên, khẽ múa đao lên, “xoẹt” một tiếng, cọc gỗ buộc ngựa thô nhám to như miệng bát bị đao chém gãy, khiến tất cả mọi người xung quanh đều chấn động, loại bảo đao này, bọn họ chưa từng thấy qua.

La Sĩ Tín vui mừng đến mức trong lòng như muốn nổ tung. Y ôm bảo đao thi lễ thật sâu với Dương Nguyên Khánh:

- Ơn tặng đao của sư huynh, tiểu đệ khắc sâu trong lòng.

Trương Tu Đà đứng bên cạnh âm thầm cảm thán. Ông phát hiện đồ đệ của mình thủ đoạn lôi kéo lòng người thật không tầm thường. Đầu tiên là ra uy, sau đó là dùng lợi ích để dỗ dành, liền khiến cho sư đệ ngoan ngoãn, thái độ kiêu ngạo đã biến mất. Đây mới là người có thể làm được việc, khó trách nó liên tiếp được Hoàng đế trọng dụng, đúng là có nguyên nhân.

- Mọi người vào trong ngồi đi!

Lúc này Trương Tu Đà mới nhớ ra là mọi người vẫn đứng ở ngoài cửa, vội vàng tiếp đón mọi người đi vào nghỉ ngơi. Ông nhìn thoáng qua Dương Nguy và Bùi Hành Nghiễm. Dương Nguy cưỡi lạc đà, thân hình cao béo của y tạo ấn tượng sâu sắc với ông. Bùi Hành Nghiễm cũng là một viên mãnh tướng, Trương Tu Đà liếc nhìn một cái là nhìn ra được ngay, võ công của người này cũng không hề thua gì mình.

Đi vào nha mn, Thái Thú Tề quận Dương Trí Tích nghe được tin liền ra nghênh đón. Dương Trí Tích là hoàng tộc, là con trai của Dương Chỉnh em trai Dương Kiên, cũng là em họ Dương Quảng. Tuy là hoàng tộc nhưng vị trí đứng sau Dương Quảng, bị sự chèn ép nghiêm khắc của hoàng tộc. Ngay tại mấy tháng trước, Đằng vương Dương Luân và Vệ Vương Dương Tập đã bị kết tội xử tội chết, khiến cho Dương Trí Tích nơm nớp lo sợ, không dám siêng năng công việc, cả ngày uống rượu mua vui, đem việc chính giao hết cho Trưởng Sử Thôi Hi và Tư Mã Trương Tu Đà.

Tuy rằng Dương Trí Tích bỏ mặc công việc, nhưng ông ta đối với tin tức kinh thành rất linh mẫn. Ông ta biết Dương Nguyên Khánh rất được lòng Thánh Thượng, còn được Thánh Thượng ban tặng Thiên Tử Kiếm, người này ông ta không thể đắc tội. Chỉ cần Dương Nguyên Khánh ở trước mặt Thánh Thượng nói nghi ngờ mình chiêu mộ tráng đinh, mạng nhỏ của ông ta sẽ không đảm bảo. Đằng vương và Vệ vương chẳng phải bị gán cho tội danh đó mà bị xử tội chết đó sao?

Dương Trí Tích hết sức nhiệt tình, sai người quét tước nhà cửa, đặt mua nhà ở để Dương Nguyên Khánh và tùy tùng của hắn ở đó, lại sai người đến đặt chỗ tại quán rượu tốt nhất, muốn mở tiệc chiêu đãi Dương Nguyên Khánh, cấp bậc lễ nghĩa vô cùng chu đáo, đồng thời cũng rất thông minh, sắp xếp việc ăn ở thỏa đáng xong, cũng không nói chuyện quấy rầy Dương Nguyên Khánh và Trương Tu Đà.

Dương Nguyên Khánh và Trương Tu Đà vào phòng ngồi xuống, La Sĩ Tín được bảo đao chạy ra ngoài luyện đao. Dương Nguyên Khánh lấy ra một bọc nhỏ đặt lên bàn, giao cho sư phụ:

- Đây là một chút tấm lòng của đồ nhi hiếu kính sư phụ, xin sư phụ nhận lấy.

- Đây là cái gì?

Trương Tu Đà mở túi đồ ra, lập tức ngây người. Bên trong là hơn mười viên minh châu sáng lóng lánh, giá trị ít nhất trên vạn xâu.

- Con làm cái gì vậy?

Trương Tu Đà sầm mặt xuống, đẩy gói đồ lại:

- Con cầm lại đi, ta không cần!

Tặng minh châu cho sư phụ là ý tưởng vừa nảy sinh của Dương Nguyên Khánh. Hắn là người từng trải, sao không biết sư phụ dạy dỗđồ đệ khó khăn đến thế nào. Dược bọn họ dùng cực kỳ đắt tiền, với bổng lộc của sư phụ căn bản không thể mua nổi, mà gia cảnh La Sĩ Tín cũng không giàu có. Hắn biết sư phụ khó xử, những viên minh châu này là hắn chọn trong năm mươi viên minh châu tốt nhất mà Dương Quảng tặng cho Khải Dân Khả Hãn, hắn muốn mượn hoa kính phật tặng cho sư phụ dùng.

Trương Tu Đà quả thật vì dạy La Sĩ Tín mà nợ nần nhiều, khiến cho con trai ông, thê tử của ông rất bất mãn. Mặc dù ông nghèo rớt mồng tơi nhưng ông cũng không thể tùy ý nhận đồ vật đắt tiền của Dương Nguyên Khánh như vậy.

Dương Nguyên Khánh vẫn đẩy minh châu lại, thái độ vô cùng kiên quyết:

- Nếu sư phụ không nhận, con sẽ đưa cho sư nương!

- Con thật là!

Ánh mắt Trương Tu Đà hơi đỏ, ông ta bị sự quan tâm và chu đáo của đồ nhi làm cho cảm động, liền gật đầu:

- Vậy thôi được! Sư phụ nhận tấm lòng của con.

Thấy sư phụ nhận minh châu, lúc này Dương Nguyên Khánh mới vô cùng vui vẻ, nói với Trương Tu Đà:

- Sư phụ, lần này con đi Liêu Đông là phụng mật chỉ của Thánh Thượng tấn công Khiết Đan, nhưng không phải thống soái quân Tùy, mà là muốn dùng binh của người Đột Quyết. Nhân sự bên con không nhiều, con muốn đưa Tần Quỳnh và Trình Giảo Kim đi cùng, sư phụ thấy có được không?

Trương Tu Đà mỉm cười:

- Con thật xấu xa, trước tiên thì lấy minh châu hối lộ ta, rồi lại muốn người của ta, không phải con định dùng cả thủ đoạn với sư phụ đấy chứ!

Dương Nguyên Khánh sợ quá cuống quýt giơ tay giải thích:

- Đây là hai chuyện khác nhau, đó là tấm lòng của đồ nhi, muốn người là việc công, sư phụ đừng lẫn lộn.

Trương Tu Đà gật đầu:

- Nếu là việc công, sao ta lại không đồng ý? Tuy nhiên sức khỏe mẫu thân Tần Quỳnh không được tốt, hắn có lòng hiếu thuận, con cần phải đích thân thuyết phục hắn.

Ông vừa dứt lời, trong sân có tiếng gào thét ủng hộ của Trình Giảo Kim:

- Giỏi, lợi hại lắm!

Trương Tu Đà và Dương Nguyên Khánh nhìn nhau, trong lòng khó hiểu. Hai người liền đi ra cửa thì thấy trong sân Bùi Hành Nghiễm đang luận võ cùng La Sĩ Tín. Bùi Hành Nghiễm sử dụng một cây mã sóc màu bạc, lúc múa lên màu bạc phát sáng lóng lánh, mã sóc loang loáng như bạo tuyết trong trời đông giá rét, kín không một kẽ hở, chiêu số tinh tế đặc sắc vô cùng.

Mà La Sĩ Tín lại sử dụng một cây thương sắt bá vương, thương dài một thước bảy, từ mũi thương đến cán thương được chế tạo bằng sắt, ít nhất nặng hơn một trăm cân. Thương sắt đen nhánh giống như một con quái trăn, lay động không ngừng, luôn có thể ở trong sóc ảnh giống như bão tố của Bùi Hành Nghiễm mà tìm được lỗ hổng, một mũi thương đâm vào nhưng lập tức lại bị sóc dài của Bùi Hành Nghiễm bức lui, hơn nữa còn phải đề phòng quả chùy bay xuất quỷ nhập thần của Bùi Hành Nghiễm. Hai người đấu hơn ba mươi hiệp chưa phân thắng bại, nhưng dù sao La Sĩ Tín cũng còn trẻ, ở thế hạ phong, trên trán y đã đẫm mồ hôi.

Dương Nguyên Khánh cau mày lại. La Sĩ Tín cũng mới mười hai tuổi mà dường như đã tiến được đến mức Phá Công Kỳ, không ngờ còn sử dụng được thiết thương hơn trăm cân. Khi mình mười hai tuổi cũng chỉ có thể sử dụng được mã sóc bốn mươi cân.

Trương Tu Đà dường như hiểu được tâm tư Dương Nguyên Khánh, liền cười nói:

- Thật ra Sĩ Tín vẫn chưa đột phá được, nhưng trời sinh nó có thần lực, thiết thương của nó đã là trăm cân, sau khi đột phát đoán chừng có thể sử dụng một trăm bốn mươi cân. Ta chuẩn bị tăng thêm cho nó cái thương chùy, có thể đập có thể đâm, tương lai nếu thiên hạ có xếp hạng, ta đoán chừng nó có thể xếp trước thứ mười.

- Sư phụ, con thì sao?

Dương Nguyên Khánh cười hỏi. Lần đầu tiên hắn nghe nói bảng xếp hạng mười tướng quân đại Tùy, cũng là được nghe từ sư phụ.

Trương Tu Đà vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười tủm tỉm nói:

- Ta hy vọng con có thể xếp trước thứ ba!

Đúng lúc này, Dương Nguy đang xem cuộc chiến mà huyết mạch sôi sục, gã bỗng nhiên hét to một tiếng, kéo thiết chùy lớn xông vào vòng chiến, thiết chùy bắn tới binh khí của hai người. Trương Tu Đà và Dương Nguyên Khánh cùng biến sắc:

- Không được!

Nhưng đã không kịp rồi, chỉ nghe một tiếng nổ, hai thiết chùy của Dương Nguy đồng thời bị đánh bay, gã kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.

Bùi Hành Nghiễm và La Sĩ Tín đang say mê luận võ, rất khó dừng trận đấu lại, bất kể là thương hay là sóc đều chứa kình lực hùng mạnh, trừ phi là mãnh tướng như Dương Nguyên Khánh hoặc là Vũ Văn Thành Đô mới có thể tách bọn họ ra được. Dương Nguy có chút không biết lượng sức, một chùy của y chen ngang vào bị kình lực đẩy ngược trở lại, hai vai bị thương nặng.

Mọi người cùng nhau chạy tới nâng Dương Nguy dậy. Dương Nguy nằm trên mặt đất vô cùng đau đớn, hai bên bả vai y đều bị gãy xương, cơ bắp bị tổn thương nghiêm trọng.

- Ngàn vạn lần đừng động vào hắn!

Trương Tu Đà quát ngăn mọi người lại. Ông cẩn thận kiểm tra thương thế Dương Nguy, sau một lúc lâu, ông quay lại nói với Dương Nguyên Khánh:

- Để hắn lại đây đi! Ta sẽ trị thương cho hắn.