Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 257: Mượn đường diệt Quắc




Người Khiết Đan là một chi người Nhu Nhiên, bá chủ trên thảo nguyên vào thời Nam Bắc triều, sau khi người Nhu Nhiên bại dưới tay Thác Bạt của Bắc Ngụy, thì phân liệt thành hai chi. Chi miền bắc đổi tên thành Thất Vi, cũng chính là tổ tiên của người Mông Cổ sau này, còn chi người Nhu Nhiên ở miền nam chính là người Khiết Đan.

Vào thời Nam Bắc triều, Khiết Đan chia làm tám bộ lạc. Gồm bộ lạc Tất Vạn Đan, bộ lạc Hà Đại Hạ, bộ lạc Cụ Phục Phất, bộ lạc Úc Vũ Lăng, bộ lạc Nhật Liên, bộ lạc Thất Lê Nhĩ và bộ lạc Vũ Chân Hầu. Xưng là Vô Ngụy bát bộ, đồng thời thành lập một bộ liên minh các bộ lạc riêng lẻ, gọi là liên minh Đại Hạ Thị.

Người Khiết Đan kiếm những nơi có nguồn nước, có đồng cỏ để định cư sinh sống, gia tăng nhân khâu, tuy không đến mức lụa là gấm vóc, nhưng cũng tính là cơm no áo ấm, vui vẻ tự tại. Nhưng bước vào thời nhà Tùy, Khiết Đan đã dần dần hùng mạnh lên, lại tăng thêm hai bộ lạc mới, là bộ lạc Tùng Lê và bộ lạc Thổ Vạn Hầu. Tính lang sói vốn sẵn có của những dân tộc trên thảo nguyên, bắt đầu bừng bừng phấn chấn trong người họ.

Ngay vào ba tháng trước, liên minh bộ lạc đã đưa ra một quyết định kinh người, mạo hiểm xâm lấn Tùy triều. Để chiến mã của bọn họ rong ruổi trên đất Tùy, giết chóc nông dân Đại Tùy, chiếm đoạt phụ nữ Tùy. Bọn họ càn quét một trận, cướp về một lượng lớn nhân khẩu và tài sản, cuối cùng chỉ cần liên minh bộ lạc đứng ra tạ lỗi với Tùy triều là xong việc.

Bọn họ muốn đánh cược một phen, cược là Tùy triều cần thể diện, đối với bên ngoài đều lấy hòa vi quý. Chỉ cần sau khi sự việc xảy ra, bọn họ cho triều Tùy đầy đủ thể diện, tỏ rõ thái độ khiêm tốn nhún nhịn, vậy thì một chút nhân khẩu và tài sản đó, đối với Đại Tùy hùng mạnh mà nói, chẳng qua chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi – không đáng kể gì, bọn họ sẽ không để bụng làm gì.

Thời gian đã trôi qua được hơn ba tháng, bây giờ đã là cuối tháng chạp, đầu mùa đông. Bên trong biên giới nước Tùy vẫn không hề có động tĩnh gì, xem ra vương triều Tùy đã chấp nhận lời xin lỗi của Khiết Đan, không truy cứu nữa. Tin tức này khiến cho người Khiết Đan hết thảy đều vui mừng, bắt đầu ra sức hưởng thụ những phụ nữ và tài sản mà bọn họ cướp được từ Đại Tùy.

Bộ lạc Hà Đại Hạ là bộ lạc hùng mạnh nhất của Khiết Đan, sinh sống ở một dải đất dài và hẹp vùng trung bộ Khiết Đan Dải đất đó được gọi là Lạc Nhật cốc, với dòng sông Nhược Thủy chảy xuyên qua. Dải đất này chiều rộng hơn mười dặm, phía nam tiếp giáp với Hề tộc, phía tây tiếp giáp với Đột Quyết, phía đông tiếp giáp với thành Phù Dư của Cao Ly. Hướng đông nam có thể đi đến Doanh Châu của Đại Tùy, là một con đường chiến lược cực kỳ trọng yếu. Hai bên dải đất đều là những ngọn đồi thảo nguyên thấp, nguồn cỏ chăn nuôi phong phú tươi tốt nuôi sống mấy chục ngàn người của bộ lạc Hà Đại Hạ.

Trước mắt ngôi vị thủ lĩnh của liên minh Đại Hạ Thị, sẽ do đại tù trưởng Đại Hạ Ma của bộ lạc Hà Đại Hạ đảm nhiệm. Thủ lĩnh của liên minh ba năm sẽ thay đổi một lần, nhưng bộ lạc Hà Đại Hạ đã đảm nhiệm ba kỳ liên tiếp, tổng cộng là chín năm. Thấy trước mắt lại sắp đến nhiệm kỳ mới, tù trưởng trẻ tuổi Đại Hạ Ma bèn đưa ra quyết định xâm lấn triều Tùy, nhằm gia tăng uy vọng của mình trong liên minh bộ lạc.

Mặc dù không phải tất cả các bộ lạc trong liên minh đều đồng ý với quyết định này, nhưng Đại Hạ Ma vẫn liên hiệp với nhạc phụ của y là tù trưởng bộ lạc Tất Vạn Đan, ép các bộ lạc khác phải đồng ý với kế phương án mạo hiểm này.

Chạng vạng tối ngày hôm nay, Đại Hạ Ma đã phân chia xong mấy chiếc rương cuối cùng trong số bọn chúng cướp được, cưỡi ngựa phi về doanh trướng của mình. Y thân là thủ lĩnh liên minh và tù trưởng bộ lạc, tự cho mình được hưởng nhiều chiến lợi phẩm nhất. Y lựa chọn ra ba mươi thiếu nữ Hán trẻ tuổi để làm nô tỳ cho y, đồng thời chiếm hữu số tài sản trị giá mấy chục ngàn xâu tiền và hơn một ngàn thạch lương.

Dáng người của Đại Hạ Ma không cao, nhưng đặc biệt cường tráng, cũng giống như những người Khiến Đan khác, gọt tóc đeo khoen. Gọt tóc là cạo trọc phần tóc phía trên đỉnh đầu, chỉ chừa lại một lọn tóc nhỏ ở hai bên hoặc phía trước trán để làm đồ trang sức. Có người thì để một dãy tóc ngắn trên trước trán, có người thì để rối tóc hai bên, lại cũng có người sửa sang gọn gàng tóc ở hai bên thành những kiểu dáng khác nhau, rồi để xõa dài chấm vai. Phụ nữ cũng gọt tóc như thế, chỉ có điều chừa lại một món tóc trên đỉnh đầu, về sau người Nữ Chân và người mãn Hậu Kim cũng có tục gọt tóc như thế.

Đại Hạ Ma là người tướng mạo hung ác, mồm rộng đỏ lòm, trên hai tai mỗi bên đeo một chiếc vòng vàng lớn, tất cả nhưng ai nhìn thấy y, đều không rét mà run.

Người Khiết Đan tôn sùng sự sinh sản, nam nữ đều lấy việc sinh nhiều con cháu cho đời sau làm nhiệm vụ quan trọng bậc nhất. Cho nên, những cuộc chinh chiến bên ngoài của bọn họ phần lớn đều lấy việc cướp đoạt phụ nữ làm chính. Bởi vậy, trong lịch sử, sở dĩ Khiết Đan sau hai lần bị Bắc Tề và Tùy triều hủy diệt, đều có thể nhanh chóng hồi phục lại miễn khí, đều nhờ mối liên hệ mật thiết với chủ nghĩa tôn sùng sinh sản của họ.

Đại Hạ Ma là tù trưởng bộ lạc, lại là thủ linh liên minh, có đầy đủ sự tôn quý vinh hiển, những phụ nữ mà y chiếm hữu phần lớn đều là phục vụ mục đích hưởng thụ. Lúc này đây, hắn đang khao khát đến cuộc chinh phạt Hán nữ vào đêm nay. Vừa vào đến cổng doanh trướng, một tên thân vệ chạy tới bẩm báo:

-Tù trưởng, có sứ giả của bộ lạc Mông Ngột là Đa Chúc đến gặp!

Đại Hạ Ma hơi thoáng chút ngẩn người, bây giờ đã là đầu mùa đông rồi, bọn họ đến làm gì? Dù trong lòng có chút không vui, nhưng y vẫn gật gật đầu:

-Dẫn hắn đến đại trướng của ta!

Bộ lạc Mông Ngột của Đột Quyết là hàng xóm của Khiết Đan, hai bộ lạc cách nhau chỉ có năm trăm dặm. Đối với các dân tộc trên thảo nguyên, chặng đường năm trăm dặm không đáng kể gì. Bộ lạc Mông Ngột và Khiết Đan thường có quan hệ mậu dịch qua lại với nhau, quan hệ hết sức mật thiết. Đồng thời, Khiết Đan cũng thần phục Đột Quyết, đây cũng là thái độ lưỡng lự không quyết đoán của Khiết Đan, một mặt xưng thần với Đại Tùy, đồng thời lại thần phục Đột Quyết, để mưu cầu sự sinh tồn giữa kẽ hở của hai cường quốc láng giềng.

Đại Hạ Ma đi vào đại trướng của mình, trong trướng vàng xanh rực rỡ, chất đầy những vàng bạc, đồ gốm sứ, gấm vóc mà bọn chúng cướp về, lại còn được trải thảm, tấm thảm này cũng là cướp được từ một nhà giàu mang về.

Y ngồi xếp bằng xuống một tấm da dê, một thiếu nữ Hán cúi đầu bưng lên cho y một bát trà muối. Đại Hạ Ma đưa tay nâng cằm nàng ta lên, hi hí mắt đánh giá nàng một lát, đoạn bàn tay lại thọc vào trong váy của nàng, thiếu nữ sợ hãi toàn thân run rẩy, nhưng không dám nhúc nhích. Đại Hạ Ma rất thích cái cảm giác này, giống như làm thịt một con sơn dương vậy.

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên, tên thân vệ dẫn theo sứ giả Mông Ngột bước vào đại trướng. Lúc này Đại Hạ Ma mới khoát tay, ra lệnh cho thiếu nữ lui xuống. Thiếu nữ sợ hãi nh một chú nai tơ, chạy ra khỏi đại trướng. Đại Hạ Ma hí mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé yếu ở của nàng, đêm nay người đầu tiên mà y sẽ hưởng thụ chính là thiếu nữ này.

-Đại Hạ tù trưởng, có phải ta đến không đúng lúc chăng, quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người?

Sứ giả của bộ lạc Mông Ngột bước từng bước lớn vào trong đại trướng, sang sảng cười lớn. Sứ giả này tên gọi Đa Chúc, là thúc phụ của Hoàn Đáp, tù trưởng bộ lạc Mông Ngột. Lần nào cũng đều là y phụ trách việc buôn bán giữa Mông Ngột và Khiết Đan, nổi danh là một con cáo già giảo hoạt.

-Ngươi là thần tài, ngươi đến đồng nghĩa với việc của cải của ta sẽ gia tăng, sao ta lại không chào đón?

Đại Hạ Ma cũng tươi cười bước tới chào đón, ôm y một cái thật chặt, rồi mới kéo y bước vào trong trướng ngồi xuống, lúc này, viên thân vệ bưng lên hai bát sữa dê.

-Hôm nay sao thần tài lại đến chỗ ta vậy? Có phải là ngửi thấy mùi phát tài gì, nên đến trao đổi hàng hóa với ta đúng không?

Đại Hạ Ma cười hỏi.

Đa Chúc lắc đầu cười nói:

-Ta đến gần Khiết Đan rồi mới nghe nói đến vụ phát tài của các người. Nhưng lần này ta chỉ là mượn đường thôi, bọn ta muốn đến thành Phù Dư thể giao dịch với người Cao Cú Lệ, là mối hẹn ước từ hồi mùa hè.

-Mượn đường?

Trong lòng Đại Hạ Ma có chút hoài nghi:

-Không phải là các ngươi câu kết với Tùy triều, định gạt ta đó chứ?

Đa Chúc ha ha cười lớn:

-Khiết Đan đúng là “có tật giật mình”, bộ lạc Mông Ngột bọn ta có bao giờ có mối liên hệ với Tùy triều? Tù trưởng cả nghĩ rồi.

Đa Chúc thấy Đại Hạ Ma vẫn có chút nghi ngờ, bèn lấy từ trong ủng ra một mũi tên, bẻ gãy làm đôi ngay trước mặt Đại Hạ Ma, trầm giọng nói:

-Nếu ta nói lao, sẽ giống như mũi tên này!

Lời thề bẻ tên của người Đột Quyết là một lời thề rất nặng, không phải chuyện đùa, Đại Hạ Ma lập tức xóa bỏ nghi ngờ, cười nói:

-Ta không hoài nghi thành ý của ngươi, ta chỉ là hy vọng các người có thể làm ăn buôn bán với Khiết Đan.

-Việc này... bọn ta sớm đã có hẹn với người Cao Cú Lệ, không thề tùy tiện bội tín, trước mắt đã là mùa đông, để mùa xuân sang năm đi! Chúng ta sẽ lại đến.

-Vậy tốt lắm, chúng ta một lời đã định...

Đại Hạ Ma không còn nghi ngờ gì nữa, hạ lệnh thả đội buôn của Đột Quyết quá cảnh. Đội buôn bán mậu dịch của người Đột Quyết đều có quy mô khổng lồ, hàng ngàn con ngựa chở theo hàng hóa, hơn một ngàn kỵ binh đi theo. Bọn họ chậm rãi, kéo đoàn dài vài dặm, men theo dòng Lạc Thủy hướng về phía doanh địa của Khiết Đan trong Lạc Nhật cốc mà tiến.

Hơn một trăm tên kỵ binh Khiết Đan du trạm cưỡi ngựa đứng trên những chỗ cao, đưa con mắt cảnh giác chăm chú quan sát đội buôn này. Sắc trời đã tối, bóng đêm mờ mịt bao phủ lên sơn cốc, khiến cho thị lực của người ta khó có thể trông xa được.

Từng đội kỵ binh đi qua, ở giữa là bầy dê cừu hỗn loạn, lại còn những bao da trên lưng ngựa nữa chứ, đây đúng là một đội buôn Đột Quyết điển hình. Tuy số kỵ binh hộ tống có hơi nhiều hơn bình thường, nhưng vẫn không khiến cho người Khiết Đan nghi ngờ.

Nhưng đội buôn đã đi được hai ba dặm, mà phía sau vẫn có đội kỵ binh kéo dài không không ngớt đi theo, du trạm Khiết Đan rốt cục cũng có chút nghi ngờ, nhân số của đoàn kỵ binh hộ tống này dường như quá nhiều.

Một tên Bách phu trưởng Khiết Đan cảm thấy không ổn, vội phi ngựa đi bẩm báo với tù trưởng. Trong đại trướng của tù trưởng, bữa tiệc thịnh soạn của Đại Hạ Ma đã được bắt đầu. Mười mấy cô gái Hán bị lột sạch quần áo, trói giật tay về phía sau bị vất trên mặt thảm, tuyệt vọng thút thít khóc. Ngoài ra còn gần hai mươi cô gái trẻ khác đang coụm nơi góc trướng như một bầy cừu non đang đợi bị làm thịt, sợ hãi run rẩy.

Thân trên của Đại Hạ Ma cởi trần, tay cầm một sợi roi da, nhe răng cười độc ác nhìn những con mồi của hắn, đúng vào lúc đó, từ bên ngoài trướng truyền vào tiếng bẩm báo lớn:

-Tù trưởng, có chút không ổn.

Đại Hạ Ma sửng sốt, bước nhanh ra ngoài doanh trướng, thấy một viên Bách phu trưởng vẻ mặt hoảng kinh, y sầm mặt, hỏi giọng không vui:

-Làm gì có chuyện gì không ổn?

-Tù trưởng, số kỵ binh hộ tống đội buôn của người Đột Quyết hơi nhiều, đã có tới ba ngàn người rồi.

Đại Hạ Ma giật thót trong lòng, mang theo ba ngàn kỵ binh, con số phải cấp dưỡng mỗi ngày là con số kinh người, còn làm ăn gì nữa? Chỉ có xuất chinh mới nhiều người như vậy.

Hắn tiện tay vơ lấy một tấm áo giáp da khoác lên, xoay người lên ngựa:

-Đi theo ta!

Y hô lớn một tiếng, dẫn theo mấy mươi ngàn thân vệ, xách theo trường mâu nhắm thẳng hướng cửa cốc lao đi. Đợi tiếng vó ngựa xa dần, đám cô nương trong trướng mới nơm nớp lo sợ tiến tới, cởi trói cho những tỉ muội đang bị trói, rồi tìm quần áo cho họ mặc vào, ba mươi mấy người ôm nhau than khóc trong doanh trướng.

Đại Hạ Ma lao nhanh một đường, bộ lạc Hà Đại Hạ có chừng mấy chục ngàn bộ tộc, doanh địa kéo dài hơn mười dặm, sau khi chạy ra vài dặm, y rốt cuộc cũng nhìn thấy đội tiền trạm của đội buôn Đột Quyết, y lớn tiếng quát:

-Tất cả dừng lại!

Dương Nguyên Khánh cũng mặc khôi giáp của người Đột Quyết, đi lẫn trong đám kỵ binh Đột Quyết. Hắn nhìn thấy người vừa đến đeo hai chiếc khoen vàng lớn, liền nhận ngay ra đây chính là tù trưởng liên minh Khiết Đan, Đại Hạ Ma. Hắn biết đối phương đã sinh nghi, bèn rút ra một mũi tên sắt, gắn lên dây cung. Hắn ra sức kéo mạnh dây cung, một mũi tên lao ra, mũi tên nhanh như điện xẹt, trong bóng tối, Đại Hạ Ma không kịp đề phòng, bị mũi tên đâm xuyên qua ngực, kêu lên một tiếng thảm thiết ngã xuống khỏi lưng ngựa.

Biến cố đột nhiên xảy đến, khiến đám người Khiết Đan hết thảy sững sờ, rồi liền ngay sau đó là rối loạn. Một mũi tên của Dương Nguyên Khánh bắn ra, chính là ám hiệu ra tay, người Đột Quyết gióng trống vang, tiếng hô giết rung chuyển trời đất, từ bốn phương tám hướng xông tới doanh địa của người Khiết Đan đánh giết. Nam nữ Khiết Đan kêu khóc chạy tán loạn, hoặc quỳ xuống đất xin tha.

Dương Nguyên Khánh dùng tiếng Đột Quyết và tiếng Hán lớn tiếng hạ lệnh:

-Đàn ông giết hết, chỉ để lại đàn bà trẻ con!

Hai mươi ngàn kỵ binh Đột Quyết múa may chiến đao, rong ruổi giết chóc trong doanh địa Khiết Đan. Đầu của đàn ông Khiết Đan bị chém bay, trường mâu đâm thấu ngực, thân xác nằm phơi, máu chảy thành sông. Lửa lớn thiêu đốt doanh trướng, thế lửa ngợp trời, doanh địa Khiết Đan đã trở thành địa ngục trốn nhân gian.

La Sỹ Tín phóng ngựa lao đến chỗ Đại Hạ Ma bị giết, y muốn chặt lấy đầu của Đại Hạ Ma để lập công, nhưng đám thân vệ của Đại Hạ Ma liều chết bảo vệ. La Sỹ Tín vung cây đại thương sắc bén, múa may tít mù, thoáng chốc đã giết chết ba mươi mấy người, khi y giết đến người cuối cùng, mắt nhìn đã thấy mục tiêu Đại Hạ Ma nằm ngay trước mắt.

Thì một tên kỵ sỹ từ bên cạnh lao ngựa qua, một đao cắt lấy đầu của Đại Hạ Ma, đoạn lao đi, từ xa vọng lại tiếng cười của Bùi Hành Nghiễm:

-Đa tạ hiền đệ mở đường giúp ta!