Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 290: Người khác bỏ thì ta dùng




Tòa nhà Hoàng Phủ Hủ ở cách thư phòng của Dương Giản không xa, cách khoảng mười mấy trượng. Hoàng Phủ Hủ cũng xuất thân từ quý tộc, chỉ có điều gia cảnh nhà y vừa sa sút thì y trở thành một thư sinh nghèo, trói gà không chặt, phải dựa vào việc bán chữ để nuôi thân, khó có thể nuôi được vợ con. Nhưng được Tề vương coi trọng khiến y từng bước từng bước hướng tới con đường phú quý. Mặc dù y cũng phát hiện ra Tề vương là một người ngu muội nhưng xuất phát từ lòng biết ơn y vẫn tận lực phụ tá Tề vương.

Lúc này, Hoàng Phủ Hủ đang ngồi trước bàn viết thư gửi xuống dưới huyện, sắp xếp một số chuyện. Y vốn dĩ chỉ định vào Kinh thành 2 ngày nhưng Dương Giản lại gặp phải sự khiêu chiến mạnh mẽ của Dương Nguyên Khánh, nguy hiểm tới tiền đồ, Hoàng Phủ Hủ không thể không kéo dài thời gian ở lại Kinh thành.

Bàn đọc sách của y ở trước cửa sổ, một cơn gió nhẹ thổi tới bay hết cả những giấy thư trên bàn, y tiện tay lấy cái chặn giấy nhưng chỉ sờ thấy một khoảng không. Hoàng Phủ Hủ ngây người ra, lúc này y mới phát hiện con kỳ lân chặn giấy bằng ô mộc trên bàn y đã bị mất. Con kỳ lân chặn giấy bằng ô mộc này do cha y để lại cho y, là một vật mà y rất yêu thích, nó đã theo y mười mấy năm rồi, lúc nào y cũng mang theo bên mình, chiều hôm qua còn thấy ở trên bàn này mà, sao lại không còn nữa chứ?

Hoàng Phủ Hủ cúi người xuống đất tìm kiếm rồi lại xoay người ra tủ sách của mình tìm kiếm một hồi, vẫn không nhìn thấy đâu cả. Hoàng Phủ Hủ hoang mang, nếu mà là trộm thì nó phải lấy những thứ quý giá hơn chứ. Nhưng những đồ vật có giá trị hơn con kỳ lân chặn giấy của hắn đều vẫn còn, chuyện này là thế nào đây?

Đúng lúc này, hai gã thị vệ đi tới cửa cúi người thi lễ nói:

-Hoàng Phủ sứ quân, điện hạ triệu ngài qua đó một chuyến ngay ạ.

Hai gã thị vệ không dùng từ “Mời” khiến trong lòng y có chút không vui nhưng y không nói gì bèn bước nhanh tới thư phòng của Tề vương.

Vừa đi tới cửa thư phòng thì đã nhìn thấy một đoàn người vây quanh Tề vương, ánh mắt của tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn y, làm y ngạc nhiên, không biết đã xảy ra chuyện gì?

Dương Giản vung tay lên,

- Bắt lấy y!

Vài tên binh sĩ tiến lên đem Hoàng Phủ Hủ đè xuống mặt đất, Hoàng Phủ Hủ vừa tức vừa giận hô to:

- Điện hạ, thần có tội gì sao lại bắt thần chứ?

-Trong lòng ngươi tự hiểu, ngươi là một tên khốn vong ân phụ nghĩa.

Dương Giản quát mắng ầm ĩ rồi xông lên đá thật mạnh vào mũi của Hoàng Phủ Hủ, Hoàng Phủ Hủ bị đá gãy sống mũi kêu lên một tiếng thảm thiết, máu trong mũi tuôn ra, y nhẫn nhịn sự đau đớn hét lớn,

-Điện hạ muốn giết thần cũng được nhưng phải cho thần biết là thần phạm tội gì?

- Ngươi còn dám giả bộ ngốc nghếch à, dùng yếm thắng (giống như một lời nguyền hoặc yểm bùa) để hại ta, ngươi có thừa nhận không?

Dương Giản phẫn nộ không chịu được nữa lại đá thẳng một cước vào mặt y, lúc này Dương Giản mang hết cả nỗi hận đối với Dương Nguyên Khánh mà trút lên người Hoàng Phủ Hủ. Dương Giản cho rằng Hoàng Phủ Hủ đã bị mua chuộc, lấy yếm thắng để hại hắn, cho nên phụ hoàng mới không tin tưởng hắn, tất cả những cái này đều là do ô mộc đè thân hại.

-Điện hạ, hôm qua thần mới tới, sao có thể dùng yếm thắng để hại điện hạ chứ?

Hoàng Phủ Hủ vội vàng biện hộ cho mình.

-Dương Nguyên Khánh vừa vào Kinh ngươi cũng xuất hiện, đây là sự trùng hợp sao? Rõ ràng là ngươi và hắn đã có âm mưu từ trước, hẹn gặp nhau rồi cùng vào Kinh hại đại tướng dưới tay ta bị giết!

Dương Giản tin Phan Đản giống như thần minh, đối với những lời ông ta nói không chút nghi ngờ, kẻ thù bên ngoài không đáng sợ, đáng sợ là kẻ địch ở bên trong. Hắn đã nhận định rằng Hoàng Phủ Hủ hại hắn, bất luận là Hoàng Thủ Hủ có giải thích thế nào hắn cũng không tin.

-Lôi xuống đánh một trăm gậy, đuổi ra khỏi phủ cho ta!

Nếu không phải vì Hoàng Phủ Hủ là huyện lệnh huyện Y Khuyết, hắn sợ khó ăn nói với phụ hoàng thì hắn đã đem Hoàng Phủ Hủ ra đánh chết rồi.

Vài tên thị vệ lôi Hoang Phủ Hủ xuống dưới, Hoàng Phủ Hủ vội vàng hét lên,

-Điện hạ, người không thể như thế được, người như vậy là tự hủy trường thành, đây là có người hãm hại thần.

Âm thanh càng lúc càng xa dần, nỗi hận trong lòng Dương Giản vẫn chưa vơi rồi hắn quát lớn:

-Còn ai dám hại ta, ta sẽ trảm không tha.

Kỳ thực những thị vệ không tốt bên cạnh hắn cũng cảm thấy có gì không đúng, cứ coi như là hại người đi thì cũng làm gì có ai lấy vật tùy thân của mình để yếm thắng chứ, để người khác nhìn thấy là biết liền, đây chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao?

Nhưng không có ai dám khuyên can Dương Giản, từ sau khi hắn trở về từ đạo quan hậu viện thì bắt đầu đào bới, phỏng chừng là ý của Phan thượng tiên kia. Tề vương rất tôn thờ ông ta, đối với lời của ông ta rất ngoan ngoãn phục tùng, ai mà dám nhiều lời chứ, chỉ có thể âm thầm bất bình thay cho Hoàng Phủ Hủ.

Cánh cổng bên của Tề vương phủ được mở ra, hai tên thị vệ khiêng một cái cáng bước ra, trên cáng là Hoàng Phủ Hủ bị đánh thịt máu lẫn lộn, đã gần chết. Hai tên thị vệ khiêng cái cáng ra đặt ngay ngoài cửa phủ rồi mặc kệ, đóng cửa rầm một cái đi vào trong …

Lúc này, đội tuần tra hữu vệ sĩ binh Đông cung ở ngoài cửa phủ đều tiến đến, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, có người lập tức đi bẩm báo với Hàn Thế Ngạc. Một lát sau Hàn Thế Ngạc bước nhanh tới, hắn ngồi xổm xuống nhìn một lát, cuối cùng cũng nhận ra người đang hôn mê bất tỉnh kia là Hoàng Phủ Hủ, tối hôm qua có gặp ở cửa đại môn bắc thị.

Hắn vội vàng nói với đám binh sĩ:

-Tức tốc đem người này tới cho Thị Suất tướng quân!

Vài tên binh lính tìm tới một chiếc xe ngựa rồi khiêng cái cáng lên xe, chạy thẳng tới hướng doanh trại lưu dân ngoài thành, Dương thị suất chắc chắn là ở đó.

Cứ thế cho tới chiều Hoàng Phủ Hủ mới tỉnh lại, sự đau đớn thể xác đã biến mất, từng trận gió mát truyền tới, y chậm rãi nhìn xung quanh, y đang nằm trong một gian phòng nhỏ lịch sự tao nhã, ngoài sân toàn là cây xanh, hương hoa thoang thoảng bay tới.

Lúc này, một tên binh sĩ trẻ tuổi bước vào, nhìn thấy Hoàng Phủ Hủ tỉnh lại vô cùng mừng rỡ nói:

-Tiên sinh tỉnh rồi à, để tôi đi nói với công tử!

-Vị tiểu ca này là …

Hoàng Phủ Hủ cố hết sức để nói, sống mũi y lại đau một hồi, lúc này mới phát hiện mũi mình đã được băng bó, từng cảnh tượng buổi sáng được hiện ra trong đầu, Dương Giản đá một cước làm gãy sống mũi của y.

Hoàng Phủ Hủ thầm thở dài một tiếng cố hết sức hỏi:

- Ta đang ở đâu đây?

Tên binh sĩ trẻ tuổi kia chính là một trong những thiết vệ của Dương Nguyên Khánh - Dương cửu lang, có một khuôn mặt như búp bê, trên thực tế đã 25 tuổi rồi, là một người trẻ nhất trong chín tên thiết vệ.

Dương cửu lang cười nói:

- Đây là phường Thượng Thiện, là một tòa viện do công tử nhà ta thuê, danh y đã tới khám bệnh rồi, Hoàng Phủ tiên sinh chỉ bị thương ngoài da thôi, không bị đánh gãy gân cốt nhưng xương sống mũi gãy rồi, cần một thời gian mới khỏi được.

Hoàng Phủ Hủ biết thuộc hạ của Tề vương ra tay nể tình, nếu không thì một trăm gậy sớm đã đánh chết y rồi. Nhưng Tề vương thì lại độc ác không ngờ lại đã gãy sống mũi mình, vị thân vương trở mặt này đã không còn nhớ tình cũ, y lại thở dài một tiếng hỏi:

-Công tử nhà ngươi là ai?

-Hoàng Phủ huyện lệnh đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?

Bên ngoài truyền tới một tiếng cười sang sảng, tiếp theo là Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào phòng, Hoàng Phủ Hủ sửng sốt,

-Là ngươi!

-Hoàng Phủ huyện lệnh nghĩ là ai? Ngoài ta ra, ở Kinh thành ai dám cứu ngươi chứ?

Dương Nguyên Khánh cười ngồi xuống trước mặt Hoàng Phủ Hủ, lại nói:

-Ta nói rõ trước, vết thương của Hoàng Phủ huyện lệnh không liên quan tới ta, việc này ta không biết chút nào cả.

-Ta biết việc này không liên quan tới ngươi, là Tề vương ngu xuẩn, tin lời của yêu đạo, ta bị tiểu nhân hại.

Trong lòng Hoàng Phủ Hủ đều biết, Tề vương phủ ngoại trừ tên Phan yêu đạo hận y tới tận xương tủy ra, y không đắc tội với người khác. Cũng chỉ có Phan yêu đạo kia mới có thể thuyết phục Tề vương không tin tưởng mình.

Kết quả này quả thực nằm ngoài dự đoán của Dương Nguyên Khánh, hắn cho rằng Phan yêu đạo được sùng ái chắc chắn sẽ thuyết phục Tề vương báo thù với mình. Nhưng không ngờ rằng người thứ nhất mà ông ta đối phó lại là Hoàng Phủ Hủ. Dương Nguyên Khánh còn đang nghĩ làm thế nào để đối phó với vị quân sư anh minh này của Tề vương, không ngờ Tề vương lại tự tủy trường thành, đúng thật là ý trời, trời bắt y phải chết.

-Hoàng Phủ huyện lệnh không cảm thấy đây là ý trời sao? Trời tạo nghiệp chướng thì có thể, tự tạo nghiệp chướng không thể sống!

Một lúc sau Hoàng Phủ Hủ thở dài một tiếng nghĩ: “Nếu y mà nghe lời của tên yêu đạo kia tất sẽ vạn kiếp bất phục, sẽ không còn có cơ hội nào nữa.”

Hoàng Phủ Hủ cảm thấy bi thương, cố hết sức chắp tay nói với Dương Nguyên Khánh:

-Đa tạ Dương tướng quân đã bất chấp nguy hiểm cứu ta một mạng, Hoàng Phủ Hủ ta sẽ ghi khắc trong lòng. Khẩn cầu Dương tướng quân giúp ta thuê một chiếc xe bò, đưa ta về huyện Y Khiết.

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc lâu, hắn kỳ thật rất coi trọng Hoàng Phủ Hủ, sự nhanh trí của Hoàng Phủ Hủ tối qua đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với hắn. Bên cạnh hắn đang thiếu mưu sĩ như vậy, dù sao thì y cũng không đến nỗi ngu xuẩn nhưng dù người có trí tuệ suy nghĩ ngàn việc đúng vẫn có một việc sai huống hồ kinh nghiệm của y còn chưa đủ phong phú. Có những việc chưa được ổn thỏa. Y cần một mưu sĩ nhắc nhở mình, bày mưu tính kế giúp mình.

-Hoàng Phủ huyện lệnh biết Tề Vương có nuôi dưỡng năm nghìn giáp sĩ không?

Hoàng Phủ Hủ ngạc nhiên, y biết Tề Vương có vài tử sĩ, Tề Vương nói với y: chỉ có bốn năm trăm người, y liền không quan tâm, một Tề Vương nuôi một chút kỳ nhân dị sĩ là việc rất bình thường, không ngờ sẽ là năm nghìn giáp sĩ. Đó chính là một việc khác.

-Dương tướng quân…. Lời này thật sao?

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Ta giết Nguyên Thượng Ứng thì phát hiện việc này. Sau đó ta lại đi Tấn Dương cung chứng thực, Dương Giản quả thực từ Tấn Dương cung lấy làm của tư mấy nghìn bộ binh giáp. Hiện nay ta đã có được tình báo xác thực, Dương Giản nuôi năm nghìn giáp binh, trong đó huyện Y Khuyết của ngươi ngầm một nhánh, ta cho rằng ngươi biết.

Trong lòng Hoàng Phủ Hủ sợ hãi, phong thanh của việc này y chưa bao giờ nghe thấy:

-Không, y chưa bao giờ nói với tôi việc này, Dương tướng quân, ngài nói huyện Y Khuyết ẩn một nhánh giáp sĩ?

-Huyện Y Khuyết có trang viên của y sao?

-Có! Có ba trang viên, lẽ nào là giấu ở trang viên Long Môn?

Hoàng Phủ Hủ nhớ đến gần hang đá Long Nhiễm có một trang viên lớn của Tề vương, chiếm đất vạn mẫu, bốn phía có tường vây quanh, còn có dòng sông thung lũng, là nơi lý tưởng giấu quân. Nếu Tề vương thực sự có giấu giáp binh ở huyện Y Khuyết, vậy nhất định là ở nơi này.

Lúc này, trán Hoàng Phủ Hủ lấm tấm mồ hôi. Cuối cùng y biết được Tề vương đang chơi với lửa rồi. Tề vương nuôi dưỡng giáp binh, ngoại trừ y có dã tâm soán vị thực không thể nghĩ ra còn có lý do gì. Nhưng Thánh Thượng phòng ngự nghiêm ngặt, y muốn binh biến soán vị thực như kẻ ngốc nói mộng. Một khi bị Thánh thượng biết được, Tề vương sẽ xong đời. Hiện nay Dương Nguyên Khánh đã nắm chắc, vậy Tề vương có thể chống đỡ được bao lâu. Một khi Tề vương sụp đổ, đó chính là số phận của y?

Hoàng Phủ Hủ không dám nghĩ ngợi nữa. Quân riêng nuôi ở huyện Y Khuyết của y, y chắc chắn chết không còn nghi ngờ.

Dương Nguyên Khánh lại thản nhiên nói:

-Ta cũng không dấu Hoàng Phủ huyện lệnh. Chuyến đi kinh thành lần này của ta, danh nghĩa là làm yên ổn tình thế của kinh thành nhưng ý đồ thực sự của Thánh thượng là bảo ta đoạt lấy hai vạn quân Đông cung. Ông lo ngại Tề Vương bí quá hóa liều. Ý của Thánh thượng đã rất rõ ràng, ông đã từ bỏ Tề vương. Từ hai năm trước Tề vương nuôi tử sĩ, Thánh thượng đã nghi ngờ y cho nên mới kéo dài không cho y làm chủ Đông cung. Hiện nay loạn của kinh thành, y lại xử lý không được, Thánh thượng rất thất vọng về y, quan trọng hơn là Thánh thượng chí ít còn có thể tại vị hai mươi năm. Nếu để Tề vương làm Thái tử, y có thể đợi hai mươi năm không? Đối với điểm này, trong lòng Thánh thượng biết rất rõ.

Dương Nguyên Khánh thấy Hoàng Phủ Hủ đã đầy đầu mồ hôi. Hắn biết với trí tuệ của Hoàng Phủ Hủ, không cần mình nói nhiều, chỉ cần mình đào được một cái kênh, đó chính là kênh dẫn nước đến.

-Nếu Hoàng Phủ tiên sinh đồng ý, ta có thể tạo một hiện trường giả Hoàng Phủ tiên sinh bị Tề vương đánh chết. Tiên sinh có thể mai danh ẩn tính, đi theo ta, làm phụ tá của ta. Nếu tiên sinh không muốn, ta cũng không miễn cưỡng, tóm lại, ta sẽ hết sức giúp đỡ tiên sinh.

Hoàng Phủ Hủ cúi đầu, so sánh Dương Nguyên Khánh tàn nhẫn quyết đoán và Dương Giản ngu xuẩn tự phụ đã rất đối lập. Nếu theo Dương Nguyên Khánh sẽ mở ra đường ra cho mình, nếu không y cũng không có lối mà đi. Chẳng lẽ còn bảo y đi bán chữ để mưu sinh. Dương Nguyên Khánh không kể lo ngại, cứu một mạng của mình, còn trọng dụng mình, nói rõ hắn biết tài tiếc người tài. Đây mới là minh chủ Hoàng Phủ Hủ muốn đầu quân.

Trầm tư rất lâu, y thở dài:

-Tề vương dù sao có ơn với ta, tuy y vô tình, ta cũng không thể bất nghĩa với y, Tướng quân có thể đáp ứng không?

Dương Nguyên Khánh mỉm cười:

-Đối phó với Tề vương loại người ngu xuẩn, không cần tiên sinh ra tay.

Hoàng Phủ Hủ hạ quyết tâm, chắp tay nói:

-Tướng quân cứu mạng của tôi, tôi làm sao có thể không biết ơn báo đáp, Hoàng Phủ Hủ nguyện vì Tướng quân dốc hết sức!

Dương Nguyên Khánh mừng rỡ:

-Ta phái người đến đón người nhà ngươi lại!