Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 296: Độc Cô gia chủ




Gia tộc Độc Cô gặp đả kích nặng nề trong vụ án của Hạ Nhược Bật ở năm Nhân Thọ thứ 4… Gia Chủ Độc Cô La bị tước chức là dân, thất đệ Độc Cô Chỉnh bị ban tử.

Không lâu Độc Cô La cũng bệnh mà chết, y rút kinh nghiệm xương máu, vì tương lai của gia tộc Độc Cô, trước khi lâm chung, y ra một quyết định trọng đại, gia chủ họ Độc Cô không suy xét đến việc trưởng thứ, đích tôn hay không, hủy bỏ tư cách kế thừa gia chủ của chính đứa con cả mình, Độc Cô Hoành.

Cũng chính là quyết định này, làm cho gia tộc Độc Cô sau nhiều lần hiệp thương, nhất trí đề cử Độc Cô Chấn nhậm chức gia chủ mới, mà Độc Cô Chấn là con út của Độc Cô Tín, tuổi của nó còn nhỏ hơn Độc Cô Hoành hai tuổi.

Độc Cô Chấn không khiến cho Độc Cô La thất vọng, gã xem xét thời thế, ý thức được sự đả kích của Thánh thượng đối với quý tộc Quan Lũng, gã duy trì cho Độc Cô gia một sự khiêm tốn, không cho phép bất cứ người nào trong gia tộc đi làm phiền Dương Nguyên Khánh. Cũng chính là như vậy, làm cho gia tộc Độc Cô tránh khỏi việc tiếp tục bị Hoàng đế Dương Quảng tẩy trừ theo đám quý tộc Quan Lũng.

Mà lần này, thế cục kinh thành hỗn loạn, lương thực trở thành vũ khí trọng yếu nhất. Nhìn thấy có thể lợi dụng vũ khí lương thực, đánh cho Dương Nguyên Khánh mặt xám mày tro, cho Độc Cô gia được thỏa lòng, nhưng Độc Cô Chấn đầu óc tỉnh táo, gã vẫn quyết định bỏ cơ hội đả kích Dương Nguyên Khánh lần này.

Gã biết rất rõ, lần này cũng không phải là cơ hội, ẩn giấu trong đó là mạch nước ngầm vô cùng nguy hiểm, Thượng phương bảo kiểm cầm giữ trong tay Dương Nguyên Khánh, nhiệm vụ của hắn không phải là duy trì bình ổn, mà là kiếm chỉ Tề vương. Nếu như gia tộc Độc Cô tùy tiện can dự vào, ắt sẽ phải gặp sự đả kích nặng nề.

Gã nhìn ra được sự làm việc khôn khéo của Độc Cô Khí, nhưng đối với việc phán đoán cục diện chính trị vẫn có nhiều khiếm khuyết, trong lòng không khỏi hơi thất vọng. Có một số thứ không phải y nói là có thể hiểu rõ được, mà cần phải có chút thiên bẩm, Độc Cô Khí đã không còn trẻ nữa, tư tưởng của y sớm đã thành thục, nhưng y vẫn không hiểu, chỉ có thể giải thích y không phải theo đường lối chính trị, chỉ có thể quản lý sản nghiệp của gia tộc.

Nhưng trở thành một trưởng bối, Độc Cô Chấn cảm thấy bản thân có trách nhiệm nói cho vãn bối biết một số trình thự sâu xa.

- Cháu biết vừa rồi, Nguyên Trứ tìm đến ta làm gì không?

Độc Cô Chấn nhìn chăm chăm vào cháu trai.

- Tôn nhi không biết!

- Y trên danh nghĩa là giảng đạo lý về biến cố của người kế thừa ngai vị, nhưng trên thực tế, mục đích thực sự của y chính là hi vọng, Độc Cô gia chúng ta có thể đứng ra đối phó với Nguyên Khánh. Y thậm chí còn nói việc Dương Nguyên Khánh giết Tần Hạo là do đầu óc đơn giản của tên mãng phu làm nên. Y thật sự không hiểu sao? Không! Y rất rõ, Dương Nguyên Khánh giết Tần Hạo là vì đoạt quyền, nhưng y muốn nói vậy, dụng ý của y là muốn cho ta nhận thức để giảm bớt sự mạo hiểm.

Độc Cô Chấn vừa mới phản ứng qua, Nguyên Trứ cũng không quá khích, mà là dụng tâm hiểm ác, muốn đẩy gia tộc Độc Cô tiến về phía trước đối phó với Dương Nguyên Khánh. May mắn tự mình kịp thời gián đoạn cuộc nói chuyện, ngẫm nghĩ cũng khiến cho y hơi sợ, tên Nguyên Trứ cáo già.

Gã nhìn Độc Cô Khí sâu xa, lại tiếp tục nói:

- Cháu cho rằng gia tộc Nguyên Thị không có năng lực đối phó với Dương Nguyên Khánh sao? Tài lực Nguyên Thị cũng không kém so với chúng ta, trong số Ưng Dương Lang tướng tại Đông cung lục suất phủ thì Nguyên gia có một con cháu và một con rể. Bọn họ hoàn toàn có thực lực tạo ra sự cố, ví như tàn sát lưu dân…, nhưng bọn họ cũng không có làm vậy. Nguyên Trụ bị Dương Nguyên Khánh ám hại, Nguyên Thượng Ứng không lâu lại chết trong tay Dương Nguyên Khánh, thù sâu như vậy, không ngờ bọn họ không có ra tay. Bọn họ hiểu rõ. để cho Độc Cô gia chúng ta ra tay, thành công có thể đả kích Dương Nguyên Khánh nặng nề, thất bại thì có thể làm suy yếu đi Độc Cô gia chúng ta, có thể gọi nhất tiễn song điêu. Dụng tâm của Nguyên gia hiểm ác quá!

Nói xong, Độc Cô Chân thở một hơi thật dài.

Độc Cô Khí không biết hiểu hay không cáo biệt mà đi. Y có chút hiểu rồi, lại vừa không rõ ràng lắm, tại sao Độc Cô gia và Nguyên gia bây giờ lại không dám đụng đến Dương Nguyên Khánh? Độc Cô gia rõ ràng nắm chắc vũ khí lương thực hùng mạnh trong tay, lại chỉ có thể cảnh cáo một chút, lướt qua thì dừng.

Vụ án Hạ Nhược Bật năm đó, Độc Cô Khí kỳ thực cũng tham gia rồi, y chịu sự cắt cử của ông nội, quan sát động tĩnh của Dương Nguyên Khánh, quyết định hành động của Độc Cô gia, nhưng chính là do y quan sát thất bại, không phát hiện được Tấn Vương giấu trong xe ngựa, cuối cùng làm cho Độc Cô gia phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng.

Chính là nguyên nhân này, làm cho trong lòng Độc Cô Khí rất hổ thẹn với gia tộc, lại hận Dương Nguyên Khánh đến thấu xương. Nguy cơ lương thực lần này, y cực lực chủ trương động thủ với Dương Nguyên Khánh, nhưng sự phản đối của gia chủ làm cho y không có cách nào khác. Cho dù trong lòng Độc Cô Khí có chút không phục, nhưng y lại ắt phải nghe sự sắp xếp của từ gia chủ.

Phủ đệ của Độc Cô Khí nằm ở phường Khoan Chính, đó chính là phủ đệ của phụ thân, phủ của đích tôn Độc Cô gia. Độc Cô Khí đi ra cửa lớn, lại đâm đầu vào Diêu Hoán đang vội đi tới.

- Công tử!

Diêu Hoán vội tiến lên phía trước thi lễ

- Ta vừa rồi có đi tìm người, đang nói người sẽ không trở về.

- Dương Nguyên Khánh tạo áp lực cho ngươi à?

Độc Cô Khí đoán được ý đồ đến đây của Diêu Hoán.

- Đúng vậy, hắn phái binh đi kiểm tra và niêm phong tất cả các cửa hàng gạo, còn uy hiếp muốn giết ta, bức ta bán lương thực. Công tử, ta thật không có biện pháp nào.

- Chết tiệt!

Độc Cô Khí hạ giọng chửi một câu.

- Cuối cùng ngươi thỏa hiệp ra sao?

Độc Cô Khí cảm nhận được kết quả không ổn lắm.

- Ta thật sự không có lựa chọn chỉ bị hắn bắt đem lượng tồn kho của cửa hàng gạo đem bán…

- Nếu ngươi đã quyết định rồi, còn đến tìm ta làm gì?

Độc Cô Khí lạnh lùng nói một câu, xoay người xuống dưới bậc, lên xe ngựa, chỉ bảo kẻ dưới:

- Hồi phủ!

Xe ngựa khởi động, hướng về phía phủ đệ không xa, Diêu Hoán nhìn xe ngựa của thiếu chủ nhân đi xa, không khỏi thở dài, thiếu chủ nhân cái gì cũng tốt, tài cán khôn khéo, nhưng chỉ hơi hà khắc một chút.

Xe ngựa Độc Cô Khí rất nhanh đã dừng ngay trước cửa phủ của mình, y đi lên bậc, thuận miệng hỏi người gác công

- Có khách sao?

- Không có khách nhưng Khương lão gia đến đây rồi…

Độc Cô Khí ngẩn ra,

- Ông ấy tới làm gì?

Khương lão gia trong miệng người gác cổng, trên thực tế là nhạc phụ của Độc Cô Khí, tên là Khương Chung. Độc Cô Khí có một thê bốn thiếp, Khương lão gia chính là phụ thân của một tiểu thiếp trong đó. Ông ta là một nhà cực giàu có ở Lũng Hữu, từng làm con nuôi của Vũ Văn Thuật, bị dời tới tân đô ở năm Đại Nghiệp thứ nhất, ở kinh thành cũng là một trong đại phú hộ.

Tuy rằng, Khương gia có tiền, nhưng địa vị lại không cao, mãi cho đến đầu năm ngoái, một mỹ nữ của Khương gia tiến vào làm thiếp cho Độc Cô gia, Khương gia cuối cùng mới có chỗ dựa vững chắc, cũng có địa vị, bắt đầu thay đổi thế mạnh hơn.

Tâm tình của Độc Cô Khí lúc này không phải tốt lắm, y không để ý tới tiểu nhạc phụ này, trực tiếp đi đến hậu viện, nhưng mới vừa tiến vào sân, Khương nhạc phụ của y lại ngăn cản y.

- Hiền tế à! Ta gặp chuyện phiền phức rồi, muốn nhờ sự giúp đỡ.

Trong lòng Độc Cô Khí vô cùng phản cảm với nhạc phụ tiểu thiếp này, lại vừa không thể không bày ra một dáng điệu tôn trọng

- Gặp phải phiền phức gì?

- Ta hôm nay nhận được một thiệp mời, mời ta ngày hôm sau đi tới Bách bảo lầu ăn cơm.

Bách bảo lầu cũng là sản nghiệp của Độc Cô gia, Độc Cô Khí nhướn mày,

- Đây là chuyện tốt mà! Đi là được rồi.

- Nhưng mà…là Dương Nguyên Khánh mời!

- Dương Nguyên Khánh?

Độc Cô Khí dừng bước, có chút kinh ngạc hỏi:

- Hắn sao lại mời nhạc phụ ăn cơm?

- Không phải mời một mình ta, mà là mời hơn nghìn phú hộ trong kinh thành, ta chỉ là một trong số đó, tuy nhiên thiệp mời của ta là số sáu, cũng là khách quan trọng của hắn.

Khương Chung lấy một cái thiệp mời đưa cho Độc Cô Khí, thở dài nói:

- Tất cả mọi người cho rằng đây là Hồng Môn Yến. Hôm nay ta và mấy chục đại phú hộ thương lượng rồi, ý của mọi người là chống lại yến hội lần này, tuyệt sẽ không bỏ tiền và lương thực cho đám cường đạo lưu dân. Ta có điểm không định chủ ý, cho nên đến hỏi hiền tế, ngươi nói xem ta có nên đi hay không?

Độc Cô Khí ngẫm nghĩ một chút nói:

- Nếu nhạc phụ có thể liên hệ với một nửa phú thương, vậy thì nhạc phụ có thể không đi, bằng không con khuyên nhạc phụ vẫn phải đi. Chỉ cần Dương Nguyên Khánh làm không quá đáng, kỳ thực cũng không đến nỗi.

- Nếu như hắn quá đáng thì sao?

- Nếu như hắn làm thực sự quá đáng, thì mọi người đều phải đoàn kết đứng lên chống lại hắn. Mọi người không phải là gà mờ, đều là nhân vật có đầu óc trong kinh thành, coi như hắn độc ác, cũng sẽ không dễ dàng động đến mọi người, không cần sợ hãi quá.

Khương Chung là thủ lĩnh của Lũng Hữu xã, ông ta muốn dẫn nhà giàu Lũng Hữu chống lại, nhưng ông ta hy vọng được sự ủng hộ của Độc Cô gia, cho nên đặc biệt tìm đến con rể.

- Ý của hiền tế là, ta có thể làm được sao?

Ý niệm của Độc Cô Khí xoay chuyển, nếu y không thể ra mặt, thì để tiểu nhạc phụ của y gây náo loạn một chút cũng không tệ, tóm lại không thể để cho Dương Nguyên Khánh thoải mái như vậy.

- Làm là có thể làm, nhưng không cần một người làm, một phương diện không hiệu quả, mạo hiểm cũng lớn, phải liên lạc một nhóm người, mọi người cùng nhau chống lại, như vậy, dù sao con cũng ủng hộ nhạc phụ.

Khương Chung mừng rỡ,

- Ta sẽ đi liên lạc với xã đảng!

Ông ta thi lễ, xoay người đi vội, nhưng ông ta sơ suất một vấn đề mấu chốt, con rể ủng hộ và Độc Cô gia ủng hộ, không phải là một chuyện?

Độc Cô Khí nhìn bóng dáng bị kích động của ông ta, nhẹ nhàng lắc đầu, y biết nhạc phụ mình không phải là luyến tiếc thuế ruộng, mà là ông ta quá khoe khoang rồi, e sợ người thiên hạ không biết ông ta là nhạc phụ của Độc Cô gia.

Sáng ngày tiếp theo, mười bốn cửa hàng gạo của hàng gạo Diêu Ký đều lần lượt mở cửa, chính như định ước ngày hôm qua, đấu gạo bốn trăm đồng, mỗi người giới hạn mua một đấu. Tin tức nhanh chóng truyền khắp kinh thành, đám người cầm túi giỏ nườm nượp không dứt, phân biệt nhanh chóng tiến đến các cửa hàng gạo. Rất nhanh, trước mỗi cửa hàng gạo đều sắp thành một hàng ngũ thật dài, quân đội cũng xuất động, phụ trách duy trì trật tự.

Hàng gạo Diêu Ký là thủ lĩnh của ngành lương thực tại kinh thành, dưới sự kéo theo của nó, bốn cửa hàng gạo lớn khác và rất nhiều cửa hàng gạo nhỏ cũng ầm ầm mở cửa kinh doanh, điều này làm cho bầu không khí nguy cơ giá lương thực của kinh thành rốt cuộc có thể dịu đi chút ít.

Ở bên cạnh phường Vĩnh Phong, cũng có một cửa hàng gạo của Diêu Ký, chỉ vào tầm trung bình kém ở trong số mười bốn cửa hàng gạo của họ. Chưởng quầy họ Tô, là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi. Sáng sớm, ông ta liền bắt đầu chỉ huy đám người làm thuê bận rộn, trước cửa hàng gạo rất nhanh đã sắp ra một hàng dài hơn nghìn người. Ông ta quản lý cửa hàng gạo chỉ tồn ba nghìn thạch, có thể phải ứng phó với ba vạn người muốn mua lương thực, nhưng Tô chưởng quầy trong lòng hiểu rõ, tồn gạo của ông ta nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được hai ngày.

- Chương quầy, vì sao không từ ngoài thành đem nhiều gạo đến một chút?

Một tên làm thuê than phiền nói.

- Sự việc trên không cần hỏi!

Tô chưởng quầy không kiên nhẫn răn dạy và quở mắng một câu.

Tên làm thuê không dám hé răng, Tô chưởng quầy bản thân cũng tâm phiền ý loạn, rõ ràng có thể mua bán được, tại sao lại không điều nhiều gạo đến?

- Tô chưởng quầy! Bên ngoài có người tìm

Có người gọi ông ta ở cửa.

- biết rồi!

Tô chưởng quầy dặn dò vài câu, rồi đi ra ngoài, chỉ thấy ở đối diện ngoài đường có một tên thanh niên chắp tay về phía ông ta, bên cạnh là một chiếc xe ngựa hoa lệ, dường như có quý nhân tìm ông ta.

Ông ta bước nhanh lên trước hỏi:

- Ai tìm ta?

Hai tên thanh niên đi đến sau người ông ta, cười nói:

- Tô chưởng quầy, mời lên xe!

Tô chưởng quầy, lập tức lạnh lùng hỏi:

- Các ngươi là ai?

Hai tên trẻ tuổi, một trái một phải kéo giữ cánh tay ông ta, sức cực lớn, lập tức đẩy ông ta lên xe ngựa, bên trong có người ấn ngã xuống, xe ngựa lập tức chạy như bay mà đi.

Tô chưởng quầy bị dẫn vào một gian phòng, chỉ thấy bên trong có một quan quân trẻ tuổi, hắn khẽ mỉm cười, nói:

- Ta là Dương Nguyên Khánh, nghe nói Tô chưởng quầy ở cửa hàng gạo Diêu Ký đã hai mươi năm, đặc biệt đến đây thỉnh giáo chưởng quầy một việc.

Người trước mắt không ngờ lại là Dương Nguyên Khánh, Tô chưởng quầy trong lòng sợ hãi, nơm nớp lo sợ, hỏi

- Chuyện gì vậy?

- Ta muốn biết, kho chứa loại gạo Diêu Ký ngoài thành ở đâu?