Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 369: Lòng quân như hổ




Vũ Văn Thuật và Đoàn Văn Chấn đều lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Dương Quảng và Dương Hùng. Dương Quảng chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài màn đêm đen mịt mùng, Dương Hùng không dám nói gì, trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Cũng không biết bao lâu sau, Dương Quảng mới lên tiếng, giọng hơi khàn khàn:

- Trẫm chỉ hận người có thể tin tưởng quá ít.

Dương Hùng không biết vì sao Thánh thượng cảm thán, vẫn không dám nói gì. Dương Quảng khinh khỉnh thở dài một hơi, vì chiến dịch Triều Tiên ông ta đã tận kiệt mà suy nghĩ, mấy tháng liền vất vả cuối cùng đã khiến cho ông ta hơi kiệt sức, ngồi lại long vị, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Qua thật lâu sau, Dương Quảng mới chậm chậm nói tiếp:

- Tổng quản Cam châu Khuất Đột Thông, Tổng quản Lương Châu Phàn Tử Cái, Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh, Tổng quản Đại Châu Phùng Hiếu Từ, Tổng quản U Châu Nguyên Hoằng Tự, binh lực của tổng quản ngũ đại binh lực này đã vượt quá hai trăm nghìn, đều là tinh binh mãnh tướng, nhưng quân đội Trung Nguyên lại không có bao nhiêu, biên chế lớn mà lại trống nhiều, chính là đại kỵ của quốc gia, trẫm rất lo lắng!

Trong lòng Dương Hùng hơi cảm thấy được sủng ái mà lo sợ. Thánh Thượng có thể nói với mình những lo lắng trong lòng như vậy đủ để thấy sự tín nhiệm của ông ta, lão cũng mơ hồ cảm thấy, Thánh Thượng triệu mình đến rất có khả năng có liên quan đến chuyện này, thật cẩn thận nói:

- Bệ hạ, thần thấy bọn họ đều là đại thần trụ cột của Đại Tùy, không thể không có lòng thần phục.

- Không phải vấn đề này.

Dương Quảng lại thở dài một tiếng:

- Nếu bọn họ dám có lòng không thần phục, trẫm đã sớm giết bọn họ rồi. Năm người này ai nấy đều ngồi ở vị trí đó hơn năm năm, đều có căn cơ, nếu thuộc cấp bọn họ có mưu đồ phú quý ủng hộ bọn họ mưu nghịch, trẫm lo lắng họ không kìm lòng được.

Dương Hùng sở dĩ vẫn có được sủng ái trong hoàng tộc trường thịnh không suy, phần lớn là vì khả năng nhìn thấu tâm can Dương Quảng. Dương Quảng bề ngoài khoan dung nhưng thực ra lòng nghi ngờ rất lớn, hơn nữa, lại càng nghi ngờ hoàng tộc hơn. Người ngài tín nhiệm trong hoàng tộc cũng chỉ có mình và huynh đệ Dương Đạt.

Lòng Dương Hùng rất rõ ràng, Dương Quảng nhìn như do dự thực ra đã hạ quyết tâm, dưới tình hình như vậy, im lặng là thái độ tốt nhất.

Dương Quảng lại hỏi:

- Khuất Đột Thông và Phàn Tử Cái đều là lão tướng, kinh nghiệm lý lịch đều thâm hậu. Phàn Tử Cái có thể làm Binh bộ Thượng thư, Đoàn Văn Chấn điều làm tổng quản U Châu, Khuất Đạt Thông làm Hữu Kiêu Vệ Đại Tướng quân kiêm Trường An lưu thủ, Phùng Hiếu Từ kinh nghiệm lý lịch hơi nông, trẫm chuẩn bị bổ nhiệm làm Thái Thú quận Thanh Hà, chỉ còn Dương Nguyên Khánh, trẫm hơi do dự.

Dương Hùng đã hiểu được Dương Quảng sắp nói tới đứa con thứ ba Dương Sư Đạo, lại càng không dám nhiều lời.

Dương Quảng nhìn lão một cái, chậm rãi hỏi:

- Nếu trẫm để Sư Đạo kiêm nhiệm Tổng quản Phong Châu, Quan Vương cho rằng nó có khả năng đảm nhiệm không?

Thái độ của Dương Quảng cũng không chắc chắn, mang theo một chút thăm dò, thể hiện rằng nội tâm ông ta đang do dự. Tuy rằng nạn phản tặc khu vực Tề không quá nghiêm trọng, có thể tạm thời không cần đến Nguyên Khánh tiêu diệt, nhưng Vũ Văn Thuật ám chỉ như vậy lại khiến cho ông ta sinh ra lo lắng. Dương Nguyên Khánh ở Phong Châu thời gian quá dài, xem chừng cũng đủ để hắn lập uy vọng để đối kháng triều đình.

Trước kia ông ta cũng có ý nghĩ này, nhưng là khi có chút tín nhiệm với Dương Nguyên Khánh. Có điều gần đây quyết tâm tấn công Triều Tiên rồi, ông ta lại có chút lòng nghi ngờ Nguyên Khánh, ý nghĩ này lại càng khiến ông ta bất an.

Đã quyết định điều Nguyên Khánh đi, mà nếu điều hắn đi rồi thì ai sẽ tới đó tiếp nhiệm? Dương Quảng không ngừng suy nghĩ.

Dương Hùng lại hoảng sợ, thì ra không ngờ Thánh Thượng lại muốn để con trai mình tới tiếp nhiệm tổng quản Phong Châu, nếu là tổng quản Lương Châu hoặc tổng quản Cam Châu, lão đều ngàn nguyện vạn nguyện, nhưng Phong Châu…

Không nói đến Dương Nguyên Khánh vừa tặng cho lão một hậu lễ, nếu đoạt lấy vị trí của hắn thực khiến cho mặt mũi lão không làm sao coi được, quan trong hơn là con trai lão là quan văn, vũ lực không đủ, mà Phong Châu lại là khu vực trọng điểm phía nam Đột Quyết xâm lược. Một khi Đột Quyết xâm nhập vào phía Nam, con trai lão sẽ ngăn không nổi, đánh mất Phong Châu, miễn quan là chuyện nhỏ, nếu chẳng may chết ở Phong Châu, lão sẽ chịu một đả kích không dậy nổi.

Lão biết rõ tình hình con trai mình, dù sao kinh nghiệm lý lịch không đủ, để y làm Thái Thú quận Ngũ Nguyên là thích hợp nhất.

Trong đầu Dương Hùng nhanh chóng nhoáng lên sách lược ứng đối, lão biết mình không thể cự tuyệt, nhưng cũng không thể đáp ứng.

- Được sự hậu ái của Bệ hạ thần vô cùng cảm kích, Sư Đạo từ nhỏ thích văn ghét võ, không giống như huynh trưởng văn võ song toàn, nếu để nó dẫn binh thủ Phong Châu, thần lo nó thủ không nổi. Hơn nữa hiện giờ Thánh Thượng muốn đánh Triều Tiên, binh lực Trung Nguyên đã bị hao hụt, người Đột Quyết tất như hổ rình mồi, lúc này lại càng cần Đại tướng có thể trấn ngự Đột Quyết. Dương Nguyên Khánh uy chấn Đột Quyết, nếu dời hắn khỏi Phong Châu, thần lo lắng Phong Châu có thể mất.

Tuy lời nói của lão rất có đạo lý, nhưng Dương Quảng cũng không nghĩ như vậy, hơi cười lạnh:

- Lúc trước trẫm thử hắn, muốn chia Phong Châu thành các quận, hắn lại lấy lý do không tiện phòng ngự, lấy chế độ triều Hán để chối qua loa với trẫm. Nói cho cùng hắn vẫn là không muốn để người khác chia sẻ Phong Châu, nhưng Phong Châu là của hắn sao? Trẫm vốn rất tin hắn, nhưng hắn lại không có ý đó, sao trẫm có thể yên tâm?

- Còn nữa!

Dương Quảng không cho Dương Hùng xen mồm, lại lạnh lùng nói:

- Hắn là cháu của Dương Tố, chỉ bằng đó, trẫm sẽ không để hắn độc trấn một phương.

Dương Hùng thầm thở dài, Dương Nguyên Khánh đảm nhiệm tổng quản Phong Châu đã gần sáu năm, Thánh Thượng chưa bao giờ nói hắn là cháu của Dương Tố, hiện giờ lại nhắc đến việc này, nói cho cùng vẫn là Dương Nguyên Khánh không còn giá trị lợi dụng, giết hết chim cất cung tên, đây là đạo lý thiên cổ không đổi.

Nhưng Dương Hùng vẫn nợ hắn một ân tình, suy nghĩ một lát:

- Bệ hạ quyết định điều Dương Nguyên Khánh đi, thần đương nhiên không dám phản đối, nhưng lấy việc đối phó Đột Quyết mà suy nghĩ, thần đề cử một người làm tổng quản Phong Châu, cũng có khả năng chống đỡ sự uy hiếp của người Đột Quyết.

- Ngươi muốn đề cử người nào?

- Thần để cử Công bộ Thị lang Ngư Câu La tiếp nhận chức vụ Tổng quản Phong Châu.

- Ngư Câu La?

Dương Quảng cười cười:

- Trẫm điều y đi, giờ lại triệu y lại, y có thể nhận sao?

- Bệ hạ, quan hệ của lão thần và ông ta rất tốt, ông ta đã từng nói với lão thần, ông ta không quen với quan trường, rất nhớ cuộc sống biên ải. Nếu bệ hạ thăng thêm cho ông ta một chức, lại điều quay lại, ông ta nhất định sẽ cảm ơn vô cùng.

Dương Quảng cũng biết Ngư Câu La cũng có chút uy danh ở Đột Quyết, quả thật là lựa chọn tốt nhất để phòng thủ Phong Châu. Nhưng ông ta là sư phụ của Dương Nguyên Khánh, để ông ta tới đó dường như không thích hợp lắm, Dương Quảng hơi do dự.

Trong lòng Dương Hùng hiểu được sự do dự của Thánh Thượng, lại thành khẩn khuyên nhủ:

- Bệ hạ, cái gọi là nội cử bất thất kỳ tử, ngoại cử bất thất kỳ cừu (đề cử dù người thân hay người ngoài đều không trốn tránh), đó mới là chí công. Ngư Câu La tuy là sư phụ của Dương Nguyên Khánh, nhưng ông ta đối với Bệ hạ cũng trung thành và tận tâm, Bệ hạ tín nhiệm và trọng dụng ông ta, trong lòng ông ta chỉ biết cảm kích bệ hạ, tuyệt đối sẽ mang lòng trung thành với Đại Tùy, trung thành với Bệ hạ. Hơn nữa, để ông ta tới Phong Châu, Dương Nguyên Khánh cũng có thể thuận lợi giao quyền, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Dương Hùng khổ khuyên một hồi rốt cuộc Dương Quảng cũng tiếp nhận, ngài gật gật đầu:

- Được rồi! Trẫm đồng ý dể Ngư Câu La đảm nhiệm Tổng quản Phong Châu.

Dương Hùng lại vội vàng nói:

- Bệ hạ, Dương Nguyên Khánh thủ biên cương Đại Tùy nhiều năm, cũng nên trấn an nhiều hơn, để hắn yên lòng.

Dương Quảng mỉm cười:

- Điều này không cần lo lắng, nên an bài hắn như thế nào trong lòng trẫm rõ hơn ngươi.

Cuối tháng hai năm Đại Nghiệp thứ bảy, Dương Quảng tuyên bố một loạt điều động nhân sự quan trọng, gần như đều là nhằm vào trọng thần nắm giữ quân quyền ở biên cương, đưa bọn họ dời khỏi biên trấn, vả lại đều trọng phong. Tổng quản Cam Châu Khuất Đột Thông gia phong làm Kiêu Vệ Đại Tướng quân kiêm Trường An lưu thủ; Tổng quản Lương Châu Phàn Tử Cái làm Binh bộ Thượng thư; Tổng quản U Châu Nguyên Hoằng Tự sắc phong Nạp Ngôn: thêm Thái tử Thiếu sư, Tổng quản Đại Châu Phùng Hiếu Từ chuyển sang làm Thái thú quận Thanh Hà, phong tước Nhạn Môn huyện công.

Mà Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh đảm nhiệm Ngự Sử Đại phu, gia phong Trụ quốc Thái tử Thiếu bảo, chấp tiết giám sát ba châu Ký, Duyện, Thanh.

Tổng quản Phong Châu do Công Bộ Thị lang Ngư Câu La đảm nhiệm, đồng thời phong Ngư Câu La tước Huyện Công huyện Lâm Hà, gia quan Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu.



Hạ tuần tháng ba, Ngư Câu La rốt cuộc được về với giấc mộng oanh liệt nơi biên cương của mình. Năm đó khi được điều khỏi Phong Châu ông ta vui sướng vô cùng, sau đó quan đạo lên tận mây xanh. Nhưng vừa vào kinh thành sâu như biển, ông ta mới biết quan trường hắc ám ngươi lừa ta gạt, căn bản không phải là nơi người như ông có thể thích ứng. Ông ta đảm nhiệm Công bộ Thị lang hơn năm năm, trên cơ bản là chơi nhàn hơn năm năm, hiện giờ điều ông ta lại được điều về Phong Châu, còn được thăng quan thêm tước, ông ta cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Trong quận nha huyện Cửu Nguyên, Dương Sư Đạo chủ trì, Dương Nguyên Khánh và Ngư Câu La tiến hành nghi thức bàn giao, giao binh tướng phù, lệnh tiễn và ấn tín cho Ngư Câu La xong, Dương Nguyên Khánh lập tức thiết yến khoản đãi Ngư Câu La ở Bắc Nhạn tửu quán nổi tiếng nhất huyện Cửu Nguyên.

Trong một gian nhã phòng, Dương Nguyên Khánh và Ngư Câu La ngồi đối diện uống rượu. Ngư Câu La thấy hắn từ đầu tới cuối vẫn hơi rầu rĩ không vui, trong lòng có chút áy náy, nói với hắn:

- Nguyên Khánh, hai chúng ta đã là thầy trò, con có cái gì đều có thể nói với ta. Chỉ cần có thể làm được nhất định ta sẽ làm.

Dương Nguyên Khánh khổ tâm sắp xếp tại Phong Châu nhiều năm, mắt thấy đại loạn sắp khởi, hắn chuẩn bị nắm quyền tự lập Phong Châu, không ngờ vào đúng lúc này Dương Quảng lại điều chỉnh lớn trọng tướng ở biên quan, quấy rầy tới kế hoạch của mình, khiến cho lòng hắn có hơi căm tức. Nhưng trong bất hạnh lại có vạn hạnh, hóa ra sư phụ Ngư Câu La tới đảm nhiệm, như vậy tổ chức và căn cơ của hắn cũng có thể bảo vệ rồi.

Dương Nguyên Khánh cũng nghe nói đây là Dương Hùng đề cử, xem ra một trăm mẫu vườn nho của hắn đã có tác dụng, mới đây vào đúng thời khắc mấu chốt đã cứu mình khỏi đại bại, hắn cũng mừng thầm.

- Sư phụ, tướng lãnh thủ hạ đi theo con đã lâu, đều là nam nhi nhiệt huyết chính trực, con chỉ hy vọng sư phụ có thể tiếp tục sử dụng bọn họ.

Đây là chuyện Dương Nguyên Khánh quan tâm nhất, bảy tên thiết vệ của hắn phân biệt đảm nhiệm Ưng Dương lang tướng, chưởng quản mười ngàn kỵ binh tinh nhuệ nhất Phong Châu, còn có Dương Tư An đảm nhiệm Phó tổng quản Phong Châu, Mã Thiệu đảm nhiệm Đại Lợi trấn tướng, Bàn Ngư là trấn tướng thành Ô Hải, còn có Trưởng sử Đỗ Như Hối, Tư Mã Trương Đình, đó đều là căn cơ của hắn, hắn không hy vọng Ngư Câu la phá tan căn cơ của mình.

Trong lòng Ngư Câu La hiểu, cười gật đầu:

- Sư phụ của con đã hơn năm mươi tuổi, còn có thể làm tiếp được mấy năm? Thực ra ta chỉ muốn được sống những năm tháng làm quan cuối cùng ở nơi mình thích, những gì con nói ta sẽ thay con bảo vệ tốt, con cứ yên tâm.

Dương Nguyên Khánh rất hiểu sư phụ mình, trung quân ái quốc, trước mặt ông ta không thể nói tới chuyện tạo phản, càng không thể nói tự lập, chỉ có thể nói tới tình thầy trò.

Nhưng vẫn có một chút chuyện hắn phải nói rõ, nếu không về sau Ngư Câu La biết được sẽ rất tức giận, trầm ngâm một lát mới dám nói:

- Tháng mười một năm ngoái, Thánh Thượng từng hạ lệnh điều mười ngàn người Phong Châu tới Liêu Đông chuẩn bị chiến tranh, nhưng cuối cùng Phong Châu chỉ đi một ngàn người, sư phụ biết chuyện này không?

Ngư Câu La gật gật đầu:

- Chuyện này ta biết, nghe nói là bởi vì Tây Đột Quyết đông tiến quy mô lớn, quân đội các con đã tới Mã Ấp lại rút về Phong Châu, cuối cùng Thánh Thượng cũng hủy bỏ lệnh điều binh Phong Châu, đúng không?

Dương Nguyên Khánh cười khổ:

- Chuyện là như thế, nhưng thực ra đây là mưu kế của con.

- Mưu kế?

Ngư Câu La lập tức tròn hai mắt.

- Là mưu kế, bởi vì con không muốn quân Phong Châu tới Liêu Đông chịu chết.

Dương Nguyên Khánh thở dài:

- Sư phụ cũng biết dụng ý thực sự của Thánh Thượng khi phát động chiến tranh Triều Tiên mà?

Ngư Câu La hơi do dự:

- Ta có nghe một lời đồn, nói thực ra Thánh Thượng muốn đối phó với quý tộc Quan Lũng.

Nguyên Khánh lắc đầu:

- Đây không phải lời đồn, đây là sự thật. Là chính Thánh Thượng nói cho con biết.

Ngư Câu La buồn bã, ông biết quan hệ của Nguyên Khánh và Thánh Thượng, nếu hắn đã nói vậy thì lời đồn kia tất là thật. Nhưng khoản đặt cọc này không khỏi quá kinh thế hãi tục, chuyện này có liên quan tới sinh tử tồn vong của Đại Tùy đó!

Dương Nguyên Khánh lại nói:

- Chuyện này Thánh Thượng không cho con nói với bất kỳ ai. Ngay cả ông nội con cũng không nói, nhưng lại nó với sư phụ, bởi vì con hy vọng sư phụ có thể hiểu được thế cục hiện giờ hỗn loạn dị thường. Đại Tùy thậm chí sẽ có nguy cơ sụp dổ, lưu lại một khối niết bàn Phong Châu, để cho nó trở thành cái cột chống trời cuối cùng của Đại Tùy.

Ngư Câu La yên lặng gật đầu, cúi đầu thở dài:

- Con an tâm đi! Ta hoàn toàn hiểu, nếu thực sự có ngày đó, ta sẽ trả lại Phong Châu cho con.