Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 377: Sát nhân vô hình




Cuối cùng tra ra tội lớn của ông, sau đó buộc tội liên đới tới mình bao che khuyết điểm. Dương Nguyên Khánh đấu tranh trong quan trường đã nhiều năm, loại thủ đoạn giết người vô hình này hẵn đã có thể mẫn cảm để nhận ra.

Nhưng Dương Nguyên Khánh cũng rất hiểu sư phụ mình. Nếu chính mình cũng sẽ chịu liên lụy, ông tất nhiên sẽ làm việc trái với lương tâm sau đó cả đời sẽ lại canh cánh trong lòng.

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một hồi lâu mới nói:

- Là con sợ sư phụ bị tạo tội lớn.

Trương Tu Đà cười lạnh:

- Nếu là vì lý do này thì không vấn đề gì, cứ để bọn chúng tới tra. Nếu bọn chúng bịa đặt cố tình vu oan cho ta, ta sẽ đấu tranh với Thánh Thượng. Nếu Thánh Thượng tin lời gièm pha nhất định phải giết ta, ta cũng chỉ có thể nhận mệnh. Nói tóm lại, ta thà chết cũng tuyệt không thừa nhận mình tham ô quan lương, vơ vét mồ hôi nước mắt của dân chúng.

Dương Nguyên Khánh thầm thở dài, nếu sự phụ thật sự bị giết oan, thì cột trụ cuối cùng của Đại Tùy cũng sẽ không còn. Hắn cảm thấy mình đã không thể tiếp tục đề tài này với sư phụ, bèn chuyển đề tài:

- Còn phản tặc nữa. Không phải sư phụ chuẩn bị trước vụ hè sẽ diệt trừ Vương Bạc và Mạnh Nhượng sao? Có cách nào khả thi chưa?

Khi nói tới phản tặc, Trương Tu Đà lập tức có tinh thần, cũng cười nói:

- Ta đương nhiên là có phương án, có thể sẽ bắt được Vương Bạc và Mạnh Nhượng. Lương thực của bọn chúng đã không chống đỡ nổi, tối nay, ta sẽ dẫn quân tới quét sạch núi Trường Bạch.

Tới đêm, Trương Tu Đà để lại năm trăm người thủ thành, tự mình dẫn bốn ngàn quận binh cuồn cuộn đi tới núi Trường Bạch diệt phỉ.

Núi Trường Bạch nằm ở nơi giao nhau của bốn huyện, phần lớn triền núi ở trong cảnh nội Chương Khâu, thế núi đuổi nhau, trùng trùng điệp điệp, còn được xưng là Thái Sơn phó nhạc, nguyên nhân là vì thường có mây trắng lượn lờ mà thành tên. Là vì núi cao rừng sâu, khe vực khắp nơi, có thể giấu binh đến triệu người, bởi vậy Trương Tu Đà đã vài lần mang binh tới bao vây diệt trừ đều không thành công.

Trải qua hơn một năm, quân đội của Vương Bạc đã tới hơn ba mươi tư ngàn người, cho dù sau chuyện ở huyện Chúc A cướp ngựa gặp thảm bại, hơn bốn ngàn người bị giết, nhưng Vương Bạc vẫn còn binh lực gần ba mươi ngàn.

Núi Trường Bạch, ngoại trừ quân đội của Vương Bạc còn có hơn mười đội sơn tặc, cũng phải tới mấy trăm ngàn người. Từ trước khi Vương Bạc tới bọn chúng đã vào núi Trường Bạch làm cướp, tên gọi sơn phỉ, tuy nhiên, nguy hại cũng không lớn, nhiều nhất cũng chỉ là cướp của khách thương qua lại, hoặc sáo nhiễu thôn trấn phụ cận núi Trường Bạch.

Nhưng đầu năm nay, núi Trường Bạch lại xuất hiện một đội phản tặc rất mạnh, tới gần mười ngàn người. Đầu lĩnh tên Mạnh Nhượng, là một đại tướng văn võ song toàn. Y nguyên là thủ hạ của Trương Tu Đà, giữ chức chủ bộ, vì phẫn hận Dương Quảng đánh Triều Tiên mà dứt khoát tạo phản, khẩu hiệu của y là “Thà rằng chết ở nhà, không làm vong Liêu Đông”, cũng lôi kéo rất đông tráng đinh trốn binh dịch và binh sĩ, khiến cho lực lượng của y lớn mạnh nhanh chóng, trở thành đệ nhị sơn thần của núi Trường Bạch.

Vương Bạc và Mạnh Nhượng vốn là hai đội quân độc lập, nhưng Vương Bạc sau khi bại binh ở huyện Chúc A liền lập tức tới thăm Mạnh Nhượng, sau một hồi ăn đắng, cuối cùng Mạnh Nhượng cũng đáp ứng yêu cầu của gã, hai đội quân nhập làm một, Vương Bạc tự xưng là Phiêu Kỵ đại tướng quân, Mạnh Nhượng tự xưng là Quán Quân Đại tướng quân, hai người Thống soái quân đội bốn mươi ngàn người.

Hai đội quân nhập lại cũng là bất đắc dĩ, cả hai bên đều gặp phải vấn đề lương thực nghiêm trọng, phải nuôi bốn mươi ngàn người, mỗi ngày đều cần rất nhiều lương thực, mà thân hào nông thôn quận Tề gần như đều trốn vào trong thành, nông thôn nơi nơi hoang vắng, lương thực vụ chiêm chưa trồng, bọn họ đã không còn nơi nào mà cướp.

Hợp binh lại, lực lượng lớn mạnh, bọn chúng bắt đầu nghĩ đến việc cướp thị trấn, chỉ có cướp thị trấn mới có thu hoạch, nuôi sống bốn mươi ngàn thủ hạ.

Nhưng sau khi suy xét phương án cụ thể, hai người lại nảy sinh mâu thuẫn, Vương Bạc chủ trương chỉ cướp thị trấn nhỏ, cướp một hồi xong quay về núi, còn Mạnh Nhược lại muốn chiếm hẳn một tòa thành trì lớn, cát cứ một phương, lập nội chúng, nuôi lực lượng lớn mạnh, đối kháng với vương triều Tùy.

Hai người thương lượng hai ngày vẫn không có kết quả. Sáng sớm hôm nay, Mạnh Nhượng vội vàng tới Nghị sự đại sảnh. Y khoảng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu, nhỏ hơn Vương Bạc mười tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, vốn xuất thân gia đình quan lại, phụ thân từng là Bắc Tề Bình Nguyên Thái Thú, sau khi Bắc Tề bị tiêu diệt liền ẩn cư tại nhà dạy con văn võ.

Hai mươi tuổi, Mạnh Nhượng trưởng thành, xuất môn vân du thiên hạ, sau đó được người giới thiệu, tới quận nha quận Tề làm chủ tới giờ đã được mười năm, mặc dù thân ở đó nhưng lòng trải khắp thiên hạ, lần này Tùy đế phạt Triều Tiên, khiến cho đạo tặc Sơn Đông nổi dậy như ong, Mạnh Nhượng cho rằng cơ hội đã đến rồi, dứt khoát dấy binh tạo phản.

Quan phủ các nơi đều mở quan kho cứu trợ thiên tai, lòng tạo phản của dân chúng cũng giảm bớt, lúc này Mạnh Nhượng mới ý thức được thời cơ y nắm được còn chưa thật chắc, dấy binh quá sớm, nhưng hiện tại đã không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời đi theo Vương Bạc cũng có chút danh vọng và chờ cơ hội.

- Đại ca, tìm ta sớm thế làm gì?

Mạnh Nhượng đi vào đại sảnh đã cười nói.

Binh doanh của bọn chúng đều là lều lợp từ cỏ, chỉ duy nhất một tòa được xây bằng gạch, đó là một tòa miếu sơn thần, tượng gỗ của sơn thần đều đã được dọn sạch ra ngoài, chính điện đã trở thành nghị sự đại sảnh của bọn chúng.

Vương Bạc thở dài:

- Hiền đệ, có hai chuyện cần nói. Chuyện thứ nhất, lương thực của chúng ta chỉ đủ cho hai ngày.

Mạnh Nhượng ngạc nhiên:

- Dưới chân núi chúng ta không phải có một ruộng lúa sao?

Vương Bạc cười khổ:

- Đây là chuyện thứ hai ta muốn nói. Trương Tu Đà dẫn quân chủ lực đến bao vây diệt trừ chúng ta, mắt thấy ruộng lúa đã chín đều bị chúng thu hoạch mất.

- Cái gì?

Mạnh Nhượng xiết chặt nắm tay, hận tới mắt muốn phụt lửa, mấy trăm mẫu lúa dưới chân núi là bọn chúng vất vả chiếm lấy, mắt thấy đã chín rồi, lại bị Trương Tu Đà cướp mất.

- Đại ca không phải có thám tử ở huyện Lịch Thành sao? Sao không nhận được tin tức từ sớm?

- Trương Tu Đà nửa đêm ra khỏi thành, thám tử nhận được tin thì đã muộn.

Vương Bạc chậm rãi nghiến răng:

- Huyện Lịch Thành tổng cộng chỉ có bốn ngàn năm trăm quân binh, Trương Tu Đà dẫn theo bốn ngàn người, huyện Lịch Thành đó tất nhiên trống tuếch, không bằng chúng ta phản công huyện Lịch Thành, cho dù không đánh hạ được cả tòa thành trì thì hơn vạn mẫu lúa ngoài thành chúng ta vẫn có thể cướp lại được.

- Nhưng ta lo đây là kế điều binh của Trương Tu Đà.

- Có thể khẳng định đây là kế của lão sao?

Mạnh Nhượng lắc đầu:

- Ta chỉ là lo lắng!

Vương Bạc hơi thở dài:

- Ta cũng biết sẽ có nguy hiểm, nhưng chúng ta chỉ còn lương thực cho hai ngày, làm sao bây giờ?

Trong quận nha, một nhóm tư lại ôm chồng sách cuối cùng đi vào trắc đường. Trong trắc đường bình thường trống trơn, lúc này đầy các loại sách, công văn chất chồng như núi, mười hai Ngự Sử đang bận rộn thẩm tra đối chiếu, tính toán tiền nong, lần kiểm tra này thật sự phải lội ngược tới ba năm, từ năm Đại Nghiệp thứ tư tới tháng năm năm Đại Nghiệp thứ bảy, cuối cùng sau đó lại phải kiểm tra đồ dùng dụng cụ một lượt nữa.

Kiểm tra được bốn ngày rồi, dần dần cũng sắp kết thúc, cho tới tận bây giờ vẫn không phát hiện bất cứ vấn đề gì. Đây cũng chính là vấn đề Dương Nguyên Khánh lo lắng nhất.

Lúc này, một lão Ngự Sử cầm một danh sách tiến lên đưa cho hắn:

- Sứ quân, đây là kết quả kiểm tra cuối cùng.

Dương Nguyên Khánh nhận danh sách nhìn một lượt, tất cả mười hai Ngự Sử đều ký tên trên đó, đánh giá là tốt nhất. Đây là nhận xét tốt nhất.

- Kiểm tra đồ dùng thì sao?

- Hồi bẩm sứ quân, ngày hôm qua đã kiểm tra, tiền lương thực vải vóc đều đã kiểm kê cẩn thận, hoàn toàn hợp lý, lương thực chênh lệch hai mươi thạch, đây cũng là chênh lệch bình thường.

Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua các Ngự Sử khác, kiểm tra cũng đã chấm dứt, các Ngự Sử đều đang bận rộn chỉnh sửa lại công văn ghi chép của mình. Ai cũng phải viết báo cáo, cuối cùng Dương Nguyên Khánh tập hợp lại, kèm theo báo cáo của từng người trình lên Thánh Thượng.

- Được rồi! Báo cáo cuối cùng thì cứ từ từ chấp bút, nếu không có sai sót gì ta sẽ ký tên.

Lão Ngự Sử gật gật đầu đi viết báo cáo, Dương Nguyên Khánh tới chỗ công văn cứu trợ thiên tai nhặt lên một quyển ghi chép về cứu trợ thiên tai rất dày. Đây là bản ghi chép cứu trợ của quận nha, trên đó có tên tuổi địa chỉ tỉ mỉ của từng nạn dân được cứu giúp, còn có thủ ấn, có thể tùy ý chọn ra kiểm tra xác suất hơn trăm người, thẩm tra đối chiếu cụ thể lượng được nhận. Đây là cuốn sổ ghi chép cứu trợ khá nghiêm mật.

Dương Nguyên Khánh lại nhặt lên một quyển sổ ghi chép cứu trợ của huyện Chương Khâu, vừa thấy đã biết không đúng. Chỉ có một cột tên người, địa chỉ tuổi tác đều không có, sau đó là thủ ấn chi chít xiêu xiêu vẹo vẹo, phần lớn là mờ mờ không rõ. Bản ghi chép này vừa nhìn đã thấy có rất nhiều thao tác, biết rõ có vấn đề nhưng không cách nào thẩm tra đối chiếu.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu, bản thân Trương Tu Đà trong sạch không sai, nhưng ông cũng không thể cam đoan dưới huyện cũng sạch như mình, hắn vẫy tay một cái:

- Tất cả mọi người lại đây!